Trước kia nguyên chủ liền mỗi ngày đều tẩy não Thẩm Nhạc Hương, bảo con bé cái gì cũng phải nhường Thẩm Gia Hảo một chút.
Nói cái gì mà con bé là chị lớn, cho nên phải nhường cho em trai còn nhỏ tuổi này nọ, mấy lời linh tinh đó nói mãi, lúc ấy Thẩm Nhạc Hương còn cảm thấy lời cô ta nói rất đúng.
Hơn nữa Thẩm Nhạc Hương nhìn thấy ở trong thôn, đại đa số đều là con gái phải nhường cho con trai.
Rất nhiều lúc khi mấy đứa con trai gây ra họa, thì bất luận là nam nữ già trẻ trong thôn đều chỉ cười xoà có đứa con trai nào mà không nghịch ngợm, quậy phá một chút? Nhưng đến khi người gây ra hoạ là con gái, cho dù chỉ là không cẩn thận phạm phải một lỗi nhỏ nào đó, đều sẽ bị người lớn mắng là không hiểu chuyện.
Cũng đúng là vì cái tư tưởng độc hại như vậy, rất nhiều bé gái ở địa phương này, từ trong tiềm thức đã cảm thấy mình không quý giá như bé trai.
Thậm chí đôi khi chính mình rõ ràng bị ủy khuất, cũng cảm thấy dù sao là người đâu phải ai cũng giống nhau, sau đó cũng dần dần không cảm thấy ủy khuất nữa.
Nhưng mà hôm nay nương nó nói gì vậy? Nương bảo nó và em trai nó là giống nhau, là bình đẳng, hẳn phải được đối đãi như nhau.
Thẩm Nhạc Hương vốn đang cảm thấy nương nói không đúng, nhưng sau đó lại nghe cha nó thực tán đồng ý kiến của nương, Thẩm Nhạc Hương lập tức liền càng thêm hoang mang.
Nhưng cuối cùng nó cũng không rối rắm lâu lắm, vì mùi thơm ngào ngạt của món gà rừng trước mắt đã hấp dẫn mất sự chú ý của nó rồi.
Thẩm Nhạc Hương nghĩ, dù sao hiện tại nó vẫn còn nhỏ, có nghĩ cũng nghĩ không ra đạo lý trong đó, hơn nữa cha nó thông minh lợi hại như vậy, còn cảm thấy lời nương nó nói là đúng, vậy nương nói nhất định đúng rồi.
Nghĩ như vậy, Thẩm Nhạc Hương cũng không bỏ thời gian nghĩ thêm, vì nương nó làm món gà rừng này thật sự là quá thơm, một ngụm cắn xuống liền ngon đến nó thiếu chút nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Chầu thịt hôm nay cả nhà ăn đến đặc biệt ngon lành, hai đứa nhỏ cũng đều ăn no căng.
Lý Khanh Khanh nhìn nhìn hai cái bụng tròn vo của bọn nó, liền sai hai chị em dọn chén dĩa xuống rửa sạch.
Thẩm Nhạc Hương liền dẫn em trai cùng nhau thu dọn chén đũa, chờ bọn đứa cầm chén đũa đi rửa sạch sẽ xong, bụng đứa nào cũng không còn căng đến khó chịu như vậy nữa.
Tới buổi chiều tầm 3, 4 giờ, Lý Khanh Khanh liền bắt tay vào hầm phần gà rừng còn lại.
Cô nấu chính là canh gà hầm nấm hương táo đỏ, trong đó còn thả một ít cẩu kỷ.
Nấm hương, táo đỏ, cẩu kỷ, đều là hàng khô mà ngày hôm qua người nhà của vị giáo sư kia đưa đến.
Lý Khanh Khanh còn len lén bỏ vào trong nồi thêm một cây linh thực.
Sau khi Lý Khanh Khanh bỏ gà vào nồi hầm canh, liền bảo Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo canh giữ ở trong viện, thỉnh thoảng chạy vào nhà bếp nhìn một cái, thêm một chút củi.
Đối với nhiệm vụ này, hai đứa nhỏ vô cùng vui, bởi vì bọn nó liền có thể hít được mùi thịt thơm ngào ngạt.
Lý Khanh Khanh đem chuyện canh lửa giao cho hai đứa nhỏ xong, cô liền tự mình vác sọt đầy quần áo dơ đi ra chỗ bờ sông gần nhà giặt quần áo.
Duy nhất Thẩm Mộ Quân không được giao làm việc gì, thấy thế liền đẩy xe lăn đi theo Lý Khanh Khanh ra khỏi cửa.
Hắn vốn cũng muốn cùng qua bờ sông giúp một chút, nhưng sau đó hắn liền phát hiện bên bờ sông đều là đá sỏi lớn, xe lăn của hắn không có cách nào theo tới được.
Tuy rằng hiện tại đã là 3, 4 giờ trưa, nhưng mà bên ngoài, mặt trời vẫn còn rất gay gắt, Lý Khanh Khanh duỗi tay hất hất nước sông một chút, quay người nhìn Thẩm Mộ Quân ở phía trên đê nói: "Ở đây nắng nóng ghê quá, anh trở về trông hai đứa nhỏ thì hơn."
Trong nhà nhà bếp còn có một nồi canh đang hầm, bếp còn đang đốt lửa.
Tuy rằng hai đứa nhỏ thập phần hiểu chuyện, Lý Khanh Khanh vẫn không yên tâm để mỗi hai đứa nhóc ở nhà.
Thẩm Mộ Quân bởi vì bị thương, một thời gian thật dài hắn chưa từng tiếp xúc với mặt trời.
Lúc này ngồi ngay ngắn dưới ánh nắng chói chang, làn da quá sức trắng bệch cũng bị ánh nắng mặt trời chiếu đến gần như phát sáng.
Sau khi Lý Khanh Khanh nói xong lời này, thấy Thẩm Mộ Quân cũng không có ý rời đi, nhịn không được vươn tay nhìn nhìn làn da mịn màng của mình.
Sau đó cô liền giật mình phát hiện, hình như da Thẩm Mộ Quân còn trắng hơn cả da cô thì phải, liền nhịn không được cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Phơi nắng thì phơi thôi, đàn ông con trai trắng như bông bưởi vậy có ích lợi gì, vẫn là đen một chút nhìn mới càng khỏe mạnh......"
Lý Khanh Khanh nói xong, liền mặc kệ Thẩm Mộ Quân, nếu hắn thích đi theo cô cùng nhau phơi nắng, vậy để mặt trời phơi hắn một hồi đi.
Hơn nửa tháng trước đại đội thật sự quá bận, rất nhiều người ban ngày mệt chết mệt sống làm việc, buổi tối liền không có sức lực đi giặt quần áo.
Hiện giờ khó được có chút thời gian nghỉ ngơi, cho nên người ở bờ sông giặt quần áo tương đối nhiều.
Khi Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân đi đến bờ sông, có mấy người trong thôn liếc mắt một cái liền thấy được bọn họ.
Cũng không phải đôi mắt của người ta sắc bén thế nào, mà là chỗ đó khá gần nhà của Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân, mọi người chỉ cần mơ hồ nhìn thoáng qua, liền đoán được ai ngồi vị trí kia giặt quần áo.
Trong số đó có nhóm thanh niên trí thức có quan hệ với nữ chính không tệ lắm, tất cả đang đầy mặt tò mò nhìn chằm chằm Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân bên kia.
Một nữ thanh niên trí thức thấy Lý Khanh Khanh ra giặt quần áo, mà người chồng tàn phế kia vậy mà cũng đi theo tới bờ sông, liền nhịn không được lên tiếng nói: "Mọi người có nhìn thấy không? Đôi vợ chồng người ta tình cảm còn rất không tồi nha."
Tôn Thái Thái vốn đang vẩn vơ suy nghĩ chuyện Trần Văn Ngũ sự, cô nàng thật không hiểu Trần Văn Ngũ mấy ngày nay bị làm sao, mỗi lần vừa thấy thấy cô ta, liền đầy mặt không kiên nhẫn.
Tôn Thái Thái nghe được tiếng nữ thanh niên trí thức nói, liền ngẩng đầu lên, sau đó liền theo tầm mắt mọi người nhìn thấy Lý Khanh Khanh.
Trong mắt Tôn Thái Thái tức khắc nhịn không được bắt đầu bốc hỏa, cô nàng vẫn còn nhớ rõ mấy ngày nay ánh mắt Trần Văn Ngũ luôn như đốt lửa mà nhìn chằm chằm Lý Khanh Khanh kia.
Tôn Thái Thái nhớ tới hai ngày nay thái độ Trần Văn Ngũ lạnh nhạt với mình, liền nhịn không được nghĩ trong lòng: Nhất định là con ả Lý Khanh Khanh hư hỏng này làm cái gì rồi, bằng không Trần Văn Ngũ sao lại không phản ứng cô nàng?
Đang nghĩ như vậy, Tôn Thái Thái liền nghe thấy giọng nói của một nữ thanh niên trí thức khác: "Tôi cũng cảm thấy hai vợ chồng bọn họ tình cảm thật tốt, trước kia tôi còn tin vào mấy lời đồn trong thôn, cho rằng cô ta thật sự ngược đãi chồng con mình, cho nên khi đi làm làm việc, tôi cũng không cho cô ta sắc mặt tốt.
Nhưng mà sau này......!Tôi thấy hai đứa con trai gái của cô ta mỗi ngày đều ân cần chạy đến đưa nước đưa cơm, liền biết những lời đồn kia đều là giả.
Còn nữa, ngày hôm qua chồng cô ta còn cố ý đến đón vợ mình về, tôi mơ hồ hình như còn thấy chồng cô ta còn mang dâu tây ra cho vợ hay sao ấy."
Nữ thanh niên trí thức nói lời này là một cô gái trẻ gầy yếu mang mắt kính, tuổi cô ta có vẻ như không lớn hơn Tôn Thái Thái được bao nhiêu, cũng là một trong những thanh niên trí thức năm nay được phân xuống.
Lúc trước khi làm việc kiếm công, cô ta liền làm ở không xa chỗ Lý Khanh Khanh làm cho lắm.
Bởi vì nghe xong không ít mấy lời đồn đãi về Lý Khanh Khanh, cô ta liền nhịn không được chú ý Lý Khanh Khanh nhiều một chút.
Sau đó liền phát hiện, Lý Khanh Khanh kỳ thật cũng không phải ích kỷ ác độc giống như trong lời đồn.
Khi Lý Khanh Khanh bắt đầu làm việc, cô thực nghiêm túc thực nỗ lực, thậm chí còn muốn nỗ lực hơn mấy thành phần tiên tiến trong đại đội.
Cô chưa bao giờ tìm mọi cách ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu như số ít những người khác, cũng sẽ không nhiều chuyện nói lời vô nghĩa với người chung quanh.
Tôn Thái Thái nghe thấy chồng Lý Khanh Khanh còn đưa dâu tây ra cho vợ, mà người đàn ông của cô ta thì cả một ngụm bánh bột ngô đều chưa từng đưa, trong lòng Tôn Thái Thái tức khắc liền nhịn không được ghen tị muốn chết.
Cô nàng nhìn nữ thanh niên trí thức mang mắt kính liếc mắt một cái, nhịn không được cất giọng trào phúng nói: "Tôi nói nha Đổng Hiểu Na, cô mới tiếp xúc cô ta vài lần thôi, là cô hiểu cô ta nhiều, hay người trong thôn hiểu cô ta nhiều hơn? Người trong thôn này nhiều như vậy, ai cũng nói cô ta xấu xa, cô còn vui sướng nói tốt cho người ta? Cái con ả Lý Khanh Khanh kia chính là hồ ly chuyển thế, chuyên môn đi quyến rũ đàn ông.
Trong nhà có một người đàn ông thương cô ta còn chưa đủ, mỗi ngày chạy long rong khắp nơi tiếp cận đàn ông khác, nhìn mặt là biết không có đàn ông chắc không sống nổi rồi."
Tôn Thái Thái nói lời này quá khó nghe, làm không ít người chung quanh đều đầy mặt kinh ngạc mà nhìn cô nàng, thật sự không nghĩ tới cô nàng lại có thể nói ra lời như vậy.
Theo đạo lý, Lý Khanh Khanh ắt hẳn không có thù hằn gì với cô nàng, nay Tôn Thái Thái nói như vậy, người khác cũng không tránh khỏi cảm thấy quá khó nghe.
Tuy Đổng Hiểu Na thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, nhưng tính tình lại vô cùng cứng rắn, thẳng thắn.
Cô ta nghe Tôn Thái Thái mở miệng là quyến rũ đàn ông, lại quyến rũ đàn ông, liền tiện tay vất quần áo đang giặt qua hòn đá kế bên mạnh một cái.
Nói nào ngay, cô ta và Lý Khanh Khanh thật sự không có giao tình gì, cô ta cũng không phải muốn đi bênh vực kẻ yếu cho Lý Khanh Khanh, chỉ là cô ta thật sự không nghe được Tôn Thái Thái cứ 'quyến rũ đàn ông ' hết câu này đến câu khác.
Đổng Hiểu Na cất cao giọng nói: "Động bất động là nói người ta quyến rũ đàn ông, bộ người ta quyến rũ đàn ông nhà cô sao? Một cô gái còn nhỏ tuổi, mỗi ngày cả đầu óc đều suy nghĩ cái gì đâu vậy?"
Tôn Thái Thái lập tức bị lời nói của Đổng Hiểu Na chọc trúng vết thương lòng, cô nàng chính là cảm thấy Lý Khanh Khanh quyến rũ đàn ông nhà mình đó, nhưng cô nàng lại không thể mở miệng nói thẳng ra.
Tôn Thái Thái chỉ có thể thở phì phì trợn tròn mắt, vẻ mặt hận không thể dùng đôi mắt giết chết Đổng Hiểu Na.
Đổng Hiểu Na nhìn cô ra nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, khoanh tay bĩu môi nhìn cô nàng nói: "Làm sao vậy? Tôi nói sai gì sao? Người ta cả ngày vùi đầu vào làm việc, kiếm đầy mười ba cái công điểm, bận đến không thể không có thời gian uống một ngụm nước.
Không giống như người nào đó, động bất động liền té xỉu, động bất động liền xin nghỉ.
Muốn nói ai càng có thời gian đi quyến rũ đàn ông hơn, trong lòng người đại đội chúng ta ai cũng hiểu rõ."
Tôn Thái Thái nghe vậy, tức khắc cả khuôn mặt đều trở nên trắng bệch.
Cô ta cho rằng Đổng Hiểu Na đã biết cái gì, trong một chốc liền bị dọa đến không nhẹ.
Tuy rằng cô nàng là thể loại có chút ngốc bạch ngọt, nhưng cô nàng cũng biết chuyện của cô nàng cùng Trần Văn Ngũ, trước khi kết hôn đều không thể để cho người ngoài biết.
Nếu như chuyện hai người bọn họ dám làm loạn quan hệ nam nữ bị người đại đội biết được, vậy tiền đồ sau này của cô nàng cùng Trần Văn Ngũ xem như xong rồi.
Cô nàng còn đang nghĩ cách tranh thủ một suất trở về thành đây.
Một nữ thanh niên trí thức khác thấy sắc mặt Tôn Thái Thái trắng bệch, vội ngăn Đổng Hiểu Na còn định tiếp tục nói chuyện lại: "Được rồi, được rồi, Na Na à, cô nói ít một câu đi."
Đổng Hiểu Na hừ một tiếng, liền ôm quần áo của mình định rời đi, cô mới không muốn dây dưa với loại người như Tôn Thái Thái này đâu.
Nhưng mà ngay khi Đổng Hiểu Na vừa đứng lên, đầu óc Tôn Thái Thái dường như có cọng dây thần kinh nào bị đứt, đột nhiên duỗi tay hung hăng đẩy Đổng Hiểu Na một cái.
Đổng Hiểu Na hoàn toàn không nghĩ tới người này sẽ đẩy mình, cứ như vậy không hề phòng bị mà bị đẩy mạnh xuống sông.
Đổng Hiểu Na căn bản không biết bơi lội, khi ngã xuống đầu óc liền trống rỗng.
Sau đó cô theo bản năng muốn kêu cứu, nhưng mà vừa mở miệng liền uống một bụng nước.
Rõ ràng nước sông mùa hè cũng không lạnh, nhưng lúc này đây, toàn thân Đổng Hiểu Na lại lạnh đến đến thấu xương.
Hiện tại cả đầu óc của cô ta đều là: Xong rồi, xong rồi, lần này chết chắc rồi......!Nhưng mà cô thật sự không muốn chết......
Nữ thanh niên trí thức kia tận mắt nhìn thấy Tôn Thái Thái đẩy người, tức khắc sợ tới mức lạnh giọng hét lên lên, ngay sau đó, những người chung quanh cũng loạn cả lên.
Có người hô to: "Có người rơi xuống nước rồi! Mau cứu người mau!"
"Cứu người mau! Có người rơi xuống nước!"
"Mau đi tìm đại đội trưởng!"
"Nhị Ngưu, mau đi tìm người tới!"
Tôn Thái Thái nhìn chung quanh loạn thành một đoàn, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện mình đã làm cái gì? Cô nàng sợ hãi xoay người muốn chạy, lại bị một bác gái đứng kế bên bắt được.
Bác gái kia nắm chặt lấy cổ tay của cô nàng, nói: "Cái cô gái này quá độc ác rồi, đứng ngay trước mặt bà con đây mà đẩy người ta xuống sông, còn muốn chạy trốn hả?"
Tôn Thái Thái theo bản năng muốn phủ nhận, cô nàng sợ tới mức sắp khóc ra, mới vừa há mồm đã bị một người tát cho một bạt tai.
Người đánh cô nàng không phải ai khác, đúng là nữ thanh niên trí thức chính mắt thấy cô nàng đẩy người kia.
Nữ thanh niên này trước đây còn giúp Tôn Thái Thái năn nỉ đội trưởng, xin cho cô nàng nghỉ rất nhiều lần, vẫn luôn xem Tôn Thái Thái như em gái ruột mà đối đãi.
Nhưng cô ta thật không thể nào ngờ được, em gái yếu ớt trong mắt cô ta, kỳ thật lại là một người có tâm địa ngoan độc như thế?
Người tới bờ sông giặt quần áo đại đa số là phụ nữ và trẻ em, trong số bọn họ có mấy người cũng biết bơi, nhưng mà bọn họ lại không dám mạo muội nhảy xuống cứu người, bởi vì dòng sông này có tiếng rất sâu và chảy rất xiếc.
Có hai thiếu niên choai choai muốn nhảy xuống cứu người, lại bị nương bọn họ kéo lại một phen.
Mới hai năm trước chứ đâu, ở đại đội cách vách có một cô gái nhảy sông, liền có người vì cứu người mà cũng chết theo.
Bởi vì người không biết bơi khi bị đuối nước, thân thể sẽ theo bản năng bám chặt lấy người xuống cứu.
Rất nhiều người đều không biết cái thường thức này, đều bị người sắp chết đuối bám chặt, kéo chết vào trong nước.
Một thiếu niên mới mười bốn lăm tuổi, mắt thấy Đổng Hiểu Na sắp bị nước sông cuốn tới chỗ càng sâu hơn bên ngoài thôn, vội vã đẩy đám đông ra, nhảy vào trong nước ngay trước mặt mọi người.
Nương của thiếu niên kia, Dương Đại Nguyệt, thấy thế, lập tức kêu to lên, "Ai nha, Đại Tráng! Đại Tráng! Con không thể đi được!"
Đại Tráng ngày thường bơi cũng không tồi, nhưng hôm nay không biết là do khẩn trương hay sao, khi vừa mới nhảy xuống lại bị trẹo cổ chân, mới quạt tay một cái trong nước thì cổ chân đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn xuyên tim.
Nhưng hắn cũng không vì thế mà dừng lại, tiếp tục nhanh chóng bơi theo Đổng Hiểu Na đang bị nước cuốn đi xa.
Lý Khanh Khanh vốn đang đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, đã bị nơi xa truyền đến cầu cứu thanh hấp dẫn lực chú ý.
Nàng nhìn trong nước hai người thân ảnh, cũng không có thập phần hảo tâm tiến lên cứu người.
Bởi vì nàng hảo tâm sớm tại mạt thế thời điểm, đã bị tàn khốc hiện thực tiêu hao không còn một mảnh.
Liền ở Lý Khanh Khanh tính toán xoay người rời đi khi, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn trên bờ nôn nóng Dương Đại Nguyệt, Dương Đại Nguyệt đang ở trên bờ bay nhanh chạy vội, một bên chạy còn một bên nôn nóng mà quan sát trong nước Đại Tráng.
Lý Khanh Khanh lập tức minh bạch trong nước nam hài, hẳn là chính là Dương Đại Nguyệt đại nhi tử Đại Tráng.
Bởi vì Đổng Hiểu Na bị từ thôn bên kia vọt lại đây, Lý Khanh Khanh liền thấy trong nước Đại Tráng có điểm không thích hợp.
Nàng nghĩ đến cứu Thẩm Mộ Quân cùng Thẩm Nhạc Hương trần đại hách, ngay sau đó liền ném xuống trên người sọt, thân ảnh nhẹ nhàng nhảy liền nhảy vào trong nước.
Có người thấy Lý Khanh Khanh nhảy vào trong nước, nhịn không được hô: "Lại có người nhảy xuống đi!"
"Thiên đâu? Cái kia là Lý Khanh Khanh kia bà nương sao?"
"Hình như là......!Ai nha, các ngươi mau xem, nàng du thật nhanh, cùng một con cá dường như."
Thẩm Mộ Quân ở nhìn thấy nàng sạch sẽ lưu loát vào nước động tác khi, vẫn luôn trầm tịch hai tròng mắt chậm rãi nhiễm một mạt nùng liệt sáng rọi.
Hắn dùng sức nhéo nhéo ngón út mình, đôi môi mỏng chậm rãi gợi lên một mạt ý cười, "Đã được nghiệm chứng......"
Kỳ thật bản thân Lý Khanh Khanh cũng không biết bơi, thậm chí có hơi sợ hãi vùng nước sâu.
Nhưng sau này cô có dị năng thủy hệ, cô liền phát hiện nước quả thật là một thứ mỹ diệu.
Cô có thể hô hấp trong nước giống như cá, có thể nhanh chóng bắt chước tư thế bơi lội tự tại của tất cả loại cá ở trong nước..
Cảm giác của người bình thường khi ở trong nước sẽ thấy áp lực nước vô cùng nặng nề, bơi không được bao lâu sẽ rất mệt.
Nhưng Lý Khanh Khanh lại hoàn toàn không giống, cô ở trong nước phảng phất như đang ở trong một không gian không trọng lực, không bị bất cứ lực nước nào ảnh hưởng.
Chờ đến khi dị năng của Lý Khanh Khanh lên đến cấp ba, cô có thể cảm nhận được một loại hoà hợp như hợp nhất với nước, tuy hai mà một, không chỗ nào không có.
Lý Khanh Khanh nhanh chóng bơi tới chỗ Đổng Hiểu Na, sau đó giơ tay ôm chặt lấy eo Đổng Hiểu Na, liền định nổi lên trên mặt nước.
Lúc này ý thức của Đổng Hiểu Na đã không rõ, trong nháy mắt Lý Khanh Khanh tiếp cận mình, liền theo bản năng muốn dùng tứ chi quấn lấy Lý Khanh Khanh.
Đáng tiếc Lý Khanh Khanh đã vô cùng hung tàn bẻ trật cánh tay cô ta ra sau, sau đó liền như một con cá chim mà nhảy lên trên mặt nước.
Hai người còn chưa bơi vào trong bờ, liền có bốn năm người ba chân bốn cẳng đón lấy Đổng Hiểu Na.
Có người còn muốn kéo luôn cả Lý Khanh Khanh lên, nhưng Lý Khanh Khanh đẩy tay đối phương ra, xoay người lại lặn vào trong nước một lần nữa.
Chờ cô kéo luôn Đại Tráng tới trên bờ, người chung quanh mới phát hiện sắc mặt Đại Tráng không đúng lắm.
Bọn họ đều biết Đại Tráng bơi cũng không tệ, cho nên nãy giờ không đặc biệt quan tâm tình huống của hắn.
Nhưng mà hiện tại bọn họ nhìn sắc mặt Đại Tráng trắng bệch, lại nhìn nhìn Dương Đại Nguyệt còn đang rớt nước mắt, mới hậu tri hậu giác tình huống của Đại Tráng thật không ổn.
Dương Đại Nguyệt cũng không khóc bao lâu, liền đầy mặt cảm kích nhìn về phía Lý Khanh Khanh đang leo lên bờ sau, vẻ mặt chân thành nói: "Em gái à, lần này thật là quá cảm kích em.
Nếu không phải em, Đại Tráng nhà chị chắc đã xảy ra chuyện rồi."
Vì một câu này của Dương Đại Nguyệt, người chung quanh sôi nổi nhìn về hướng Lý Khanh Khanh, liền thấy Lý Khanh Khanh một đầu tóc dài rối tung ướt dầm dề, đang vừa vắt nước trên quần áo mình, vừa nhìn Dương Đại Nguyệt nói: "Chị dâu, chúng ta đều cùng một đại đội, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm thôi."
Thẩm Mộ Quân đẩy xe lăn tới sau, vừa vặn liền nghe thấy được một câu này của Lý Khanh Khanh.
Hắn không khỏi liền nghĩ tới bộ dáng mới rồi của Lý Khanh Khanh, lúc ấy cô cũng không có ý định xuống nước cứu người, là vì nhìn thấy Dương Đại Nguyệt rồi mới dừng lại.
Lý Khanh Khanh an ủi Dương Đại Nguyệt vài câu, liền xoay người đi về hướng Đổng Hiểu Na bên kia.
Khi cô vừa mới cứu Đại Tráng xong, liền thấy Thẩm Lệ Nghiên vẻ mặt sốt ruột lau người cho Đổng Hiểu Na.
Lúc này Đổng Hiểu Na đang dựa người vào đầu vai Thẩm Lệ Nghiên, không ngừng nói lời cảm kích với Thẩm Lệ Nghiên.
Lý Khanh Khanh cảm thấy Thẩm Lệ Nghiên này, thật đúng là người nhân cơ hội nhặt của hời.
Lúc trước thừa dịp nguyên chủ không có ở nhà, 'nhặt' của cải nhà nguyên chủ, hiện giờ lại muốn nhặt công của cô?
Khi vừa nãy người ta hò hét xuống nước cứu người, cũng không thấy Thẩm Lệ Nghiên có bao nhiêu tích cực.
Lúc này người đã được cô cứu lên, Thẩm Lệ Nghiên lại làm ra vẻ như giúp người ta đại ân vậy.
Vốn còn ở nhẹ giọng an ủi Đổng Hiểu Na, thình lình liền cảm giác được một tầm mắt lạnh lẽo chuyển lại đây, Thẩm Lệ Nghiên vừa nhấc đầu liền đối diện thẳng với đôi mắt của Lý Khanh Khanh.
Mắt Lý Khanh Khanh là màu nâu cà phê nhạt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi nhìn có vẻ long lanh như phủ thêm một lớp màng thủy tinh.
Lúc này tuy toàn thân trên dưới cô ướt dầm dề, nhưng là lại không có một chút chật vật.
Ngược lại bởi vì quần áo đều ướt mem, nên càng phác họa ra dáng người thon thả lả lướt của cô.
Thẩm Lệ Nghiên nhìn người vô cùng quen thuộc đứng trước mặt, không biết vì cái gì mí mắt nhịn không được cứ giật giật một trận.
Cô ta không khỏi nhớ tới ngày hôm qua, khi đó, Lý Khanh Khanh nhìn về phía chỗ cô ta trốn, cũng là bằng ánh mắt như vậy.
Lý Khanh Khanh nhìn một vị đại nương bên cạnh hỏi: "Vừa mới rồi là tôi cứu người hả?"
Vị đại nương kia nghe Lý Khanh Khanh hỏi sửng sốt, vẻ mặt như nhìn đồ ngốc mà nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Không phải cô cứu, chẳng lẽ là tôi cứu sao?"
Đổng Hiểu Na vốn đang còn cảm kích Thẩm Lệ Nghiên nghe vậy, vội vã kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Lý Khanh Khanh, không đợi cô ta mở miệng nói chuyện, Thẩm Lệ Nghiên liền nói: "Vừa mới rồi xác thật là chị dâu tôi cứu cô, tôi chẳng qua là giúp cô hô hấp nhân tạo một chút thôi.
Hiểu Na, cô hẳn phải cảm tạ chị dâu tôi mới đúng."
Khi Thẩm Lệ Nghiên nói lời này, vẻ mặt làm như không nghe ra trào phúng trong lời Lý Khanh Khanh nói, trong đôi mắt đen đặc thù của người nhà Thẩm gia tràn đầy chân thành.
Lúc này trong lòng Đổng Hiểu Na có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cho nên khi biết là Lý Khanh Khanh cứu mình, trên mặt cô ta mới có thể xuất hiện biểu cảm kinh ngạc như vậy.
Lý Khanh Khanh không biết sở dĩ Đổng Hiểu Na lại bị rơi xuống nước, trong đó cũng có một phần nguyên nhân là vì cô.
Tuy rằng mới đầu Đổng Hiểu Na cũng không phải vì bảo vệ cô, chỉ là vì cô ta thấy ngứa mắt cái Tôn Thái Thái này, nhưng chuyện này xác thật cũng có chút liên hệ đến Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh cũng không có để ý ánh mắt của Đổng Hiểu Na, chỉ cười như không cười nhìn Thẩm Lệ Nghiên.
Ngay khi cô còn muốn cùng Thẩm Lệ Nghiên nói thêm, thì đám người nghe tin mà tới đã đi đến, bắt đầu mồm năm miệng mười dò hỏi tình huống.
Thẩm Lệ Nghiên thừa dịp mọi người đang không tiếc lời khen tặng Lý Khanh Khanh, liền mím chặt môi lui ra khỏi đám đông.
Nhưng mà cô ta thật không nghĩ tới, vừa lui ra liền trực tiếp gặp gỡ Thẩm Mộ Quân.
Không đúng, thay vì nói là gặp gỡ, chi bằng nói Thẩm Mộ Quân đang đợi cô ta.
Thẩm Mộ Quân nhìn sắc mặt có chút khó coi của Thẩm Lệ Nghiên, trong con ngươi đen kịt hiện lên một tia ưu thương.
Cô gái xinh đẹp trước mắt này, chính là đứa em gái hắn đã từng yêu thương, cưng chiều như công chúa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...