Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Yoichi
Chiếc xe lao vun vút trên đường, chẳng mấy chốc đến bệnh viện. Nơi mà Hứa Ngạn Văn đi đến là bệnh viện trực thuộc của tập đoàn của Hứa thị, tề tụ rất nhiều bác sĩ giỏi, kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến, máy móc hiện đại, đây là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất ở thành phố.
Hứa Ngạn Văn bế Tiết Giai Duyệt bước xuống xe, vội vàng chạy đến trước cửa bệnh viện. Các bác sĩ và y tá sớm nhận được thông báo đã đứng chờ sẵn, vội vàng sắp xếp đưa Tiết Giai Duyệt vào phòng bệnh.
Sau một loạt xét nghiệm, xác nhận Tiết Giai Duyệt ngoại trừ vết thương ở đầu bị chấn động não bên ngoài, vết thương ở mắt cá chân bên phải bị trật khớp cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy hôm. Còn những chỗ khác đều ổn, chỉ bị trầy xước nhẹ, không có vấn đề gì lớn.
"Em ngủ một lúc đi, anh ở bên cạnh trông chừng em." Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Tiết Giai Duyệt vẫn đau đầu chóng mắt, làm theo lời dặn bác sĩ đưa thuốc cho cô uống, bảo cô ngủ một lúc.
Trước khi Tiết Giai Duyệt chìm vào giấc ngủ, lẩm bẩm nói: "Anh đừng nói chuyện này cho ông nội biết."
Đến tận lúc này, vẫn còn lo lắng cho ông nội.
Trong lòng Hứa Ngạn Văn dấy lên sự thương xót, anh biết vì sao cô lại nói như vậy. Cô không muốn ông nội lo lắng cho cô, sức khỏe ông nội không tốt, nếu biết cô bị thương, thể nào cũng rất lo lắng, nói không chừng còn vội vàng đi đến thăm cô. Ông nội bây giờ đi lại không tiện, cô muốn ông nội ở nhà chính nghỉ ngơi, không phải lo lắng cho cô.
"Em yên tâm. Anh hứa không nói cho ông nội biết." Hứa Ngạn Văn đưa tay ra xoa đầu ông, hứa với cô.
1
Có lẽ tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống. Tiết Giai Duyệt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hứa Ngạn Văn ngồi bên cạnh giường bệnh im lặng nhìn cô, phòng bệnh rất yên tĩnh, anh có thể nghe được nhịp tim đang đập, trong đầu nhớ lại cảnh anh lái xe đi đến bệnh viện. Tiết Giai Duyệt nhíu mày nói: "Ca ca... đau quá", câu nói "đau quá" khiến trái tim anh trở nên mềm nhũn, mong cô không còn đau nữa, hoặc để anh thay cô bị thương.
Đáng ra lúc anh không gọi điện thoại được cho Tiết Giai Duyệt anh nên đi tìm cô luôn. Có lẽ cô không gặp phải chuyện này. Lúc đó anh bận bàn chuyện hợp tác công ty, nhưng không bận đến mức không thể rời đi được. Nếu anh biết được cô sẽ gặp nguy hiểm, anh sẽ ngay lập tức đi tìm cô.
Anh quá tự tin cho rằng Tiết Giai Duyệt sẽ đến công ty tìm anh. Đáng lẽ anh nên sớm đi tìm Tiết Giai Duyệt. Tiết Giai Duyệt gặp phải chuyện bắt cóc một phần cũng vì lỗi của anh. Thảo nào ông nội thường xuyên trách mách anh vì làm không cẩn thận. Anh quả thực quá bất cẩn.
Hứa Ngạn Văn nắm chặt tay của Tiết Giai Duyệt, nhìn chằm chằm cặp lông mày nhíu chặt của Tiết Giai Duyệt, trong lòng tự trách, khẽ nói: "Giai Duyệt, em mau chóng khỏi bệnh, để anh chăm sóc em."
Thời gian từ từ trôi, không biết đã trôi qua bao lâu. Hứa Ngạn Văn ngồi yên bất động, giống như hòa thượng đang ngồi thiền.
Tiếng chuông điện thoại của Tiết Giai Duyệt vang lên, Hứa Ngạn Văn đang ngồi yên đột nhiên giật nảy mình. Sợ tiếng chuông điện thoại đánh thức cô, vội vàng chạy tới, mở ví của Tiết Giai Duyệt, cầm điện thoại lên nghe.
Người gọi là Hứa lão gia tử, ông nói ở trong điện thoại: "Duyệt Duyệt. Hôm nay cháu đi phỏng vấn như thế nào?"
Hứa Ngạn Văn nhìn Tiết Giai Duyệt đang nằm ngủ say trên giường, cô đã uống thuốc và chìm vào giấc ngủ, không có dấu hiệu tỉnh dậy.
"Buổi phỏng vấn rất thành công. Mấy hôm nữa Giai Duyệt sẽ đi làm chính thức." Hứa Ngạn Văn cầm theo điện thoại đi sang bên cạnh nghe.
"Thật à? Đây đúng là một tin tốt." Hứa lão gia tử vui vẻ nói
"Là thật." Hứa Ngạn Văn nói.
"Chắc chắn Duyệt Duyệt rất vui." Hứa lão gia tử hào hứng nói, ông cũng mừng cho Tiết Giai Duyệt, bật cười nói: "Nhưng tại sao cháu nghe điện thoại của Duyệt Duyệt? Duyệt Duyệt đâu rồi? Con đưa điện thoại cho con bé nghe đi."
Hứa Ngạn Văn không nỡ gọi Tiết Giai Duyệt dậy để nghe điện thoại. Liền nói: "Giai Duyệt đang đi toilet."
Hứa lão gia tử đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, "Con đang ở cùng một chỗ với Duyệt Duyệt?"
Hứa Ngạn Văn khẽ "ừ" một tiếng, vì để đối phó Hứa lão gia tử anh cố tình nói dối: "Buổi phỏng vấn của Giai Duyệt thành công. Nên hai người bọn cháu cùng nhau tổ chức tiệc."
"Vậy thì tốt rồi." Hứa lão gia tử lo lắng nhất về mối quan hệ bất hòa giữa Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn, hai người không chịu ở bên nhau, bây giờ nghe nói đang đi cùng nhau thì rất vui. Phải biết rằng quan hệ trước đó hai người như người dưng nước lã. Bây giờ còn có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau là điều rất đáng mừng. Vậy là tốt rồi, đôi khi cần có nhiều cơ hội như vậy để xúc tiến tình cảm cho hai người.
"Vậy hai đứa tiếp tục ăn mừng đi. Chờ hôm nào về ông sẽ ban thưởng cho Duyệt Duyệt" Hứa lão gia tử cảm thấy mình quấy rầy hai người bọn họ, nói xong liền cúp máy.
Màn hình điện thoại tối sầm lại. Hứa Ngạn Văn không đoán được ẩn ý câu nói sau cùng của Hứa lão gia tử, hiện tại Tiết Giai Duyệt vẫn còn đang nằm giường bệnh, anh muốn cùng cô tổ chức ăn mừng cũng không thể thực hiện, phải chờ Tiết Giai Duyệt tỉnh lại rồi bàn sau.
Hứa Ngạn Văn đặt điện thoại vào chỗ cũ, ngồi bên cạnh giường bệnh, im lặng nhìn Tiết Giai Duyệt.
Ở trên giường bệnh Tiết Giai Duyệt vẫn đang ngủ say, cho dù đang ngủ, cặp lông mày của cô nhíu chặt lại, hai mắt nhắm chặt, hàng lông mi dài cong vút như lá rẻ quạt phủ xuống một bóng râm. Sắc mặt tái nhợt, có lẽ do quá sợ hãi hoặc di chứng còn sót lại, ngủ không yên.
Khoảng tầm 1 tiếng sau, Tiết Giai Duyệt mới chịu dậy.
Hàng lông mi như lá rẻ quạt nhấp nháy, từ từ mở mắt ra, khung cảnh trước mặt tối sầm, cô lại nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra cảm nhận ánh sáng truyền tới.
"Giai Duyệt, em dậy rồi." Bên cạnh truyền giọng nói lo lắng của Hứa Ngạn Văn.
Tiết Giai Duyệt quay đầu lại, đối diện với ánh mắt quan tâm của Hứa Ngạn Văn, vẻ mặt nghiêm túc cùng sự lo lắng không phải là giả, điều này khiến Tiết Giai Duyệt có chút bất ngờ.
Chẳng qua cô nhanh chóng yên tâm, anh lo lắng cho cô cũng đúng, bởi vì hiện tại cô vẫn em gái của anh, lại còn mang theo thân phận Hứa phu nhân. Người yêu thương cô Hứa lão gia tử vẫn còn đó. Nếu cô xảy ra chuyện, Hứa lão gia tử tuyệt đối không tha cho anh. Cho dù Hứa Ngạn Văn vì không muốn nhận lời trách móc của Hứa lão gia tử thì cũng nhất định bảo vệ cô thật tốt, bình an vô an.
Sau khi hiểu rõ mấu chốt của vấn đề. Tiết Giai Duyệt trong lòng cảm thấy thoải mái. Gánh nặng trong lòng về thái độ hiện đại Hứa Ngạn Văn đối với cô nhẹ bớt , lên tiếng: "Em muốn uống nước."
"Em ngồi đây chờ một lúc, để anh đi lấy." Hứa Ngạn Văn vội vàng đứng dậy đi tìm nước uống.
Trong phòng bệnh không có nước sôi. Hứa Ngạn Văn đi tìm y tá, y tá liền đưa cho anh một chai nước khoáng.
Hứa Ngạn Văn cầm theo chai nước khoáng quay về phòng, đưa cho Tiết Giai Duyệt: "Không có loại nước em thích, em cứ uống tạm. Tý nữa anh đi mua chai khác."
Tiết Giai Duyệt nhìn thấy anh đang cầm chai nước suối Giang Tô, cô thường xuyên uống loại nước này trước khi xuyên đến đây. Cô không muốn khoa trương như nguyên chủ lúc trước, không quan trọng nhãn hiệu, chỉ cần là nước, cô đều có uống được.
"Không sao đâu. Anh đưa đây cho em. Em kêu khát nước là muốn uống nước, là nước nào cũng được, không cần để ý đâu."
Tiết Giai Duyệt thẳng thắn dứt khoát, khác hoàn toàn với nguyên chủ, cô đưa tay cầm lấy chai nước suối Giang Tô trên tay của Hứa Ngạn Văn, mở nắp chai nước ra cầm lên uống, đúng như cô nói thực sự không để ý, ừng ực ừng ực uống hết nửa chai nước.
Điều này khiến Hứa Ngạn Văn đang nhìn cô không khỏi nhíu mày, từ khi nào Tiết Giai Duyệt đã thay đổi? Không còn giống trước kia?
Tiết Giai Duyệt không biết suy nghĩ trong lòng của Hứa Ngạn Văn, cô uống nước xong, liền đặt chai nước suối lên hộc tủ bên cạnh, đưa tay về phía Hứa Ngạn Văn, nhìn anh nói: "Lấy hộ em điện thoại."
Hứa Ngạn Văn cặp mắt sâu hút quan sát cô, bất lực nói: "Bây giờ em muốn chơi điện thoại, không còn đau đầu nữa à?"
Tiết Giai Duyệt muốn mắng anh là đồ quạ đen. Anh vừa dứt lời, cô liền cảm thấy đau đầu, nhịn không được nhíu mày lại, muốn đưa tay lên sờ cục u trên đầu.
Hứa Ngạn Văn đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, vội đưa tay ra giữ chặt tay của cô: "Đừng có sờ."
Tay của Tiết Giai Duyệt bị Hứa Ngạn Văn giữ chặt, quay sang nhìn , thấy anh cau mày, khẽ lắc đầu.
"Em có hơi đau đầu." Tiết Giai Duyệt một giây sau liền nói: "Anh đừng lắc."
"Làm sao vậy? Có muốn gọi bác sĩ đến không?" Hứa Ngạn Văn lo lắng hỏi.
Tiết Giai Duyệt nhắm mắt lại, nói: "Anh không lắc là không sau cả."
Hứa Ngạn Văn muốn nói anh không hề lắc, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cô, anh không nói ra, chỉ nói: "Em cứ nằm trên giường nghỉ ngơi. Anh đi gọi bác sĩ đến đây khám lại cho em."
Không đợi câu trả lời của Tiết Giai Duyệt, Hứa Ngạn Văn nhấn chuông treo trên tường. Bác sĩ nhanh chóng chạy đến. Tiết Giai Duyệt đành phải ngoan ngoãn nằm trên giường để bác sĩ kiểm tra lại.
"Bác sĩ, tôi không sao chứ?" Sau khi kiểm tra xong, Tiết Giai Duyệt hỏi bác sĩ.
Bác sĩ vẫn còn ghi chép hồ sơ bệnh án, cất bút vào túi áo blue, nói: "Não bị chấn thương nhẹ. Mấy ngày nay nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt. Không được xem điện thoại, hạn chế suy nghĩ linh tinh, ăn đồ ăn thanh đạm dinh dưỡng, không được ăn đồ cay."
Tiết Giai Duyệt nhức đầu. Cô không thể nghe rõ lời dặn bác sĩ, chỉ nhớ đúng câu là "không được xem điện thoại phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng". Ngược lại Hứa Ngạn Văn cẩn thận lắng nghe, nhớ kỹ lời dặn bác sĩ, đồng thời yêu cầu Tiết Giai Duyệt phải làm theo đúng lời dặn bác sĩ.
"Bác sĩ nói như vậy cũng vì muốn tốt cho em. Không được chơi điện thoại, khi nào khỏe lại rồi chơi điện thoại sau." Hứa Ngạn Văn dựa lời dặn bác sĩ yêu cầu Tiết Giai Duyệt, nếu Tiết Giai Duyệt dám có ý kiến, anh liền uy hiếp: "Nếu em còn không nghe lời. Anh sẽ nói chuyện em bị thương cho ông nội biết. Để ông nội quan sát em."
Tiết Giai Duyệt làm sao có thể Hứa lão gia tử đi đến đây? Đương nhiên không muốn!
Được, không thể Hứa lão gia tử từ nhà cũ đến chăm sóc cô. Tiết Giai Duyệt đành phải nghe theo, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Hứa Ngạn Văn.
Tiết Giai Duyệt cắn răng nói: "Em muốn gọi điện đến phòng làm việc xin nghỉ."
Hứa Ngạn Văn lấy điện thoại ra, nghiêm túc nói: "Anh giúp em gọi."
Mọi chuyện đã được Hứa Ngạn Văn sắp xếp hết, Tiết Giai Duyệt không còn gì để nói, tức giận nằm xuống giường, xoay người lại không thèm để ý đến Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn nhìn lướt bóng lưng cô quay về phía anh. Lúc trước vẫn tỏ ra đáng thương tội nghiệp, bây giờ khỏe lại thì lại nghịch ngợm
Chẳng qua là nhìn dáng vẻ nũng nịu tùy hứng so với nhìn cô bật khóc nức nở thì tốt hơn nhiều. Hứa Ngạn Văn cong cong khóe môi, cầm điện thoại đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Hà tổng.
Hà tổng sau khi biết tin Tiết Giai Duyệt bị thương, vui vẻ đồng ý cho phép Tiết Giai Duyệt nghỉ làm, "Công việc của phòng làm việc không bận. Chờ sau khi sức khỏe Tiết tiểu thư tốt hơn đi làm sau cũng được."
Dù sao Hà tổng nói như vậy vì nể mặt mũi của Hứa Ngạn Văn. Ông ta chỉ làm theo ý của sếp.
"Vậy cảm ơn Hà tổng." Hứa Ngạn Văn nói chuyện điện thoại xong liền quay về phòng. Tiết Giai Duyệt vẫn quay lưng phía anh không nhúc nhích, anh nhìn bóng lưng của cô khẽ nói: "Hà tổng đã đồng ý cho em nghỉ"
Tiết Giai Duyệt ừ một tiếng, vẫn không nhúc nhích, cũng không có ý định xoay người lại.
Hứa Ngạn Văn nhíu mày, mặt không biến sắc mở điện thoại ra làm việc, sau đó liền ngồi xuống ghế sofa, dù bận nhưng vẫn rất ung dung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...