Sở dĩ Thẩm Mộ Quân lại đem chuyện linh thực nói cho Tôn Diệu Thành, ngoại trừ việc không muốn tiếp tục gạt hắn về sức khoẻ của mình, còn một nguyên nhân vô cùng quan trọng khác.
Đó chính là hắn biết Tôn Diệu Thành sau này sẽ chịu một lần trọng thương, thiếu chút nữa liền lấy đi tính mạng của Tôn Diệu Thành.
Bởi vì thời điểm Tôn Diệu Thành bị thương ấy chỉ trước cái ngày Thẩm Mộ Quân cứu Lý Khanh Khanh và Thẩm Gia Hảo nhảy xuống sông rồi trọng sinh có mấy ngày, nên Thẩm Mộ Quân còn chưa kịp tìm hiểu xem là nguyên nhân gì.
Cũng đúng là vậy, nên hắn không biết Tôn Diệu Thành làm cái nhiệm vụ gì mà bị thương, hơn nữa vì chuyện trọng sinh của hắn, rất nhiều mốc thời gian đã bị rối loạn.
Thẩm Mộ Quân không có cách báo trước nguy hiểm cho Tôn Diệu Thành, liền muốn đưa linh thực cho Tôn Diệu Thành dùng để phòng thân, đỡ cho Tôn Diệu Thành có cái cái gì ngoài ý muốn, không cẩn thận liền không còn mệnh.
Thẩm Mộ Quân nhìn Tôn Diệu Thành nói: "Chuyện này quá mức thần kỳ, cho nên em hy vọng anh đừng nói cho người thứ hai, cho dù......!Cho dù là Khổng Tiếu cũng không được."
Tôn Diệu Thành nghe vậy cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng trong đó, nếu chuyện này thật sự bị những người khác biết, mà bọn họ lại tìm không thấy loại thực vật như vậy, nói không chừng sẽ bắt Thẩm Mộ Quân về làm nghiên cứu.
Tôn Diệu Thành dùng sức lau mặt một phen, sau đó biểu tình thập phần nghiêm túc gật gật đầu nói: "Cái này tôi nhất định chừng mực, có nằm mơ tôi cũng sẽ không nói ra ngoài."
Hắn nói xong liền định trả lại cái bình cho Thẩm Mộ Quân, Thẩm Mộ Quân lại đẩy ngược cái chai trở về.
Tôn Diệu Thành khó hiểu nhìn, nhưng thực mau hắn liền hiểu rõ ý của Thẩm Mộ Quân.
Trong lòng Tôn Diệu Thành vừa cảm động lại chua xót, Thẩm Mộ Quân làm vậy là lo lắng hắn về sau sẽ xảy ra chuyện, cho nên muốn đưa cái cọng thực vật thần kỳ này cho hắn dùng để bảo mệnh.
Thẩm Mộ Quân: "Về sau em không có xông vào nguy hiểm nữa, cho nên căn bản không dùng đến thứ này.
Anh sau này nhớ phải thường xuyên mang theo ở trên người, có thể phòng ngừa một khi có gì ngoài ý muốn.
Em đã còn một người anh em tốt, em không muốn mất đi thêm một người nữa."
Lời cự tuyệt của Tôn Diệu Thành đã đến bên miệng, nhưng nghe thấy Thẩm Mộ Quân nói như vậy, liền nuốt trở vào.
Hắn bỏ cái bình nhỏ vào trong túi mình, nhưng lòng lại nhịn không được nóng hôi hổi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.
Hai người ở trên núi dạo qua một vòng, Tôn Diệu Thành tận mắt nhìn thấy thân ảnh Thẩm Mộ Quân săn thú rất mạnh mẽ, lúc này mới rốt cuộc xác định Thẩm Mộ Quân đã hoàn toàn khoẻ mạnh rồi.
Hắn cốn còn muốn khuyên Thẩm Mộ Quân về bộ đội, lấy năng lực của Thẩm Mộ Quân, cho dù đến hiện tại mới trở về, nhưng thực mau cũng có thể ngồi vào vị trí như Tôn Diệu Thành.
Nhưng hắn nghĩ đến gia đình nhỏ kia của Thẩm Mộ Quân, nơi đó có người phụ nữ Thẩm Mộ Quân yêu thương, còn có hai đứa con đáng yêu của hắn, lấy hiểu biết của hắn đối với Thẩm Mộ Quân, Thẩm Mộ Quân khẳng định không thể nào yên tâm bọn họ.
Cuối cùng Tôn Diệu Thành cũng không nhiều lời, mà chỉ bồi Thẩm Mộ Quân đánh hai con gà rừng, sau đó cùng nhau thảnh thơi xuống núi.
Chờ đến hai người trở lại nhà Thẩm Mộ Quân, liền phát hiện trước cổng đã có không ít người, mọi người đang vây quanh Lý Khanh Khanh nói cái gì đó.
Lý Khanh Khanh vừa nhìn thấy hai người đã trở lại, liền nhìn về phía Thẩm Mộ Quân hô: "Rốt cuộc đã trở lại, mấy người này đều là tìm anh nè."
Lý Khanh Khanh nói như vậy xong, liền xoay người trực tiếp đi vào hậu viện.
Còn mấy lời nãy giờ người ta nói đến đầy tai cô, cô hoàn toàn không có ý muốn giúp chuyển đạt.
Cô không có thời gian rỗi đến vậy, ngồi nghe bọn họ nói hưu nói vượn, nói mấy chuyện không thực tế đó, cô còn phải thu dọn hậu viện cho đàng hoàng đây này.
Thẩm Mộ Quân nghe mọi người nói nửa ngày, lúc này mới hiểu vì sao những người này tìm tới cửa.
Hoá ra là hôm nay mọi người nhìn thấy bọn họ chạy bộ, liền muốn nhờ Thẩm Mộ Quân giúp huấn luyện con cái bọn họ.
Thẩm Mộ Quân nghe vậy, không dấu vết nhíu mày một chút, sau đó hắn nhìn người trong viện, nói: "Mấy hôm nữa tôi phải trở về đi làm việc, cho nên căn bản không có nhiều thời gian giúp mọi người quản giáo con cái.
Còn chuyện vì sao tôi lại đồng ý huấn luyện ba đứa nhỏ Đại Tráng, đó là vì lúc trước khi tôi bị thương, là cha bọn nó lôi tôi từ trong đám đá vỡ ra ngoài.
Nếu mọi người thật sự muốn dạy dỗ con cái, không bằng đưa bọn nó đi học đi.
Nếu mọi người lo lắng trường học quản bọn nó không nói, cũng có thể giao cho dân binh đi, tôi nghĩ bọn họ nhất định rất vui lòng giúp mọi người dạy dỗ con cái."
Lời Thẩm Mộ Quân nói rất không khách khí, làm cho mấy người đàn ông đứng quanh cảm thấy mặt nóng rát khó chịu.
Tuy lời Thẩm Mộ Quân nói không quá dễ nghe, nhưng xác thật đó chính là ý tưởng trong lòng bọn họ.
Bọn họ cảm thấy người giống như Thẩm Mộ Quân vậy, từng học đại học, hiểu biết nhiều, kiến thức rộng, nhân mạch cũng rộng, nhất định có thể giáo dục ra những đứa nhỏ thật tốt.
Nhưng là lại đã quên Thẩm Mộ Quân cũng có gia đình phải nuôi sống, hơn nữa Thẩm Mộ Quân trước nay cũng chưa từng thiếu bọn họ cái gì.
Tuy rằng đại đa số người đều hiểu cái lễ này, nhưng cũng có những người rất cá biệt lại tưởng hiểu rõ ràng lắm, tỷ như Từ Thu Hoa, nương của Vương Tiểu Phì.
Sau khi nghe được Thẩm Mộ Quân nói vậy, cô ta lập tức bất mãn nói: "Cậu Quân Thẩm gia, chúng ta đều là bà con trong thôn, cậu huấn luyện ba đứa nhỏ kia cũng là huấn luyện, huấn luyện thêm mấy đứa nữa thì tốn bao nhiêu thời gian chứ ? Nếu cảm thấy lãng phí thời gian của anh, chúng tôi cũng có thể xách lễ vật lại đây giống như nhà Dương Đại Nguyệt vậy."
Mấy người không quá hiểu chuyện nghe vậy, liền cảm thấy Từ Thu Hoa nói có lý.
Nếu đã huấn luyện ba cái đứa, thì thêm mấy đứa có sao đâu? Nói đến nói đi, vẫn là muốn đòi lễ vật sao?
"Đúng vậy, anh Thẩm à, lúc trước nếu chồng tôi tìm được cậu trước, cũng tuyệt đối sẽ cứu cậu ra thôi.
Anh đừng có vì chút tình cảm đó mà nặng bên này, nhẹ bên kia như vậy được."
"Nếu anh chê đồ chúng tôi cầm đi ít, vậy đợi chút, hiện tại chúng tôi liền về nhà mang thêm.
Nhưng mà chuyện mấy đứa nhỏ, anh nên suy xét thêm một chút."
Mấy người phụ nữ này chính là ỷ vào mình là nữ, Thẩm Mộ Quân cũng không thể làm gì được các bà các cô, cho nên muốn ép Thẩm Mộ Quân đáp ứng việc này.
Lý Khanh Khanh vốn không định quản những việc này, nhưng vì cô nhĩ lực hơn người, cho nên nghe rõ ràng câu chuyện ở tiền viện.
Lý Khanh Khanh buông việc chưa làm xong trong tay xuống, vừa chùi tay vừa lạnh mặt từ hậu viện đi ra.
Thế mà lại liền thấy mấy người phụ nữ vây quanh Thẩm Mộ Quân, cả đám như hận không thể dán lên trên người Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh tức khắc cảm thấy hình như có cọng dây thần kinh nào đó trong đầu đứt phựt.
Cô đẩy Tôn Diệu Thành đang đứng một bên xem náo nhiệt, mặc kệ anh em tốt của mình trong nước sôi lửa bỏng qua một bên, hấp tấp chen vào bên cạnh Thẩm Mộ Quân.
Từ Thu Hoa bị Lý Khanh Khanh hung hăng đẩy một phen, thiếu chút nữa không đứng vững, một mông ngã trên mặt đất.
Cô ta vừa mới chật vật ổn định được thân hình, vẻ mặt phẫn nộ ngẩng đầu lên, liền đối diện với tầm mắt sắc bén của Lý Khanh Khanh.
Từ Thu Hoa từng ăn thiệt thòi trong tay Lý Khanh Khanh, nên lúc này nhìn thấy Lý Khanh Khanh, cô ta mạc danh có hơi chột dạ.
Nhưng cô ta nghĩ đến mình mới vừa bị đẩy một cái, lập tức lại lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.
Đều nói không có so sánh không có thương tổn, mấy người phụ nữ này ngoại trừ Từ Thu Hoa khá lớn tuổi ra, thì những người khác tuổi tác cũng không khác Lý Khanh Khanh bao nhiêu.
Ngày thường một đám các cô tự nhận là mình thật xinh đẹp, nhưng lúc này đứng trước mặt Lý Khanh Khanh, tức khắc như yêu quái lộ nguyên hình.
Một người phụ nữ vốn có hảo cảm với Thẩm Mộ Quân, khi nhìn thấy Lý Khanh Khanh liền theo bản năng ưỡn ưỡn ngực.
Ngực cô ta chính là lớn nhất nhì trong cái thôn này, cô ta không so được mặt khác với Lý Khanh Khanh, chỉ có ngực thì lớn hơn Lý Khanh Khanh một ít.
Khoé mắt Lý Khanh Khanh quét đến động tác đối phương, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một mạt buồn cười.
Lúc trước khi Thẩm Mộ Quân tàn phế tê liệt, cũng không thấy người phụ nữ này xuất hiện trước mặt cô lần nào, hiện giờ chân Thẩm Mộ Quân vừa mới khỏi không bao lâu, loại mặt hàng không biết xấu hổ này lại bắt đầu nhào đến.
Đang lúc Lý Khanh Khanh muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe được Dương Đại Nguyệt châm chọc mỉa mai nói: "Có mấy người nha, nói chuyện thì đứng nói cho đàng hoàng, cứ cố tình nhào vô cọ cọ trong lòng chồng người khác là có ý gì ? Cũng không sợ bị chồng mình thấy, về nhà ăn mấy trận đòn hiểm?"
Đám phụ nhân mới rồi vây quanh Thẩm Mộ Quân nói chuyện, tức khắc bị lời của Dương Đại Nguyệt nói làm cho đầy mặt đỏ bừng.
Các Trong số mấy cô mấy bà, chỉ có một người là có ý với Thẩm Mộ Quân, những người khác chỉ là thấy Thẩm Mộ Quân sắp bỏ đi nên muốn hắn lại thôi.
Nhưng mà lúc này nghe Dương Đại Nguyệt nói vậy, mấy người phụ nữ nghĩ đến bộ dáng mình ngăn Thẩm Mộ Quân lại như vậy, cả đám cũng cảm thấy có điểm không ổn.
Đi theo phía sau Dương Đại Nguyệt, Lưu Hạ Chí nghe vậy, nhịn không được khúc khích cười.
Mới rồi cô ta cũng định nói như vậy, nhưng đáng tiếc hiện tại cô ta còn chưa gả chồng, không thể không câu nệ tiểu tiết giống Dương Đại Nguyệt được.
Từ Thu Hoa cũng một đống tuổi, bị Dương Đại Nguyệt nói như vậy cũng xấu hổ đỏ mặt.
Cô ta thở phì phì tiến tới chỗ Dương Đại Nguyệt, đang muốn duỗi tay xé miệng Dương Đại Nguyệt.
Lại bị hai thằng con trai của Dương Đại Nguyệt phía sau, một trái một phải ra sức ngăn cản.
Đại Tráng cười hì hì nói: "Thím Thu Hoa, thím tức giận cái gì chứ ? Lời của nương con khẳng định không phải nói thím mà."
Từ Thu Hoa nhìn Đại Tráng đang cười hì hì, tức khắc bị một câu này làm cho trong lòng khó chịu.
Đại Tráng nói Dương Đại Nguyệt không phải nói cô ta, nếu cô ta còn tiếp tục bám lấy chuyện này dây dưa, đó chính là thừa nhận cô ta có ý tưởng gì đó khác.
Nhưng nếu bảo cô ta không đánh Dương Đại Nguyệt, thì trong lòng cô ta cũng không thoải mái.
Từ Thu Hoa chỉ có thể hầm hừ trừng mắt nhìn Đại Tráng liếc một cái, sau đó tự mình đứng một bên giận dỗi.
Người phụ nữ duy nhất có ý tưởng với Thẩm Mộ Quân thấy mọi người đều không chú ý tới mình, lập tức cúi đầu xám xịt bỏ chạy.
Lý Khanh Khanh nhìn bóng dáng người kia rời đi, nhịn không được không nóng không lạnh quét mắt liếc Thẩm Mộ Quân một cái.
Ngay từ đầu Thẩm Mộ Quân căn bản không chú ý mấy chuyện này, nhưng nghe một câu của Dương Đại Nguyệt nhắc nhở, mới nhớ tới khi mới rồi bọn họ nói chuyện, xác thật có một người phụ nữ cứ hướng vào trong lòng ngực hắn cọ cọ.
Lúc ấy Thẩm Mộ Quân cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là người nào ép cô ta vào mà thôi.
Nhưng giờ này khắc này hồi tưởng lại, Thẩm Mộ Quân tức khắc cả mặt đều đen.
Đặc biệt là hiện tại, hắn nhìn ánh mắt không nóng không lạnh của Lý Khanh Khanh, cả trái tim khó chịu giống như bỏ vào dầu chiên.
Hắn rất muốn hiện tại kéo Lý Khanh Khanh trở về, sau đó thập phần trịnh trọng biểu hiện tâm ý của mình lại lần nữa.
Vì một câu của Dương Đại Nguyệt, mấy người phụ nữ dẫn đầu kia đã bại trận, sau đó liền không còn ai dám nói thêm cái gì.
Bọn họ muốn nhờ Thẩm Mộ Quân hỗ trợ, cũng không phải muốn vì chuyện con cái mà kết thù cùng Thẩm Mộ Quân.
Cho nên sau khi Thẩm Mộ Quân lại lần nữa cự tuyệt, cả đám người lúc này mới đầy mặt thất vọng rời khỏi nơi này.
Chờ đến khi những người này lục tục rời đi, Thẩm Mộ Quân cũng mặc kệ đám người Dương Đại Nguyệt Đại Tráng đám người còn ở đây, liền trực tiếp kéo Lý Khanh Khanh trở về hậu viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...