Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: yoichi
Trời ơi, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra? Tiết Giai Duyệt trợn tròn mắt há hốc mồm. Điều mà cô nghĩ hoàn toàn khác với những gì Hứa Ngạn Văn nói? Rõ ràng đang định bàn chuyện ly hôn? Tại sao lại biến thành về sau anh sẽ tôn trọng ý kiến của cô? Trong truyện không hề viết như vậy? Kịch bản biến đi đâu mất rồi?
"Đương nhiên." Tiết Giai Duyệt vẫn chưa load kịp, Hứa Ngạn Văn nhấn mạnh nói: "Mặc dù anh không quản em nghiêm khác giống như trước kia, tôn trọng suy nghĩ của em, cho em được tự do. Nhưng với tư cách là Hứa phu nhân. Anh hy vọng em không mắc phải sai lầm làm tổn hại đến danh phận Hứa phu nhân. Lúc tiếp xúc với người ngoài, hãn cẩn thận và tránh tiếp xúc quá thân thiết với người khác giới, phải giữ khoảng cách nhất định."
Câu nói cuối cùng của anh là đang ám chỉ Trình Vĩ, Tiết Giai Duyệt đầu óc đơn giản, chỉ cần là bạn bè cô đều đối xử rất chân thành, hết lòng hết dạ. Bây giờ cô có mối quan hệ thân thiết với Trình Vĩ, có thể cô không hề có suy nghĩ gì về Trình Vĩ. Nhưng Trình Vĩ là đàn ông, đàn ông nhìn đàn ông là chuẩn nhất. Lần đầu tiên Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Trình Vĩ, sau đó gặp lại Trình Vĩ ở trong bệnh viện. Anh càng chắc chắn khẳng định Trình Vĩ có suy nghĩ không thuần khiết với Tiết Giai Duyệt. Đặc biệt sự thù địch của Trình Vĩ với anh, càng khiến anh cảm thấy khó chịu với Trình Vĩ.
Cuối cùng Tiết Giai Duyệt cũng đã hiểu rõ ý của Hứa Ngạn Văn, anh không muốn đề cập đến chuyện ly hôn với cô, ít nhất không phải bây giờ. Chắc một phần vì nể mặt Hứa lão gia tử. Sau đó, anh nói mình không quản cô như lúc trước, cho cô được tự do, nới lỏng các quy tắc. Điều đó có nghĩ những quy định trước kia sẽ không thực thi, sử dụng nữa. Nhưng lại nhắc chuyện khác, yêu cầu cô phải làm tròn bổn phận Hứa phu nhân, không được làm gì tổn hại đến danh phận Hứa phu nhân. Đặc biệt, lúc kết bạn với bạn khác giới, phải giữ một khoảng cách nhất định.
Điều này.... Chẳng lẽ anh nghĩ rằng cô đang ngoại tình?
Cắt —— Cô không hề có mấy suy nghĩ nhàm chán như vậy. Cô không giống một số người trong lòng ẩn giấu bạch nguyệt quang
"Anh yên tâm. Em không hề hứng thú với mấy chuyện ngoại tình, kinh thường không thèm làm." Tiết Giai Duyệt thẳng thắn nói.
Hứa Ngạn Văn đột nhiên ho một tiếng. Anh sợ nhắc nhở Tiết Giai Duyệt giữ khoảng cách người với người khác già sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Tiết Giai Duyệt. Cố gắng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, không ngờ Tiết Giai Duyệt nghe xong ngay lập tức hiểu. Không chỉ hiểu rõ, còn thẳng thắn nói mình không bao giờ làm mấy chuyện nhàm chán kia.
Tiết Giai Duyệt không để tâm, nói: "Nếu em thực sự đem lòng thích người khác. Em sẽ trực tiếp nói với anh."
Nói xong còn nhìn Hứa Ngạn Văn bằng ánh mắt ẩn ý.
Hứa Ngạn Văn đối diện ánh mắt của cô tim đập thình thịch, tình huống này có vẻ không đúng! Vội vàng nói: "Anh không hề có hứng thú với chuyện này. Chắc là em hiểu rõ con người của anh."
Tiết Giai Duyệt nghe thấy vậy, không nhịn được liền bật cười.
Hứa Ngạn Văn dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, cảm thấy nụ cười cô có gì không ổn, giống như đang giễu cợt. Rõ ràng đang nghi ngờ anh?
"Có chuyện gì thì em cứ nói thẳng." Hứa Ngạn Văn ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn cô.
"Không có gì." Tiết Giai Duyệt xua tay, không thèm để tâm đến.
"Giai Duyệt, anh hi vọng chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện với nhau. Không giấu diếm bất cứ chuyện gì với đối phương." Hứa Ngạn Văn nói.
Tiết Giai Duyệt quay sang nhìn anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai quyến rũ của anh, nhếch khóe môi lên: "Anh thực sự muốn em nói ra sao?"
Hứa Ngạn Văn cảm thấy giọng điệu cô có vẻ không đúng, không khỏi nhíu mày, "Em nói đi."
"Đấy là do anh muốn em nói ra nhé." Tiết Giai Duyệt quyết định không thèm để tâm đến. Nhưng anh nói như vậy, cô nói rõ hết mọi chuyện.
"Ngày hôm đó ở trước cửa khách sạn Hữu Nghị. Em tận mắt thấy anh đi cùng với một cô gái xinh đẹp."
Hứa Ngạn Văn vừa nghe xong liền biết cô nhắc đến Lâm Đạt, không nhịn được cười, "Đó là thư ký của anh."
Thư ký? Tiết Giai Duyệt ngạc nhiên.
Hứa Ngạn Văn nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô, nụ cười càng hiện rõ hơn. Thể nào anh thấy mấy ngày hôm nay cô cứ là lạ. Anh không rõ vì sao cô lại như vậy. Hóa ra là vì chuyện này, anh cứ tưởng rằng cô thực sự không thèm để ý đến mấy chuyện này nữa, nào ngờ vẫn giống như trước, đúng là bình dấm chua.
"Cô ấy là thư ký mới của công ty. Là cháu gái của giáo sư Hàn, vừa tốt nghiệp đại học được nhận đến công ty làm việc. Ngày hôm đó đến khách sạn cùng anh, vì giáo sư Hàn muốn cùng anh bàn chuyện, trùng hợp giáo sư Hàn cũng gọi cô ấy đi cùng. Cô ấy đi nhờ xe của anh." Hứa Ngạn Văn giải thích ngắn gọn chuyện xảy ra hôm đó.
Hóa ra là như, cô đã hiểu lầm anh. Khuôn mặt của Tiết Giai Duyệt lập tức đỏ ửng lên.
"Muộn rồi. Em muốn đi ngủ. Bác sĩ kêu em phải đi ngủ sớm." Tiết Giai Duyệt cảm thấy xấu hổ không dám ở cùng một chỗ với Hứa Ngạn Văn, vội vàng tìm một cái cớ vớ vẩn, chạy về phòng.
Hứa Ngạn Văn nhìn thấy cô chạy về phòng, không nhịn được liền bật cười.
. . .
Ngày hôm sau, Tiết Giai Duyệt vẫn đang nằm ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Cô nhận được điện thoại của Hứa Ngạn Văn.
"Giai Duyệt, em có thể cầm tài liệu đặt trên bàn ở thư phòng mang đến công ty giúp anh được không?"
Tiết Giai Duyệt đang định từ chối, còn chưa kịp lên tiếng, nghe được Hứa Ngạn Văn nói: "Anh lập tức phải vào họp. Đây là một cuộc họp rất quan trọng. Tài liệu kia cũng rất quan trọng, nó liên quan đến bản hợp đồng 500 triệu NDT. Em có mang đến đây giúp anh không?"
Vấn đề có vẻ nghiêm trọng. Tiết Giai Duyệt làm sao có nói từ chối? Đương nhiên là không rồi. Cô đồng ý, nói: "Tí nữa em mang qua cho anh."
Tiết Giai Duyệt đi vào phòng thay quần áo, xách theo túi. Bỏ tài liệu vào trong túi, đi ra ngoài.
Từ Ninh Hiên Nhã Uyển đến tập đoàn Hứa thị rất gần. Cô không lái xe, định ngồi tàu điện ngầm đi qua 2 trạm là đến nơi. So với lái xe ô tô còn nhanh hơn.
Lúc Tiết Giai Duyệt đi đến cổng công ty liền lôi điện thoại ra gọi cho Hứa Ngạn Văn, "Em đến nơi rồi."
Hứa Ngạn Văn nói ở trong điện thoại: "Em cứ đi thang máy lên đi. Anh ở bên này đang bận chút việc."
"Vâng." Tiết Giai Duyệt đành phải cúp máy, bước vào đại sảnh, chuẩn bị đi vào thang máy.
Nhân viên lễ tân nhận ra Tiết Giai Duyệt, nhìn thấy cô từ cửa bước vào, vội vàng nở nụ cười rạng rỡ tiếp đón, "Chào Hứa phu nhân."
Đây là lần đầu tiên Tiết Giai Duyệt đi đến tập đoàn Hứa thị kể từ khi xuyên đến đây. Nhìn thấy sự nhiệt tình niềm nở của nhân nhân viên lễ tân, cô bật cười khẽ gật đầu chào.
Hai nhân viên lễ tân khi nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiết Giai Nguyệt có hơi bất ngờ. Phải biết rằng trước kia lúc Tiết Giai Duyệt đi đến đây, thái độ vô cùng ngạo mạn, chẳng thèm đặt bọn họ vào mắt chứ đừng nói mỉm cười chào bọn họ. Hôm nay họ cảm thấy Tiết Giai Duyệt có vẻ rất khác, đối xử mọi người thân thiện hòa đồng hơn.
Lúc Tiết Giai Duyệt bước vào trong thang máy. Hai nhân viên lễ tân bắt đầu thảo luận.
"Cô cũng nhìn thấy đúng không. Vừa nãy cô ấy mỉm cười chào chúng ta."
"Có nhìn thấy. Cảm giác rất kỳ lạ."
"Tôi cũng cảm thấy có kỳ lạ."
"Không ngờ cô ấy có lúc lại dịu dàng như vậy?"
"Chắc là cố thể hiện ra bên ngoài thôi. Tí nữa thể nào cũng xảy ra trận chiến long trời lở đất! Tự nhiên thấy lo cho Hứa tổng."
"Ồ. Vậy nhanh chóng thông báo trong nhóm chat. Nhắc nhở mọi người phải cẩn thận, đừng đụng vào họng súng."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Nói xong, hai người nhanh chóng gửi tin nhắn vào nhóm chat riêng tư.
[ Thông báo khẩn cấp thông báo khẩn cấp: Hứa phu nhân vừa đi đến công ty, Hứa phu nhân vừa đi đến mội. Mọi người nhớ phải cẩn thận, mọi người nhớ phải cẩn thận. ]
[Hả. Hứa phu nhân đi đến công ty, đang ở đâu vậy? ]
[Vừa đi lên thang máy chuẩn bị đi lên gặp Hứa tổng. ]
[Nhìn cô ấy có vẻ vui? Chắc không đến tìm Hứa tổng cãi nhau đâu? Lần trước cô ấy bật khóc nức nở rời đi. ]
[Nhìn thì tâm trạng có vẻ tốt. Vừa nãy còn mỉm cười chào chúng tôi]
[Hứa phu nhân mỉm cười chào hai người? ! ]
[gật gật]
[sốc toàn tập. jpg ]
. . .
Tiết Giai Duyệt không hề biết mọi người bên dưới bàn bạc thảo luận về mình. Cô vào thang máy đi lên đầu. Trợ lý Phùng đứng ở trước cửa thang máy chờ cô. Nhìn thấy cô từ trong thang máy bước ra. Vội vàng tiến lên nói: "Hứa tổng đang bàn công việc ở trong văn phòng. Hứa phu nhân ngồi chờ ở phòng nghỉ một lúc."
Tiết Giai Duyệt mở túi lôi tài liệu ra, "Đây tài liệu quan trọng anh ấy nhờ tôi mang đến giúp."
Trợ lý Phùng giơ tay ra nhận tài liệu, "Tí nữa tôi đưa cho Hứa tổng. Hứa phu nhân mời ngài đi lối này."
"Cảm ơn trợ lý Phùng." Tiết Giai Duyệt gật đầu, đi theo trợ lý Phùng đi vào phòng nghỉ.
Tình cờ Lâm Đạt mới đi xuống dưới lầu phát tài liệu xong, thấy trợ lý Phùng mỉm cười nói chuyện với Tiết Giai Duyệt, thái độ rất lễ phép.
Cô ta bực bội, trợ lý Phùng tại sao lại đối xử với cô tốt như vậy?
Sau đó, cô ta nghe được trợ lý Phùng nói với Tiết Giai Duyệt, "Hứa phu nhân, chắc Hứa tổng phải mất 10 phút nữa mới bàn xong công việc. . ."
Lâm Đạt nghe rõ những gì trợ lý Phùng vừa nói với Tiết Giai Duyệt, cảm thấy rất tồi tệ. Cô ấy chính là Hứa phu nhân? Thực sự là vợ của Hứa tổng?
Cô ta vẫn còn nhớ rõ, lúc cô ta mới đến công ty, đồng nghiệp trong công ty lén lút thảo luận về vợ của Hứa tổng. Nói Hứa phu nhân là một kẻ lập dị, vừa hung dữ vừa độc ác, không xứng với Hứa tổng. Hừa tổng không hề có tình cảm với cô. Cô ấy cứ tưởng vợ của Hứa tổng là một kẻ có ngoại hình xấu xí tính tình lập dị.
Nhưng người bây giờ mà cô ta đang nhìn thấy? Chính là cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu kẻ dọc trắng xanh ở trung tâm thương mại khiến cô ta sững sờ. Cũng là mỹ nhân mà cô ta tình cờ gặp được ở trước cửa khách sạn Hữu Nghị, trên tay còn đeo chiếc vòng mấy chục vạn, khinh thường cô ta, chính là cô gái vừa khiến cô ta ghen tị vừa ngưỡng mộ!
Lâm Đạt nhìn Tiết Giai Duyệt mặc váy dài kẻ dọc trắng xanh đang đứng trước mặt, trợ lý Phùng đứng bên cạnh lễ phép nói chuyện. Lại nhìn bộ váy dài kẻ dọc trắng xanh mình đang mặc, đột nhiên nhận ra điều gì. Sắc mặt trở nên trắng bệch. Vội vàng chạy vào trong tolet, trốn ở trong đó không dám đi ra ngoài.
Lúc này, có hai nữ đồng nghiệp bước vào trong tolet, vừa nói chuyện vừa thảo luận.
"Vừa nãy cô có nhìn thấy Hứa phu nhân không?" Tiểu Lý hỏi.
"Có nhìn thấy." Tiểu Lưu nói: "Trước kia mỗi lần cô ấy đi công ty đều trang điểm đậm. Nhìn xấu kinh khủng. Hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, nhìn rất xinh đẹp."
"Tôi không bàn luận phong cách trang điểm cô ấy. Tôi muốn nói đến cái váy kẻ dọc trắng xanh cô ấy đang mặc. Cô không nhìn ra nó quen không?" Tiểu Lý nói.
Tiểu Lưu suy nghĩ một lúc, nói: "Đúng nhìn rất quen. Giống cái váy mà Lâm Đạt đang mặc."
Tiểu Lý bật cười, nói: "Không phải. Thực ra nhìn rất khác nhau. Hai người mặc cùng một chiếc váy, hiệu quả đối lập nhau như ngày và đêm. Hứa phu nhân mặc nhìn giống thần tiên tỷ tỷ, đẹp đến mức mê đảo chúng sinh. Còn kẻ kia ý, mặc vào giống hệt như bộ đồ bệnh nhân."
"Bộ đồ bệnh nhân?" Tiểu Lưu nhớ lại dáng vẻ lúc Lâm Đạt mặc chiếc váy đó, không nhịn được cười.
"Không giống sao?" Tiểu Lý nhướng mày nói với Tiểu Lưu: "Nghe nói cô ta còn đi vay tiền để mua chiếc váy đó."
Tiểu Lưu gật đầu lia lịa, "Đúng là nhìn giống bộ đồ bệnh nhân. Ai lại đi vay tiền để mua đồ bệnh nhân, ha ha ha ha. . ."
Tác giả có lời muốn nói: Hứa Ngạn Văn: Vợ anh đẹp nhất
Tiết Giai Duyệt: Biết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...