Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60
Cái kiểu chị em gặp mặt hỏi han chuyện nhà như thế này cũng là chuyện nhân chi thường tình.
Chị Dương thực ra cũng không có quan hệ quá tốt với nguyên chủ.
Chị là một phụ nữ nông thôn, còn nguyên chủ thì tự nhận mình là thành phần trí thức, mặc dù chồng của cả hai hy vọng hai người họ có thể thân thiết với nhau, nhưng hai người họ lại thực sự không có tiếng nói chung.
Trước khi rời đi, nguyên chủ đã gửi gắm lại đứa bé cho chị, chị Dương cũng là ngại quan hệ thân thiết của hai ông chồng nên mới không thể từ chối được.
Nhưng nói chị thân thiết với nguyên chủ thì thực sự là không đến mức đó.
Thế nhưng hôm nay Kiều Vi lại mang quà đến, “tay hung không đánh mặt cười”.
Cô đột nhiên trở nên hiểu lễ nghĩa như vậy, dĩ nhiên chị Dương cũng sẽ thân thiện hơn với cô vài phần rồi.
Vì cuộc sống tương lai của mình, Kiều Vi phải thay nguyên chủ Kiều Vi Vi xử lý êm xuôi hậu quả, vùi lấp cái chuyện cô ấy đã từng bỏ nhà theo trai kia.
Cô lại lặp lại những lời mình từng dùng để đánh lừa tài xế Trương.
Chị Dương thẳng lưng, tức giận đến mức đập bàn: "Còn dám coi thường chúng ta cơ à!"
Kiều Vi nói: "Cũng là vì em còn chưa kịp nói với người ta rằng em là người nhà quân nhân.
Mà chủ yếu là bọn họ cũng không hỏi."
Người mấu chốt trong chuyện này là chị Dương, nếu có thể gạt được chị Dương thì mọi chuyện coi như là đã được giải quyết ổn thỏa.
Kiều Vi sẽ có thể thay thế Kiều Vi Vi, bắt đầu một cuộc sống mới.
Chị Dương xuất thân từ nông thôn, bề ngoài cũng rõ ràng là dân quê.
Chị từng lên thành phố vài lần, cũng đã từng bị người thành phố coi thường không ít lần, thế nên chị đặc biệt có thể đồng cảm được với loại chuyện này.
Quả nhiên là có thể gạt được, chị tức giận đến mức hùng hùng hổ hổ, nói một tràng đều là tiếng địa phương.
"Đừng tức giận, đừng tức giận, sau này em không qua lại với nhà bọn họ nữa là được, vốn dĩ cũng chỉ là họ hàng xa mà thôi." Kiều Vi nhìn quanh rồi nói: "Tiểu Lâm đâu ạ?"
Vừa mới nhắc đến nữ chính Lâm Tịch Tịch, chị Dương lại giống như là rà trúng đài: "Em đã gặp Tịch Tịch nhà chị rồi nhỉ? Thế nào, con bé này cũng không tệ ha."
Trong giọng nói của chị Dương đều mang theo sự tự hào, lộ ra sự yêu thích với cô cháu gái không chung máu mủ này.
Nữ chính quả nhiên là có hào quang của nữ chính ha.
*
Trong nguyên tác, nữ chính cơ hồ là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Hơn nữa, Kiều Vi đã đọc khá nhiều tiểu thuyết xuyên thư, trong đó có một ít giả thiết là "cốt truyện" sẽ khống chế các nhân vật.
Theo giả thiết này, “cốt truyện” sẽ như một bánh xe số phận thật lớn, cuồn cuộn mà nghiền áp, khiến các nhân vật - đặc biệt là nam chính, không thể kiềm chế được mà nảy sinh tình cảm với nữ chính của nguyên tác.
Nếu cái giả thiết ấy cũng đúng trong thế giới này, vậy thì cũng đủ để cô sốt ruột rồi.
"Nhìn con bé rất siêng năng cần mẫn." Kiều Vi khen với chị Dương.
"Mà còn không phải là siêng năng cần mẫn bình thường đâu." Chị Dương mặt mày hớn hở khoe: “Con bé đó thực sự siêng năng lắm luôn.
Em đừng thấy con bé mới đến nhà chị được mấy ngày mà nhầm, không biết con bé đã giúp chị biết bao nhiêu là việc nữa.
Nào là dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giặt quần áo, rồi cả trông nom mấy đứa nhỏ nữa.
Kể từ khi chị gả cho lão Triệu đến nay, chị chưa bao giờ cảm thấy khoan khoái đến vậy.”
"Tịch Tịch nhà chúng ta ấy à, sau này ai mà cưới được con bé là có phúc lắm đấy!" Vẻ mặt chị Dương có chút đắc ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...