Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: wlft
Vì chuyện Triệu An An, Đường Dật Xuyên trở nên sa đọa, dạo chơi chốn hồng trần, tốc độ thay bạn gái còn nhanh hơn tốc độ thay quần áo. Danh xứng môn thuận với thân phận nhị thiếu gia nhà họ Đường, phong lưu lãng tử. Nhưng cho dù như vậy, vẫn có vô số cô gái muốn gả vào hào môn tre già măng mọc lao vào lòng anh ta.
Nguyên chủ rất chán ghét dáng vẻ này của anh ta. Đã từng đứng trước mặt cười nhạo anh ta, "Anh nhìn thử bộ dáng của anh đi. Tôi không hiểu mấy cô gái ấy thích anh vì lý do gì? Chẳng lẽ là vì gương mặt này?"
Đường Dật Xuyên bật cười nhìn Tiết Giai Duyệt, có thể nói cả hai đều không ưa đối phương. Nhíu mày hỏi lại Tiết Giai Duyệt, "Vậy lý do vì sao cô lại thích anh Hứa. Không phải vì tiền của anh Hứa à. Nếu anh Hứa là kẻ trắng tay, cô có gả cho anh ấy không?"
Tiết Giai Duyệt không thể để Đường Dật Xuyên sỉ nhục tình yêu của mình, tức giận hét lên, "Tôi thật lòng thích anh Hứa. Tôi không hề suy nghĩ dơ bẩn như anh nói! Anh tưởng không ai biết tất cả bạn gái đều nhìn giống người kia sao?"
Câu nói này đã chọc giận Đường Dật Xuyên, khuôn mặt tối sầm lại, lạnh lùng chỉ thẳng mặt cô: "Tiết Giai Duyệt, cô nhớ mặt tôi đấy!"
Tiết Giai Duyệt vội vàng trốn phía sau lưng Hứa Ngạn Văn, thò đầu ra làm mặt xấu chọc tức Đường Dật Xuyên, làm ra dáng vẻ "Tôi cóc sợ anh, có bản lĩnh đến đây đánh tôi đi."
Có Hứa Ngạn Văn ở đây, Hứa Ngạn Văn bảo vệ Tiết Giai Duyệt, Đường Dật Xuyên đương nhiên không dám làm gì Tiết Giai Duyệt, nhưng kể từ đó về sau, hai người cứ gặp nhau là lại cãi nhau, chính thức trở thành kẻ thù.
Tiết Giai Duyệt rất coi thường hành động. Chỉ vì cô gái, hành hạ bản thân, chẳng đáng mặt nam nhi.
Hứa Ngạn Văn cũng biết rằng Tiết Giai Duyệt chán ghét Đường Dật Xuyên, nhưng dù sao Đường Dật Xuyên là anh em lớn lên từ nhỏ với anh, lại là em út trong nhóm. Anh không thể mặc kệ, ngăn cản được sẽ ngăn cản, nếu giúp được sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đã nhiều năm như vậy, Đường Dật Xuyên ít nhất vẫn chịu nghe lời khuyên của anh.
"Giai Duyệt, em đừng có ghét bỏ Đường Dật Xuyên như vậy. Dù là ai cũng đều không muốn gặp phải chuyện này." Hứa Ngạn Văn khuyên bảo Tiết Giai Duyệt: "Quay về anh sẽ nhắc nhở cậu ấy."
Tiết Giai Duyệt hừ một tiếng, giơ nắm đấm lên hung dữ nói: "Nếu anh ta dám bắt nạt Trương Tiểu Kiều, em sẽ cho anh ta một trận!"
Hứa Ngạn Văn nghe thấy vậy quay sang nhìn cô. Chắc chắn rằng cô không phải đang nói đùa. Nhưng lại cảm thấy dáng vẻ tức giận nói ra lời uy hiếp của cô rất đáng yêu, không nhịn được cười.
"Không được cười!" Tiết Giai Duyệt lườm anh, nghiêm túc cảnh cáo.
"Được. Không cười." Hứa Ngạn Văn cố nhịn cười, lại khởi động xe lên, "Chúng ta đi về nhà thôi."
. . .
Ở chung cư, Tiết Giai Duyệt ngồi trên ghế sofa chơi game. Cô hẹn Trình Vĩ cùng nhau chơi game. Nick "Thiên hạ đệ nhất" của Trình Vĩ online, lập tổ đội thêm hai người vào. Còn mời thêm một người bạn nữa. Tiết Giai Duyệt nhận ra đó là người quen. Chính là "Sát Thiên hạ", người lần trước đã giúp cô vượt qua bàn.
Tiết Giai Duyệt vội vàng gửi lời chào "Sát Thiên hạ": [ Chào anh! ]
"Sát Thiên hạ" cũng chào lại cô: [ Chào cô! ]
Tiết Giai Duyệt hỏi: [ Hóa ra anh là bạn bè của Thiên hạ đệ nhất kiếm? ]
"Sát Thiên hạ" trả lời: [ Quen nhau trong game. Đã từng cùng nhau làm một vài nhiệm vụ. ]
Tiết Giai Duyệt vội vàng nói: [ Vậy chúng ta kết bạn với nhau đi. Sau này cùng nhau làm nhiệm vụ. ]
"Sát Thiên hạ" đáp, [ Được. ]
Sau đó, "Sát Thiên hạ" gửi lời mời kết bạn, Tiết Giai Duyệt chấp nhận. Một người bạn đã được thêm vào trong danh sách bạn bè trong game.
Có "Sát thiên hạ" ở trong đội. Tiết Giai Duyệt cùng Trình Vĩ dễ dàng vượt qua phó bản. Lúc đầu bọn họ dự tính phải mất 30 phút mới cày xong phó bản. Nào ngờ chỉ mất 20 phút đã vượt qua phó bản.
Đánh xong phó bản. Lần này mở hộp quà ra không hề có vật phẩm nào giá trị. Nhưng Tiết Giai Duyệt vẫn rất vui, hôm nay lại quen thêm người bạn mới.
"Sát Thiên hạ" nói mình có việc bận, vội vàng off game. Trình Vĩ cũng nói có việc bận, hẹn ngày mai đấu tiếp, cũng off game.
Một mình Tiết Giai Duyệt không thể vượt qua bàn. Đành phải off theo.
Lúc này, Hứa Ngạn Văn từ trong phòng bước ra, thấy Tiết Giai Duyệt ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, liền chạy đến hỏi: "Em làm sao vậy?"
Tiết Giai Duyệt để điện thoại sang bên cạnh, lắc đầu nói: "Không có gì."
Hứa Ngạn Văn ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, nói: "Giai Duyệt, chúng ta nói chuyện đi."
Tiết Giai Duyệt nhìn anh, nhớ lại hai ngày trước anh bảo có chuyện muốn bàn với cô. Nhưng sau đó vì công việc, bận tới bận lui, đành phải trì hoãn lại. Anh không nhắc gì, nên cô tưởng anh đã quên. Không ngờ bây giờ anh lại nhớ ra, xem ra anh đang định nói chuyện nghiêm túc với cô. Nếu anh đã quyết định nói chuyện, không muốn chần chừ. Cô không có lý do gì để từ chối, bàn luận với nhau sớm cũng tốt, người xưa có câu nói rất hay "dưa xanh hái không ngọt", hôn nhân gượng ép sẽ không bao giờ hạnh phúc. Nên giải thoát sớm cho nhau. Bây giờ cô vẫn còn trẻ và xinh đẹp, vẫn có thể đi ra ngoài dạo chơi mấy năm.
"Được, anh muốn nói chuyện gì?" Tiết Giai Duyệt muốn giải quyết nhanh gọn, cặp mắt to tròn nhìn Hứa Ngạn Văn hỏi.
Đối diện với cặp mắt long lanh xinh đẹp của cô, ánh đèn chiếu xuống, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như viên ngọc. Hứa Ngạn Văn nhớ lại lần đầu tiên anh gặp cô. Lúc đó Tiết Giai Duyệt mới được sáu tuổi, đưa ông nội đưa về Hứa gia, rụt rè đứng ở đại sảnh, mặc bộ váy màu hồng nhạt, đôi mắt to tròn giống như chú nai nho, ngơ ngác quan sát xung quanh.
Lúc đó, anh đang ở trên lầu đọc sách. Ông nội bảo quản gia lên gọi anh xuống. Anh từ trong thư phòng bước ra, đi theo quản gia xuống dưới lầu, nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang đứng ở đại sảnh. Hai người nhìn nhau, anh nhìn thấy nỗi sợ trong đôi mắt của cô nhìn giống hệt chú thỏ con. Cô chỉ nhìn anh một cái, sau đó vội vàng tránh né ánh mắt của anh. Lúc ấy, anh cảm thấy cô rất đáng yêu, giống như con vật nhỏ yếu ớt cần được bảo vệ.
Ông nội đứng bên cạnh cô, nở nụ cười dịu dàng, dỗ dành cô: "Gọi anh đi. Đây là anh Hứa của cháu."
Tiết Giai Duyệt sáu tuổi giật giật khóe môi, giống như đã lấy hết dũng khí mới gọi ra được từ "anh Hứa".
Hứa Ngạn Văn lần đầu tiên nghe được gọi là "anh Hứa", thực ra lúc đó anh có chút chán ghét, nhưng cô gái nhỏ này chỉ làm theo lời ông nội. Hứa Ngạn Văn lớn tuổi hơn Tiết Giai Duyệt, vui vẻ rộng lượng chấp nhận.
Sau này cô nhóc 6 tuổi ở lại Hứa gia suốt mười mấy năm. Từ cô nhóc rụt rè trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, chạy theo anh suốt những năm tháng cấp 2, cấp 3 đến đại học. Lúc nào cũng gọi "anh Hứa" "anh Hứa", bám theo anh giống như một cái đuôi nhỏ.
Cho đến khi chuyện kia xảy ra, sau đó cô hãm hại anh, gả cho anh, trở thành Hứa phu nhân. . .
Vào giây phút này, Hứa Ngạn Văn nhìn Tiết Giai Duyệt nói: "Tính từ hồi còn nhỏ cho đến hiện tại, chúng ta quen biết nhau đã gần 17 năm?"
Tiết Giai Duyệt - kẻ giả mạo xuyên không, làm sao cô biết được hai người bọn họ quen biết nhau bao nhiêu năm. Cô kì lạ nhìn Hứa Ngạn Văn , nghĩ thầm trong làm tại sao Hứa Ngạn Văn lại đến chuyện này. Chẳng lẽ anh muốn bắt đầu câu chuyện bằng ký ức lúc hai người còn nhỏ?
Cô vội vàng lục lại ký ức của nguyên chủ. Tính thử thì đúng là hai người đã quen biết nhau gần 17 năm. Tiết Giai Duyệt khẽ gật đầu, "Đúng vậy. 17 năm, chỉ còn 1 tháng nữa là thành 18 năm."
"18 năm." Hứa Ngạn Văn dường như có chút xúc động, khuôn mặt thanh tuyển để lộ nụ cười, nói: "Nhớ lại lần đầu tiên anh gặp em lúc đó em chỉ là một cô bé 6 tuổi."
Tiết Giai Duyệt trả lời, "Lúc đó anh vẫn còn nhỏ."
Hứa Ngạn Văn nghiêm túc nói: "Anh lớn tuổi hơn em." Đấy là sự thật, Tiết Giai Duyệt không thể phản bác lại.
Hứa Ngạn Văn lại nói: "Giai Duyệt, từ khi em chuyển đến Hứa gia sống. Anh luôn coi và đối xử với em như em gái. Em hiểu chứ?"
"Hiểu." Tiết Giai Duyệt trả lời dứt khoát. Cô đương nhiên biết, hiểu rất rõ, lúc đầu đọc qua truyện, cô đã biết điều này. Bây giờ xuyên đến đây, chuyện này cô càng hiểu rõ hơn.
Hứa Ngạn Văn bất ngờ trước câu trả lời của Tiết Giai Duyệt. Bởi vì trước kia Tiết Giai Duyệt không hề nói như vậy, phản ứng cũng không giống với hiện tại.
Anh nhận ra cô đã thay đổi rất nhiều, tính cách cũng thay đổi. Hình như cô không muốn anh chăm sóc cô giống như hồi còn bé, luôn nhấn mạnh là cô đã lớn rồi, không cần anh chăm sóc cô.
Anh không biết cô đã gặp chuyện gì mà thay đổi như vậy, cảm giác giống như cô đã biến thành người khác. Nếu không phải cô vẫn là cô, với lại ngày nào anh cũng nhìn thấy. Anh còn tưởng có người khác đến giả mạo thành cô.
Sự thay đổi này của Tiết Giai Duyệt đối với Hứa Ngạn Văn mà nói, anh không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình. Đôi lúc cảm thấy cô rất lạ lẫm, đôi lúc lại cảm thấy cô rất đáng yêu. Nhưng cho dù bất cứ thay đổi nào, có một vài chuyện vẫn không thể thay đổi được. Anh phải nhắc lại.
Hứa Ngạn Văn nghiêm túc nói: "Giai Duyệt, bây giờ chúng ta đã kết hôn, và là vợ chồng của nhau."
Tiết Giai Duyệt chớp mắt, trong lòng vừa lo lắng vừa hồi hộp nghĩ, đến rồi đến rồi. Đã bước vào chuyện chính, sắp sửa bàn luận đến chuyện ly hôn?
Ai ngờ Hứa Ngạn Văn lại nói: "Mặc dù chúng ta kết hôn vì ý muốn ông nội. Nhưng bây giờ chúng ta đã kết hôn, mọi người xung quanh đều biết quan hệ của chúng ta. Cho nên anh hy vọng trong cuộc hôn nhân này, chúng ta nên tôn trọng đối phương"
Tôn trọng đối phương? Tiết Giai Duyệt bất ngờ, không phải muốn bàn chuyện ly hôn với cô sao. Tại sao lại nói đến chuyện này? Dường như hướng đi này có gì không ổn?
Hứa Ngạn Văn nói tiếp: "Em nói bây giờ em đã lớn, không muốn anh xen vào chuyện riêng của em. Trước đây anh luôn coi em là em gái, vẫn nghĩ rằng em còn nhỏ, nên đối xử với em rất nghiêm khắc, luôn cố gắng làm tròn trách nhiệm anh trai. Không cho phép em làm chuyện này, không cho phép em làm chuyện kia. Có lẽ đã khiến em tức giận, cảm thấy không tự do, cảm thấy anh đối xử với em rất nghiêm khắc."
"Cho nên anh quyết định. Về sau đối xử thả lỏng với em hơn. Em muốn được tự do, muốn anh tôn trọng suy nghĩ. Em muốn làm cái gì thì làm. Anh không đối xử nghiêm khắc với em như trước kia." Hứa Ngạn Văn giọng điệu chân thành.
Trời ơi, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra? Tiết Giai Duyệt trợn tròn mắt há hốc mồm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...