Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60


Đi xe con thì nhanh hơn nhiều, chỉ mất hơn hai giờ.

Chủ yếu là do đường xá không tốt, hơn nữa lại có có cả đàn dê, đàn gà đàn vịt gì gì đó ra chặn đường nữa.

Gặp phải những tình huống như thế này, tài xế cũng bất lực.

Cậu ta thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhờ mấy người dân đứng gần đó nhanh chóng giúp lùa đàn cừu qua một bên.

Nghiêm Lỗi thoáng liếc nhìn Kiều Vi qua kính chiếu hậu.

Anh cho rằng Kiều Vi sẽ tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Cô ghét nhất là mấy thứ này.

Cô là một cô gái thành phố, luôn hướng tới tỉnh thành, rất chán ghét vùng nông thôn.

Sau khi kết hôn với anh, cô chỉ có thể sống ở một thị trấn phụ cận nơi quân đội đóng quân, tất cả những gia đình quân nhân tuỳ quân đều cùng sinh sống ở đó.

Điều kiện ở thị trấn kém hơn rất nhiều so với ở thành phố.

Anh biết cô lấy anh vì muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ khiến cô thất vọng tràn trề rồi.

Cô vẫn luôn muốn anh chuyển nghề.


Cán bộ bộ đội chuyển nghề nói chung là có thể chuyển đến các đơn vị tương đối không tồi, nếu tranh thủ nhờ vả đông tây thì cũng có thể được điều đến tỉnh thành.

Nhưng Nghiêm Lỗi chỉ mới hai mươi sáu tuổi, anh còn chưa có ý định chuyển nghề.

Anh là người đã từng ra chiến trường, hơn nữa tình hình chính trị quay quanh quốc gia rất phức tạp, nói không chừng sau này anh còn phải đánh giặc nữa.

Đúng là anh không có văn hoá gì, không học được đến phổ thông như cô, nhưng anh từ một cậu bé nhà quê lại có thể trở thành một cán bộ sĩ quan, mọi thứ có được hiện tại đều là từ quốc gia và quân đội, trong xương cốt anh vẫn là một bầu máu nóng, vẫn muốn lấy tấm thân này đền đáp cho đất nước.

Bọn họ đã tranh luận về điều này nhiều lần, nhưng sau lại, bọn họ thậm chí còn chẳng buồn tranh cãi nữa, hai người đã không còn lời nào để nói với nhau.

Nghiêm Lỗi vốn tưởng rằng chỉ cần có thể duy trì một cái nhà là được, nhưng anh không ngờ là một học sinh phổ thông lại ngây thơ đến như vậy, bị người ta dùng đôi ba bài thơ, nói mấy lời đường mật là đã đến mức bỏ chồng bỏ con mà trốn đi rồi.

Anh lại liếc nhìn người phụ nữ ngồi ở băng ghế sau xe.

Thật sự là rất kỳ quái, cô nhìn đàn dê và đám gà vịt bên ngoài mà trên mặt còn có thể mỉm cười được cơ đấy, như thể là thích chúng lắm.

Trước nay cô rõ ràng là ghét nhất những thứ này cơ mà.

Cô ghét chuyện phải ở dí trong một thị trấn nhỏ bị vùng nông thôn bao quanh chặt khíp.

Nghiêm Lỗi lại cau mày.


Hôm nay, anh đã cau mày không biết bao nhiêu lần rồi.

Kiều Vi rất thích kiểu khung cảnh điền viên như thế này.

Cô vô cùng thích thú mà nhìn tài xế Trương và những người dân làng nói chuyện qua lại náo nhiệt, giọng to đến mức nghe qua còn tưởng bọn họ đang cãi nhau.

Cuối cùng, tài xế Trương đưa cho người hương dân kia một điếu thuốc, anh ta cùng nhanh chóng lùa đàn dê đi.

Kiều Vi nhịn không được mà bật cười.

Tài xế phàn nàn: “Đường nông thôn chính là như thế này đấy.”

Có chút hơi tiếc cho điếu thuốc của mình.

Nhắc đến thuốc lá, ký ức của cô lại được kích hoạt, Kiều Vi nhớ ra rằng trong “nhà” của cô cũng có thuốc lá.

Một người đàn ông như Nghiêm Lỗi cũng rất thích hút thuốc.

Cô nhìn sang thì thấy Nghiêm Lỗi đang hút thuốc.

Từ góc độ này, có thể nhìn thấy sườn mặt của anh.

Đường hàm cương nghị, lông mày vừa dài vừa rậm, sống mũi thẳng tắp.

Là nam chính cơ mà! Tất nhiên là anh phải anh tuấn hơn người rồi.

Không có khuốn mặt ưa nhìn thì làm sao có thể trở thành nam chính được ha.

Điều này cũng nhắc nhở Kiều Vi rằng cô đã đi đến thế giới trong một cuốn sách rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui