Chờ Lý Khanh Khanh dùng tất cả nước còn lại giúp Thẩm Mộ Quân rửa mặt gội tóc sạch sẽ xong, cô liền đưa Thẩm Mộ Quân về buồng trong.
Suốt quá trình tắm rửa này, Lý Khanh Khanh đều không lộ ra một chút cảm xúc xấu hổ nào.
Bởi vì trong máy năm ở mạt thế, Lý Khanh Khanh vẫn như một tiểu hộ sĩ làm việc trong đội chữa bệnh.
Cô từng chăm sóc đủ loại thương hoạn, trong đó có không ít bệnh nhân nam trẻ tuổi.
Ngay từ đầu, đối mặt với thân thể đàn ông, cô còn lộ ra một chút cảm xúc không được tự nhiên, sau lại dần dà liền không còn bất luận cảm giác gì.
Hơn nữa, Thẩm Mộ Quân hiện tại toàn thân gầy đến chỉ còn một bộ xương cốt, trong mắt Lý Khanh Khanh, hắn chính là một người bệnh, cho nên toàn bộ quá trình cô cũng không có bất luận cái gì không được tự nhiên.
Vốn dĩ cô còn định giúp hắn cắt mái tóc hơi quá dài một chút, rồi giúp hắn cạo hàm râu lộn xộn trên mặt đi, nhưng khi còn đang bận rộn, cô liền nghe bụng nhỏ của Thẩm Gia Hảo kêu rồn rột, lúc này cô mới nhớ tới hai đứa nhỏ hiện tại còn bị đói.
Bản thân Lý Khanh Khanh cũng chỉ mới ăn một quả cà chua, lúc này bận rộn lâu như vậy, cũng đói đến tay chân hơi bủn rủn.
Cô sợ trong chốc lát mình cầm dao, lại không cẩn thận cắt phải mặt Thẩm Mộ Quân thì khốn.
Lý Khanh Khanh chui vào nhà bếp, lộn xộn lật hết cái này đến cái kia, lúc này cô mới phát hiện, trong nhà cũng không thể nói là nghèo không còn thứ gì.
Sau khi phân gia ra khỏi Thẩm gia, kỳ thật nguyên chủ cũng được chia không ít lương thực cùng tiền.
Nhưng mấy năm gần đây, kể từ khi nguyên chủ gả vào Thẩm gia, cô ta ăn uống còn tốt hơn người khác nhiều, nên cũng quen thói tiêu tiền ăn xài phung phí.
Người ta nói, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Mấy năm trước liên tục sinh con, nên nguyên chủ đã quen được chiều chuộng, hiện tại lương thực phụ cũng nuốt không vào.
Cho nên thỉnh thoảng sẽ đi chợ đen trong thành, dùng nhiều tiền mua mì và lương thực tinh mà không cần phiếu.
Cho nên lương thực trong nhà hiện tại đã không còn nhiều lắm, tiền cũng bị nguyên chủ tiêu xài gần hết, chỉ còn lại có hai mươi đồng.
Cũng may Thẩm Mộ Quân tuy tàn phế, nhưng hắn cũng coi như bị tai nạn lao động, ăn tiền đền bù của quốc gia, hiện giờ mỗi tháng còn có thể lãnh được 20 cân lương thực.
Bằng không với bản lĩnh tiêu xài của nguyên chủ, mấy người trong nhà này đã sớm chết đói.
Khi Lý Khanh Khanh ở nhà bếp bân khuân suy nghĩ, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đang giúp Thẩm Mộ Quân tìm quần áo.
Ban nãy sau khi Lý Khanh Khanh cho hắn mặc một cái quần xà lỏn xong, liền đặt người lên trên giường đất, xoay người rời đi rồi.
Tuy rằng hiện tại đã là đầu hạ, nhưng trên người Thẩm Mộ Quân không có bao nhiêu thịt, nên càng sợ lạnh hơn người bình thường một chút.
Với này mưa se lạnh như hôm nay vậy, tuy rằng hai đứa nhỏ trong nhà không thấy bao nhiêu lạnh lẽo, nhưng chân tay Thẩm Mộ Quân lại đều là một mảnh lạnh lẽo đến xương.
Thẩm Nhạc Hương ghé vào đầu giường đất, lục quần áo trong ngăn tủ, tìm hơn nửa ngày mới tìm được một cái áo thun lót đã giãn không còn nguyên hình.
Sau đó hai chị em bắt đầu một trái một phải nâng cánh tay Thẩm Mộ Quân, mặc áo cho hắn.
Thẩm Mộ Quân chỉ là nửa người dưới không thể nhúc nhích, nên thấy hai đứa nhỏ nâng cánh tay hắn lên mà mệt đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, liền yên lặng cầm lấy cái áo cũ tự mình tròng vào.
Chờ hắn mặc xong áo vào, Thẩm Nhạc Hương do dự một chút, liền cầm một cái chăn mỏng lại đây, thật cẩn thận đắp lên trên người Thẩm Mộ Quân.
Trước kia nương nó ghét bỏ cha nó trên người vừa dơ vừa thối, cho nên không cho cha nó ở trên giường.
Hiện giờ cha nó đã tắm rửa sạch sẽ, vẫn là nương nó tự mình giúp tắm rửa cho, lại còn đặt cha lên trên giường đất, nên con bé liền cảm thấy nương nó hẳn là đồng ý cho cha lên giường đất.
Thẩm Nhạc Hương nhìn bộ dáng cha mình trở nên sạch sẽ, trong đôi mắt to hiện lên một mạt vui vẻ.
Lúc trước đám trẻ con trong thôn đều chê cười nó, chê cười cha nó là đồ tàn phế, hôi hám còn hơn cả thằng ngốc trước cửa thôn.
Thẩm Nhạc Hương đã 4 tuổi, nó cũng đã biết xấu hổ.
Mỗi khi mấy đứa nhỏ trong thôn chê cười nó, nó đều tức giận đến mặt đỏ tai hồng.
Nó còn vì những việc này đánh nhau với đám trẻ trong thôn.
Nhưng mà nó quá nhỏ gầy, căn bản không phải đối thủ người khác, mỗi một lần đánh tới, cuối cùng đều là nó thua.
Hơn nữa mỗi một lần nó đánh nhau xong, đều bị mẹ của đám trẻ kia chửi mắng.
Cho dù rõ ràng là con cái nhà bọn họ không đúng, thì đến cuối cùng, người bị mắng bị đánh đều là nó.
Bởi vì cha nó hiện tại thành một người tàn phế, nương nó lại càng không thèm để ý đến chuyện của nó.
Trong thôn, có một ít người liền quang minh chính đại mà ăn hiếp nó, dù sao, cũng sẽ không có ai đứng ra bảo vệ nó.
Hôm nay vết thương trên chân nó chính là bị một tên du thủ du thực trong thôn đánh đuổi, nó không cẩn thận dẫm phải cục đá nên té ngã.
Cái tên du thủ du thực kia là một tên lười biếng, chơi bời lêu lổng trong thôn, nhưng vì hắn bị già trẻ trong nhà chiều hư, liền cả ngày lắc lư ở trong thôn, thỉnh thoảng lại thích đi hù dọa con cái nhà người ta.
Hắn đại khái cũng nhìn ra được, trong nhà Thẩm Nhạc Hương không có ai ra mặt, cho nên gần đây luôn tìm cơ hội hù dọa con bé.
Bởi vì khi bắt nạt trẻ con nhà khác, người lớn trong nhà người ta đều đánh tới cửa.
Nhưng Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo thì không giống, cha bọn nó đã là một kẻ tàn phế nửa chết nửa sống, nương bọn nó hiện tại có lòng riêng, cả ngày không về nhà.
Hắn có lén đánh tụi nó một trận, cũng không có ai tìm đến nhà mắng vốn.
Thẩm Nhạc Hương nhìn cha mình đang chậm rãi nhắm mắt lại, há miệng thở dốc, rất muốn méc với cha mình, nói mình bị người trong thôn bắt nạt.
Nhưng khi nó nhìn về phía hai cái chân gầy tong teo bên dưới chăn của Thẩm Mộ Quân, cuối cùng một chữ cũng không không nói ra được.
Nó đỏ mắt rúc vào bên cạnh Thẩm Mộ Quân, thoạt nhìn giống như là một con thú nhỏ đáng thương.
Thẩm Gia Hảo ngồi một bên không rõ chị mình bị làm sao vậy, nhưng khi thấy chị rúc vào bên tay cha, liền học theo, cũng dụi đầu, rúc vào bên còn lại.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Thẩm Mộ Quân chợt động, hàng mi rậm hơi hơi run lên một chút.
Lý Khanh Khanh lật toàn bộ nhà bếp lên tìm một lần, liền tìm được hai cái trứng gà, nửa chén bột ngô, không đến hai cân gạo lức, ba trái dưa chuột, hai trái cà chua, cùng với năm sáu cân lương thực phụ.
Cô nhìn nhìn kia hai cái trứng gà, nghĩ đến bộ dáng da bọc xương của cả nhà, cắn chặt răng định làm hết cả hai cái trứng gà ăn đi.
Còn sau đó nên làm cái gì, thì cô cảm thấy vẫn nên lấp đầy bụng trước hẵng nói.
Trên bệ bếp vẫn còn nóng, sau khi Thẩm Nhạc Hương nấu nước xong, lửa vẫn chưa hoàn toàn tắt.
Cô khom lưng ném vào bên trong ném một chút củi, nếu không có ký ức nguyên chủ, cô thật đúng là không biết phải đốt cái lò kiểu này như thế nào.
Cô quấy hơn nửa chén bột ngô, chờ đến khi nước trong nồi sôi lên, liền đem chén bột đã quấy đều đổ vào.
Chờ đến khi nước lèo lại lần nữa sôi lên, lại gõ một lỗ nhỏ trên cái trứng gà, sau đó đánh từng chút từng chút vào trong nồi nước lèo, tạo thành mấy mảnh vàng mảnh trắng nổi như bông trên mặt nước, quay cuồng trên mặt nước lèo sôi lục bục.
Lý Khanh Khanh đã thật lâu không có làm cơm, đột nhiên nghe được mùi thơm thức ăn lâu như vậy chưa thấy, đều nhịn không được thèm muốn chảy nước miếng.
Nếu không phải đã trải qua một hồi mạt thế, cô tuyệt đối không thể tin có một ngày, bản thân mình vì một chén cháo trứng gà mà thèm thành như vậy.
Chờ đến khi cô nấu xong cháo, liền múc cháo trong nồi ra một cái tô bự.
Sau đó đánh tiếp một cái trứng gà còn lại vào trong tô nhỏ, bỏ thêm một ít nước cùng bột ngô quấy đều, định chiên mấy cái bánh trứng mỏng.
Bởi vì cô có hơi không khống chế tốt lửa trên bếp, hơn nữa trong nồi to không có được một chút dầu nào, cho nên hai miếng bánh trứng bột ngô đều hơi khô cứng.
Chờ đến khi chiên cái thứ ba, rốt cuộc cũng làm được cái bánh ra dáng ra hình.
Hơn nửa chén bột trứng, tổng cộng chiên ra gần hai mươi cái bánh trứng nhỏ.
Đang lúc Lý Khanh Khanh khom lưng muốn tắt lửa, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Gia Hảo đứng ở cửa nhà bếp, mím chặt môi nhìn xung quanh nhà bếp.
Lý Khanh Khanh nhìn đôi mắt nhỏ đầy trông mong của nó, nhịn không được muốn cười một cái, thằng bé giống như là bị kinh hách, lập tức xoay người không thấy tăm hơi.
Lý Khanh Khanh đổ ít nước vào trong nồi ngâm, sau đó liền bưng tô bự vào buồng trong.
Thẩm Gia Hảo vừa nhìn thấy Lý Khanh Khanh vào, lập tức mở to hai mắt nhìn cô, khi ánh mắt nó chạm vào cháo trứng gà trong tô, nhịn không được theo bản năng nuốt nước miếng ực một cái.
Lý Khanh Khanh nhìn quanh một vòng, phát hiện trong nhà này cả một chỗ để đồ vật cũng không có, cô nhìn thấy cái rương gỗ lớn đặt trên đầu giường đất, liền đặt cái tô bự lên trên rương.
Lý Khanh Khanh nhìn thoáng qua Thẩm Gia Hảo nói: "Còn nóng lắm, đừng đụng tới."
Cô nói xong, xoay người lại đi nhà bếp, không hề lo lắng Thẩm Gia Hảo sẽ làm gì bậy.
Đứa nhỏ này đã bị nguyên chủ dọa sợ muốn phá gan, căn bản không dám thừa dịp cô không ở mà ăn vụng gì.
Lý Khanh Khanh đem bánh trứng áp chảo bưng tới, thuận tiện còn cầm theo một cái muỗng nhỏ, cùng hai cái bát cơm nhỏ mẻ miệng.
Nhà này thật sự quá nghèo, ngay cả chén đũa cũng không đủ dùng.
Lý Khanh Khanh chỉ có thể để hai đứa nhỏ ăn trước, ăn xong lại đến cô cùng Thẩm Mộ Quân lại ăn.
Thẩm Nhạc Hương vốn dĩ đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên bị Lý Khanh Khanh lay lay tỉnh, khuôn mặt nhỏ thượng còn hơi ngơ ngác.
Lý Khanh Khanh bưng một chậu nước tiến vào, giúp Thẩm Gia Hảo rửa sạch tay xong, thấy Thẩm Nhạc Hương còn mặt đầy ngơ ngác, nhịn không được phì cười, định bế con bé lên.
Thẩm Nhạc Hương như đột nhiên nhớ tới cái gì, bỗng nhiên từ trên giường đất ngồi dậy, đang muốn từ trên giường đất trực tiếp nhảy xuống, liền bị ánh mắt Lý Khanh Khanh ngăn lại.
Thẩm Nhạc Hương ngẩn người, sau đó liền ngoan ngoãn từ trên giường đất tụt từ từ xuống, đưa chân kéo giày rơm, mang vào đi rửa tay.
Chờ Thẩm Nhạc Hương rửa tay xong trở về, Lý Khanh Khanh đã múc cháo xong, để hai đứa nhỏ mỗi đứa ôm một chén, tự mình ngồi múc ăn.
Hai đứa còn nhỏ tuổi quá, nên Lý Khanh Khanh chỉ múc cho mỗi đứa nửa chén cháo, cho Thẩm Nhạc Hương ba cái bánh, Thẩm Gia Hảo hai cái bánh.
Không phải Lý Khanh Khanh không muốn cho bọn nó ăn nhiều, nhưng trẻ em tầm tuổi bọn nó dạ dày đều rất yếu, đặc biệt là trước giờ còn quen nhịn đói cả một thời gian dài, cho nên nếu đột nhiên ăn quá nhiều, rất dễ bị bội thực.
Trước kia khi ở mạt thế cô từng gặp qua một trường hợp, có một người mấy tháng trước đã bị đói tơi tả, sau này lại gặp được thân nhân đã trở thành dị năng giả, người nọ một hơi ăn mười mấy cái bánh mì, sau đó ăn bao nhiêu thì ói ra bấy nhiêu.
Hắn vừa đau lòng tiếc rẻ đống đồ ăn hắn ói ra, vừa phải chịu đựng dạ dày đau muốn rách.
Thẩm Nhạc Hương nhìn cháo trong chén, thấy Lý Khanh Khanh thật sự cho mình ăn, lúc này mới do do dự dự mở miệng nhỏ uống một ngụm.
Trước kia nương thường xuyên nói, con gái không cần ăn uống tốt như vậy, nên đại đa số thời điểm, nó cũng chỉ ăn lương thực phụ.
Mà cho dù là em trai nó đi nữa, cũng chỉ có khi nương tâm tình tốt, mới có thể có cơ hội đi uống một ngụm nước lèo.
Thẩm Nhạc Hương cảm thấy hôm nay tâm tình nương nhất định là vô cùng tốt, bằng không thì làm sao nương lại cho một đứa bé gái như nó ăn cháo trứng gà, lại còn ăn bánh nướng trong mềm ngoài giòn, thơm ngào ngạt thế này?
Thẩm Nhạc Hương mau chóng không còn miên man suy nghĩ nữa, bởi vì như vậy cháo thật sự là uống quá ngon.
Nó mơ hồ nhớ rõ lúc trước mình cũng từng được uống, lúc ấy cha còn chưa trở nên như hiện giờ.
Trong nhà có rất nhiều lương thực tinh ăn không hết, còn có một ít kẹo mà mấy đứa trong thôn chưa từng ăn.
Bên kia,Thẩm Gia Hảo còn nhỏ tuổi hơn con bé, nên suy nghĩ của nó lại càng đơn giản, nếu nương cho nó ăn, thì nó liền ăn thôi.
Nhưng mà nó không nghĩ tới này bữa ăn này lại ngon như vậy, ngon hơn tất cả những bữa ăn mà trước giờ nó từng ăn.
Miệng nhỏ của Thẩm Gia Hảo không ngừng mím mím gặm bánh bột ngô, đột nhiên vành mắt đỏ lên, không tiếng động khóc thút thít.
Lý Khanh Khanh vốn đang dọn mớ cỏ khô trong phòng, đột nhiên thấy thấy Thẩm Gia Hảo há mồm khóc, đang muốn buông đồ trong tay đi hỏi xem thằng bé bị làm sao, thì bên ngoài sân chợt truyền tới một giọng nói có chút quen tai.
"Thanh Thanh, Thanh Thanh, em có ở nhà không?"
Lý Khanh Khanh vừa nghe đến thanh âm này liền nheo mắt, tức khắc liền nhớ tới người này là ai, cô đang muốn đứng dậy đi ra bên ngoài, đã bị Thẩm Nhạc Hương níu lại một phen.
Con bé mắt đỏ mũi cũng hồng hồng, vẻ mặt muốn khóc không khóc vô cùng đáng thương, nó cất giọng run run hỏi: "Nương, có thể nào đừng đi gặp cái chú xấu xa kia hay không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...