Xuyên Thành Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài


Trans: Dii
Tô Nhã Nhã bối rối trong giây lát, cô không biết người đàn ông trước mặt mình, nguyên chủ lẽ ra phải biết anh ta, nhưng không có bất kỳ ký ức sâu sắc nào về anh ta.
Cô sững sờ nhìn vào mắt của anh ta, cũng đoán được cô sẽ không nhận ra mình, khóe miệng cong lên, cười khẽ: "Tớ là Vương Văn Hạo, nhớ chưa?"
Tô Nhã Nhã nghe vậy a một tiếng, mặt lộ vẻ giật mình nói: "Cậu thay đổi nhiều quá vậy? Tớ thậm chí còn không nhận ra."
Đây thật ra chỉ là thuận miệng nói mà thôi, bởi vì đối phương thay đổi nhiều nên không thể nhận ra được, có điều là để che giấu sự ngượng ngùng vì mình không nhớ ra.
Vương Văn Hạo giật giật khóe miệng, "Tớ vẫn luôn như vậy, chỉ là cậu không để ý tới."
Ờ......
Thật xấu hổ.
Chu Bội Vân thấy tình huống này, vội vàng đi ra hòa giải, vẻ mặt tươi cười nói: "Xin chào Vương tổng, tôi là người đại diện của Nhã Nhã, thì ra hai người trước kia có quen biết hả, sớm biết vậy tôi tôi đã đưa cô ấy đến đây sớm hơn, hai người là bạn học thời trung học sao?"
Vương Văn Hạo nhàn nhạt đáp: "Bạn học thời tiểu học."
Ha ha ha.
Tô Nhã nhã liếc mắt nhìn hắn, trong lòng than thở không thôi, bạn học tiểu học, hắn và nguyên chủ đã hơn mười năm không gặp, cô lại từ thế giới khác xuyên đến, có thể nhìn thấy hắn lần đầu tiên mà có thể nhận ra mới là lạ!
Chu Bội Vân chỉ hơi xấu hổ một chút, lại lập tức phát huy khá năng mồm mép của người đại diện của nàng, "Nếu Vương Tổng và Nhã Nhã là bạn học thời tiểu học, vậy mong được Vương Tổng chiếu cố nhiều hơn."
Bạn học tốt, không phải bạn học tiểu học, đã làm sâu sắc thêm tình bạn lẫn nhau, rất tốt, rất tốt.

Vương Văn Hạo liếc nhìn hắn, rồi nhìn Tô Nhã Nhã bên cạnh, anh biết Tô Nhã Nhã đã gia nhập làng giải trí, công ty của anh tình cờ có một buổi quay quảng cáo.


Rõ ràng biết hôm nay họ đến đây để làm gì, nhưng anh giả vờ như không biết, hỏi: "Hôm nay hai người tới là?"
Chu Bội Vân vội vàng cười nói, "Hôm nay chúng tôi đến đây để ký hợp đồng quảng cáo với công ty của anh."
Vương Văn Hạo ồ một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn trợ lý bên cạnh, trợ lý hiểu ra, vội vàng nói: "Phó chủ tịch Hoàng phụ trách chuyện này."
Vương Văn Hạo gật đầu, tỏ ý đã biết.
Đang nói chuyện thì thang máy đến, cửa mở, Tô Nhã Nhã cùng Chu Bội Vân đi ra ngoài, Vương Văn Hạo vốn đang muốn bên trên tầng ba, ai ngờ hắn cũng đi theo ra.

Tô Nhã Nhã quay lại nhìn hắn, Vương Văn Hạo bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn, mắt lóe sáng, nhe răng cười nói: Hai người ký kết, tớ cũng đi nhìn xem, cái này dù sao cũng rất quan trọng với công ty tớ.
Công ty của người ta, hắn nói muốn đến xem, họ cũng chỉ đành cùng đi xem, không có quyền cản.
Tô Nhã Nhã có chút lo lắng, vừa rồi không nhận ra Vương Văn Hạo, đứa trẻ này sẽ không trả thù mình đấy chứ?
Nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ, không dám biểu hiện ra, nhưng Chu Bội Vân ở bên cạnh cô đã có phản ứng trước, kéo cô một cái rồi nháy mắt.
Tô Nhã Nhã không ngốc, cô ấy hiểu ý của Chu Bội Vân, vội vàng theo lời dặn của Chu Bội Vân nở một nụ cười thật đẹp với Vương Văn Hạo, "Bạn học cũ, phiền cậu chiếu cố."
Trước tiên bắt chuyện một chút, mặc dù trước đó cô không nhận ra hắn, nhưng chưa tới nỗi không muốn ký hợp đồng, cố ý nhắm cô ấy, điều này thật không tốt, dù sao thì hắn cũng là đàn ông.
"Được thôi!" Vương Văn Hạo ngược lại trả lời rất thẳng thắn.
Vài người bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Phó chủ tịch Hoàng, thấy Vương Văn Hạo cũng ở đây, thư ký vội vàng tiến lên chào hỏi.
Vương Văn Hạo nói: "Tôi nghe nói hôm nay hình như ký hợp đồng quảng cáo, nên đến xem thử."
Thư ký gật đầu liên tục, "Vâng, vâng."

Cô thực sự nhận ra Chu Bội Vân bên cạnh mình, vài ngày trước, người đại diện này đã uống rất nhiều rượu với Phó chủ tịch Hoàng và những người khác để có được hợp đồng quảng cáo này, lúc ra ngoài xem như rất tỉnh táo.
Chỉ là cô không ngờ hôm nay mình lại đi cùng Vương tổng, xem ra bọn họ quen biết nhau, coi như rất quen thuộc với nhau, bọn họ đã biết quan hệ như vậy rất lâu rồi, nếu biết được quan hệ này, Hoàng phó tổng sẽ không làm khó cô như vậy vào ngày hôm đó.
Còn hôm nay Hoàng phó tổng nói cái gì, đem người qua xem một chút, thật ra cũng là tính toán nhỏ nhặt, chỉ nhìn hắn như vậy, Hoàng phó tổng tính toán không ít, chỉ sợ là sẽ thất bại.
"Hoàng phó tổng có ở trong văn phòng không?" Vương Văn Hạo hỏi thư ký.
Thư ký tuy rằng biết gì đó, nhưng cũng không dám giả bộ trước mặt Vương Văn Triển, vội vàng nói: "Có ạ."
"Vậy tôi sẽ vào tìm anh ta." Sau khi Vương Văn Hạo nói chuyện với thư ký xong, anh ta quay sang Tô Nhã Nhã và Chu Bội Vân và nói: "Cô có thể vào cùng tôi."
Sau đó, Vương Văn Hạo đi tới trước gõ cửa phòng làm việc, trong phòng làm việc Hoàng phó tổng đang gọi điện thoại, nghe thấy có tiếng gõ cửa, nhưng cũng không lập tức cho vào, nhẹ lời thì thầm đem bên đầu điện thoại kia vừa dỗ vừa lừa tiểu tình nhân, đáp ứng cho tiểu tình nhân mua cho ả quà tặng, dỗ đến khi tiểu tình nhân vui vẻ, mới mừng khấp khởi cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng làm việc, cau mày và cho vào.
Vương Văn Hạo mở cửa đi vào, ánh mắt sắc bén quét về phía Hoàng phó tổng, cười như không cười nói: "Hoàng phó tổng, anh thật sự bận rất nhiều việc phải không? Để chúng tôi ở ngoài cửa đợi mấy phút."
Phó chủ tịch Hoàng thấy Vương Văn Hạo tới, lập tức kinh ngạc, Vương Văn Hạo sao có thể ở bên ngoài phòng làm việc của mình? Vừa rồi hắn nói không to quá đúng không? Dù sao hiệu quả của tưởng cách âm rất tốt, chắc họ chưa nghe được gì đâu?
Trong lòng hắn có quỷ, bắt gặp ánh mắt dò xét của Vương Văn Hạo thì chột dạ, vẻ mặt ha hả nói: "Tôi hơi bận.

Tôi đang bàn chuyện công việc với công ty tôi đang hợp tác cùng.

Tôi không biết rằng ngài đang ở bên ngoài.

Nếu tôi biết, tôi sẽ lập tức cho ngài vào."

Vương Văn Hạo cười ha hả, Hoàng phó tổng như nào, anh ấy còn không biết sao? Giả bộ lương thiện như vậy, có khi còn không nhận ra hắn?
"Nghe nói hôm nay chuẩn bị ký hợp đồng quảng cáo nên đến xem thử." Vương Văn Hạo không tranh luận với anh ta, đi thẳng vào vấn đề, chỉ vào Tô Nhã Nhã bên cạnh nói: "Đây là bạn học cũ của tôi, tôi nghe nói cậu sẽ nói chuyện với công ty bọn họ về ký hợp đồng, vì vậy tôi đã ghé qua."
Hoàng phó tổng sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Ồ, ngài nói chuyện này thật trùng hợp.

Hóa ra là bạn học cũ của ngài, nên ký hợp đồng này."
Trong lòng lại hận đến muốn chửi thề, mẹ nó, lão tử coi trọng đồ ăn, lại bị tiệt hồ, tên khốn Vương Văn Hạo kia lại muốn đối đầu với hắn.
Vương Văn Hạo giả vờ như không biết chuyện gì, nghiêm túc nói: "Tôi khá hài lòng với bạn học của mình, vậy nên cứ ký hợp đồng đi."
Nói xong còn liếc nhìn Tô Nhã Nhã, khuôn mặt đẹp trai hiện lên vài phần ôn nhu, trong đôi mắt phượng chứa ý cười, "Nhã Nhã, cậu thấy đúng không?"
Mẹ ơi, nụ cười này thật đẹp, trái tim Tô Nhã Nhã đập thình thịch, cuối cùng là hài lòng chỗ nào.

Nhưng lúc này không thể trả lời là không phải! Cô không còn cách nào khác là nghe theo lời anh và gật đầu, "Vâng."
Hai người này rõ ràng có gì đó mờ ám, Hoàng phó tổng cảm thấy có chút không thoải mái, thực ra là hắn ích kỷ, muốn chiếm tiện nghi của người khác, nhưng là hiện tại có Vương Văn Hạo ở đây, hắn rõ ràng là đang che chở cho Tô Nhã Nhã, hắn lại không thể đem Vương Văn Hạo làm gì, chỉ có thể đem khẩu khí này nuốt vào bụng, để trợ lý đi chuẩn bị xong hợp đồng quảng cáo lấy ra, mặt ngoài khách khí cùng Tô Nhã nhã đem hợp đồng ký.
Tô Nhã Nhã sẽ quay quảng cáo sữa đường, cô chỉ cần quay cảnh ăn sữa đường ngon và đẹp theo đúng yêu cầu của hợp đồng.

Đối với người sành ăn như Tô Nhã Nhã, ăn sữa đường không có vấn đề gì, chưa kể cô còn rất thích sữa đường.
Tuy nhiên, do mức độ nổi tiếng hiện tại của Tô Nhã Nhã không cao lắm nên phí xác nhận quảng cáo của cô ấy lần này chỉ là 35 vạn và giá ở mức trung bình.

Công ty còn có hoa hồng, trừ khi người đại diện Chu Bội Vân phải đóng chi phí.


Cuối cùng trên tay Tô Nhã Nhã tối đa không quá 10 vạn nhân dân tệ, như vậy Tô Nhã Nhã đã rất hài lòng rồi.

Dù sao cô đã không kiếm được nhiều tiền như thế trước đây, tất nhiên, những gì Trầm Tu Tề đưa cho cô không tính.
Sau khi ký hợp đồng, Chu Bội Vân và Hoàng phó tổng đã trao đổi công việc với nhau, hai người mỉm cười và bắt tay nhau tỏ ý hợp tác vui vẻ.
Vương Văn Hạo ngồi xem toàn bộ, vừa nghe bọn họ nịnh nọt vừa xem đồng hồ, quay sang Tô Nhã Nhã nói, "Nhã Nhã, lâu rồi không gặp nhau, cùng đi ăn một bữa đi."
Tô Nhã Nhã "..."
"Vương Tổng, chúng ta không quá thân.."
Chu Bội Vân nhìn biểu cảm của cô đã biết cô đang nghĩ gì, sợ cô sẽ làm phật ý ai đó, nên vội vàng ngắt lời cười, "Vương Tổng nói đúng, bạn học lâu ngày không gặp quả thực nên đi ăn một bữa, cùng đi đi."
Chu Bội Vân đã nói như vậy, Tô Nhã Nhã cũng không từ chối nữa, đành phải đáp ứng cùng đi ăn một bữa cơm.
Vương Văn Hạo quay lại hỏi Hoàng phó tổng, "Hoàng phó tổng có muốn cùng đi không?"
Hoàng phó tổng muốn xé Vương Văn Hạo ra thành từng mảnh, nếu như không có xuất hiện hắn đã cùng Tô Nhã Nhã ăn cơm tối giao lưu, hiện tại chỉ có thể nhìn hắn đắc ý, còn không thể đem bất mãn trong lòng lộ ra.
Hoàng phó tổng nói: "Vừa rồi vợ tôi nhắn tin, nói canh đã nấu xong, cô ấy kêu tôi về nhà ăn cơm."
"Vậy thì Hoàng phó tổng không thể đi cùng chúng ta, thật đáng tiếc." Vương Văn Hạo nhàn nhạt nói.
Haha.
Hai người nói vài câu, Vương Văn Hạo cũng không có nhiều điều để nói với Hoàng phó tổng, nên quay đầu nhìn Tô Nhã Nhã, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, Nhã Nhã."
Người này quả thực đã phạm quy, âm thanh rất êm tai không thể không nói, tựa như còn mang theo sự cám dỗ, đặc biệt thời điểm hắn gọi cô là "Nhã Nhã", lại có hiềm nghi ở đầu lỡi hắn cố ý thưởng thức một phen mới nhả ra, người lại vô cùng đẹp, còn lấy đôi mắt xếch đẹp từ trong ra ngoài nhìn cô, thật sự trêu người, khiến cho hai người dường như quan hệ thật sự rất thân mật, không khỏi làm người miên man bất định, không ngừng hiểu lầm, trong tim cũng đập thình thịch.
Trong lòng Tô Nhã Nhã điên cuồng hô to, trời mới biết cô và hắn thật sự không quen!
Tác giả nói lên suy nghĩ: Chu Bội Văn, lại đây, đến vòng tay của chồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui