Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60
Trên thực tế, những yêu cầu đó của nguyên chủ đối với Kiều Vi mà nói thì cũng chỉ là những điều rất đỗi bình thường.
Nhưng ai bảo cô ấy sống ở thời đại này cơ chứ, khi đặt chúng vào bối cảnh thời đại, những mong muốn đó dường như lại không phù hợp với số đông quần chúng nhân dân.
Chỉ có thể gửi một tiếng thở dài cho cô ấy mà thôi.
Suy xét đến đặc điểm của thời đại, Kiều Vi cũng trầm ngâm một lát rồi thành thật thừa nhận: “Nếu anh sắp xếp cho tôi đến nhà máy mà làm những công việc như vung búa tạ thì tôi chắc chắn sẽ không chịu nổi.”
Người đàn ông khịt mũi một cái.
Kiều Vi nói: "Tôi hy vọng mình có thể làm những công việc như là văn thư hoặc tính sổ sách gì đó.
Tôi rất giỏi xử lý ngôn từ."
Cô đưa ánh mắt đầy chờ mong mà nhìn anh.
Các nhân vật nam chính đều có hào quang nam chính cả, không chỉ ở ngoại hình, dáng người mà còn ở năng lực của họ nữa.
Sau này, sau khi Lâm Tịch Tịch gả cho Nghiêm Lỗi thì cuộc sống cứ thế xuôi chèo mát mái, từ đầu đến cuối đều là sảng văn.
Thế nên cô nghĩ nếu anh muốn sắp xếp công việc phù hợp cho cô thì anh nhất định sẽ làm được thôi.
Nghiêm Lỗi trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Nhất định phải đi làm à? Nhà chúng ta cũng không thiếu tiền hay tem phiếu."
Kiều Vi cảm thấy trong xương cốt anh vẫn còn mang cái tư tưởng cũ kỹ là ‘nam chủ ngoại, nữ chủ nội’, nhưng gì sao anh vốn dĩ cũng là ‘đồ cổ’ từ mấy chục năm trước, thế nên như vậy cũng là chuyện bình thường.
Cô nói với anh: “Nếu con người không có nơi để chính mình có thể ký thác tinh thần thì sẽ rất dễ dàng suy nghĩ lung tung.”
Nghiêm Lỗi khựng lại, rồi nhìn qua cô.
Kiều Vi cũng không tránh né mà nhìn lại anh.
Nghiêm Lỗi hỏi: “Nếu như cô có việc làm thì có thể cam đoan rằng sau này sẽ kiên định chứ?”
Dĩ nhiên là được rồi.
Kiều Vi nói: “Nếu có việc làm thì cuộc sống chắc chắn sẽ phong phú hơn rất nhiều, nhưng nếu hai người không trao đổi gì với nhau mà cứ giữ mọi chuyện trong lòng thì chắc chắn sẽ còn tiếp tục nảy sinh vấn đề thôi.”
"Trao đổi..." Nghiêm Lỗi hừ một tiếng, giữa lông mày hiện lên một chút tức giận: "Tôi muốn trao đổi với cô thì cô sẽ đáp lại tôi sao?"
Đây lại là một cục nợ nữa mà nguyên chủ đã để lại cho cô.
Quả thật là nguyên chủ đã không hề để ý gì tới anh cả.
Kiều Vi nhất thời không nói nên lời, sau đó cô mới thở dài, nói: "Nghiêm Lỗi, anh có thể...!Coi như tôi của ngày hôm qua trở về trước đã chết rồi không?"
"Coi như từ hôm nay trở đi, tôi đã là một người mới mà anh chưa từng quen biết, có được không?"
“Chúng ta hãy bắt đầu làm quen với nhau lại từ đầu nhé?”
Nghiêm Lỗi cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình hình như thật sự đã thay đổi rồi.
Giống như thể cô đang mở một cánh cửa về phía anh.
Mà trong mấy năm chung sống vừa qua, cánh cửa đó vẫn luôn bị cô ấy đóng chặt lại.
*
Đôi mắt Kiều Vi trong suốt mà sáng ngời, chờ đợi một câu trả lời từ anh.
Nghiêm Lỗi vốn đã quen với sự lạnh nhạt trong mối quan hệ giữa hai người họ, thế nên anh có chút không quen khi đối diện với ánh mắt mang theo mong đợi này của cô.
Anh đưa tay cầm điếu thuốc đặt trên chấn song cửa sổ, cúi đầu hút một ngụm.
Động tác vô cùng liền mạch lưu loát, rất có vị đàn ông.
Nhưng trước khi tay anh chạm vào bao diêm, Kiều Vi đã tiến lên một bước, rút điếu thuốc ra khỏi miệng anh: “Không được hút thuốc trong phòng ngủ.”
Nghiêm Lỗi sửng sốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...