Tiết Giai Duyệt bảo anh chờ một lúc, nói: "Để tôi thử hỏi bạn tôi xem còn thiếu người không."
"Truy nguyệt" nói: "Được."
Tiết Giai Duyệt đi đến chỗ "Sát Thiên hạ" nói: "Tôi có một người bạn cũng đang muốn cày phó bản ở dòng sông băng cánh đồng tuyết. Để anh ấy chung đội với chúng ta được không."
Đội "Sát thiên hạ" lập tình cờ còn đang trống một vị trí, anh ấy ngay lập tức đồng ý, "Được. Cô mời anh ta vào đội đi."
Vì vậy Tiết Giai Duyệt thêm "Truy nguyệt" vào đội của "Sát thiên hạ", tập trung ở trước cổng dòng sông băng cánh đồng tuyết.
Tiết Giai Duyệt thấy "Sát Thiên hạ" cùng "Truy nguyệt" đều là chiến sĩ cấp bậc 90. Nhìn trang thiết bị hai người đang mặc, lực tấn công giữa "Sát Thiên hạ" và "Truy nguyệt" tương đương nhau. Nhưng cây đao "Truy nguyệt" đang cầm trên tay thực sự đẹp, không quan trọng nó được khảm rất tốt, ngay cả sức tấn công cũng được tăng lên mức giá trị tối đa. Nếu nó được bán trên thị trường, cây đao này đáng giá rất nhiều nhiều tiền, vừa nhìn đã khiến cho người ta ghen tị.
"Truy nguyệt" đúng thuộc kiểu người chơi RMB, nếu không anh chắc chắn sẽ không thăng cấp nhanh như vậy. Trang thiết bị trên người rất tốt, khiến cho người ta phải khóc thét lên vì ghen tị! Trong lòng Tiết Giai Duyệt dán mác "Truy nguyệt" là người chơi RMB giống với cô.
Lúc đầu Tiết Giai Duyệt nghĩ, kiểu người chơi RMB như "Truy nguyệt", không thể nào chơi giỏi như "Sát thiên hạ". Phải biết rằng thành quả của "Sát thiên hạ" là chuỗi ngày tập luyện cày phó bản. Lúc này, Tiết Giai Duyệt mới nhận ra "Truy nguyệt" không hề kém cạnh "Sát thiên hạ". Ngược lại, hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, thẳng tay giết quái vật, bất kỳ ai cũng không ngăn cản được. Tiết Giai Duyệt đứng phía sau nhiệt tình cỗ vụ hai người bọn họ.
Bên trong phó bản, lúc đang chơi ải câu đố. Tiết Giai Duyệt nhìn chằm cây táo ở trên màn hình game. Tiết Giai Duyệt lại nhớ đến cây táo được trồng trước cửa nhà cô trước kia.
Tiết Giai Duyệt gõ một đoạn văn trong khung chat của team: "Cây táo xiêu vẹo kia giống hệt cây táo được trồng ở trước nhà tôi khi tôi còn bé."
Cô vừa gửi tin nhắn đi, "Sát thiên hạ" nhắn lại: "Trước cửa nhà cô trước kia cũng trồng một cây táo?"
"Ừ." Tiết Giai Duyệt trả lời.
"Sát Thiên hạ" nói: "Trước cửa nhà tôi cũng vậy. Cũng trồng một cây táo xiêu vẹo."
"Ồ, thật là trùng hợp." Tiết Giai Duyệt gõ xong tin nhắn, nhịp tim cô đập thình thịch, trước cửa nhà "Sát thiên hạ"- Tống Nghĩa Khôn cũng trồng cây táo trước cửa giống hệt nhà của cô. Và những điều anh ấy trải qua giống hệt anh trai của cô. Có nghĩa là rất có khả năng anh ấy chính là anh trai của cô?
"Đúng vậy. Thật trùng hợp." "Sát Thiên hạ" dừng lại một lúc, mới trả lời lại tin nhắn của cô.
Tiết Giai Duyệt vội vàng nói: "Ngày trước anh trai tôi thường xuyên hái táo xuống cho tôi ăn. Còn đi ra bờ sông bắt cá về nấu canh cho tôi. Lúc tôi bị ốm, anh ấy cõng tôi đi đến bệnh viện. Khi tôi làm sai, anh trai giúp tôi nhận lỗi."
"Truy nguyệt" nói trong team: "Anh trai của cô đối xử với cô rất tốt."
"Đúng vậy. Anh trai tôi là người tốt nhất ở trên đời này!" Tiết Giai Duyệt vô cùng tự hào trả lời.
Nói xong Tiết Giai Duyệt vẫn cảm thấy chưa diễn tả đủ cảm xúc của mình, nói ở trong team: "Anh trai của tôi từng có thời gian làm việc trong quân đội. Khi còn sinh viên năm hai anh ấy chính thức nhập ngũ. Làm việc trong quân khu XX của thành phố X. Anh ấy cực kỳ xuất sắc."
"Truy nguyệt" nói: "Yeah. Đúng là rất lợi hại."
"Giọng điệu của anh có vẻ không ổn. Tôi cảm nhận sự ác ý của anh." Tiết Giai Duyệt không thích cách anh nói chuyện, dù cách nhau qua màn hình vẫn có thể cảm nhận được sự ghen tị.
"Truy nguyệt" một lúc sau mới trả lời: "Cô nghĩ nhiều rồi."
Tiết Giai Duyệt đáp lại: "Ha ha" .
"Sát thiên hạ" im lặng một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: "Có một con hẻm sắt trên đường Ngàn Hi ở thành phố C. Ở cuối ngõ còn có 1 cái sân nhỏ. Có một cây táo xiêu vẹo trồng ở trước cửa, cô từng đi đến đây chưa?"
Nhìn thấy câu nói kia, Tiết Giai Duyệt phấn kích đến mức trái tim muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực, cô nhanh chóng gõ một đoạn tin nhắn gửi đi, "Ngôi nhà đó có 2 người con, một nam một nữ. Người con trai và người con gái không phải anh em ruột thịt. Cô gái được người nhà kia nhặt về nuôi. Nhưng họ đối xử cô gái đó rất tốt, coi cô gái như người con ruột. Cô gái cùng chàng trai lớn lên cùng nhau. Vào năm hai đại học chàng trai tham gia quân ngũ. Sau này trên đường về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chàng trai gặp tai nạn không bao giờ trở về nữa."
"Sát Thiên hạ" : "Em là Tiểu Nguyệt?"
Tiết Giai Duyệt nhìn chằm chằm vào màn hình game, đột nhiên trợn tròn mắt lên, phấn kích đến mức bật khóc rồi lại cười, vội vàng nói: "Anh trai?"
"Truy nguyệt" đột nhiên gửi dấu chấm hỏi: "Hai người bọn anh đang làm gì vậy? Không phải đang chơi game sao? Nghiêm túc nào!"
"Sát Thiên hạ" trả lời, "Xin lỗi, tiếp tục đi."
Tiết Giai Duyệt không còn tâm trạng để chơi game, cô mở khung chat của "Sát Thiên hạ" ra, gửi tin nhắn cho hắn, "Anh có rảnh không? Ngày mai chúng ta hẹn nhau ở quán cà phê Bán Đảo ở quảng trường An Khang."
"Sát Thiên hạ" trả lời: "Được. Hai giờ chiều tôi rảnh."
Tiết Giai Duyệt nói: "Vậy thì chúng ta làm thoả thuận như thế này."
"Sát Thiên hạ" nói: "OK."
Ở ván game tiếp theo, Tiết Giai Duyệt mặc dù không muốn chơi game nữa. Suốt quá trình cô bám theo phía sau "Sát Thiên hạ", trong đôi mắt của cô tràn ngập ánh sao. Woo, anh trai của tôi đẹp trai quá, động tác này ngầu quá, dùng kiếm quá xuất sắc, chiêu thức này quá lợi hại.
Vì vậy, khi có một con quái vật tấn công Tiết Giai Duyệt. Cô không kịp tránh, nhìn thấy thanh máu từ từ giảm xuống. Chính "Truy Nguyệt" đang đứng bên cạnh giải cứu cho cô và cứu cô được một mạng.
"Truy nguyệt" giọng điệu khó chịu nói: "Làm phiền cô lúc chơi game nghiêm túc một chút được không? Đừng có làm liên lụy đến người khác."
Tiết Giai Duyệt cũng cảm thấy rất có lỗi, vội vàng nói: "Xin lỗi, lần sau tôi chú ý hơn."
"Truy nguyệt" nhìn cô, bực bội nói: "Cô biết vậy là mừng rồi."
"Sát Thiên hạ" đi tới, nói: "Em đi theo anh. Không được chạy lung tung. Anh sẽ bảo vệ em."
Tiết Giai Duyệt ngay lập tức vứt bỏ sự phiền muộn, vui vẻ nói, "Vâng. Em biết rồi ạ"
"Truy nguyệt" nhìn hai người, "hừ" một tiếng, cầm theo cây đao, cơ thể bước vào trạng thái chiến đấu, điên cuồng chém giết quái vật, mạnh như vũ bảo, khiến nhóm tiểu yêu vội vàng thoái chạy.
Tiết Giai Duyệt đang nấp sau lưng "Sát thiên hạ" không để ý, suốt quá trình ngoan ngoãn phụ giúp "Sát thiên hạ", cho đến khi đánh xong BOSS cuối.
Sau khi giết xong BOSS có một vài trang thiết bị rơi ra. "Sát thiên hạ" nhặt cái áo choàng lên đưa cho Tiết Giai Duyệt, "Đây là áo choàng của em. So với bộ đồ em đang mặc tốt hơn nhiều."
Tiết Giai Duyệt đưa miếng đệm đầu gối cô nhặt được lần trước đưa cho "Sát Thiên hạ", cười híp mắt nói: "Có qua có lại."
Nhìn thấy hai người dính nhau như sam. "Truy nguyệt" ngay lập tức rời khỏi team. Cưỡi ngựa xoay người rời đi. Các thành viên trong team lần lượt rời đi. Chỉ còn Tiết Giai Duyệt cùng "Sát thiên hạ" vẫn còn ở lại trong phó bản.
Tiết Giai Duyệt do dự một lúc, lại gọi, "Anh trai?"
Một lúc sau "Sát Thiên hạ" trả lời: "Anh nhận được điện thoại. Bận chút chuyện. 2 giờ chiều mai gặp lại."
Tiết Giai Duyệt gật đầu, nhận ra bây giờ anh ấy không nhìn thấy, vội vàng nhắn tin trả lời, "Được, không gặp không về."
"Sát Thiên hạ" trả lời: "Không gặp không về. Anh có việc phải đi trước. 88."
Tiết Giai Duyệt: "88."
Cho đến khi avatar của "Sát Thiên hạ" biến thành màu xám, Tiết Giai Duyệt miễm cưỡng thoát ra khỏi game.
Tiết Giai Duyệt đặt điện thoại xuống, cầm chai nước trên bàn lên uống. Ở bên ngoài cửa truyền ra tiếng động. Hứa Ngạn Văn mở cửa ra bước vào nhà.
"Anh về rồi à. Đã xử lý xong công việc chưa?" Tiết Giai Duyệt uống nước xong, đặt chai nước xuống bàn. Ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Hứa Ngạn Văn. Chạy ra quan tâm hỏi thăm.
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, ánh mắt đó giống như đang nhìn một người xa lạ, như thể không quan biết cô.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Tiết Giai Duyệt bị Hứa Ngạn Văn nhìn cảm thấy không thoải mái.
Hứa Ngạn Văn đứng trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô, nhíu mày lại nói: "Giai Duyệt. . ."
"Hả?"
"Ngôi nhà lúc em sống còn bé như thế nào?" Hứa Ngạn Văn đột nhiên hỏi.
Tiết Giai Duyệt ngạc nhiên, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành. Trực giác mách bảo cô chuyện này không hề đơn giản, không thể tùy tiện trả lời, theo bản năng tìm cách trốn tránh, nói: "Tại sao anh đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Hứa Ngạn Văn lại hỏi: "Em còn người anh trai khác?"
Câu hỏi này. . . sao nghe lạ thế nhỉ?
Cô khẽ nhíu mày, vừa nãy cô mới gọi Tống Nghĩa Khôn là anh trai ở trong game. Bây giờ Hứa Ngạn Văn chạy đến hỏi cô còn người anh trai nào khác không.
Chẳng lẽ anh biết mối quan hệ của cô với Tống Nghĩa Khôn?
Không thể nào! Tiết Giai Duyệt ngay lập tức phủ nhận điều này. Hứa Ngạn Văn vừa mới đi ra ngoài làm việc, không thể nào cùng cô chơi game được. Nên không biết chuyện cô gọi người ta là anh trai!
Tiết Giai Duyệt suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, mỉm cười đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Hứa Ngạn Văn, giả vờ ngây thơ nói: "Anh đang nói chuyện gì vậy. Không phải anh chính là anh trai của em sao? Em đã gọi anh suốt bao nhiêu năm qua, từ lúc nhỏ đến khi lớn, lúc nào cũng gọi anh là anh trai."
"Em nói thật chứ?" Anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của cô, cặp mắt sâu thăm thẳm nhìn cô.
Tiết Giai Duyệt bật cười, "Đương nhiên là thật rồi, anh trai, anh trai, anh trai. . ."
"Ư. . ." Nụ hôn của Hứa Ngạn Văn lập tức rơi xuống, bao phủ lấy môi cô, dùng răng cắn lấy môi cô, đầu lưỡi trơn trượt mở bờ môi của cô, khám phá bên trong miệng cô, quấn quít đầu lưỡi cô.
Khi nụ hôn của Hứa Ngạn Văn vừa rơi xuống. Đầu óc của Tiết Giai Duyệt có hơi choáng váng. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, đây là nụ hôn của Hứa Ngạn Văn, cô không chán ghét, ngược lại còn rất thích. Cô ngửi được mùi hương bạc hà thoang thoáng, nụ hôn có phần kịch liệt nhưng tràn ngập tình cảm. Dưới nụ hôn của anh, cơ thể của cô trở nên mềm nhũn, chủ động đáp lại anh.
Hứa Ngạn Văn đẩy Tiết Giai Duyệt xuống bàn, cơ thể cơ lớn chen giữa hai chân cô, một tay đỡ cằm cô lên hôn, tay còn lại vuốt ve lưng của cô, đi xuống bên dưới, xuyên qua lớp áo, cởi quần áo xuống.
"Gọi anh đi." Anh nói.
"Hứa. . ."
"Không phải."
"Ư. . ."
"Gọi anh, giống như vừa nãy em gọi anh."
"Ư, anh trai, anh trai. . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...