Khúc Tiểu Tây ở bệnh viện ở hai ngày đã trực tiếp bị đưa trở về Bạch gia.
Chuyện này không nằm ngoài dự đoán, nơi này là nơi mấy người đó kiêng kị, hơn nữa bên ngoài nhiều người, nếu truyền ra thanh danh không tốt, vậy Khúc Tiểu Tây gả được cho ai. Còn chuyện bỏ trốn, chuyện này cho dù là Bạch tiên sinh hay Bạch phu nhân Khúc Thị cũng chưa từng nghĩ tới.
Bên ngoài bao nhiêu khó khăn hiểm trở, một thằng ngốc cùng một cô gái còn chưa trưởng thành kéo thêm một đứa em trai, ra ngoài để chịu chết sao?Bọn họ nào dám!
Cho nên, chuyện cứ quyết định như vậy. Khúc Tiểu Tây cảm thấy, ưu thế của bọn họ lại +1.Toàn bộ Bạch gia, từ trên xuống dưới, đều như những con tắc kè hoa.
Liễu bà sẽ "Thay đổi sắc mặt", mà chủ nhân Khúc thị phu nhân cũng càng thay đổi, ban đầu bà ta chỉ biết chà đạp cháu trai cháu gái, không đem bọn họ đặt vào mắt. Hiện tại vì có thể đạt lợi ích từ cô cháu gái này mà có thể lập tức thay đổi sắc mặt, thật so với mẹ ruột còn muốn tốt hơn.
Như hôm nay Khúc Tiểu Tây xuất viện, bà ta liền tự mình tới đón, lần này bà thay đổi một thân sườn sám lụa màu đỏ, trang sức lại là ánh vàng rực rỡ. Vừa thấy Khúc Tiểu Tây, bà liền ôm cô vào trong ngực, tri kỷ kêu: "Tiểu tâm can, cô cô tới đón cháu."
Khúc Tiểu Tây ngửa đầu, mềm mại đáng yêu: "Cô cô, chúng ta phải về nhà sao?"Khúc thị: "Không phải là chuyện đương nhiên sao! Đi, chúng ta về nhà. Cô cô đã cho người chuẩn bị quần áo mới cho cháu rồi!"Lời này vừa nói ra, liền khiến tiểu cô nương ánh mắt sáng lên.
Khúc thị trong lòng đắc ý, lại nói: "Cô cô còn chuẩn bị cho cháu một bộ trang sức mới."Khúc Tiểu Tây lúc này đã không phải thần thái sáng láng, mà là trực tiếp bắt lấy tay của Khúc thị, nói: "Cô cô, chúng ta mau trở về đi thôi."
Cô vội vàng đi giày, Khúc thị đối với bộ dạng kiến thức hạn hẹp này của cô hết sức vừa lòng. Càng nông cạn ngu ngốc, bà càng có thể dễ dàng bắt chẹt! Bà liên mồm nói vài câu tốt, mí mắt xẹt qua hai người cháu còn lại như kẻ sai vặt, "Cầm hành lý, chuyện này sao có thể để cho con gái làm."Khúc Tiểu Tây không có nhiều đồ đạc, chỉ có một túi nhỏ, bên trong toàn bộ là đồ ăn vặt hai ngày vừa rồi bọn cô mua được.
Tri Thư lập tức cầm lấy túi nhỏ, tay còn lại dắt tay em trai. Một hàng ba người đi theo Khúc thị xuống lầu. 𝐓hách thánh tì𝙢 được ++ t 𝗋𝑢𝙢t𝗋𝑢𝘺en﹒Vn ++
Vừa thấy đến Khúc thị đi tới, lão Vương tài xế lập tức từ trên xe đi xuống, vô cùng cung kính mở cửa xe."Phu nhân, tiểu thư, thiếu gia, mời."
Ba đứa trẻ ngồi ở ghế sau, đều có chút rụt rè câu nệ. Xe chậm rãi chạy đi, Khúc Tiểu Tây nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết cô đang nhìn cái gì.Khúc thị: "Cháu đang nhìn gì vậy?"
Khúc Tiểu Tây mỉm cười ngọt ngào, nói: "Cháu nhớ mang máng, con phố này có một cửa hàng đồ nhập khẩu, ở đấy có bán hạt điều trắng nõn, ăn rất ngon. Cháu rất thích."
Khúc thị khóe miệng khẽ nhúc nhích, chỉ là vẫn mỉm cười nói: "Không cần tìm, buổi chiều cô cho người đi mua là được."
Tựa như nói xong cái này, bà lập tức lại nói: "Xem ra, thật là cô không có tính toán trước. Chốc nữa về nhà, cô sẽ phân phó cho người đi ngay, còn mua cho cháu sữa dê. Loại sữa dê này, rất tốt cho cơ thể, uống nhiều một chút da trắng sẽ rất đẹp."
Đã dưỡng phải dưỡng cho tốt mới có thể bán ra giá cao.Khúc Tiểu Tây xoắn tay nhỏ vui vẻ: "Cảm ơn cô cô."
Sau đó, cô lại chớp mắt to, nói: "Cô cô, cô mua nhiều một chút, anh trai cùng em trai cháu cũng cần bồi bổ thêm."
Khúc thị không có một chút khó xử, oán trách liếc mắt trừng cô một cái, nói: "Tất nhiên là các cháu đều có, chẳng lẽ cô lại ngược đãi các cháu hay sao? Mấy cháu đều là bảo bối của cô."Khúc Tiểu Tây tươi cười xán lạn: "Cháu thích cô cô nhất."
Nói chuyện xong, xe đã đến được Bạch phủ, Bạch gia ở biệt thự phía đông thành phố, vị trí không tính là rất tốt, nhưng là diện tích không nhỏ. Phía trước phía sau, đều có sân rộng mấy trăm mét vuông. Cũng chỉ có vị trí này mới có cái sân to như vậy. Trong trung tâm thành phố, vụ trí tốt bây giờ gần như đều là những tòa nhà chọc trời.Chỉ là nơi này giao thông không được tốt lắm.
Thời điểm mọi người xuống xe, Khúc Tiểu Tây quay đầu lại nhìn thoáng qua tài xế, thấy ông ta đem chìa khóa cung kính đưa cho Khúc thị. Ánh mắt cô chợt lóe, nghe lời Khúc thị đi vào cửa.Ba anh em Khúc Tiểu Tây đều được sắp xếp ở căn phòng phía đông, xem như cũng nhận được một vị trí tốt. Hình như là thư phòng của Bạch tiên sinh, còn có phòng ngủ chính của vợ chồng Khúc thị cũng cùng ở bên này.Phía tây còn lại là là ông bà bạch, còn có hai vị thiếu gia ba vị tiểu thư, những người còn lại đều ở bên kia.
Khúc thị: "Ở trong lòng cô cô, các cháu so với con trai con gái cô còn quan trọng hơn."Khúc Tiểu Tây thông minh đón ý nói hùa: "Cô cô đối xử với chúng cháu rất tốt, chúng cháu đều ghi tạc trong lòng. Cô cô yên tâm, cháu nhất định sẽ nghe lời."Khúc thị đối với việc cô thức thời tương đối vừa lòng, mỉm cười nói: "Mau đến xem, trang sức này cháu thích không?"
Đây là một bộ trân châu trang sức, Khúc Tiểu Tây kinh hô: "Rất đẹp!"Cô lập tức lẻn đến bàn trang điểm, lộ ra gương mặt say mê, mở miệng nói: "Thật sự rất đẹp nha!"Cô lập tức thân thiện: "Cô cô, cô mau giúp cháu mang lên."
Sau khi chuẩn bị xong quần áo, Khúc Tiểu Tây mới mười bốn tuổi tuổi, lại một năm qua ăn uống khổ sở, thân nhỏ gầy, tóc có chút khô vàng, thoạt nhìn như nha đầu ngoài đường, đại khái cũng biết con nhỏ này không ngực không mông, mặc sườn sám cũng rất khó coi, cho nên Khúc thị chỉ sắp xếp cho người chuẩn bị hay bộ váy bình trường.
Áo kết hợp với chân váy, vừa quy củ lại lộ ra một chút phong độ tri thức.Khúc Tiểu Tây: "Tại sao tất cả đều là màu trắng ạ!"Khúc thị: "Cháu còn nhỏ không hiểu đâu, lớn một chút cháu sẽ hiểu. Màu trắng mới là đẹp nhất."Khúc Tiểu Tây ở đứng giữa hai bộ quần áo, lựa chọn một chút, rất nhanh cô đã thay xong đồ, dạo qua một vòng, nói: "Cô cô, đẹp sao?"Khúc thị: "Đẹp, đặc biệt đẹp!"Khúc Tiểu Tây chớp mắt, mềm mại làm nũng nói: "Cô không cảm thấy còn thiếu cái gì sao?"Khúc thị nhíu mi.Khúc Tiểu Tây lập tức chính mình nói tiếp: "Cháu mặc đồ thanh thuần như vậy, đeo trân châu rất khó coi. Vô cùng chối mắt, cháu cảm thấy, nếu là trang sức bằng vàng, khẳng định sẽ đẹp hơn rất nhiều!"
Cô tiến lên một bước, kéo lại Khúc thị không buông tay, nói: "Cô cô, để cháu trang điểm xinh đẹp, cô cũng có thêm mặt mũi! Cô nói có đúng không?"Khúc thị nhấp môi, trở tay nắm lấy tay nhỏ, mỉm cười: "Được, cô cô sẽ cho người làm cho cháu một cái."
Khúc Tiểu Tây chạy nhanh: "Không cần tự làm nha, việc này cần rất nhiều thời gian. Chúng ta mua đồ có sẵn là được! Cô cô ~"Khúc thị: "Được."Khúc Tiểu Tây: "Cô mang cháu cùng đi, cháu tự mình chọn."
Khúc thị làm sao có thể để cô tự mình chọn, nếu chọn phải loại quý, không phải lại mệt hơn sao?Bà tươi cười vài phần, nói: "Cháu bệnh nặng mới khỏi, lại sắp xuất giá, vẫn nên ở trong nhà thật tốt. Cháu yên tâm, buổi chiều cô sẽ cho người đi chọn cho cháu. Nhất định sẽ chọn cho cháu cái đẹp nhất."Khúc Tiểu Tây: "Cô cô, cô xem cổ tay của cháu."Cô đem tay nhỏ nhi duỗi ra, ôn nhu: "Cô cảm thấy, có phải cũng thiếu cái gì hay không?"Lời nói này, vừa rồi bà cũng đã nghe qua.Đứa cháu gái này, bà biết nó đang muốn cái gì.
Khúc thị: "Cháu chỉ là một cô gái nhỏ, đang trong độ tuổi thanh xuân thiếu nữ, đúng thật có hơi ít đồ trang sức. Chỉ là cháu cũng nên hiểu cho cô, gia đình này sống cũng không dễ dàng, tóm lại cô sẽ không để cháu chịu thiệt, khẳng định trước khi cháu gả đi sẽ đặt một bộ cho cháu."Khúc Tiểu Tây mắt mở to: "Cảm ơn cô cô, chính là, một cái vòng tay vàng cũng không phải quá nhiều tiền đâu."
Giọng nói bà dịu dàng: "Cháu còn nhỏ, cũng không cần quá nhiều trang sức!"Cô lôi kéo Khúc thị lay động: "Cô cô, cháu rất muốn! Ở nhà này, chẳng lẽ chỉ một cái vòng tay mà cô cũng không làm chủ cho cháu được sao?"Khúc thị hít sâu một hơi: "Vậy được rồi."
Bà lại nói: "Trong nhà còn rất nhiều việc, cô cũng đang vội, cháu ở đây bồi dưỡng cơ thể thật tốt. Có yêu cầu gì cứ tới tìm cô. Người trong viện, cháu cứ việc tùy ý sai bảo."Khúc Tiểu Tây lập tức nói: "Cháu muốn Liễu bà phục vụ cho ba anh em nhà cháu."Cô vừa nói xong, mắt to nhìn Khúc thị không chớp mắt, Khúc thị cứng đờ một lát, sau đó tươi cười, nói: "Được!"Khúc Tiểu Tây: "Còn có bà ấy phải dọn bồn cầu cho chúng cháu nữa."Khúc thị: "Đại tỷ ơi, Liễu bà cũng đã xin lỗi, chúng ta khoan dung độ lượng một chút không phải tốt sao..."
Không chờ bà ta nói xong, Khúc Tiểu Tây liền la lối khóc lóc: "Cháu không sao! Cô cô, trước đó bà ấy đối xử với bọn cháu không tốt như vậy, cô không thể xả giận cho bọn cháu sao. Cô cô."Khúc thị: "Vậy được rồi."
Mặc dù là tâm phúc, nhưng cũng chỉ là một người giúp việc.Khúc thị cũng không để ý, nhưng ở đây lâu thật sự chịu không nổi, Khúc Tiểu Tây không ngừng muốn cái này muốn cái kia. Thật sự là vô cùng phiền phức.Bà nói: "Cô đi về trước."Khúc Tiểu Tây: "Được ạ."Cô ngoan ngoãn múa may khăn tay nhỏ, nói: "Cô cô đi thong thả."
Mắt vừa thấy Khúc thị rời đi, Khúc Tiểu Tây hơi hơi nhướng mày, thầm nghĩ: Hôm nay, mức độ chịu đựng của Khúc thị đối với cô tăng lên một ít, xem ra, hai ngày này hẳn lại có chuyện xảy ra.Hai anh em đang ở phòng bên cạnh vừa thấy Khúc thị rời đi cũng đều chạy tới.Tri Thư lo lắng hỏi: "Em gái, bà ta bắt nạt em sao?"Tri Kỳ cũng lo lắng nhìn Khúc Tiểu Tây.Khúc Tiểu Tây lắc đầu: "Không!"Mũi chân Tri Thư đảo một vòng, thấp giọng: "Chiếc xe hôm nay bọn họ đi đón chúng ta, là của nhà mình!"
Tri Kỳ phồng lên quai hàm, lông mày nhăn nhúm, nho nhỏ nói: "Cô cô là đồ trứng thối."Khúc Tiểu Tây đè lại hai người, thấp giọng: "Về sau, cái gì không nên nói đừng nói."Hai người mắt to đều nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây ý vị thâm tường: "Tai vách mạch rừng, chúng ta phải cẩn thận."
Hai chàng trai lập tức nghe lời gật đầu.Khúc Tiểu Tây: "Hiện tại, em có nhiệm vụ cho hai người."Tri Thư nhanh nhẹn: "Em gái nói đi!"Tri Kỳ cũng nhanh nhảu ưỡn ngực, tỏ vẻ chính mình càng có thể."Mấy ngày nay, em sẽ đòi hỏi nhiều loại đồ ăn, hai người theo em ra cửa chọn mua."Khúc Tiểu Tây: "Mỗi một chuyện, hai người đều phải nhớ rõ; mỗi một cửa hàng đi vào, đều phải hỏi thăm rõ ràng cửa sau được không."
Tuy rằng trước mặt cô là hai người, một người "Bảy tuổi", một người còn chưa đủ 6 tuổi.Nhưng Khúc Tiểu Tây lại không xem bọn họ như trẻ con, cô nắm lấy tay hai người, nói: "Chuyện này, giao cho hai người!"Hai chàng trai kiên định, đôi mắt cam kết: "Chúng ta nhất định sẽ làm tốt!"
Từ đầu đến cuối, cô đều không có nghĩ tới chuyện một mình bỏ trốn!Cô vén tay áo, lộ ra gương mặt tươi cười: "Ba anh em chúng ta, một lòng đồng tâm!""Một lòng đồng tâm!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...