Translation: Dii
Thẩm Tu Tề không trả lời, điện thoại cho anh cũng không bắt máy, Tô Nhã Nhã thở dài, chỉ có thể cho qua.
Sau khi về đến nhà, Tô Nhã Nhã lấy tập chí đã mua và kẹo mà Vương Văn Hạo tặng, đặt lên bàn.
Lại lấy ra những món khác cất ngăn nắp.
Nên để tủ lạnh sẽ để tủ lạnh, nên để trong bếp sẽ để trong bếp.
Đợi cô làm xong tất cả, thì tiếng chuông điện thoại trong túi mới vang lên.
Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn vào điện thoại thấy tên của Thẩm Tu Tề, suýt làm rơi điện thoại, sau đó thì bắt máy.
"Chồng ơi." Cô ngọt ngào nói, tiếng gọi thật thánh thoát, cách gọi như vậy dường như rất hợp với Thẩm Tu Tề, nhưng đối với cô giống như cách diễn đạt một mối quan hệ vậy.
Thẩm Tu Tề nói trong điện thoại: "Anh vừa xuống máy bay, nửa tiếng nữa sẽ về tới nhà."
Sau khi nghe, Tô Nhã Nhã đáp: "Sao nhanh vậy? Không phải anh nói tối mới về đến hau sao?" Cô nghĩ rằng tối chín mười giờ mới về đến.
"Bây giờ đã là tối rồi mà." Thẩm Tu Tề cười đáp: "Bây giờ là bảy giờ tối rồi."
Vâng, bảy giờ cũng là tối rồi, quả nhiên Thẩm Tu Tề nói không sai.
"Hôm nay quay quảng cáo ổn không?" Thẩm Tu Tề hỏi.
"Khá ổn." Tô Nhã Nhã đáp, không dự định nói chuyện của phó giám đốc Huỳnh, dù gì quảng cáo cũng làm xong rồi, sự việc cũng đã giải quyết ổn thoả, sau này cũng không gặp lại nữa, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Hai người nói thêm vài câu, lúc nói chuyện điện thoại, Nông Tu Tề đáp: "Anh đã nhận được tin nhắn từ em rồi."
"Ồ." Tô Nhã Nhã cười nhẹ.
"Tắt nha."
Tô Nhã Nhã chớp mắt, sao lại tắt sớm vậy? Nhìn vào màn hình điện thoại một màu đen, cô bỗng nhiên cười.
Buổi chiều quay quảng cáo, Tô Nhã Nhã đã ăn quá nhiều kẹo, bây giờ ngấy rồi, bây giờ chỉ muốn ăn chút cháo.
Cô bỏ điện thoại xuống, bước vào căn bếp, lấy ra chút gạo, bới nửa chén, sau đó lấy bắp ngô ra cho vào cùng, dùng dĩa rửa sạch những thứ đó, cho vào nồi và thêm chút nước trong, bật lửa vừa lên, nấu thành một nồi cháo ngô.
Trong lúc đang nấu, cô lại cắt một trái dưa leo, lại thêm vào chút muối, cô ăn không cay lắm, chỉ có thêm vào một chút nước gà sốt tỏi cho có thêm tí vị, làm thành một dĩa xà lách dưa leo.
Nếu như chỉ có một mình cô ăn, chỉ như vậy là đủ rồi, xà lách dưa leo cùng với cháo ngô thì thật tuyệt vời.
Chỉ là chút nữa Thẩm Tu Tề phải về rồi, giờ này xuống máy bay chắc chắn chưa ăn cơm, có chăng chỉ là ăn chút đồ trên máy bay, nhưng mà Thẩm Tu Tề rất kén ăn, đồ trên máy bay rất khó ăn nên sao anh ăn được, chắc không ăn được bao nhiêu.
Nghĩ như vậy, Tô Nhã Nhã lại quyết định làm thêm món thịt xào tiêu xanh.
Cô từ trong tủ lạnh lấy ra tiêu xanh mới mua hôm nay, đi ngâm, rửa sạch, cắt thành sợi, lại lấy ra một chén thịt nạt hôm nay mua, rửa sơ qua, cặt sợi.
Mở lửa lên, làm nóng chảo, cho vào chút dầu ăn, đợi dầu nóng rồi, cho vào tỏi rồi xào, sau đó lại cho thịt đã cắt vào chung, sau khi đợi thịt chuyển màu, lại thêm vào tiêu xanh, đợi thêm hai phút nữa, cho dầu đậu phộng, nước sốt gà, một dĩa thịt xào tiêu xanh đã được hoành thành.
Thẩm Tu Tề về đến nhà rồi, bước vào thay giày, nhìn thấy quyển tạp chí trên bàn, đối diện tạp chí chính là bản thân mình, đăng mặc một chiếc áo vest màu xám, ngồi trên chiếc sô pha màu đen và nói chuyện với người dẫn chương trình, thể hiện một phong cách ưu tú.
Đây là quyển tạp chí tài chính được phỏng vấn tuần trước, anh mỗi tháng đều nhận được một đến hai cuộc phỏng vấn như vậy, những câu hỏi cũng tương tự như vậy, anh thậm chí có thể thuộc hết nội dụng trong đó.
Nhưng mà Tô Nhã Nhã sẽ mua những tạp chí đó về, nhưng hôm nay có chút ngoại lệ, có nói chuyện phiếm chút.
Anh nhớ ra những ngày gần đâu cô có chút dể thương, mỗi ngày đều làm cô hài lòng, có lẽ thật sự yêu anh rồi.
Môi anh không tự chủ được mà cong lên, không phải ai cũng ưu tú giống anh đâu.
Đôi mắt nhìn sang một bên, là hai hộp kẹo, không phải là thương hiệu nổi tiếng gì, xem ra cũng rất hấp dẫn, dựa theo thói quen của anh, anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng mà không biết hôm nay ăn trúng cái gì, trong vô thức mà đã nhìn trúng một hộp, lấy ra một viên kẹo cho vào miệng, hương sẽ và vị ngọt hoà hợp vào nhau, ăn vào cảm giác rất tuyệt vời, hương vị không tồi chút nào.
Tô Nhã Nhã từ trong bếp bới ra một tô cháo ngô và xà lách dưa leo đi ra, thì thấy Thẩm Tu Tề đứng kế bên bàn và ăn hai viên kẹo.
"Anh về rồi à."
Thẩm Tu Tề không ngờ hành động ăn vụng của mình lại bị phát hiện, trong người hoảng hốt, trên mặt thì giả vờ nghiêm túc, trong lòng thì tự nhủ:" A, vừa xuống máy bay, có chút đói rồi."
Cô thừa biết là chưa ăn gì, cho nên mới không kiềm được mà ăn kẹo đó.
Tô Nhã Nhã biểu hiện hiểu chuyện.
"Đói rồi thì lại ăn cơm đi, em đã nấu cháo ngô, đã làm xà lách dưa leo và thịt xào tiêu xanh." Tô Nhã Nhã đáp: "Em cảm thấy hương vị không tồi đâu."
Màu vàng và trắng trong tô cháo, màu xanh tươi ngon của dưa leo, vừa nhìn đã không cưỡng lại được, Thẩm Tu Tề cảm thấy khẩu vị đã ngủ sâu trong cơ thể mình bổng nhiên thức giấc rồi.
Trong ấn tượng của Thẩm Tu Tề, Tô Nhã Nhã trước giờ chưa từng nấu cơm, trước kia cô nói muốn nấu cơm, anh cũng tưởng là nói đùa, còn hoài nghi đồ ăn đó có ăn được không, nhưng bây giờ nhìn những món ăn trên bàn, so với bên ngoài cũng không tệ, chỉ là không biết có vừa miệng không? Anh quyết định nếm thử xem.
Tô Nhã Nhã lại bước vào bếp bới thêm chén cháo, cho thêm một vài miếng thịt.
Đồ ăn trên bàn, hai người ngồi xuống cùng ăn, Tô Nhã Nhã đưa cho Thẩm Tu Tề một đôi đũa.
"Để anh nếm thử tài nghệ của em." Thẩm Tu Tề vừa cười vừa gắp những món ăn trên bàn cho vào miệng, thật ngon quá, đúng là hương vị tuyệt vời, quá tuyệt vời, thậm chí đồ ăn còn ngon hơn mẹ Lưu nấu.
Anh mấy ngày nay đi công tác bàn chuyện làm ăn, mỗi lần như vậy đều đi ăn, uống rất nhiều rượu bia, đột nhiên ăn món dưa leo này, cảm thấy món này rất ngon, không kiềm được liền ăn mấy miếng.
"Rất ngon đúng không." Tô Nhã Nhã mĩm cười, cô rất tự tin với tay nghề của mình.
Thẩm Tu Tề gật đầu: "Vị quả nhiên không tệ."
"Vậy thì ăn nhiều tí." Anh thích, thì cô cũng vui, như vậy cũng được tính là nuông chiều anh rồi, phải không?
Thẩm Tu Tề cảm thấy món dưa này rất ngon, hương vị đậm đà, cảm giác như trước giờ chưa bao giờ được ăn món nào như vậy, và ăn hai chén cháo.
Còn Tô Nhã Nhã thì chỉ ăn một ít, còn lại thì đều được Thẩm Tu Tề ăn hết rồi.
Sau bữa cơm, Tô Nhã Nhã dọn dẹp rửa bát, Thẩm Tu Tề đến phòng sách xử lý công việc, Tô Nhã Nhã rửa xong đi ra, thấy đèn trong phòng sách sáng, lặng lẽ nghe được giọng nói của Thẩm Tu Tề, có lẽ đang gọi video với những người khác để họp, Tô Nhã Nhã liền quay về phòng ngủ, mở tủ lấy ra một bộ đồ khác đi tắm.
Tô Nhã Nhã đi vào phòng tắm nước nóng, còn gọi cả đầu, sau khi nấu cơm thì trên đầu có mùi dầu ăn, sau khi gọi thì cảm giác rất thoải mái.
Với một mái tóc đen dài, ước đẫm sau khi gọi đầu, cô ấy ở dưới ánh đèn sáng trong phòng, lấy ra một chiếc khăn tay lau tóc, sau khi tóc khô rồi, thì lau cơ thể của mình, cẩn thận bôi một lớp kem dưỡng da, vừa sáng vừa trơn lại mềm mại như nước, nhìn qua mịn màng như có thể bóp ra nước.
Thẩm Tu Tề từ phòng sách đi ra, đi tới trước cửa phòng, thấy cô đang dưỡng da, anh không hiểu tại sao con gái phải làm những điều này, trước sau đều thoa rất nhiều thứ, không thấy khó chịu sao?
Sau khi Tô Nhã Nhã dưỡng xong, liền quay qua nhìn Thẩm Tu Tề đang đứng trước cửa, cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu? Mở miệng ra là cười với anh, "Anh đứng đây làm gì vậy?"
Thẩm Tu Tề đi về phía cô, đưa tay ra sờ vào mặt cô, thật sự rất là mượt, sờ vào có cảm giác như lòng trắng trứng gà vậy, khiến người khác không dừng tay được, thật ra con gái sử dụng nhiều mỹ phẩm vậy, cũng có công dụng ấy.
"Hôm nay em rất đẹp." Anh nói.
Tô Nhã Nhã nhìn anh, cười nói: "Không lẽ lúc trước em không đẹp sao?"
Thẩm Tu Tề đáp lại: "Không, lúc trước cũng rất đẹp, hôm nay càng đẹp hơn."
Trả lời như vậy cũng không khác bao nhiêu, Tô Nhã Nhã vui trong lòng, cũng không tính toán với anh nữa.
Thẩm Tu Tề lấy quần áo rồi đi tắm, Tô Nhã Nhã thì sấy luôn phần tóc còn ướt, đợi sau khi sấy xong, thời gian cũng không còn sớm, Tô Nhã Nhã đã mệt cả ngày rồi, bây giờ đã bắt đầu ngáp, chuẩn bị đồ lên giường ngủ.
Thẩm Tu Tề tắm xong bước ra, liền thấy Tô Nhã Nhã nằm trên giường, ngủ một giấc thật say, lộ ra một cặp đùi trắng, ánh mắt anh tối sầm lại, bước lên phía trước, đưa tay ra và vỗ vào mông của cô một cái.
Tô Nhã Nhã kêu lên một tiếng, liền quay người lại và nói: "Anh làm gì mà đánh em vậy?"
"Vậy em đang làm gì?" Thẩm Tu Tề câu mày, đã dụ dỗ anh ấy còn giả ngốc.
"Em đang nằm trên giường mà." Tô Nhã Nhã trả lời.
"Có ai nằm như em vậy không?" Thẩm Tu Tề không tin, liền nằm trên giường? Rất tốt, cô đã thành công dụ dỗ anh.
"Ay, còn anh...."
Tô Nhã Nhã muốn ngăn lại, nhưng Nông Tu Tề đã nằm xuống rồi, nam nữ có sự chênh lệch về sức mạnh, cô căn bản không thể ngăn cản anh, rất nhanh đã bị bắt nạt tới khóc.
Nguyên một buổi tối, Thẩm Tu Tề có vẻ rất vui vẻ, cứ để cô ấy nằm trên người mình, không cho cô quay lại, cô khóc lên cũng không có tác dụng, tiếc rằng là không còn sức để phản kháng nữa, muốn chết đi thôi, tuy nhiên Thẩm Tu Tề nhất quyết không cử động, đôi tay ôm eo cô, làm một cách kỹ lưỡng, còn khiến cô thốt lên câu "Chồng ơi anh đẹp trai quá"...
Sáng hôm sau, Tô Nhã Nhã bị Thẩm Tu Tề xoa xoa, đánh thức cô, cô vừa mở mắt, liền nghĩ tới chuyện đêm qua, mặt liền đỏ ửng, Thẩm Tu Tề có chút quá đáng, bắt nạt cô mà không tốn sức, cô rõ ràng là đang nằm trên giường, anh cứ nói là dụ dỗ mình, thật sự tức giận quá đi!
Hứ! Tô Nhã Nhã hất tay của Thẩm Tu Tề, không vui mà quay người lại, cảm giác như có gì đó trên cổ, đưa tay lên chạm vào, có chút cảm giác đáng sợ, liền cuối đầu xuống xem, ôi mẹ ơi, một sợi dây chuyền kim cương lớn quá!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...