Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60


Bởi vì cô cũng khá hiểu biết về thời đại này, biết những xu hướng chính trị trong tương lai cũng như tính nghiêm trọng của nó.

Nhưng nói cô không hiểu biết thì cũng không sai, bởi vì cô cũng không biết chính xác những sự kiện quan trọng đó xảy ra vào năm nào.

Hơn nữa, đây lại còn là một thế giới ở trong sách, còn phải suy xét đến khả năng trường hợp của tác giả không đủ, không tường tận lịch sử hoặc có thể đặt ra những giả thiết khác chẳng hạn.

Nhưng rồi cô lại nghĩ, Nghiêm Tương là con trai của Nghiêm Lỗi, Nghiêm Lỗi thì là nam chính, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình có phần nhọc lòng vô ích rồi.

Dưới sự che chở của hào quang nam chính, có cái gì mà phải sợ nào.

Nghĩ như vậy, cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.

Nhưng rồi cô lại nghĩ đến chuyện khi nãy chị Dương không cho Quân Quân chơi cùng Nghiêm Tương.

Quả thật là hôm qua khi cô trở về, cô cũng thấy Nghiêm Tương vẫn luôn tự chơi một mình ở trong nhà.

Trong suy nghĩ của Kiều Vi, cái thời mà mọi người còn ở nhà trệt như thế này, không phải là đám nhỏ vẫn thường kết bè lập nhóm mà chơi cùng nhau sao?


Cô hỏi Nghiêm Tương: “Ngày thường con có hay chơi cùng với bọn Quân Quân không?”

Nghiêm Tương lại lắc đầu: “Không ạ, con không chơi cùng bọn họ.”

Kiều Vi cảm thấy có thể là do nguyên chủ Kiều Vi Vi không hoà hợp với mấy gia đình quân nhân ở đây, dẫn đến chuyện Nghiêm Tương cũng bị cô lập theo, giống như chuyện vừa xảy ra ở nhà đoàn trưởng Triệu vậy.

Những bà mẹ đó đã không cho con cái nhà mình chơi cùng Nghiêm Tương.


Ở đời sau, Kiều Vi cũng từng xem qua những tin tức như thế này, phụ huynh mặc cho con mình một chiếc váy trị đến mấy ngàn tệ đến trường mẫu giáo, khi bị rách hỏng thì lại bắt phụ huynh của đứa trẻ khác bồi thường mấy ngàn tệ cho họ.

Vì thế mà con họ ở nhà trẻ đã bị cô lập — ai mà dám để con mình chơi cùng đứa nhỏ này cơ chứ, lỡ mà không cẩn thận làm hỏng quần áo của con nhà người ta thì phải bồi thường hơn ngàn tệ rồi.

Những phụ huynh đó làm vậy cũng không phải là không có đạo lý.

Nếu Kiều Vi là phụ huynh của “những đứa trẻ khác”, cũng sẽ không cho con mình chơi cùng đứa trẻ mặc trên người đồ xa xỉ như vậy.

Cho nên cô cũng không hề trách cứ gì chị Dương cả.


Nhưng hiện tại Kiều Vi đã là mẹ của Nghiêm Tương, nhìn thấy Nghiêm Tương bị cô lập như vậy, cô sao có thể vui vẻ được.

Cô quyết định: “Lát nữa mẹ sẽ tìm cho con hai bộ quần áo phù hợp để con có thể chơi cùng các bạn nhé.”

Ngay lúc cô đang nghĩ xem không biết cậu bé có thể hiểu được đạo lý trong chuyện này hay không, nào biết Nghiêm Tương lại lắc đầu: “Con không thích chơi cùng với các bạn ấy đâu.”

Kiều Vi: “?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Tương nghiêm túc nói: “Bọn họ quá ồn ào, có nói cũng không nghe.”

Nghiêm Tương nói xong thì chạy đi uống nước.

Bỏ lại Kiều Vi ngơ ngác ngồi đó: “?”

Dưới mái hiên, trên chiếc bàn có cái bình tráng men và vài cái ca tráng men.

Nghiêm Tương đang ôm một cái ca trong số đó mà uống tì tì.

Kiều Vi lục lại trong ký ức, nhớ ra đây đều là nước sôi để nguội.

Nói đến đây, cô cũng phải cảm ơn nguyên chủ nhiều lắm.

Tuy rằng ở bên ngoài nguyên chủ cho người ta ấn tượng không tốt, hơn nữa cũng không thể xử lý tốt được mối quan hệ tình cảm hôn nhân với nam chính, nhưng thực tế thì ít nhất là cô ấy cũng đã khiến cho nam chính sửa đổi được rất nhiều tật xấu không tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận