Tống Nghĩa Khôn cùng Tiết Giai Duyệt nhận lại nhau, nhắc lại chuyện quá khứ, cả hai đều rất xúc động, bọn họ ngày hôm nay vượt qua không gian và thời gian, biến thành người khác, lại có thể gặp lại nhau giữa biển người mênh mông. Nhận ra đối phương, thực sự là một món quà do ông trời ban tặng. Duyên phận thật tuyệt vời, mọi thứ giống như đã sớm được sắp đặt từ trước.
"Anh trai, em rất vui khi gặp lại anh." Tiết Giai Duyệt nở nụ cười rạng rỡ, mối quan hệ anh em trước kia của hai người rất tốt. Bây giờ gặp lại nhau, giống như được quay về quá khứ một lần nữa. Cảm giác có người thân bên cạnh để dựa dẫm thực sự rất tuyệt vời. Cảm giác này khác với sự bảo vệ yêu thương của Hứa Ngạn Văn và Hứa lão gia tử dành cho cô. Đó là cảm giác thân thuộc của người thân trong gia đình.
Tống Nghĩa Khôn cũng rất vui khi gặp lại Tiết Giai Duyệt, nhưng bên cạnh việc vui mừng, với thân phận của người lính. Đã sớm hình thành cẩn thận và thận trọng. Anh ấy không quên nói với Tiết Giai Duyệt rằng bây giờ thân phận bọn họ đã thay đổi, hoàn cảnh thay đổi, mối quan hệ cá nhân dần trở nên phức tạp hơn. Mọi chuyện cần phải thật cẩn thận vẫn hơn.
"Giai Duyệt, bây giờ chúng ta nhận lại nhau, đó là bởi vì chúng ta biết thân phận thật của đối phương, nhưng những người xung quanh không biết. Nếu người khác biết được chuyện của chúng ta, sẽ gây ra một vài phiền toái không đáng có. Nên chúng ta nhất định phải cẩn thận. Lúc ở trước mặt người ngoài, cố gắng đừng để lộ ra quá nhiều thông tin. Nếu có người hỏi về mối quan hệ chúng ta. Chúng ta cứ nói do tích cách hợp nhau, dù mới quen biết nhưng đã trở nên thân thiết. Sau đó chúng ta nhận làm anh em."
Tiết Giai Duyệt suy nghĩ một lúc, cảm thấy Tống Nghĩa Khôn nói rất đúng, phải thật cẩn thận với tất cả mọi người xung quanh. Nếu để người biết chuyện từ xảy ra với cô và anh ấy. Chắc chắn bắt hai người lại đem đến phòng thí nghiệm để nghiên cứu. Sẽ tạo ra rắc rối lớn. Cho dù không bị mọi người bắt đến phòng nghiên cứu. Mọi người sẽ nghĩ bọn họ yêu quái. Giống như những gì Tống Nghĩa Khôn, tốt nhất đừng để người khác biết.
"Anh trai nói rất đúng. Nếu về sau có người hỏi mối quan hệ chúng ta. Em nói theo lời anh dặn." Tiết Giai Duyệt nói: "Em nói chúng ta rất thân thiết, cùng chơi game. Anh đã từng giúp đỡ em. Nên em đã nhận anh là anh trai."
Tống Nghĩa Khôn gật đầu nói: "Chính là như vậy."
Sau đó, hai người nói sang chuyện khác, bầu không khí rất vui vẻ.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Tống Nghĩa Khôn nhìn đồng hồ, đã hơn 3h chiều. Anh ấy còn phải về công ty, nói với Tiết Giai Duyệt: "Anh có việc phải quay lại công ty. Hôm nào chúng ta lại hẹn nhau sau nhé."
Tiết Giai Duyệt vui vẻ đồng ý, "Anh trai, nếu anh bận thì cứ đi trước đi. Lát nữa gọi lại sau."
"Được." Tống Nghĩa Khôn đưa tay ra xoa đầu Tiết Giai Duyệt, trước kia từng làm như vậy. Dường như quay lại khoảng thời gian hai người từng rất thân thiết. Cười nói: "Anh đi trước đây."
"Bye bye." Tiết Giai Duyệt mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.
"Bye." Tống Nghĩa Khôn mỉm cười nhìn Tiết Giai Duyệt, đứng dậy nhanh chóng bước ra khỏi quán cafe Bán Đảo.
Sau khi Tống Nghĩa Khôn đi khuất, Tiết Giai Duyệt ngồi ở quán cafe Bán Đảo một lúc nữa liền rời đi. Tâm trạng của cô rất tốt. Định đi mua sắm ở trung tâm thương mại gần đó.
Ở nhà hàng lầu hai phía đối diện. Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đứng dậy rời đi. Liền vội vàng đứng dậy bám theo cô.
Quảng trường An Khang là khu trung tâm thương mại rất lớn, được kết hợp giữa hoạt động giải trí và mua sắm. Tiết Giai Duyệt bước vào thang máy đi lên lầu, đến cửa hàng bán quần áo nam giới. Cô bước vào trong cửa hàng, nhìn thử chiếc kẹp cà vạt dành cho nam giới, cảm thấy rất đẹp. Liền bảo nhân viên phục vụ lấy 2 cái ra để cho cô chọn.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình nói: "Hai cái kẹp này là phong cách chủ đạo của đợt quảng bá mới nhất của nhãn hàng chúng ta. Kiểu dáng thời trang thanh lịch, được rất nhiều khách hàng lựa chọn."
Tiết Giai Duyệt cầm lên nhìn, tưởng tượng dáng vẻ của Hứa Ngạn Văn và Tống Nghĩa Khôn khi đeo chiếc kẹp này, chắc chắn cả hai sẽ rất đẹp trai, mỉm cười nói với nhân viên bán hàng: "Gói 2 chiếc kẹp này lại giúp tôi."
"Được." Nhân viên bán hàng đồng ý, cầm kẹp đi gói lại.
Tiết Giai Duyệt ngắm nhìn các món đồ, đúng lúc này. Cô nghe được tiếng chuông điện thoại quen thuộc, giống hệt tiếng chuông điện thoại của Hứa Ngạn Văn, cô vô thức nhìn về phía đang phát ra tiếng chuông điện thoại. Nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông nắm tay một cô gái đi ngang qua. Không phải là Hứa Ngạn Văn, chắc là cô nghe lầm.
Sau khi nhận ra mình nghe lầm, Tiết Giai Duyệt không nhịn được cười. Cô vừa mới đi ra ngoài mua đồ lúc nào trong tâm trí cũng nhớ Hứa Ngạn Văn, xem ra sức ảnh hưởng của Hứa Ngạn Văn đối với cô không hề nhỏ.
Sau khi nhân viên bán hàng đóng gói kẹp lại cẩn thận. Tiết Giai Duyệt đi quẹt thẻ thanh toán. Lại nhìn hai cái kẹp cà vạt, không nhịn được cười, lúc mua đồ còn không quên mua cho Hứa Ngạn Văn. Cô đối xử với anh rất tốt.
Tiết Giai Duyệt hài lòng, cầm theo túi đồ, vui vẻ rời khỏi cửa hàng.
Hứa Ngạn Văn đang trốn ở ngoài hành lang đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của Tiết Giai Duyệt. Anh trốn ở trong một góc, thấy Tiết Giai Duyệt đi khuất, mới cầm điện thoại lên, gọi cho trợ lý Phùng.
"Vừa nãy cậu gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?" Hứa Ngạn Văn nghĩ thầm, tốt nhất anh nên có chuyện quan trọng cần bẩm báo. Vừa nãy anh suýt chút nữa bị Tiết Giai Duyệt phát hiện. Đúng là nguy hiểm. Nếu không phải chuyện quan trọng, tự gánh lấy hậu quả.
Trợ lý Phùng nhận ra giọng nói của Hứa Ngạn Văn không được tốt lắm, vội vàng nói: "Tôi đã điều tra được mọi thông tin về Tống Nghĩa Khôn, muốn đưa cho ngài xem?"
Hứa Ngạn Văn suy nghĩ một lúc, nói: "Không cần. Cậu chuẩn bị tài liệu đi. Tí nữa tôi đi đến công ty xem."
Trợ lý Phùng làm theo đúng lời dặn của anh. Sau khi Hứa Ngạn Văn đến công ty, đọc tất cả các tài liệu liên quan đến Tống Nghĩa Khôn.
"Là lính giải ngũ. Từng đạt huy chương hạng 3." Hứa Ngạn Văn mở quyển tài liệu ra, khi nhìn thấy thông tin Tống Nghĩa Khôn đang bắt tay với người bạn khởi nghiệp, đang mở công ty game, phát triển game trên từng điện thoại. Đang tìm kiếm đầu tư nhưng lại gặp phải một vài rắc rối. Điều này khiến cho anh có chút hứng thú.
Hứa Ngạn Văn ngón tay nhấc lên, chỉ vào dòng thông tin trong tài liệu về Tống Nghĩa Khôn, một lúc sau, anh nói với trợ lý Phùng đang đứng bên cạnh: "Cậu tìm người đi liên lạc với anh ta. Hỏi có công ty của bọn họ đang khai thác game trên điện thoại đúng không? Có cần nhà đầu tư không? Nếu ổn thì chúng ta sẽ ký hợp đồng"
"Vâng. Tôi sẽ đi làm ngay." Mặc dù Trợ lý Phùng không hiểu sao Hứa Ngạn Văn đột nhiên có hứng thú đi tìm hiểu một công ty nhỏ, lại còn muốn đầu tư game của bọn họ. Nhưng anh ta đi theo bên cạnh Hứa Ngạn Văn nhiều năm. Rất khâm phục ánh mắt đầu tư của Hứa Ngạn Văn. Bất kỳ hạng mục nào anh coi trọng, kết quả dự án đều thành công. Nghĩa lại có thể công ty này không có gì đáng chú ý, nhưng lại rất có tiền đồ phát triển nên Hứa Ngạn Văn mới muốn đi đầu tư, anh ta phải tìm hiểu thật cẩn thận, về báo cáo lại sếp.
Hứa Ngạn Văn giao việc cho trợ lý Phùng xong. Lại xử lý thêm một vài bản hợp đồng. Thấy sắp đến thời gian tan làm. Anh lái xe quay trở về nhà.
Ở trong chung cư, Tiết Giai Duyệt chat video với Trình Vĩ. Trình Vĩ oán giận phàn nàn với Tiết Giai Duyệt về vị khách cực phẩm.
Trình Vĩ thở phì phò nói: "Giai Duyệt, để tôi kể cho cô nghe. Nữ minh tinh đó, nó là nữ minh tinh nhưng thực ra tiểu minh tinh tuyến 18. Cô ta từng đóng vai nữ hai 2 hay 3 bộ phim chiếu trên web. Nếu không phải cô ta vớ được người chồng giàu có. Thì cô ta là cái thá gì, cùng lắm được hot girls trên mạng, nhân phẩm nát như vậy, lại còn thích săm soi bới móc người khác. Cô ta đáng giá 2 triệu 5 trăm vạn không. Rõ ràng bộ váy thiết kế lần trước đẹp như vậy. Cô đồng ý rồi, kết quả là gì cô biết không? Đêm qua không biết cô ta bị chuột rút ở đâu, đột nhiên thay đổi ý kiến nói không thích cái váy. Yêu cầu chúng ta chỉnh sửa lại ngay trong tối hôm đó. Nếu không chịu sửa lại đi đến gặp sếp của chúng ta phàn nàn! Nếu không phải Hà tổng nhanh trí, lúc giao váy đến, cô ta đồng ý thanh toán hết số tiền. Tôi còn tưởng cô ta định quỵt tiền. Con mẹ nó! Nhân cách nát như vậy. Sau này lại còn muốn nữ diễn viên nổi tiếng. Cứ nghĩ đến lời nói cay nghiệp cùng dáng vẻ đanh đá cô ta khiến tôi buồn nôn. Đến tận kiếp sau tôi hứa không bao giờ xem phim cô ta đóng."
"Đúng vậy, sau này chúng ta không xem phim cô ta đóng. Kiên quyết phản đối." Nhắc đến vị nữ minh tinh kia, Tiết Giai Duyệt vô cùng bức xúc. Mấy hôm trước bọn họ vội vàng hoàn thiện bản thiết kế, bọn họ bị hành hạ bởi những lời soi mói của cô ta. Bây giờ nhớ lại, không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.
"Tôi không bao mua sản phẩm do cô ta làm người đại diện. Người thân của mình từ trên xuống dưới từ già đến trả. Kiên quyết tẩy chay cô ta." Trình Vĩ tức giận nói.
Tiết Giai Duyệt nghe thấy anh ta nói như vậy, liền bật cười, xem ra có vẻ như Trình Vĩ đang rất tức giận!
Trình Vĩ nói tiếp: "Nhớ lại lần đầu tiên nữ minh tinh đến phòng làm việc của chúng ta. Tôi kiềm chế bản thân không lườm chết công ta. Cô ta mắt còn cao hơn cả đầu, coi thường người ta ra mặt. Khiến người khác muốn nhảy vào đánh cho một trận. Lúc nói chuyện còn nói giọng điệu nũng nịu khiến người ta nổi hết da gà. Còn mình xinh đẹp nhất thế giới, thực ra còn chả bằng 1 nửa cô. Nếu cô đi làm diễn viên, chắc chắn đè bẹp cô ta. Cho cô ta biết thế nào là trong thế giới rộng lớn hơn có những người tài năng hơn chính mình!"
"Được rồi. Được rồi. Dù sao người ta cũng là người nổi tiếng. Tôi làm sao có thể so sánh được với cô ấy. Cậu mà còn khen tôi nữa, tôi sẽ bay lên mặt trời mất!" Tiết Giai Duyệt cười nói.
"Tôi nói thật." Trình Vĩ nhấn mạnh.
"Ừ ừ." Tiết Giai Duyệt đồng ý, cô nghe được tiếng động ở cửa. Hứa Ngạn Văn đã về, cô nói với Trình Vĩ: "Chồng của tôi về rồi. Hôm nào nói chuyện tiếp."
Trình Vĩ sợ Hứa Ngạn Văn, nghe Tiết Giai Duyệt nói Hứa Ngạn Văn đã về nhà, không thèm nói tạm biệt, vội vàng cúp máy. Tiết Giai Duyệt nhìn thấy vậy, không nhịn được cười.
Hứa Ngạn Văn đứng ở cửa, nghe được câu nói của Tiết Giai Duyệt "chồng tôi về rồi". Lại nhìn thấy cô cầm điện thoại nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng có chút khó chịu. Khi nói chuyện với Tống Nghĩa Khôn khiến cô vui như vậy sao?
"Anh vừa đi đâu vậy?" Tiết Giai Duyệt cười híp mắt hỏi: "Lúc em về nhà không nhìn thấy anh đâu."
"Anh đến công ty một chuyến" Hứa Ngạn Văn thản nhiên nói, ngẩng đầu lên nhìn Tiết Giai Duyệt, thấy dáng vẻ cô giống như muốn lấy lòng, giống như cố tình che giấu điều đó.
Vào giờ phút này anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô. Anh sợ khi nhìn khuôn mặt tươi cười cô không thể kìm chế được nữa. Lạnh lùng đi thẳng vào thư phòng.
Tiết Giai Duyệt không biết được suy nghĩ trong lòng Hứa Ngạn Văn, chỉ nghĩ công việc của anh bận rộn. Nghĩ nghĩ xoay người đi vào trong phòng cầm hộp quà mua cho anh, lặng lẽ giấu hộp quả ở sau lưng, đi đến trước cửa thư phòng gõ cửa.
Hứa Ngạn Văn ngồi trên ghế sofa trong thư phòng, dựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại, nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hứa Ngạn Văn chưa kịp nói "mời vào", ngoài cửa truyền tiếng của Tiếng Giai Duyệt, cô không đợi nữa, khẽ mở tay nắm cửa, cánh cửa từ từ mở ra, một cái đầu nhỏ nhô ra, nói với Hứa Ngạn Văn: "Em đi vào nhé."
Hứa Ngạn Văn ngồi trên ghế sofa, mắt vẫn nhắm chặt, im lặng, không động đậy. Tiết Giai Duyệt đứng chờ lúc, thấy anh không lên tiếng. Quyết định mở cửa ra, đi thẳng vào trong.
Tác giả có lời muốn nói: Tiết Giai Duyệt: Em đi vào nhé!
Hứa Ngạn Văn: Không được di chuyển, tuyệt đối không được phép di chuyển!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...