Bà lão chỉ vào cái phòng lụp xụp mà nhà mình dựng trong góc, mở miệng ra tiếp tục nói dối: “Hôm qua tôi thấy cô ấy đã về rồi, hôm nay cũng không thấy cô ấy ra ngoài, hẳn là ở trong đó đấy.”
Người đàn ông mím môi, sải bước qua đó.
Bà cụ cảm thấy có phần chột dạ, kỳ thật bà ra căn bản không nhìn thấy Kiều Vi.
Hôm qua bà ta đi thăm họ hàng nên bỏ lơ một bữa cơm của Kiều Vi.
Kiều Vi cũng không đến tìm bà ta, hôm nay bà ta cũng định lặt lại mánh cũ, ai ngờ bỗng nhiên xuất người người đàn ông mặc quân phục lái xe jeep này tới tìm Kiều Vi.
Nhìn cái khí thế khi nói chuyện thì trông có vẻ giống như một cán bộ có cấp bậc lắm.
Cũng không biết là ai đây.
“Kiều Vi!” Người đàn ông đập cửa rầm rầm: “Là tôi đây!”
Kiều Vi ở trong phòng, trong lòng hét lớn: Vào đi! Anh vào đi chứ!
Tuy nhiên, cổ họng cô đau đến mức cô không thể kêu được thành tiếng, chỉ có thể lo lắng suông trong lòng thôi.
Cô bước thêm một bước về phía trước, vịn vào bàn để thở dốc.
May mắn thay, người đàn ông dường như là đang bức bối bởi lửa giận, đập cửa mấy cái cũng không thấy có người lên tiếng, thế là quay đầu lại hỏi: "Cô ấy có ở trong đó không?"
Bà cụ lo lắng: “Chắc là có đấy?”
"Rầm" một tiếng, người đàn ông cứ thế một chân đá tung cánh cửa! Bản lề của trục cửa cũng đều gãy cả.
Bà cụ sợ tới mức rụt ra sau mấy bước.
Kiều Vi còn đang lo lắng, sợ người đàn ông kia không nghe thấy tiếng đáp lại mà rời đi mất, thì liền nghe thấy vang lên một tiếng “rầm” lớn, cánh cửa mở ra, ánh nắng từ bên ngoài ùa vào, nghiêng nghiêng như một mảnh thác ánh sáng, cắt không gian trong căn phòng nhỏ thành hai mảnh sáng tối.
Khung cửa thấp bé, người đàn ông cao lớn cúi đầu rảo bước tiến vào.
Anh đứng yên trong dòng thác ánh sáng, lạnh lùng mà nhìn cô chằm chằm.
Anh mặc bộ quân phục màu xanh lá, bờ vai thật rộng, người cao chân dài.
Ánh sáng hắc vào bên sườn mặt anh, cũng cắt khuôn mặt anh thành hai nửa sáng tối.
Một bên góc sắc rõ ràng, ánh mắt sắc bén.
Một bên là sống mũi cao cao như đỉnh núi đổ bóng xuống.
Anh mím chặt môi, không biết là đang sắp xếp hay là đang đè nén cảm xúc nữa.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp: "Kiều Vi..."
"Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cô có thể lựa chọn."
"Ly hôn, hoặc là về nhà với tôi."
Đúng như Kiều Vi dự đoán, người đàn ông này chính là chồng của nguyên thân Kiều Vi Vi, người được nữ chính nhắm tới - Nghiêm Lỗi.
Anh vẫn luôn gọi Kiều Vi Vi là Kiều Vi, thật là trùng hợp.
Lúc trước, Nghiêm Lỗi cãi nhau với Kiều Vi Vi, không chịu ly hôn, lại mấy ngày không về nhà mà toàn ngủ lại ở doanh đoàn.
Anh trăm triệu lần không ngờ được, vợ mình lại bỏ đi mất.
Lúc anh về đến nhà thì mới biết là Kiều Vi Vi đã gửi đứa trẻ cho nhà hàng xóm, lại để lại cho anh một bức thư.
Nghiêm Lỗi xuất thân từ một vùng nông thôn nghèo khó, trước khi nhập ngũ anh thất học, không hề biết chữ.
Sau khi nhập ngũ, lại tham gia một lớp học xóa mù chữ trong quân đội, anh mới có thể đọc viết được.
Anh mở thư ra, thấy Kiều Vi Vi có vẻ như đã quyết tâm phải ly hôn với anh cho bằng được, để theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.
Nghiêm Lỗi vừa cay đắng vừa phẫn nộ, nhưng cuối cùng anh vẫn nghiến răng nghiến lợi đi tỉnh thành để tìm Kiều Vi Vi.
Nếu có thể, ai lại muốn để một gia đình tan vỡ đâu cơ chứ.
Nhưng trước khi đến đây, anh cũng nghĩ, nếu Kiều Vi Vi quyết tâm muốn cùng Bạch mã hoàng tử của cô song túc song phi, thì anh cũng sẽ không dây dưa lằng nhằng, mà sẽ dứt khoát để cô đi.
Sự kết hợp của hai người họ là một sai lầm.
Trong buổi xem mắt, rất nhiều chiến hữu đã khuyên can anh, rằng cô gái này trông quá gầy yếu, không giống một người có thể làm việc được, giữa lông mày cô lại mang theo chút u oán, trông cũng không giống người có thể yên ổn mà sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...