Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70


Nếu Thẩm Hiệu Quân còn muốn nhận người anh cả Thẩm Mộ Quân này, hôm nay nhất định phải thay thế Mộ Quân hung hăng giáo huấn anh Hai hắn một phen.
Cho dù anh hai hắn hiểu rất rõ rằng hắn cũng là bất đắc dĩ, nhưng lấy hiểu biết của hắn đối với anh Hai hắn, sau khi bị đánh mất hết thể diện, anh Hai hắn vẫn sẽ giận chó đánh mèo với đứa em trai là mình.
Nhưng nếu hắn cự tuyệt thay anh cả giáo huấn anh hai, như vậy hôm nay hắn chẳng khác nào hoàn toàn xé rách mặt với anh cả.

Vậy thì về sau nếu bọn họ còn muốn lui tới với anh cả, chỉ sợ cũng sẽ không còn cơ hội.
Khi trong lòng Thẩm Hiệu Quân đang khó xử, thì suy nghĩ của Thẩm Hạ Quân cũng rối rắm như vậy.

Hắn vừa không muốn đắc tội triệt để với anh cả, lại không cam lòng để bản thân cứ bị đánh một trận.
Thẩm Hạ Quân hiện tại đã hai mươi mấy tuổi, hơn nữa hai đứa con trai hắn còn ở ngay trước mặt đấy thôi, hắn thật sự không ném nổi cái sĩ diện này.
Nhưng mà cho dù hắn có khó chịu đến bao nhiêu, có trăm lần cái không vui, thì Thẩm Hạ Quân cũng không còn cách nào.

Nghĩ đến mớ đồ vật chất đầy bàn trong nhà anh cả, người ta nói 'luyến tiếc hài tử bộ không đến lang'(Editor: vất vả cần rèn luyện, hưởng phúc thì không cần), Thẩm Hạ Quân ngẩng đầu quét mắt qua Thẩm Hiệu Quân một cái, sau đó cắn răng hung hăng nói: "Đánh, đánh đi!"
Thẩm Hiệu Quân nghe vậy, sắc mặt khó coi tới cực điểm, Thẩm Hạ Quân làm như vậy coi như đã tỏ thái độ trước mặt anh cả, mà hắn thì lại không hạ được cái tay này.

Không phải hắn có bao nhiêu kính trọng anh hai hắn, mà đây rõ ràng là một chuyện dùng sức để lấy lòng.
Tưởng tượng đợi lát nữa anh hai mang một thân thương hoạn trở về, lấy tính tình của chị dâu thứ, nhất định sẽ liều mạnh với hắn.

Mà cũng thật sự là hắn ra tay đánh anh hai, nên đến lúc đó, hắn thật không dám trở tay đánh chị dâu được.
Nhưng mà không đợi hắn tiếp tục do dự, bên kia, giọng Thẩm Mộ Quân lại lần nữa vang lên.

"Có đánh không? Không đánh, tôi liền trở vào ngủ."
Thẩm Hạ Quân lập tức nhìn Thẩm Hiệu Quân nói: "Đánh đi, anh cả nói đúng, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, hy vọng lần này anh cả có thể nguôi giận, về sau chúng ta vẫn là anh em thân thiết như xưa."
Khi Thẩm Hạ Quân nói lời này, đôi mắt thập phần chờ mong nhìn Thẩm Mộ Quân.

Nhưng mà Thẩm Mộ Quân cũng không có ý muốn gật đầu, chỉ đầy mặt trầm tư, không biết suy nghĩ gì.
Thẩm Hiệu Quân đứng một bên liền hất mắt ra hiệu cho Thẩm Hạ Quân, dùng ánh mắt dò hỏi hắn, thật sự chịu đánh sao?
Thẩm Hạ Quân thấy bộ dáng Thẩm Mộ Quân, cho rằng anh cả đang nhớ tới những chuyện khi còn nhỏ, lập tức nhìn Thẩm Hiệu Quân bên kia gật gật đầu.

Hắn vốn nghĩ đợi lát nữa khi Thẩm Hiệu Quân đánh hắn, hắn kêu thảm một chút, đến lúc đó anh cả sẽ mềm lòng, nói không chừng sẽ tha cho hắn.
Nhưng mà đến khi Thẩm Hiệu Quân thật sự đánh xuống, Thẩm Hạ Quân mới hiểu được dây nịt đánh người quả là rất đau.

Thẩm Hạ Quân vô cùng hối hận, nhưng hiện tại hắn cũng chả oán ai được, chịu đòn cũng chịu rồi, nếu bỏ lỡ giữa chừng hắn lại càng không cam lòng.
Cái dây nịt kia của Thẩm Mộ Quân là làm bằng da thật, lúc trước Lưu Tình Hoa liếc mắt một cái liền nhìn ra là thứ tốt, khi trộm đồ vật cũng len lén giấu đi.
Nói đến cũng phải nói, Lý Khanh Khanh thật đúng lợi hại, cái dây nịt này lúc tìm được thì ở trong phòng con út Thẩm gia, Lưu Tình Hoa giấu mãi dưới góc rương quần áo.

Cũng không biết cô làm cách nào lại có thể chuẩn xác tìm ra tới như vậy.
Thẩm Hiệu Quân lúc trước có lén đeo ra ngoài một lần, vốn dĩ muốn khoe khoang sĩ diện một chút.


Kết quả khoe ra rồi mới thật sự rước lấy một đống phiền toái.
Thẩm Tu Xuân là một người mắt rất tinh, nhìn một cái liền phát hiện dây nịt này là của Thẩm Mộ Quân trước đây thường xuyên đeo.

Lúc ấy Thẩm Tu Xuân đứng trước mặt mọi người hỏi hắn, dây nịt của Thẩm Mộ Quân sao lại ở chỗ hắn thế này?
Lúc ấy Thẩm Hiệu Quân xấu hổ nói là anh cả hắn cho hắn, nhưng lúc đó có bao nhiêu người tin tưởng, trong lòng Thẩm Hiệu Quân cũng tự biết rõ ràng.
Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, sẽ có một ngày hắn còn lại lần nữa nắm được sợi dây nịt này, sau đó còn dùng nó đánh anh hai của hắn?
Lúc này trong lòng Thẩm Hiệu Quân vô cùng nghẹn khuất, hắn cảm thấy hình như là anh cả hắn đã biết hết mọi thứ thì phải, cho nên mới cố ý giao cho hắn làm chuyện như vậy.

Vừa có thể hung hăng giáo huấn Thẩm Hạ Quân, lại vừa vặn hung hăng nhục nhã Thẩm Hiệu Quân hắn một lần.
Khi nghĩ đến như vậy, lực tay của Thẩm Hiệu Quân không khống chế tốt, khi đánh xuống một phát, làm Thẩm Hạ Quân thiếu chút nữa bị hắn đánh ngã lăn quay.
Thẩm Hạ Quân kêu thảm lên một tiếng, nhịn không được quay đầu hung tợn nhìn Thẩm Hiệu Quân liếc mắt một cái.

Tuy anh cả nói muốn giáo huấn hắn, nhưng mà cũng đâu có kêu Thẩm Hiệu Quân đánh đến gần chết mới thôi đâu?
Thẩm Hiệu Quân đột nhiên đối diện với đôi mắt đỏ bừng của anh hai, bị một mạt hung ác trong đáy mắt doạ cho hoảng sợ, hắn theo bản năng liền muốn ném cái dây nịt trong tay đi.

Hắn thật sự không muốn đánh, một chút cũng không muốn đánh tiếp nữa.
Thẩm Hiệu Quân cuống quít cúi đầu nói: "Anh cả, anh hai, chúng ta đều là anh em một nhà....Em thật sự ra tay không được."
Thẩm Hạ Quân thấy Thẩm Hiệu Quân lúc này rút lui có trật tự, nghẹn khuất trong lòng khi bị đánh liền bành trướng hơn.

Đòn thì hắn đã ăn, mắt thấy khổ nhục kế sắp thành công, cái thằng út này sao giờ lại muốn lùi bước?
Thẩm Hạ Quân tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Hiệu Quân, liếc mắt một cái, quay đầu thấy vẻ mặt anh cả thất vọng nhìn bọn họ, lập tức nhìn Thẩm Hiệu Quân nói: "Đánh, em cứ tiếp tục đánh, cần phải đánh cho anh cả vừa lòng mới thôi."
Thẩm Hiệu Quân: "Nhưng mà......"
Hắn liền định nói cho dù đánh đến khi anh cả vừa lòng, thì hắn cũng cảm thấy bọn họ không vớt được chỗ tốt nào đâu.

Anh cả hắn rõ ràng đã thay lòng đổi dạ, đã không còn là người anh yêu thương bọn họ như trước nữa.
Nhưng Thẩm Hiệu Quân lại không dám đứng ngay trước mặt Thẩm Mộ Quân, nói huỵch toẹt ra hết những ý tưởng trong lòng mình.

Hắn thấy Thẩm Hạ Quân lại lần nữa thúc giục hắn, chỉ có thể cầm lấy dây nịt, lại đánh xuống.
Đại Bảo Tiểu Bảo đứng một bên ban đầu còn ngơ ngác không hiểu người lớn đang chơi trò gì, nhưng sau khi nhìn thấy cái áo thun lót sau lưng cha bọn nó cũng dính vết máu, lại nhìn nhìn sắc mặt cha đang trướng lên thành màu gan heo, hai thằng nhóc tức khắc liền rống lên với Thẩm Hiệu Quân.
"Không được đánh!"
"Đồ xấu xa!"
Nhưng mà Thẩm Hiệu Quân cũng không phản ứng lại bọn nó, chỉ mím chặt môi, từng roi từng roi đánh thẳng lên người anh hai hắn.
Thẩm Hạ Quân đau đến trên trán nổi gân xanh, không biết có phải hắn nghĩ nhiều hay không, sao cứ cảm thấy hôm nay thằng út là cố ý, sao cứ cảm thấy nó càng đánh càng đau vậy?
Kỳ thật hắn đúng là oan uổng Thẩm Hiệu Quân, cũng không phải Thẩm Hiệu Quân càng lúc càng ra sức, mà mấy vết thương sau lưng hắn càng lúc càng chằng chịt thêm, cho nên mới làm hắn cảm thấy càng đánh càng đau.
Thẩm Hạ Quân chịu không nổi, quay đầu lại nhìn anh cả hắn, thấy anh cả vẫn không có ý muốn tha thứ cho hắn, nhịn không được trong lòng vừa hối hận lại bực bội.
Cố tình ngay lúc này, sợi dây nịt kia lại đánh vào trên miệng vết thương đang chảy máu, làm Thẩm Hạ Quân đau đến mức gào lên một tiếng.
Thẩm Hiệu Quân bị tiếng gào này làm hoảng sợ, đang nghĩ xem có nên dừng lại hay không, liền nghe thấy Thẩm Hạ Quân cáu giận nói: "Thằng út, mày có phải cố ý hay không vậy? Sao cứ nhằm vào miệng vết thương của anh mà đánh thế?"
Nếu không phải lúc nãy Thẩm Hiệu Quân vẫn luôn dây dưa dây cà, anh cả cũng sẽ không bất mãn đối với hai người bọn họ như vậy.


Lấy hiểu biết của hắn đối với anh cả, hẳn anh cả phải đã sớm mềm lòng kêu Thẩm Hiệu Quân dừng tay rồi.
Thẩm Hiệu Quân bị hắn nói mà tức giận muốn chết khiếp, tuy Thẩm Hạ Quân phải chịu tra tấn thân thể, nhưng hắn lúc này cũng đâu có nhẹ nhàng hơn Thẩm Hạ Quân bao nhiêu đâu.
Thẩm Hiệu Quân nhịn không được nói: "Anh hai à, anh nói vậy không sợ làm em lạnh lòng, em không phải là giúp anh cả ra tay hay sao? Bằng không, em sao có thể có gan động thủ với anh?"
Thẩm Hạ Quân nghe vậy cũng bực, không nhịn được lớn giọng quát lên với Thẩm Hiệu Quân: "Thế này mà còn gọi là không dám đối động thủ với tao? Nếu như mày có gan, chắc đánh tao chết mất rồi?"
Thẩm Hiệu Quân bị hắn quát liền rụt rụt cổ, hắn lúc nào cũng không sánh kịp hai người anh này, tuy hắn cũng theo mọi người xuống đồng làm việc kiếm công điểm, nhưng so sánh với Thẩm Mộ Quân cùng Thẩm Hạ Quân, hắn lúc nào cũng yếu hơn.
Thấy bộ dáng Thẩm Hạ Quân có chút dọa người, hắn hiện tại không dám nói thêm gì với Thẩm Hạ Quân, chỉ có thể đầy mặt vô tội nhìn về phía Thẩm Mộ Quân: "Anh cả, anh nghe anh hai nói như vậy nghe có được không? Em làm sao có gan làm vậy chứ."
Thẩm Hạ Quân thấy hắn lại giở trò giả vờ vô tội trước mặt mình, lại đột nhiên nghĩ tới rất nhiều chuyện trước đây.

Trước kia, Thẩm Hiệu Quân thường xuyên làm bộ dáng này, vẻ mặt hắn thực vô tội, hắn thực đáng thương, sau đó làm hai người lớn trong nhà tội nghiệp hắn, thiên vị hắn.
Bất luận là Thẩm Mộ Quân hay là Thẩm Hạ Quân, hai người bọn họ đều ăn mệt ở chỗ Thẩm Hiệu Quân rất nhiều lần.

Nhưng mỗi lần đều không có cách nào, ai bảo đối phương là em trai bọn họ chứ?
Thẩm Hạ Quân nhìn bộ dáng này của em trai, càng nhìn càng cảm thấy trong lòng nghẹn khuất dữ dội hơn.

Hơn nữa hắn chắc chắn là Thẩm Hiệu Quân cố ý tàn nhẫn ra sức đánh hắn, cho nên nhịn không được liền vùng lên, giơ tay bắt lấy cổ áo đối phương.
"Mày còn dám giả vờ giả vịt thế này nữa sao, thằng nhãi ranh này, mày nghĩ tao mù hay điếc hả?"
Lúc này Lý Khanh Khanh đang ôm Thẩm Nhạc Hương len lén ghé vào cửa sổ buồng trong nhìn về phía trong viện.

Cô không nghĩ tới Thẩm Mộ Quân này lại thông minh như vậy, ngay cả động thủ cũng không cần động thủ, lại khiến cho hai anh em nhà này bắt đầu nội chiến lên.
Cô vốn còn lo lắng Thẩm Mộ Quân sẽ ngớ ngẩn như trước kia, bị mấy câu ngọt nhạt lấy lòng của hai đứa em trai lừa gạt đi.

Nhưng giờ phút này cô một chút cũng không lo lắng, xem ra trải qua một chuyến này, Thẩm Mộ Quân rốt cuộc đã nhìn rõ hết mọi thứ.
Bởi vì Lý Khanh Khanh xuyên qua, dẫn tới rất nhiều chuyện đều thay đổi quỹ đạo.

Dựa theo cốt truyện trong truyện gốc, lúc này nguyên chủ đã cặp với Trần Văn Ngũ rồi.
Trong nguyên thư, hôm nay xác thật có người tặng đồ cho Thẩm Mộ Quân, nhưng lúc đó Thẩm Mộ Quân ngồi cũng ngồi không nổi.

Nguyên chủ thì một lòng nhào vào người Trần Văn Ngũ, nên hôm nay đúng lúc chạy đến đội thanh niên trí thức giúp đỡ nấu cơm.
Chờ đến khi cô ta biết có người tặng đồ cho trong nhà, thì một đống lớn đồ đạc đều bị Thẩm Lệ Nghiên giấu hết rồi.
Bởi vì lúc ấy, hoàn cảnh trong quyển tiểu thuyết này là thời xưa, trong sách cũng chỉ nói nữ chính là người tương đối tự mình cố gắng, ý niệm chiếm hữu cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Khi Lý Khanh Khanh xem quyển tiểu thuyết này, lại là lấy thị giác nữ chính là Thẩm Lệ Nghiên nhìn vấn đề, cho nên rất nhiều thời điểm, ý nghĩ sẽ không tự giác càng thiên vị nữ chính.
Lúc ấy Lý Khanh Khanh thấy nữ chính đi lấy hết đồ ở nhà anh cả giấu đi, cô cũng không có cảm thấy hành vi như vậy có vấn đề gì quá lớn.

Cô còn cảm thấy nữ chính là vì giúp anh cả bảo vệ đồ đạc, không để mấy thứ này bị nguyên chủ độc ác lấy mất.
Thậm chí sau này khi thấy nữ chính cho Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đồ ăn, lại ngẫu nhiên đến đây hỗ trợ chiếu cố Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh cùng rất nhiều người đều cảm thấy Thẩm Lệ Nghiên đối với con của Thẩm Mộ Quân thật tốt.

Nhưng mà khi Lý Khanh Khanh hoàn toàn đặt mình vào trong với thế giới này, thứ cô cảm giác được, chỉ là Thẩm Lệ Nghiên ích kỷ lại tham lam.
Tuy rằng cô không rõ vì sao Thẩm Lệ Nghiên lại không giống như trong tiểu thuyết, vừa trở về sau kỳ học tập, sau đó lại đi lấy hết mấy thứ này của Thẩm Mộ Quân.

Nhưng mà nếu như mấy thứ này hiện tại là của cô, cô liền tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào lại cướp đi.

Cho dù người này có là nữ chính Thẩm Lệ Nghiên đi nữa, cô cũng tuyệt đối không thoái nhượng chút nào.
Khi Lý Khanh Khanh âm thầm thất thần, thì tiếng ồn ào trong sân viện đã dừng lại, cô nhịn không được ôm Thẩm Nhạc Hương đi ra.
Lúc này hai anh em Thẩm Hạ Quân cùng Thẩm Hiệu Quân đang đầy mặt xấu hổ và giận dữ đứng trước mặt Thẩm Mộ Quân.

Trên mặt Thẩm Hiệu Quân cũng bị thương, hẳn là vừa mới bị Thẩm Hạ Quân đánh.
Nếu như là trước kia, Thẩm Hiệu Quân căn bản không phải đối thủ của Thẩm Hạ Quân.

Nhưng hôm nay trên người Thẩm Hạ Quân bị thương, cho nên hai người hiếm khi đánh ngang tay thế này.
Lý Khanh Khanh nhìn vẻ mặt bọn họ chật vật, nhịn không được lén cúi đầu nở nụ cười.

Nhưng khi cô còn đang cười cười, ánh mắt liền đối diện với cặp mắt của Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh có hơi xấu hổ khụ một tiếng, cô biết hành động giống như bỏ đá xuống giếng vậy là không đúng, nhưng mà......!cô thật sự nhịn không được muốn cười.
Trong hai mắt mỏi mệt của Thẩm Mộ Quân như bị lây tươi cười trên mặt cô, cũng chậm rãi nhiễm một mạt ý cười.

Nhưng ý cười này chỉ chợt loé lên trong đáy mắt một chút, Thẩm Mộ Quân liền chuyển mắt về, lạnh lùng nhìn hai đứa em trai không biết cố gắng này.
Lý Khanh Khanh cũng biết hôm nay Thẩm Mộ Quân mệt mỏi, vì thế vô cùng thiện giải nhân ý đi qua, vẻ mặt hung dữ nhìn hai người Thẩm Hạ Quân nói: "Náo loạn cái gì mà náo loạn, một đám không bớt lo! Nhà của chúng tôi cũng không phải là sân khấu hát tuồng, các người muốn làm ầm ĩ thì cút về nhà mình tự diễn cho nhau xem đi."
Lúc này Thẩm Hạ Quân cùng Thẩm Hiệu Quân đã cảm thấy cực kỳ mất mặt, cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này làm gì nữa, vì thế hai người một trước một sau xám xịt chạy đi.
Lý Khanh Khanh thấy thân ảnh bọn họ đi xa, nhịn không được ở trong lòng liên tục phi phi phi vài tiếng, ngay khi cô đang muốn xoay người đóng cửa viện lại, đột nhiên cảm giác sau mấy cây to trước nhà hình như có ai đó.
Thẩm Nhạc Hương thấy cô vẫn luôn đứng trước cổng viện bất động, nhịn không được thắc mắc chạy đến bên người Lý Khanh Khanh hỏi: "Nương ơi, nương đang xem cái gì vậy?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy liền hồi thần lại đây, sau đó vừa lắc đầu vừa nói: "Không có gì, có lẽ là nương hoa mắt thôi."
Cô nói như vậy xong liền đóng cổng viện lại, sau đó kéo tay Thẩm Nhạc Hương xoay người trở vào trong.

Trong lòng cô thầm tính toán, mấy ngày nay cô thật sự là quá bận, căn bản không có thời gian thăng cấp dị năng của mình, xem ra cũng đến lúc quay về tập trung cho chuyện thăng cấp dị năng rồi.
Mà ngay khi cánh cổng viện nhà bọn họ đóng lại, thì phía sau mấy cái cây kia, có hai người một trước một sau chạy ra ngoài.

Người đi ra trước không phải ai khác, đúng là Thẩm Lệ Nghiên đang đầy mặt khó hiểu.

Mà theo sau Thẩm Lệ Nghiên, là một người có quan hệ vô cùng thân cận với cô ta, Đồng Phàm Phàm.
Đồng Phàm Phàm vừa đuổi theo Thẩm Lệ Nghiên phía trước, vừa đầy mặt khó hiểu hỏi: "Lệ Nghiên, Lệ Nghiên, cô bị làm sao vậy?"
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Lệ Nghiên hiện lên một tia kinh hoảng, ngay vừa mới rồi......!Ngay vừa mới rồi, cô ta rõ ràng cảm giác được Lý Khanh Khanh đang nhìn cô ta.

Rõ ràng là cô ta đã trốn sau mấy cây cổ thụ lớn, một chút góc áo cũng không lộ ra, nhưng cái cảm giác sởn tóc gáy kia là chuyện như thế nào?
Đồng Phàm Phàm thấy Thẩm Lệ Nghiên căn bản không phản ứng mình, ngược lại là càng chạy càng nhanh, mắt thấy sắp biến mất vào con đường nhỏ phía trước, Đồng Phàm Phàm sốt ruột dẫm phải một cục đá, sau đó ai da một tiếng liền ngã xuống trên mặt đất.
Đồng Phàm Phàm tức khắc bị ngã đã mắt đầy sao xẹt, ngay sau đó cảm giác đầu gối đau nóng rát.

Cô ta cảm thấy hôm nay Lệ Nghiên thật kỳ quái, ngay cả cô ta kêu lâu như vậy còn không nghe thấy.
Đúng lúc Đồng Phàm Phàm đang âm thầm ủy khuất, một thân ảnh cao lớn chợt ngừng ở trước mặt cô ta.

Đồng Phàm Phàm tưởng Thẩm Lệ Nghiên đã trở lại, vội vui vẻ ngẩng đầu lên, cô ta biết ngay là Lệ Nghiên không thể nào không quan tâm khi thấy cô ta té ngã mà.
Nhưng mà khi Đồng Phàm Phàm lòng tràn đầy chờ mong ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy được người trước mắt là Thẩm Tu Dương với làn da ngăm đen.

Đồng Phàm Phàm có chút kinh ngạc hỏi: "Đồng chí Thẩm, sao lại là anh?"
Thẩm Tu Dương nghe vậy nhướng nhướng mày, sau đó kỳ quái nói: "Không phải là tôi, thì còn có ai sao?"
Đồng Phàm Phàm nghe hắn hỏi như vậy cũng không nghĩ nhiều, liền kể lại chuyện lúc trước cô ta cùng Thẩm Lệ Nghiên muốn đi đến nhà anh cả Thẩm Lệ Nghiên.

Quan hệ của cô ta và Thẩm Lệ Nghiên vô cùng thân cận, hơn nữa cô ta đối với Thẩm Tu Dương cũng có chút hảo cảm, cho nên liền nhịn không được nhiều lời một chút.
Suy nghĩ của Đồng Phàm Phàm vô cùng đơn giản, Thẩm Mộ Quân là anh cả của Thẩm Lệ Nghiên, Thẩm Tu Dương lại là em họ của Thẩm Lệ Nghiên.

Trái phải gì cũng là người một nhà, có biết cũng chả có việc gì.
Thẩm Tu Dương nghe được lời cô ta nói, nhạy bén bắt giữ được một chút điểm kỳ lạ.

Hắn làm như vô tình hỏi: "Chị ấy không phải đi học tập sao? Sao lại đột ngột quay về vậy?"
Đồng Phàm Phàm: "Tôi cũng không biết, nói đến cũng lạ hôm nay cô ấy cứ quái quái thế nào, mặc tôi kêu khản cổ mà chạy đi, bỏ lại tôi ở nơi này?"
Thẩm Tu Dương liếc mắt một cái nhìn đầu gối cô ta, vì cô ta mặc quần dài nên cũng không thấy rõ cái gì, liền mở miệng hỏi: "Có thể tự đi được không? Có cần tôi đưa cô trở về không?"
Kỳ thật Đồng Phàm Phàm là muốn Thẩm Tu Dương đưa, nhưng cô ta lo lắng bị người trong thôn thấy.

Hiện tại quan hệ nam nữ bị quản thập phần nghiêm khắc, làm không cẩn thận, liền bị phê bình là tác phong có vấn đề.
Cuối cùng, tuy rằng Thẩm Tu Dương cũng không cõng cô ta trở về, mà giúp cô ta tìm một nhánh cây thô làm gậy, sau đó đi theo phía sau cô ta một đoạn, đưa cô ta trở về trong thôn.
Hắn vốn có việc muốn thương lượng cùng Thẩm Mộ Quân, bất quá lúc này hắn càng muốn đi gặp Thẩm Lệ Nghiên hơn.

Nghĩ như vậy, Thẩm Tu Dương liền xoay người đi về hướng Thẩm gia.
Thẩm Tu Dương còn chưa kịp tiến vào trong nhà tìm Thẩm Lệ Nghiên, liền nghe được trong viện truyền đến lộn xộn tiếng đánh chửi, trong đó đa số là âm thanh lảnh lót của Tống Thanh Mân.
Thẩm Tu Dương đi vào liền thấy, Tống Thanh Mân đang nổi điên đuổi theo Thẩm Hiệu Quân đánh.

Lưu Tình Hoa muốn đi che chở chồng mình, nhưng mà cô ta cũng không có sức lực như Tống Thanh Mân, mới vừa đi lên đã bị Tống Thanh Mân đẩy ngã trên mặt đất.

Còn hai đứa con song sinh của hai vợ chồng Thẩm Hạ Quân thì đang rúc người trong lòng ông bà nội của mình.
Thẩm Tu Dương vốn là tới tìm Thẩm Lệ Nghiên, thấy thế chỉ có thể đau đầu tiến lên can ngăn.

Thẩm Hiệu Quân vừa nhìn thấy Thẩm Tu Dương lại đây, lập tức sợ tới mức chạy tới phía sau hắn trốn tránh.
Ngay lúc ở nhà cũ đang loạn thành một đoàn, Lý Khanh Khanh lại đang ở nhà bếp chuẩn bị làm cơm chiều, Thẩm Nhạc Hương vô cùng ngoan ngoãn đứng kế nên phụ giúp cô.
Lý Khanh Khanh đặt cháo vào trong nồi hâm nóng, đột nhiên từ trong túi lấy ra một cục đá, cô giơ cục đá kia lên hỏi Thẩm Nhạc Hương: "Hương Hương à, con có khi nào từng thấy mấy cục đá thế này chưa?"
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy vội đứng dậy, sau đó nhận cục đá từ tay Lý Khanh Khanh, vẻ mặt nghiêm túc nghiên cứu.
Nó quan sát một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Nương, con từng thấy mấy đứa trong thôn cầm chơi, tuy không phải là màu này, nhưng nhìn cũng không khác mấy.

Lúc trước con còn nghe bọn nó nói, hình như là tìm được trong thạch động trong núi thì phải."
Lý Khanh Khanh nghe vậy trong lòng nhịn không được vui vẻ một phen, lúc này chuyện thăng cấp dị năng của cô hơi đình trệ, cô cần phải nhanh chóng thăng cấp lên, mới có thể dựa vào dị năng kiếm tiền, có tiền xong, nhà bọn họ liền có thể xây nhà ở.
Thẩm Nhạc Hương: "Nương, nương thích mấy cục đá như vậy sao? Vậy lần sau con lên núi nhặt củi, để con giúp nương nhặt về mấy cục nha."
Lý Khanh Khanh: "Không được, con còn quá nhỏ, không được đi lên núi.

Muốn nhặt củi thì cứ nhặt ở gần đây hay là nhặt ở chân núi được rồi."
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy có chút không cam lòng, nhưng nó biết đó là nương nó lo lắng cho nó, nên Thẩm Nhạc Hương thực mau liền vui vẻ lại.
Lý Khanh Khanh bắt đầu hái rau, rửa rau, xào rau......!Chờ đến khi cô làm cơm chiều gần xong rồi, liền đột nhiên cảm thấy hình như mình quên mất cái gì đó?
Quên cái gì nhỉ? Hình như là một chuyện rất quan trọng thì phải..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui