Tuy là nghe có vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng người đàn ông này cũng đã thực sự đi rửa đũa cho cô nhỉ? Như thế là đã mạnh hơn 90% những người đàn ông chỉ biết hùng hùng hổ hổ mà chẳng hề động tay rồi.
Kiều Vi cảm thấy rất tốt.
Bởi vì cái gọi là “thói ở sạch” của Kiều Vi Vi, trong mắt của Kiều Vi thì nó lại chỉ là một thói quen vệ sinh hết sức bình thường thôi.
Mà về sau, Nghiêm Lỗi sẽ là chồng cô, là người mà cô muốn chung sống, nên nếu như anh có thể để ý đến thói quen vệ sinh của cô thì quá tốt rồi.
Kiều Vi cười khích lệ, lại hào phóng khen ngợi anh: “Anh thật chu đáo.”
Nói xong, hơi nghiêng người, thoáng đưa lưng về phía anh, bắt đầu ăn sủi cảo.
Hôm nay vợ anh khiến Nghiêm Lỗi cảm thấy rất kỳ lạ.
Ánh mắt của người đàn ông quét một vòng qua bờ vai và tấm lưng gầy gò của cô, anh cho rằng sự thay đổi này có thể là do chuyện ngoại tình của cô gặp phải trở ngại.
Anh “hừ” một tiếng rồi lại quay mặt đi.
Ăn xong một hộp sủi cảo, Kiều Vi cảm thấy cơ thể như vừa được nạp điện xong.
Cảm giác này thật sự là rất tốt.
Ở giai đoạn cuối của căn bệnh nan y, cô không thể ăn uống bình thường được nữa, mỗi ngày đều bị ốm đau tra tấn, muốn chết mà không thể chết được.
Giờ đây, cơ thể vốn bị coi là “suy yếu” trong mắt bác sĩ và Nghiêm Lỗi này, đối với cô mà nói là đã quá khỏe mạnh rồi, khỏe mạnh đến mức khiến cô muốn chạy, nhảy, thậm chí là hát lên một hồi để bày tỏ niềm hạnh phúc đang trào dâng trong cô.
Thấy cô ăn xong, không cần cô nói thì Nghiêm Lỗi cũng đã cầm hộp cơm lên, đóng nắp lại, cho vào cái túi nilon rồi nhét vào chiếc túi màu xanh quân đội của mình.
Sau khi thu dọn xong, anh ngước mắt lên, ngồi nghiêm chỉnh mà nhìn Kiều Vi: “Về nhà chứ?”
Lần này, Nghiêm Lỗi không nói “ly hôn hoặc là về nhà”.
Tất nhiên là anh hy vọng vợ anh sẽ cùng anh về nhà, và ly hôn chưa bao giờ là lựa chọn mà anh mong muốn cả.
Thế nhưng lâu nay tính tình vợ anh luôn rất cổ quái, cho dù lần ngoại tình viễn vông này của cô thất bại, Nghiêm Lỗi cũng không chắc là liệu cô có về nhà với anh hay không nữa.
Vẻ mặt anh nghiêm nghị như vậy thôi, chứ thực ra trong thâm tâm cũng không nắm chắc.
Trình tự nhu cầu của mọi người thực sự khác nhau.
Kiều Vi Vi còn trẻ tuổi khỏe mạnh, đã có chồng con, thế nên lại càng mong muốn được thỏa mãn về mặt tinh thần.
Mặc dù ở thế giới khác, Kiều Vi không mất cả cha lẫn mẹ như Kiều Vi Vi, nhưng bố mẹ cô lại đã ly hôn khi cô còn rất nhỏ.
Người mẹ đã nuôi nấng cô còn qua đời trước cô một bước.
Sau khi cô mắc bệnh nan y, cha cô - người mà cô chưa bao giờ sống cùng, cũng đã nhẫn tâm bỏ rơi cô.
Lần cuối cùng hai cha cô nói chuyện với nhau qua điện thoại, ông ấy đã nói: "Cô đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
Sau đó thì ông ấy chặn số cô lại.
Khi đối mặt với căn bệnh hiểm nghèo của cô, bạn trai cô cũng lựa chọn lùi bước, sau khi đến thăm cô lần cuối, anh ta cũng không bao giờ liên lạc với cô nữa.
Lúc đó, Kiều Vi không có gì cả.
Người thân của cô đã mất, người yêu của cô cũng không còn, công việc thì lại càng không.
Để chữa bệnh, cô đã phải bán cả nhà cửa, để rồi cuối cùng laig chết trong cô đơn và đau đớn trong bệnh viện.
Đối với Kiều Vi – một người đã từng trải qua cuộc sống như vậy mà nói, có được một cơ thể khỏe mạnh và một mái ấm để trở về đã là điều tốt hơn bất cứ điều gì khác rồi.
Thạch tín của người này nhưng lại là đường ngọt của người khác.
Nhu cầu của cô và nguyên chủ Kiều Vi Vi không hề giống nhau.
Hiện tại, có người kêu cô về nhà.
Đối mặt với khuôn mặt căng cứng của người đàn ông, Kiều Vi vui vẻ mà kiên quyết trả lời: "Về nhà thôi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...