Sau một câu này của Thẩm Mộ Quân, toàn bộ trong phòng bệnh liền rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Tiểu Tống cùng Tiểu Triệu đứng trước cửa phòng nhìn nhau liếc mắt một cái, trong chốc lát không biết nên đi vào hay là lui ra?
Lý Khanh Khanh có hơi ngoài ý muốn nhìn Thẩm Mộ Quân, tuy cô cũng biết Thẩm Mộ Quân gần đây thay đổi không ít, nhưng lại không nghĩ rằng Thẩm Mộ Quân sẽ nói như vậy?
Rốt cuộc trong tiểu thuyết, Thẩm Mộ Quân là một người anh trai vô cùng yêu thương em gái mình.
Lúc trước khi Lý Khanh Khanh xem tiểu thuyết, còn nhịn không được thầm hâm mộ Thẩm Lệ Nghiên.
Cô cảm thấy Thẩm Lệ Nghiên không hổ là nữ chính, có một người anh trai lợi hại lại yêu thương em gái đến như vậy.
Cho dù sau đó Thẩm Mộ Quân có biến thành tàn phế, tính cách trở nên âm tình bất định, nhưng hắn vẫn luôn luôn rất yêu thương Thẩm Lệ Nghiên.
Đại khái là vì Thẩm Lệ Nghiên là nữ chính, tác giả tiểu thuyết mới cố ý an bài một nhân vật như Thẩm Mộ Quân, trong gian đoạn Thẩm Lệ Nghiên còn nhỏ, đóng vai một thần bảo hộ, bảo vệ cô ta bình an lớn lên.
Kỳ thật nói đến Thẩm Mộ Quân cũng tương đối đáng thương, khi Thẩm Lệ Nghiên còn nhỏ cần được bảo hộ, thì hắn không oán không hối bảo hộ cô ta lớn lên.
Sau này khi cô ta trưởng thành, đã tỏa sáng rực rỡ, Thẩm Mộ Quân liền không còn bao nhiêu giá trị.
Cuối cùng hắn biến thành công cụ để nữ chính vả mặt Lý Thanh Thanh, một kẻ tàn phế vừa xấu, vừa tàn, lại điên cuồng không nói lý.
Khi Lý Khanh Khanh nhìn Thẩm Mộ Quân thất thần, thì Thẩm Lệ Nghiên bên kia như gặp phải đả kích không nhỏ.
Lúc này cô ta đang nhìn chằm chằm vào hai mắt Thẩm Mộ Quân, như muốn xuyên qua cặp mắt đen đó, nhìn ra một chút suy nghĩ của hắn giờ phút này.
Nhưng tất cả những gì cô ta trông thấy, chỉ có lạnh nhạt, lạnh nhạt vô biên, Thẩm Lệ Nghiên lúc này hoàn toàn luống cuống, cô ta vội vàng bước nhanh về hướng Thẩm Mộ Quân.
Biểu tình trên mặt Thẩm Lệ Nghiên cơ hồ khống chế không được, giọng nói run rẩy lại mang chút nức nở nói: "Anh cả, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Khi còn nhỏ, anh rõ ràng đã đồng ý với em, cho dù về sau em có gả chồng, anh cũng xem em là người quan trọng nhất....!Anh từng hứa rồi mà....Anh từng hứa là dù cho sau này anh có vợ có con gì, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không vì bọn họ mà khó dễ em."
Dương Từ thấy cảm xúc Thẩm Lệ Nghiên không đúng lắm, vội duỗi tay dùng sức kéo người lại.
Đây là lần đầu tiên Dương Từ nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiên mất khống chế, trong trí nhớ của hắn, Thẩm Lệ Nghiên luôn mang theo một cảm giác bình tĩnh tự kiểm soát tốt bản thân.
Giống như bất luận cô ấy có gặp phải chuyện gì đi nữa, đều có thể vô cùng vững vàng bình tĩnh đối mặt.
Lúc trước Dương Từ cũng đúng là vì điểm này mới bị Thẩm Lệ Nghiên hấp dẫn.
Dương Từ nhỏ giọng mà trấn an Thẩm Lệ Nghiên nói: "Lệ Nghiên, em bình tĩnh lại một chút."
Thẩm Lệ Nghiên nghe được giọng nói trầm thấp của Dương Từ, lúc nãy mới như tỉnh mộng, phục hồi tinh thần lại.
Cô ta vội duỗi tay lau nước mắt trên mặt một chút, sau đó nhanh chóng quét mắt nhìn Lý Khanh Khanh đứng cạnh bên, liếc một cái.
Cô ta từ trước đến nay đều là một người vô cùng kiêu ngạo, căn bản không có biện pháp cho phép chính mình yếu ớt trước mặt Lý Khanh Khanh.
Cho dù lúc này Lý Khanh Khanh căn bản cũng không nhìn cô ta, nhưng Thẩm Lệ Nghiên cứ cảm thấy Lý Khanh Khanh đang lén cười nhạo mình.
Dương Từ thấy cảm xúc cô ta điều chỉnh được một chút, liền hướng về phía Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh lộ ra một nụ cười khiêm tốn.
Dương Từ nói: "Anh cả, chị dâu cả, Lệ Nghiên cũng không có ác ý gì, cô ấy chỉ là nhất thời hơi chấp nhất chuyện vụn vặt một chút.
Cho nên, anh cả, chị dâu cả đừng để ý mấy lời cô ấy mới nói, cô ấy nói chung cũng đôi khi còn tâm tính trẻ con."
Lý Khanh Khanh nghe vậy khẽ cười một tiếng, nói đến mới nói nha, tuổi của nguyên chủ cùng Thẩm Lệ Nghiên là bằng nhau.
Đừng thấy nguyên chủ đã sinh hai đứa nhỏ, kỳ thật nguyên chủ còn nhỏ hơn so với Thẩm Lệ Nghiên mấy tháng đó.
Lý Khanh Khanh: "Chúng tôi là trưởng bối, đương nhiên sẽ không đi so đo làm gì, ai bảo hai người chúng tôi cùng tuổi lại khác bối phận làm chi?"
Lời này của Lý Khanh Khanh nếu như từ miệng Thẩm Mộ Quân nói ra, nghe vào tai Thẩm Lệ Nghiên cũng không thấy có gì.
Nhưng lời này lại cố tình là Lý Khanh Khanh nói, Thẩm Lệ Nghiên cùng Lý Khanh Khanh đều biết hai người ai tuổi lớn hơn ai.
Lúc này Lý Khanh Khanh đột nhiên nhắc tới điểm này, không thể nghi ngờ là đang trào phúng Thẩm Lệ Nghiên còn lớn tuổi hơn mình, vậy mà còn muốn Lý Khanh Khanh cô nhường Thẩm Lệ Nghiên.
Trên mặt trên mặt Thẩm Lệ Nghiên thoạt xanh thoạt trắng, hiển nhiên là nghe ra ý trào phúng trong lời Lý Khanh Khanh.
Dương Từ EQ rất cao, nghe vậy cũng không muốn nói thêm với Lý Khanh Khanh làm gì, vẫn vẻ mặt hòa khí nói: "Chị dâu cả có thể nghĩ được như vậy thật quá tốt rồi, em ở chỗ này thay Lệ Nghiên cảm ơn chị dâu đã rộng lượng."
Lý Khanh Khanh nhìn thoáng qua đồng hồ trên cánh tay, thấy hiện tại đã hơn 9 giờ, liền mở miệng nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Bên phòng ký túc xá đã thu dọn sạch sẽ hết rồi, một lát nữa liền nhờ Tiểu Tống, Tiểu Triệu nhanh chóng dọn đồ đạc bên này một chúng, chúng ta liền có thể xuất viện."
Phòng ký túc xá của bác sĩ Vương bên kia đã được Lý Khanh Khanh lau chùi dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp.
Sau đó, Lý Khanh Khanh nhờ Tiểu Tống mang chìa khóa phòng qua trả cho bác sĩ Vương, cũng thuận tiện đem theo một ít trái cây bánh kẹo qua, cảm tạ bác sĩ Vương đã cho bọn họ mượn phòng ở trong thời gian này.
Thẩm Mộ Quân nghe vậy gật gật đầu, ca phẫu thuật của hắn thực thành công, nằm viện mấy ngày nay khôi phục cũng không tồi.
Ngay ngày hôm qua, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ Lưu cùng Tiểu Tống, hắn cũng đã tự mình thử cảm giác đứng lên một chút.
Tuy rằng hắn chỉ có thể đỡ bả vai Tiểu Tống đứng không được bao lâu, nhưng tâm tình Thẩm Mộ Quân lại rất tốt.
Bác sĩ Lưu còn dạy hắn một số động tác vật lý trị liệu, bảo hắn sau này về nhà rảnh rỗi cứ tập nhiều một chút.
Sau này cứ mỗi mười ngày nửa tháng, nên tới nơi này kiểm tra.
Dựa theo tố chất thân thể của Thẩm Mộ Quân, không chừng chả mất bao lâu là có thể tự mình đi đường rồi.
Mà thân là người nhà của Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh cũng bị hộ sĩ lôi kéo dặn dò một phen.
Trong đó, chuyện dặn dò nhiều nhất chính là phải thúc giục Thẩm Mộ Quân về sau rèn luyện thường xuyên.
Lý Khanh Khanh nếu quan tâm thân thể hắn, còn phải lưu ý nhiều về mặc ăn uống tẩm bổ.
Lý Khanh Khanh đương nhiên đều nhất nhất đáp ứng, cô còn cố ý mượn giấy bút ghi lại mấy điểm cần chú ý.
Cũng chính vì tinh thần cầu thị nghiêm túc này của Lý Khanh Khanh, ấn tượng của mấy hộ sĩ đối với cô đều rất không tồi.
Lý Khanh Khanh bảo Tiểu Tống Tiểu Triệu đều tiến vào, bọn họ bắt đầu thu dọn đồ vật trong phòng bệnh, hoàn toàn xem Thẩm Lệ Nghiên cùng Dương Từ như không khí.
Trong lúc dọn đồ, Dương Từ rất nhiều lần muốn hỗ trợ, đều bị bọn Tiểu Tống cười uyển chuyển từ chối.
Thẩm Lệ Nghiên thấy Thẩm Mộ Quân vẫn luôn không phản ứng mình, Lý Khanh Khanh còn vẻ mặt âm dương quái khí, liền lôi kéo Dương Từ xoay người rời đi.
Cô ta từ trước đến nay không phải là người có thể ăn nói khép nép, thấy thái độ của Thẩm Mộ Quân đối với mình thay đổi 360 độ như vậy, biết trong chốc lát cũng không thể nào nói xong được, nên liền không tiếp tục lưu lại chướng mắt người.
Lý Khanh Khanh thấy Thẩm Lệ Nghiên cùng Dương Từ đi rồi, nhịn không được lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô vốn còn đang lo lắng Thẩm Mộ Quân sẽ đau lòng em gái hắn, thấy bộ dáng Thẩm Lệ Nghiên đỏ mắt rưng rưng như vậy, sẽ không cầm lòng được chấp nhận tha thứ cho Thẩm Lệ Nghiên chứ.
Cũng may hôm nay Thẩm Mộ Quân thập phần cứng rắn, không dễ dàng đã bị Thẩm Lệ Nghiên lừa.
Nói đến mới nói, đối với người trọng tình nghĩa như Thẩm Mộ Quân, hắn có thể gần như vô tình với cô em gái chí thân đến vậy, đã là thập phần không dễ dàng.
Rốt cuộc Thẩm Mộ Quân nhìn Thẩm Lệ Nghiên lớn lên, cái gọi là trưởng huynh như cha, Thẩm Lệ Nghiên đối với Thẩm Mộ Quân mà nói, kỳ thật cũng giống như nửa cái con gái rồi.
Lý Khanh Khanh có hơi lo lắng tâm tình Thẩm Mộ Quân sẽ không tốt, nhịn không được ngẩng đầu lén liếc nhìn Thẩm Mộ Quân một cái.
Thẩm Mộ Quân vốn đang cúi đầu sửa sang lại xe lăn của hắn, đột nhiên ngẩng đối đối diện với đôi mắt của Lý Khanh Khanh, trong hai mắt tối tăm lộ ra một mạt ý cười nhợt nhạt.
Nửa giờ sau, đoàn người ngồi lên xe jeep, một đường lái ra khỏi cổng lớn bệnh viện quân khu.
Tiểu Tống lái xe, Tiểu Triệu ngồi ở trên ghế phụ.
Từ tỉnh thành về đến thôn Hòa Sơn phải lái xe rất lâu, vì không để Tiểu Tống lái xe quá mệt nhọc, nên Tiểu Tống cùng Tiểu Triệu đã bàn nhau thay phiên lái xe.
Kỳ thật Lý Khanh Khanh cũng biết lái xe, là sau khi mạt thế, cô mới học được cách lái xe.
Lúc ấy dị năng giả phụ trách vận chuyển hy sinh, Lý Khanh Khanh không nỡ vứt bỏ một xe vận tải vật tư, liền tự mình nhảy lên chiếc xe vận tải lớn kia, một đường lái chiếc xe lảo đảo loạng choạng phóng ra khỏi vòng vây tang thi.
Kể từ sau lúc đó, Lý Khanh Khanh liền biết lái xe.
Sau này, cô không chỉ biết lái xe, còn biết điêu luyện lạng lách khỏi đám tang thi, đem chiếc xe trở thành một mũi tên di động.
Lý Khanh Khanh biết bọn họ phải lái xe trên đường thật lâu, cho nên sáng sớm nay liền đem hết trứng gà còn lại ra luộc, sau đó lại làm hơn hai mươi cái bánh bột ngô.
Bởi vì hiện tại thời tiết vẫn còn tương đối nóng, nên Lý Khanh Khanh cũng không làm thêm món ăn khác.
Tuy không có rau dưa gì, nhưng cô cũng có chuẩn bị sẵn một ít trái cây, còn mua trong nhà ăn bệnh viện mấy cái bánh chiên phủ đường này nọ.
Thẩm Gia Hảo lúc này đang ôm một trái táo to, vừa híp mắt cẩn thận gặm táo, vừa thỉnh thoảng ghé đầu nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe.
Mấy ngày nay nó được ăn thật nhiều món ngon, cả người thoạt nhìn lại béo thêm một ít, chuyến đi này nó thật có chút vui đến quên hết cả trời đất.
Thằng bé lúc lắc hai cái chân ngắn ngủn đang mang giầy xăng đan nhỏ, trong miệng nhai táo thơm ngon rồm rộp, còn nhỏ giọng mà ca hát cái gì đó.
Lý Khanh Khanh cũng không nghe ra nó đang hát bài gì, mà chỉ nghe chất giọng non nớt của nó lúc cao lúc trầm, thật là chọc người yêu thích không thôi.
So với Thẩm Gia Hảo đang vui vẻ hưởng thụ, thì Thẩm Nhạc Hương chính là cái áo bông nhỏ.
Con bé trong chốc lát rót nước cho Thẩm Mộ Quân, trong chốc lát lại lột trứng gà cho Lý Khanh Khanh.
Ngoài quan tâm người nhà mình, Thẩm Nhạc Hương còn thập phần hiểu chuyện thỉnh thoảng quan tâm hai chú chiến sĩ một chút.
Khi xe vừa mới tăng tốc, gió liền hô hô thổi vào trong xe, lập tức xua tan đi cái oi bức của mùa hè.
Đồng thời, cũng thổi bồng lên mái tóc đen dài của Lý Khanh Khanh, tóc cô hiện tại được dưỡng thật dài cũng thật suôn mượt.
Khi gió thổi tốc cái đuôi tóc của cô lên vừa vặn quét qua trên lỗ tai của Thẩm Mộ Quân.
Cảm giác ngưa ngứa làm Thẩm Mộ Quân theo bản năng nghiêng mặt qua xem, liền nghe được mùi hương nhàn nhạt trên tóc Lý Khanh Khanh truyền đến.
Mùi hương trên tóc của Lý Khanh Khanh rất thơm, gió thổi qua thùng xe, dường như toàn bộ thùng xe đều là một mùi hương thoang thoảng.
Loại mùi hương này mang theo một chút ngọt ngào lại thanh mát, cho người ta một cảm giác như ăn kẹo bạc hà vậy.
Thẩm Nhạc Hương cũng sắp năm tuổi rồi, con bé hiện tại đã biết xấu biết đẹp.
Nó đột nhiên ngửi được mùi thơm thơm như vậy, nhịn không được nhào vào trong lòng ngực Lý Khanh Khanh nói: "Nương, trên người của nương cũng thơm quá nè, sao trên người con lại không có nhỉ?"
Thẩm Nhạc Hương nói, còn ra dáng ra hình nghiêm túc ngửi ngửi trên người bản thân.
Nhưng trên người nó chỉ có mùi xà phòng, một chút cũng không dễ ngửi như trên người nương trên người nương nó.
Tiểu Tống cùng Tiểu Triệu ngồi ở phía trước nghe được mấy câu này, thật khó cho hai người đàn ông trẻ cục mịch, cho dù có ngửi được mùi gì dễ nghe đi nữa, cũng không dám mở miệng hỏi.
Thẩm Gia Hảo một bên nghe vậy, lập tức cũng chen vào bên cạnh Lý Khanh Khanh, nó nhét toàn bộ đầu nhỏ của nó vào trong lòng ngực Lý Khanh Khanh.
Thẩm Gia Hảo: "Nương, trên người nương thơm quớ, thơm thơm ngọt ngọt."
Thẩm Nhạc Hương thấy thế, lập tức không cam lòng yếu thế cũng càng vùi sâu người vào trong lòng Lý Khanh Khanh.
Thẩm Nhạc Hương: "Nương, hôm nay trở về, con muốn ngủ cùng nương cơ."
Thẩm Gia Hảo nghe vậy lập tức bất mãn nói: "Nhưng mà......!Mỗi lần đều là chị ngủ cùng nương thôi, em cũng muốn ngủ với nương nữa."
Nói nói một lúc, hai chị em liền tranh cãi nhau, hai đứa còn vừa cãi vừa tranh nhau vùi vào trong lòng Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh vì muốn tạo cho hai đứa con cái quan điểm nam nữ có khác ngay từ nhỏ, cho nên vẫn luôn là cô ôm Thẩm Nhạc Hương ngủ, Thẩm Mộ Quân ôm Thẩm Gia Hảo ngủ.
Kết quả cô thật không nghĩ tới, Thẩm Gia Hảo luôn luôn an tĩnh hướng nội lại vì chuyện này lần đầu tiên tranh giành với Thẩm Nhạc Hương?
Lý Khanh Khanh bị hai chị em vừa chen vừa sờ loạn xạ một hồi, trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên xấu hổ.
Nhưng cô cũng không vì vậy mà tức giận, bởi vì hai đứa nhỏ ngày thường quá ngoan ngoãn, hiện giờ mới có một chút tinh nghịch mà trẻ con nên có.
Đang lúc Lý Khanh Khanh cẩn thận che chở cho hai đứa nhỏ, sợ bọn chúng không cẩn thận bị trượt chân té đập đầu lung tung, thì Thẩm Gia Hảo vì tranh giành vị trí trong lòng ngực Lý Khanh Khanh, luống cuống tay chân chộp phải chỗ nhột bên hông Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh không sợ rất nhiều thứ, không sợ đau đớn, nhưng lại thập phần sợ nhột.
Cho nên khi Thẩm Gia Hảo chộp phải chỗ nhột của cô, thân thể Lý Khanh Khanh tức khắc co rúm lại ngã về phía băng ghế đàng sau.
Thẩm Mộ Quân bị bộ dáng của cô làm cho giật mình, vừa định la hai đứa nhỏ đừng có quậy nữa, liền thấy vẻ mặt Lý Khanh Khanh khóc không ra khóc, cười không ra cười.
Thẩm Gia Hảo cũng không biết mình làm gì, còn ngây ngốc nhéo nhéo phần nhột bên hông Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh tức khắc như là bị điểm trúng huyệt cười, vội vàng vừa cười vừa nhảy vào trong lòng ngực Thẩm Mộ Quân bên cạnh trốn.
Lý Khanh Khanh: "Ha ha ha ha ha......!Đừng, cái thằng nhóc này, đừng, đừng có cù nương nữa ha ha ha......"
Bộ dáng Lý Khanh Khanh thật quá tức cười, Thẩm Gia Hảo cùng Thẩm Nhạc Hương sửng sốt một chút, còn tưởng rằng Lý Khanh Khanh đang đùa giỡn với bọn nó.
Vì thế hai tiểu thiên sứ tức khắc hóa thân thành tiểu ác ma, cười cười nhào tới trên người Lý Khanh Khanh.
Tiểu Tống: "Ê ê? Đừng có lộn xộn trên xe, nguy hiểm lắm!"
Tiểu Triệu: "Hương Hương, Gia Hảo, đừng có giỡn nữa! Cẩn thận không đụng tới chân cha hai đứa đó!"
Thẩm Mộ Quân ôm Lý Khanh Khanh trong lòng ngực, có chút bất đắc dĩ duỗi tay bắn vào ót Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo.
Hắn cũng không nghĩ tới, hai đứa nhóc ngày thường ngoan ngoãn như vậy, một khi cơn đùa bốc lên, lại điên cuồng như thế?
Lý Khanh Khanh thấy hai tiểu ma vương không náo loạn nữa, lúc này mới phát hiện mình không biết khi nào đã rúc vào trong lòng ngực Thẩm Mộ Quân?
Lý Khanh Khanh cảm thụ được bờ ngực rắn chắc sau lưng, cô có hơi xấu hổ khụ một tiếng, cô vừa vuốt vuốt lại đầu tóc lộn xộn, vừa ra vẻ trấn định chui từ trong lòng ngực Thẩm Mộ Quân ra.
Lý Khanh Khanh còn nhớ rõ bộ dáng mình vừa cười như bà điên ban nãy, có hơi xấu hổ liếc mấy người bên trong xe một cái.
Cũng may, ngoại trừ hai tiểu ma vương, người trong xe đều có EQ rất cao.
Sau đó, dọc đường đi đều rất an tĩnh, Lý Khanh Khanh cảm thấy hình tượng mình sụp đổ rồi, thật quá mất mặt.
Thẩm Mộ Quân lại đầy đầu đều là cảm giác mềm mại cùng mùi hương thơm tho trên người Lý Khanh Khanh, còn có bộ dáng hồng hồng hai mắt vừa kinh vừa giận của cô.
Trên đường trở về, bọn họ không nghỉ ngơi bao nhiêu, cho nên về đến nơi sớm hơn thời điểm đi nhiều.
Khoảng chiều 5 giờ, bọn họ liền về đến thôn Hòa Sơn.
Lúc này đã có người lục tục tan tầm, cho nên dọc đường đi gặp không ít người.
Bên ngoài thôn có không ít đứa trẻ vừa nhìn thấy xe jeep, liền rộn ràng nhốn nháo chạy vọt theo sau xe jeep.
Tiểu Tống ngồi bên ghế phụ, mở cửa sổ xe ló đầu ra kêu lên với mấy đứa trẻ: "Đừng đuổi theo xe, chú ý an toàn, đừng đuổi theo xe!!"
Nhưng mấy đứa nhóc nghịch ngợm dù sao cũng rất nghịch ngợm, bọn nó hiển nhiên không muốn nghe lời hắn, vẫn không muốn sống chạy theo bên cạnh xe.
Có mấy đứa chạy tương đối nhanh, còn hướng về phía người trong xe làm mặt quỷ.
Tiểu Triệu thấy thế, không có biện pháp nào, chỉ có thể thả chậm tốc độ xe lại, lái về phía trước chậm rì rì như ốc sên.
Mấy đứa nhóc Lưu Đại Dương chạy đến cạnh cửa sổ xe, vừa tìm tòi lại thấy được người quen, liền lớn tiếng kêu lên với người trong xe: "Thẩm Nhạc Hương! Thẩm Gia Hảo! Tao thấy hai đứa bây rồi!"
Thẩm Nhạc Hương tiến đến cửa sổ xe, thè lưỡi ra với Lưu Đại Dương.
Thẩm Nhạc Hương tức giận nói: "Thấy thì thấy, có cái gì mà đắc ý?"
Lưu Đại Dương nghe vậy cười ha ha, đang lúc nó còn muốn nói với Thẩm Nhạc Hương thêm cái gì, thì Thẩm Nhạc Hương đột nhiên thấy cách đó không xa là mấy người Thẩm Gia Sinh.
Bọn nhóc Thẩm Gia Sinh tuy cũng tò mò ô tô lớn, nhưng bọn nó lại không đuổi theo sát xe chạy, mà là đứng xa xa nhìn bộ dáng ô tô thôi.
Thẩm Nhạc Hương liền kêu lên với Thẩm Gia Sinh: "Anh Gia Sinh! Một lát nữa tới nhà em chơi ha."
Hiện tại trong tay con bé còn tích cóp được không ít kẹo, muốn chia cho mấy người Thẩm Gia Sinh bọn họ.
Trước đây khi nó và em trai đói đến không được, chính là Thẩm Gia Sinh bọn họ lén cho hai chị em nó ăn, bằng không thì Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo cũng sớm chết đói.
Thẩm Mộ Quân thường xuyên dạy dỗ nó, phải tri ân báo đáp, không thể quên ơn người đã giúp đỡ mình.
Em gái họ của Lưu Đại Dương, Lưu Đại Nữu thấy Thẩm Nhạc Hương không để ý tới mình, không vui kêu lên với Thẩm Nhạc Hương trong xe: "Nhạc Hương, tao đã chạy theo hai đứa bây lâu như vậy, sao mày lại không thấy tao chứ?"
Khi nói, nó còn nhìn lên trên đầu Thẩm Nhạc Hương liếc mắt một cái, trên đầu con bé đang cài một cây cài đỏ tươi lấm tấm hoa trắng đặc biệt chói mắt, từ rất xa nó liếc mắt một cái đã nhìn thấy.
Nhà Lưu Đại Nữu ở trong thôn tương đối giàu có, nó ăn hay mặc đều dùng những thứ tốt nhất trong thôn.
Trước kia khi đám con nít trong thôn nhìn thấy Lưu Đại Nữu, đều thích vây quanh nó.
Bọn chúng đều là vì nịnh bợ nó, muốn vớt chút thức ăn ngon từ chỗ Lưu Đại Nữu.
Nhưng mà giờ phút này Lưu Đại Nữu lại phát hiện, mấy đứa nhỏ đã từng vây quanh nó lúc này đang vui vẻ như chó con mà vây quanh Thẩm Nhạc Hương trên chiếc ô tô lớn.
Đặc biệt là mấy đứa đã từng bắt nạt Thẩm Nhạc Hương, phảng phất như đã quên hết ân oán lúc trước, cả đám vô cùng thân thiết muốn hàn gắn với Thẩm Nhạc Hương.
Thẩm Nhạc Hương nhìn Lưu Đại Nữu liếc mắt một cái, nó thật đúng là không trông thấy Lưu Đại Nữu trong đám đông, chủ yếu là người chung quanh thật sự quá nhiều.
Thẩm Nhạc Hương vốn muốn mở miệng xin lỗi Lưu Đại Nữu, còn chưa kịp mở miệng đã bị Lý Khanh Khanh kéo đi lực chú ý.
Lý Khanh Khanh: "Hương Hương à, con xem xem trên mặt nương có phải mới mọc cái mụn không con?"
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy vội nâng khuôn mặt nhỏ lên cẩn thận xem mặt Lý Khanh Khanh, tức khắc liền quên mất Lưu Đại Nữu còn đang cáu kỉnh.
Thẩm Nhạc Hương vuốt vuốt gương mặt trắng nõn không tì vết của Lý Khanh Khanh, vừa sờ sờ vừa nghi hoặc nói: "Không có, con đâu có thấy có mụn chỗ nào đâu?"
Lý Khanh Khanh tiếp tục giả ngu nói: "Phải không? Sao nương cứ cảm thấy trên mặt có chỗ nào hơi đau đau nhỉ?"
Thẩm Nhạc Hương vừa nghe thấy Lý Khanh Khanh nói trên mặt đau, vội ôm lấy khuôn mặt của Lý Khanh Khanh xoay sang một bên, hỏi Thẩm Mộ Quân ngồi cạnh: "Cha, cha lại đây nhìn xem, nương nói trên mặt nương đau đau này, nhưng mà con đâu có thấy có chỗ nào có mụn đâu? Hay nương bị dằm đâm phải không?"
Lý Khanh Khanh vốn là không muốn để Thẩm Nhạc Hương phản ứng Lưu Đại Nữu, không nghĩ tới cái con nhóc khờ khạo này Thẩm Nhạc Hương lại tích cực như vậy, đột nhiên liền giao mình cho Thẩm Mộ Quân ở cạnh bên.
Ngón tay thon dài lại chai sần của Thẩm Mộ Quân hơi giữ lấy khuôn mặt của Lý Khanh Khanh, hắn chỉ cảm thấy xúc cảm trên tay mịn màng đến không được.
Hắn âm thầm áp xuống cảm xúc kỳ quái lại mãnh liệt trong lòng, ánh mắt thâm quét qua một vòng trên mặt Lý Khanh Khanh, chỉ cảm thấy khuôn mặt của cô thật mịn màng trắng nõn, đừng nói mụn, ngay cả một chút lỗ chân lông cũng nhìn không thấy......
Lý Khanh Khanh cảm thấy hành động như vậy quá thân mật, vội duỗi tay đẩy bàn tay Thẩm Mộ Quân ta nói: "Mặt...!mặt tôi hết đau rồi, phỏng chừng vừa rồi là tôi quá nhạy cảm thôi."
Trong con ngươi đen kịt của Thẩm Mộ Quân hiện lên một mạt ý cười thoáng qua.
Tuy rằng biết rõ cô đang nói dối, Thẩm Mộ Quân vẫn nghiêm trang giúp cô che giấu: "Ừ, không có gì thì tốt.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...