Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60


Điều mà cô ta luôn mong muốn chính là được sống ở thành phố, thế nên đã tự chọn cho mình một người chồng là một thanh niên tri thức, rồi may mắn được theo chồng về thành phố sống.

Lúc đó, cũng coi như là được nở mày nở mặt một phen.

Nào biết rằng cuộc sống sau này lại chẳng mấy tốt đẹp, chồng cô ta không có tiền đồ, sống hèn nhát cả đời, sau này còn thất nghiệp nghỉ việc, khiến cả nhà rơi vào cảnh túng quẫn.

Năm đó Lâm Tịch Tịch đến tìm mợ mình để vay tiền, nghe mợ nhắc đến cuộc hôn nhân mà mình đã bỏ lỡ khi còn trẻ, cô ta thực sự rất hối hận.

Người đàn ông năm đó đã trở thành quan lớn, nhưng người chồng do chính cô ta chọn lại vô dụng đến vậy.

Bởi vì cô ta xuất thân nông thôn, thế nên chồng và mẹ chồng đều coi thường cô ta.

Lâm Tịch Tịch làm trâu làm ngựa cả đời, để rồi khi về già, nhà còn chẳng có nổi một hạt gạo để nấu cơm.

Cô ta cầm số tiền mượn được, cứ thế cả người hoảng hốt mà đi về nhà.


Ai ngờ trên đường lại bị xe tông chết, khi mở mắt ra thì đã quay về lại năm mình mười tám tuổi rồi.

Trước khi người chồng thanh niên tri thức của cô ta xuống gia nhập đội sản xuất của bọn họ, cô ta vẫn còn là một cô gái chưa chồng, là một cành hoa của thôn.

Sau khi trùng sinh, Lâm Tịch Tịch không muốn lại phải sống trong cảnh nghèo khó như ở kiếp trước nữa.

Nhìn quanh một vòng, trong số những người mà cô ta quen biết, người trèo được lên cao nhất chính là người đàn ông góa vợ mà năm đó cậu của Lâm Tịch Tịch định giới thiệu cho cô ta.

Cô ta nhớ rõ là khoảng tám, chín tháng sau, cậu mình có nhờ người mang thư về, bảo cô ta đến quân khu tìm ông.

Nhưng thân là hoa khôi của thôn, cô ta còn khá kiêu kỳ, nhìn thấy trong thư đủ loại hoàn cảnh của Nghiêm Lỗi, cô ta liền không thích, chỉ một lòng muốn tìm một người thành phố chân chính mà thôi.

Cuối cùng cô ta không đi, thế nên đã bỏ lỡ mối nhân duyên đó luôn.

Lần này, cô ta không đợi cậu viết thư gửi cho mẹ mình nữa, mà trực tiếp khăn gói đến đây luôn.

Lâm Tịch Tịch đã thuyết phục mẹ mình để cho cô ta đến nhờ cậy nhà cậu.


Mẹ cô ta không biết nhiều chữ, chỉ tới lui viết được mấy chữ nguệch ngoạc, bà viết thư cho em trai: “Nhờ cậu tìm cho cháu nó một đối tượng ở thành phố.”

Ở thời đại này, nếu một người có tiền đồ thì phải hỗ trợ cả nhà, thậm chí là cả toàn thôn.

Đoàn trưởng Triệu thu lưu cô cháu gái đến nhờ cậy, cũng viết thư cho chị gái ở quê, nói rằng cháu gái đã đến chỗ ông rồi, để chị gái mình yên tâm.

Cũng vừa lúc nhà đoàn trưởng Triệu có đến năm đứa con, vợ ông một mình quán xuyến việc nhà cũng vô cùng vất vả, sau khi Lâm Tịch Tịch đến thì rất siêng năng cần mẫn, cậu mợ cô ta thấy vậy cũng đếu rất thích cô ta.

Nhưng lúc cô ta đến, trong nhà có đến tận sáu đứa nhỏ, nhiều thêm một cậu nhóc họ Nghiêm.

Lâm Tịch Tịch vừa nhìn thấy đứa nhỏ thì đã mơ hồ đoán được điều gì.

Vừa hỏi một chút thì biết quả nhiên, đứa nhỏ này tên là Nghiêm Tương, chính là con trai của Nghiêm Lỗi, mà cô vợ kia của Nghiêm Lỗi đã bỏ đi rồi.

Rất nhanh, Nghiêm Lỗi sẽ đến tỉnh thành để tìm vợ mình, sau đó phát hiện cô bị bệnh nặng, dù đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng vẫn không qua khỏi.

Sau đó, Lâm Tịch Tịch có thể gả cho Nghiêm Lỗi, để rồi tương lai có thể trở thành người ở tầng lớp trên, sống một cuộc sống hoàn toàn khác với kiếp trước.

Đặc biệt là khi tận mắt nhìn thấy Nghiêm Lỗi, cô ta đã vô cùng sửng sốt.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui