Xuyên Thành Cô Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Chính

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Yoichi

Khuôn mặt Tiết Giai Duyệt đỏ ửng một cách bất thường, Hứa Ngạn Văn cũng cảm thấy cơ thể mình nóng ran lên. Lúc ăn cơm hai người bọn họ cùng uống bát cạnh do ông nội múc, bát canh kia chắc chắn có vấn đề!

Hứa Ngạn Văn bực bội đi về phía cửa phòng, thử vặn tay nắm cửa thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái.

Có vẻ như Hứa lão gia tử đã sớm chuẩn bị từ trước, và cũng đề phòng trước trường hợp bọn họ bỏ trốn.

Đành phải nghĩ cách khác vậy, Hứa Ngạn Văn quay về.

Lúc này Tiết Giai Duyệt cũng đoán được có chuyện gì đang xảy ra, lại nhớ ngày trước nguyên chủ bày mưu tính kế hại Hứa Ngạn Văn, nhìn thấy Hứa Ngạn Văn vẻ u ám đi tới gần, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết bây giờ anh chắc chắn đang rất khó chịu. Nói không chừng còn nghi ngờ cô thông đồng Hứa lão gia tử để làm ra chuyện này.

"Em không hề biết chuyện ông nội sắp xếp, trước đó em cũng không hề biết chuyện này." Tiết Giai Duyệt nắm chặt bàn tay, cô cảm thấy sắc mặt của Hứa Ngạn Văn rất khó coi, đôi mắt đỏ rực, nhìn giống hệt một chú sói.

Hứa Ngạn Văn cố gắng áp chế cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, lạnh lùng "ừ" một tiếng. Đi về hướng cửa sổ nhìn thử ra bên ngoài, nơi này là lầu 3, phía dưới là sân vườn. Từ cửa sổ nhảy xuống là điều không thực tế, đặc biệt là đang trong tình huống này.

"Bây... chúng ta phải gì bây giờ?" Tiết Giai Duyệt trong lòng dâng lên từng luồng nhiệt, cảm thấy nóng bực khó chịu, cô dùng tay kéo cổ áo xuống, khuy áo lần lượt rơi xuống, cơ thể bị quần áo trói chặt đang kêu gào muốn được thả tự do, cô muốn cởi tất cả quần áo trên người xuống.

Hứa Ngạn Văn quay lại nhìn, vừa hay bắt gặp cảnh cô khó chịu tự tay cởi quần áo mình xuống, khuôn mặt đỏ ứng, cặp mắt đen nháy ngập tràn ánh nước, dáng vẻ thanh tú [1] kiều diễm [2], lộng lẫy giống như một đóa hoa hồng!

[1] Thanh tú là vẻ đẹp mảnh mai, thanh thoát, dễ gây cảm tình

[2] Kiều diễm là vẻ đẹp lộng lẫy, khiến người ta phải trầm trồ, thán phục.

Có lẽ là do tác dụng thuốc, Hứa Ngạn Văn cảm thấy Tiết Giai Duyệt bây giờ thật sự rất xinh đẹp và quyến rũ. yết hầu anh liên tục di chuyển. Có một dòng khí nóng từ thân dưới truyền thẳng lên đỉnh đầu, suýt chút nữa chôn vùi lý trí của anh.

"Anh sẽ nghĩ cách." Anh cắn răng cố ngăn cản phản ứng bất thường cơ thể, cố gắng lấy lại bình tĩnh, dùng tay nhéo đùi một cái thật mạnh, đau đớn khiến đầu óc của anh lấy lại được tỉnh táo.


"Vâng." Tiết Giai Duyệt thấy mình lên tiếng đầu lưỡi cứ bị níu lại. Đầu óc giống như bị dính keo không thể di chuyển được. Cô cắn răng kiên trì, lại thêm một luồng nhiệt truyền tới, cô cảm thấy cơ thể mình sắp bị thiêu cháy.

Hứa Ngạn Văn cố gắng không nhìn về phía cô, lựa chọn trốn tránh bằng cách đi vào nhà tắm, mở thử vòi hoa sen ra, may là nước lạnh, đây chắc chắn là thứ duy nhất mà ông nội bỏ sót.

Dùng nước lạnh để rửa mắt, dòng nước lạnh đã khiến cho Hứa Ngạn Văn lấy lại tỉnh táo. Anh ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, đôi mắt đỏ rực, giống chú sói đói đang đi săn mồi, vừa nguy hiểm vừa đáng sợ.

Khả năng tự chủ của anh rất tốt mới có kiên trì đến bây giờ. Anh không biết ông nội cho anh uống bao nhiêu lượng thuốc, nếu cứ tiếp tục. Anh không cam đoàn mình có thể kiềm chế được.

"Hứa... Hứa Ngạn Văn. . ."

Giọng nói hổn hển của Tiết Giai Duyệt từ bên ngoài truyền vào, rõ ràng Tiết Giai Duyệt đã dùng hết sức lực, nhưng giọng nói mềm mại giống như mèo kêu, khiến trái tim người nghe rung động.

Hứa Ngạn Văn chỉ cảm thấy một luồng nhiệt xông thẳng đến đỉnh đầu, vừa mới vất vả đè xuống cảm giác khó chịu kia bây giờ lại từ từ ngoi lên. Thậm chí so với trước còn mãnh liệt, anh không thể chống đỡ được nữa!

"Hứa... Hứa Ngạn Văn. . ." Tiết Giai Duyệt cố gọi anh, đầu óc cô bây giờ không được tỉnh táo, chỉ sót lại một tia lý trí, cố đi về phía cửa nhà tắm, lẩm bẩm nói: "Anh đã nghĩ ra được cách chưa?"

Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Tiết Giai Duyệt xuất hiện ở cửa, cổ áo của cô bị kéo xuống, để lộ làn da trắng nõn, hai chú thỏ lấp ló ở trước ngực, khuôn mặt đỏ bừng đáng sợ, ánh mắt mơ màng, rất quyến rũ, giống như đóa hoa anh túc nở rộ!

"Hứa. . ."

Tiết Giai Duyệt giơ tay lên, muốn nắm tay Hứa Ngạn Văn. Ai ngờ, Hứa Ngạn Văn đi trước một bước nắm lấy tay cô.

Bàn tay anh cảm nhận được sự mềm mại tinh tế, mùi hương thơm ngát truyền đến, trong lòng anh đột nhiên run lên. Hứa Ngạn Văn nắm chặt tay Tiết Giai Duyệt, trong lòng có một giọng nói vang lên kêu anh mau ôm lấy cô, nhưng lý trí còn sót lại trong đầu lại nói anh không thể làm như vậy

Anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng lý trí lại nói anh mau đẩy cô ra. Hai cảm xúc trái ngược, giống như băng với lửa đang đấu nhau.

Tiết Giai Duyệt bị anh giữ chặt, chỗ nào được anh chạm vào cô cảm thấy rất dễ chịu, cô không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn. Càng muốn được anh chạm vào nhiều. Cô mơ màng đưa bàn tay lên khác, muốn chạm lấy mặt anh: "Để em kiểm tra. . ."


"Giai Duyệt. . ." Hứa Ngạn Văn giữ tay cô lại, yết hầu liên tục di chuyển, thở ra luồng nhiệt như muốn thiêu đốt cô.

"Vâng. . ." Tiết Giai Duyệt đầu óc rối bời, không thể di chuyển, ngơ ngác nhìn anh.

Hứa Ngạn Văn ôm cô vào lòng, một mùi hương dịu dàng thoang thoáng trong mũi anh, dụ dỗ anh cúi đầu xuống để có cảm nhận mùi hương đó rõ hơn.

"Ư..." Hai làn môi chạm vào nhau. Tiết Giai Duyệt cơ thể mềm nhũn, suýt ngã vào lòng Hứa Ngạn Văn.

Tiếng rên rỉ vang lên giống tiếng kèn ra lệnh tấn công. Hứa Ngạn Văn hung hăng hôn lên bờ môi cô, giống như một chú sói đói muốn nuốt cô vào bụng...

Cạch. Có một món đồ từ trên bồn rửa mặt rơi xuống đất. Phát ra một tiếng động chói tai.

Hứa Ngạn Văn đột nhiên giật mình hoảng sợ, ngơ ngác, vội dừng động tác, từ từ quay đầu lại, lúc nhìn thấy bản thân mình trong gương, hai mắt đỏ như máu, trán nổi đầy gân xanh, không có điểm nào nhìn giống anh cả, ngược lại nhìn giống hệt ma cà rồng.

Lại nhìn người ở trong lòng, quần áo cởi một nửa, đôi mắt quyến rũ như tơ, đôi môi đỏ chói, kiều diễm ướt át. . .

Tia lý trí còn sót lại trong đầu nói với anh rằng, không thể, không thể như vậy. . .

Trong đầu anh đột nhiên nhớ lại những gì Tiết Giai Duyệt từng nói: "Tôi không hề thích anh ấy. Người tôi yêu là người khác. Nhưng bởi vì anh ấy là Hứa Ngạn Ăn, gả cho anh ấy tôi có thể là Hứa phu nhân, sống một cuộc đời "ăn no mặc đẹp. . ."

". . . Cậu đừng chê tôi là kẻ mưu mô xảo quyệt. Ai bảo tôi là cô nhi, ai bảo vì tôi nghèo. . ."

"Tôi cần tiền, như vậy tôi có thể theo đuổi được người mình thích. ."

Hứa Ngạn Văn hai bàn tay siết chặt lại


. . .

Anh nhắm mắt lại một chút rồi mở mắt ra, với lấy cái vòi hoa sen bên cạnh, mở chế độ nước lạnh dội thẳng lên đầu mình, nước lạnh khiến cơ thể anh run lên, anh lấy lại được lý trí, nhân lúc này, anh đặt tay lên vai Tiết Giai Duyệt, cố gắng kéo cô ra khỏi phòng tắm.

Phòng tắm chỉ cách giường khoảng tầm mấy mét, nhưng ở trong tình trạng như vậy Hứa Ngạn Văn khá vất vả khi đỡ Tiết Giai Duyệt.

Cho đến khi đặt Tiết Giai Duyệt nằm lên giường, thấy cô vẫn còn muốn tiếp tục dựa vào người anh. Hứa Ngạn Văn nhìn chiếc cà vạt đặt bên cạnh, cầm cà vạt trói tay cô vào đầu giường, kéo chăn lên phủ kín người cô.

"Cố gắng nhịn, nhịn một lúc nữa sẽ qua thôi." Hứa Ngạn Văn vừa nói cho Tiết Giai Duyệt nghe, vừa nói cho bản thân mình nghe.

"Oa..." Tiết Giai Duyệt ngã xuống giường, nước mắt từ từ chảy ra, bộ dạng đáng thương giống chú thỏ con bị bỏ rơi.

"Cố gắng nhịn!"

Hứa Ngạn Văn cắn răng, trong miệng có mùi máu tươi, anh không biết mình nên làm sao để giải quyết xong chuyện này. Vội quay người lại loạng choảng chạy về phía nhà tắm, bàn tay run rẩy khóa cửa nhà tắm lại. Vội với lấy cái vòi hoa sen đang bật, dội nước từ trên đầu xuống.

Tiếng nước chảy róc rách từ trong phòng tắm liên tục vang lên. Tiết Giai Duyệt ngã xuống giường, hai tay đã bị Hứa Ngạn Văn dùng cà vạt trói lại trên đầu giường, cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra, chỉ có thể bất lực ngồi khóc.

Cô cảm thấy âm thanh cách cô rất gần nhưng cũng rất xa . Ý thức dần trở nên mơ hồ, có lúc cảm thấy mình đang bị nhốt dưới hầm băng, lúc lại cảm thấy mình bị nhúng trong biển lửa. Cô muốn hét lên, nhưng âm thanh phát ra giống như tiếng mèo kêu, muốn khóc nhưng lại không thể khóc. Cảm giác như cơ thể không còn là của mình nữa.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Tiết Giai Duyệt thất thần nằm trên giường. Cơ thể dính đầy mồ hôi, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính lên trán. Dáng vẻ chật vật, yếu đến mức dường như chỉ sót lại tiếng hít thở.

Cánh cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra, Hứa Ngạn Văn ướt đẫm từ trong phòng tắm bước ra. Những giọt nước từ trên người anh chảy xuống, giống như người nước, mỗi bước đi đều dính nước.

Cũng may lượng thuốc cho vào canh không quá nhiều, tác dụng thuốc không quá mạnh, chỉ cần cắn răng chịu đựng là có thể vượt qua được.

Mặc dù nhìn dáng vẻ anh bây giờ khá chật vật, nhưng lấy lại được tỉnh táo, khuôn mặt bớt đỏ đi nhiều, đôi mắt vẫn còn đỏ rực, nhưng ánh mắt quay lại trạng thái ngày thường, lý trí quay trở lại.

"Giai Duyệt. . ."

"Ư. . ."

Một tiếng rên rỉ vang lên, khiến lòng người run sợ.


Hứa Ngạn Văn đứng bên giường, nhìn người đang nằm trên giường. Tiết Giai Duyệt cơ thể ướt đẫm mồ hôi, giống như mới được vớt lên từ dưới nước lên. So với anh nhìn còn thảm hại hơn.

Bên trong ánh mắt của anh để lộ sự thương xót . Anh nhanh chóng cởi trói cho cô, vội ôm cô đi về phía nhà tắm.

Tiết Giai Duyệt mềm nhũn nằm trong lòng anh, cô không còn sức để giãy giụa.

Trong phòng tắm, Hứa Ngạn Văn đặt Tiết Giai Duyệt vào trong bồn , mở vòi sen chỉnh sang chế độ nước ấm. Tiết Giai Duyệt thơ thẩn ngâm mình trong bồn tắm, cơ thể như bị rút cạn sức lực , ngay cả ngón tay không thể di chuyển được.

"Em vẫn ổn chứ?" Hứa Ngạn Văn khàn giọng hỏi.

Tiết Giai Duyệt sững sờ, sau đó mới khẽ gật đầu.

"Anh đi ra ngoài một lúc , sẽ lập tức quay lại."

Hứa Ngạn Văn quay người lại bước ra ngoài . Đi đến phòng treo quần áo bên cạnh tìm quần áo cho Tiết Giai Duyệt. Lúc này anh không thèm để ý gì, thứ được cầm, thứ không phép cầm. Anh đều cầm lấy hết.

Quay lại phòng tắm, Hứa Ngạn Văn đặt quần áo của Tiết Giai Duyệt ở bên cạnh, nói: "Anh đặt quần áo của em ở đây, tý nữa em có thể tự mình mặc lên người không?"

Tiết Giai Duyệt lúc này đã khá hơn nhiều, nhìn Hứa Ngạn Văn khẽ "ừ" một tiếng, khẽ nói: "Anh đi ra ngoài đi."

Hứa Ngạn Văn nhìn cô, thấy cảm xúc cô đã ổn định, liền nói: "Anh đứng ở bên ngoài. Nếu có việc gì xảy ra em cứ gọi anh."

Tiết Giai Duyệt im lặng, một lúc sau khẽ gật đầu. Hứa Ngạn Văn thấy vậy thở phào nhẹ nhõm. Quay người lại bước ra ngoài.

Hứa Ngạn Văn lại đi đến phòng treo đồ bên cạnh. Cởi bộ quần áo ướt đẫm ra, thay bộ quần áo khác.

Lúc thay quần áo, Hứa Ngạn Văn thầm nghĩ, may là lúc trước khi dọn đến chung cư ở không cầm theo tất cả đồ vật nếu không thì ngày hôm nay thực sự rất thảm.

Hứa Ngạn Văn thay xong quần áo liền đi ra ngoài. Đứng chờ ở bên ngoài một lúc.

Cho đến khi phía sau truyền tiếng mở cửa, Hứa Ngạn Văn quay đầu lại nhìn thấy Tiết Giai Duyệt mặc váy ngủ màu trắng, khuôn mặt đỏ ửng từ trong nhà tắm bước ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận