Editor: Gà
Từ Yến Chu muốn rút tay về nhưng bị Cố Diệu giữ chặt, chàng cười nói: “Bên ngoài trời đang mưa nên hơi lạnh, ta đi tắm đã, nàng về giường ngủ trước đi.”
Cố Diệu đã đợi Từ Yến Chu cả đêm, mơ màng ngủ thiếp đi, cửa sổ để mở làm tay nàng cũng lạnh ngắt.
Nàng đứng dậy đưa tay sờ lên mặt Từ Yến Chu, rồi chạm vào bộ quần áo ẩm ướt trên người chàng, đi cả một đoạn đường không còn gặp mưa nhưng vẫn ướt đẫm.
Nàng nói: “…Ta đi nấu nước nóng, huynh thay quần áo đi, lát nữa sẽ có nước tắm.”
Với thời tiết này không cần dùng nước nóng để rửa mặt chải đầu lúc sáng sớm, nàng chỉ đành đi nấu: “Nhanh thôi, nếu lạnh quá thì lên giường nằm một lúc nhé.”
Từ Yến Chu: “A Diệu, ta không sao.”
Cho dù không sao nhưng trúng mưa vẫn không tốt, Cố Diệu trầm mặc, nàng muốn hỏi chàng có phải vết thương cũ lại tái phát hay chăng, nhưng nhất định chàng sẽ không chịu nói.
Số lần hiếm hoi chàng than đau đều là trước kia, càng đau chàng sẽ càng không rên một tiếng, ngược lại những lúc không đau sẽ cố ý giở trò để nàng đau lòng.
Cố Diệu lên tiếng: “Có sao hay không lòng huynh tự biết, ta đi nấu nước.”
Lửa trong bếp lò cực kỳ nóng, Từ Yến Nam luyện quyền xong trông thấy Cố Diệu vội vàng hành lễ: “Tẩu tử, vừa rồi đệ nhìn thấy huynh trưởng, huynh ấy về rồi sao?”
Đương lúc Cố Diệu ngẩn người, nàng quay đầu đáp: “Ừ, mới đi vác bao tải về.”
Từ Yến Nam chua xót: “Ca ca thật vất vả, buổi sáng cho ca ca ăn thêm một cái trứng già nhé, đệ sẽ không ăn.”
Cố Diệu mỉm cười: “Đủ ăn mà, chúng ta sẽ kiếm nhiều tiền, nuôi thêm mấy con gà mỗi ngày sẽ được ăn trứng.”
Từ Yến Nam tuổi nhỏ, ngây thơ đáng yêu nhưng nói rất đúng, Từ Yến Chu vất vả rồi.
Gánh trên vai tính mệnh của hàng vạn tướng sĩ, chàng đã bước đi trên con đường không có lối về, từ khi bắt đầu chỉ còn cách tiến đến cuối đường.
Cho nên, vết thương cũ có đáng là gì.
Sống mũi Cố Diệu tê dại, nghe Từ Yến Nam nói: “Tẩu tử đừng ghét bỏ ca ca nha, đợi đệ trưởng thành sẽ kiếm tiền cho ca ca và tẩu tẩu tiêu xài.”
Cố Diệu xoa đầu cậu nhóc hỏi: “Sáng nay A Nam muốn ăn gì?”
Từ Yến Nam ngoan ngoãn đáp: “Ca ca ăn gì đệ sẽ ăn cái đó.”
Cố Diệu mỉm cười: “Vậy ta sẽ hỏi ca ca của đệ.”
Nàng nấu sôi một nồi nước rồi xách vào phòng.
Từ Yến Chu không thay quần áo mà chỉ cởi áo giáp ngoài, nửa trên để trần, chỉ mặc độc một cái quần ở bên dưới.
Chàng tiến lên nhận lấy thùng gỗ, đổ nước nóng vào thùng tắm rồi pha thêm một thùng nước lạnh: “Chân hơi đau một chút, tay chân lạnh chỉ cần ngâm trong nước nóng là ổn, những chỗ khác không sao.”
Thả thùng gỗ xuống, ngày trước chàng hay than thở vì muốn được Cố Diệu quan tâm nhiều hơn, nhưng bây giờ lại vì không để nàng phải lo lắng mới giải thích rõ ràng, chàng phải ở bên cạnh Cố Diệu cho đến già nên nhất định cần chăm sóc cơ thể thật tốt.
Chàng chân thành nói: “Có thời gian sẽ đến hiệu thuốc xem thế nào, nghe lời đại phu, cần uống thuốc ta sẽ uống.”
Cố Diệu khẽ gật đầu: “Ừ…Huynh còn đứng đó làm gì, nước sắp lạnh rồi.”
Từ Yến Chu cởi quần bước vào thùng tắm, khẽ than một tiếng: “Nước hơi nóng.”
“Pha với nước lạnh rồi, nóng một chút cũng không sao, xua bớt hàn khí.”
Cố Diệu đứng sau lưng chàng, xắn tay áo giúp chàng lau người: “Phải nấu ít nước gừng cho các tướng sĩ, dính mưa cả đêm dù thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi.”
Từ Yến Chu tán thành: “Ừ, nên nấu.”
Chàng nghĩ, Cố Diệu cẩn thận hơn chàng rất nhiều, chàng không thể không có nàng bên cạnh.
Nước trong thùng tắm rất nóng, cơ thể Từ Yến Chu dần dà ấm trở lại, chàng ho khẽ khiến người sau lưng lo lắng vội hỏi.
“Cổ họng khó chịu à?”
Họng chàng hơi khô, chưa đến mức khó chịu, chàng nói: “Hơi khát.”
Cố Diệu đặt khăn xuống đi sang bên cạnh rót một chén nước: “Uống một ngụm thanh cổ họng, lát nữa ta sẽ nấu canh gừng.”
Từ Yến Chu uống cạn nước trong chén liền cảm thấy ấm áp hơn, chàng xoay người kéo chiếc khăn nói: “Để ta tự làm.”
Trời đã sáng mà chàng lại là một đại nam nhân, hơn nữa phía sau có người mình thích, sao có thể không có cảm giác gì được.
Trong làn nước trong vắt không che giấu được thứ gì, Cố Diệu sững sờ một lúc chẳng biết phải thế nào.
Sáng sớm yên tĩnh, trong thùng tắm vẫn còn bốc hơi nóng, Từ Yến Chu phát hiện Cố Diệu đang đỏ mặt, chàng kéo tay nàng qua tấm khăn: “Đừng đi.”
Ngã người vào trong thùng tắm, Cố Diệu bổ nhào lên ngực Từ Yến Chu.
Vết thương trên mặt chàng đã kết vảy chuyển sang màu sẫm.
Đáy lòng Cố Diệu khẽ động, nàng chậm rãi đến gần hôn lên vết thương.
Ngứa ngáy vô cùng.
Từ Yến Chu than khẽ: “Chẳng biết có để lại sẹo không nữa.”
“Có sẹo cũng không sao, ta thích.” Nàng nâng tay chạm lên mặt chàng, hai người cách rất gần tưởng chừng có thể nhìn rõ mọi thứ, dẫu mang sẹo thì người trước mặt vẫn rất anh tuấn.
Nhịp đập trái tim Từ Yến Chu tăng mạnh, không thể nhịn được nữa, cúi đầu trực tiếp hôn lên môi nàng.
Nước trong thùng tắm ấm nóng, chàng vươn tay muốn kéo vạt áo.
…
Động tĩnh bên ngoài ngày càng lớn, mấy người Lư thị đã dậy.
Nếu đây là buổi tối, Từ Yến Chu nhất định sẽ nhịn không được làm đến bước cuối cùng.
Chàng hôn nhẹ lên khóe mắt Cố Diệu: “A Diệu, chờ thiên hạ thái bình, chúng ta bái đường nhé.”
Trong mắt chàng là hàng ngàn ánh sáng: “Lễ thành thân lần trước ta bị thương không thể bái đường nên vẫn luôn hối tiếc, chúng ta sẽ có hôn thư, sính lễ, ta muốn đường hoàng rước nàng về, sau đó đứng trước thiên địa bái một lần.”
Khóe mắt Cố Diệu phiếm hồng, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
***
Ban ngày phải đến Dự Châu nấu nước gừng, gừng già trong các thành đều thu hái toàn bộ, thái sợi nấu thành trà gừng đường nâu cho các tướng sĩ uống.
Gừng do mỗi nhà tự trồng, vị cay nồng, dù ăn cả năm cũng không thể hết.
Dân chúng biết ơn công lao của quân lính nên bán gừng với giá thấp, chỉ mấy văn tiền một cân, rất rẻ.
Trà gừng đường nâu được nấu trong một cái nồi lớn.
Đây là lần đầu tiên các hán tử trong quân doanh uống loại nước này, vừa ngọt vừa cay, hương vị rất lạ, có điều vừa uống xong cả người đều ấm áp, không còn cảm thấy lạnh nữa.
Mỗi người một chén trà gừng lớn, Cố Diệu rất bận rộn nhưng lúc nấu trà gừng nàng vẫn thường xuyên ngẩn người, bất giác nghĩ đến câu Từ Yến Chu đã nói.
Chàng nói muốn bái đường một lần nữa.
Trước kia Cố Diệu vẫn cảm thấy Từ Yến Chu lòng mang đại nghĩa, chẳng đành lòng nhìn chàng chết đi, chàng phòng thủ biên cương, bảo vệ Đại Sở không nên mất mạng một cách oan uổng như vậy.
Cho nên nàng đã liều mạng cứu chàng về.
Sau này chung đụng càng lâu, người này dần bước vào lòng nàng không thể đuổi đi được, Cố Diệu biết bọn họ là người một nhà.
Từ Yến Chu rất tốt với nàng, biết tôn trọng và luôn suy nghĩ cho nàng, một người như thế ở chung thời gian dài có thể không thích sao?
Chuyện bái đường nàng chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng Từ Yến Chu vẫn luôn nhớ kỹ, nàng cảm thấy rất vui.
Từ Ấu Vi phân phát trà gừng cho các tướng sĩ, đến lượt Sở Hoài nàng lập tức vục sâu cái muôi xuống đáy lấy sợi gừng lên.
Một chén đầy, nàng không hề bất công, những người khác đều nhiều như vậy.
Nhưng sợi gừng trong chén của Lưu Vĩ Trạm chỉ có một chút xíu.
Hắn nói: “Gừng trong thịt hầm ta cũng không thích ăn.” Nấu như thế này, ngon mới lạ.
Từ Yến Chu ngửa đầu uống một hớp lớn, nhai gừng nuốt xuống.
Mặt chàng không đổi sắc khen: “Rất ngon.”
Mắt Sở Hoài chưa nháy lấy một lần, học theo Từ Yến Chu nhai hết sợi gừng: “Hương vị rất tốt.”
Lưu Vĩ Trạm ghét bỏ: “Vậy các ngươi ăn nhiều một chút, còn tới mấy nồi đấy.”
Đừng mơ lừa hắn ăn gừng nhé, gừng có gì ngon đâu chứ.
Cố Diệu ngăn lại: “Một chén đủ rồi, uống xong đừng quanh quẩn ở chỗ này nữa.”
Từ Yến Chu cầm chén đi rửa, chàng nói: “Ta đi đây.”
Cố Diệu đáp: “Đi đi, nên làm gì thì làm.”
Từ Yến Chu cảm thấy Cố Diệu thay đổi quá nhanh, rõ ràng buổi sáng vẫn còn vui vẻ, chàng gật đầu dẫn người rời đi.
Lưu Vĩ Trạm tò mò hỏi: “Hình như phu nhân không được vui thì phải?”
Từ Yến Chu đáp: “Sáng nay ta mắc mưa, nàng không muốn ta bị nhiễm phong hàn cho nên mất hứng.
Lưu tướng quân, những chuyện thế này ngươi không hiểu đâu.”
Lưu Vĩ Trạm: “…”
Hắn không hiểu cái gì chứ, sao hắn có thể không hiểu, dù hắn không có tức phụ nhưng hắn lớn tuổi hơn Từ Yến Chu nha.
Lưu Vĩ Trạm sặc lại: “Cũng chưa chắc vì thế mà mất hứng.”
Từ Yến Chu nhíu mày: “Vậy thì vì sao?”
Lưu Vĩ Trạm giải đáp: “Bởi vì không kiếm được tiền, không lục soát được gì khó mấy ai vui vẻ? Nay Hoàng thượng đang ở Dự Châu nha, rồi thế nào…Nếu bắt được Hoàng thượng, chắc chắn phu nhân sẽ rất vui.”
“Trời đổ mưa sấm chớp, tại sao không nhân cơ hội này đưa binh đánh thẳng vào…” Lưu Vĩ Trạm ở bên cạnh lải nhải thêm lửa, chưa nhận ra Từ Yến Chu đã đi xa.
Cổng thành Dự Châu cần sửa, đường xá cũng cần sửa, Từ Yến Chu không rảnh để nghe những lời này, Dự Châu rất an bình.
Chiến sự vừa chấm dứt lại phải trải qua một trận mưa lớn, cả tòa thành bừng lên một sức sống mới, có điều hoa màu bên ngoài bị mưa đá dập đổ nát rất nhiều.
Cũng may đều là đậu phộng và khoai lang, mạ non nên không ảnh hưởng quá nhiều.
Cố Diệu phân phát trà gừng xong, lập tức đưa người đến hiệu thuốc, các tướng sĩ đều bị ngấm nước mưa, để phòng bất trắc trong quân doanh phải chuẩn bị thuốc chống phong hàn, cảm lạnh.
Nàng vào hiệu thuốc trong thành trước, mua xong lại đến trấn trên thu gom.
Dự Châu nhiều núi, không ít người trong thôn đều kiếm sống bằng nghề hái thuốc, sau đó đưa đến dược đường trong trấn bào chế, kiếm được nhiều tiền hơn làm ruộng.
Cố Diệu tìm một lượt các tiệm thuốc, sau đó chọn một nhà đến gõ cửa, người mở cửa là một nam tử trung niên, cửa mở ra một khe nhỏ, hắn vừa nhìn thấy Cố Diệu đã lập tức biến sắc.
Đêm hôm ấy chính là nữ tử này cõng người tới cầu y, hắn sợ đụng đến chuyện thị phi nên đuổi người đi chỗ khác.
Sau này mỗi khi nhớ tới hắn đều cảm thấy lương tâm bất an, thẹn vì y giả.
Sau đó lại có một người mặc áo giáp quan binh tìm tới cửa, hắn đã chỉ tay về một hướng, không hề khai ra chuyện bọn họ đã đi lên phía trước tìm tiệm thuốc khác.
Môi đại phu run rẩy: “Vị phu nhân này, thật xin lỗi chuyện ngày trước…”
Cố Diệu giật mình một lúc mới nhớ người này là ai: “Nửa đêm chạy đến cầu y quả thật đường đột, đa tạ ngài đã chỉ đường.”
Lưu Vĩ Trạm đứng ở phía sau, nhếch khóe miệng cười mỉa: “Xin lỗi cũng nên ra dáng một chút…”
Nào ngờ đại phu run tay chỉ vào Lưu Vĩ Trạm: “Phu nhân, chính là hắn, chính là hắn! Lúc đó hắn bức ta khai ra tung tích của các người, nhưng ta sống chết không nói…”
Lưu Vĩ Trạm: “…Ta không có! Ta không phải! Ta chưa nói!”
Trước đây Lưu Vĩ Trạm phụng mệnh truy tìm, phát hiện thi thể của Lý Thành Lượng trên núi gần đất Dự Châu, hắn lập tức tiến hành tra xét kỹ lưỡng khắp Dự Châu, đuổi tới hiệu thuốc, bắt trói các đại phu hỏi tung tích của Từ Yến Chu nhưng không thành.
Ngay cả lão đại phu trấn trên cũng không nói.
Lưu Vĩ Trạm vội vàng chuyển đề tài: “Đa tạ ngài đã chỉ đường, đa tạ, đa tạ, bọn ta tới mua thuốc, có thuốc trị phong hàn không?”
Đại phu nhìn Cố Diệu đáp lời: “Có.”
Ra khỏi hiệu thuốc, đi về phía trước Cố Diệu đã tìm được lão đại phu ngày đó.
Lão đại phu lấy thuốc cho bọn họ xong, an vị ngồi vào bàn nhìn mạch án, Cố Diệu lên tiếng cảm tạ.
Đi khắp các hiệu thuốc ở Dự Châu một lần, bọn họ đã thu gom được rất nhiều thuốc.
Quân doanh nhất định không thể thiếu thuốc, Dự Châu được bao quanh bởi đồi núi, nàng muốn trồng dược liệu làm thuốc như nhân sâm, hoặc cam thảo và cây kim ngân.
Nàng đề nghị: “Lưu tướng quân, ngươi đi hỏi một chút những loại dược liệu nào có thể trồng, chúng ta sẽ mở đất trồng thảo dược.”
Lưu Vĩ Trạm đổ mồ hôi lạnh: “Được, ta sẽ đi hỏi, bảo đảm đất trên núi đều dùng để trồng dược liệu.”
Vốn dĩ hắn còn muốn lấy chỗ này xây trang trại nuôi heo thả gà.
Cố Diệu gật đầu: “Hỏi xong thì mời Trương đại nhân đến đây xem phải trồng thế nào.
Biên quan mênh mông rộng lớn, Cố Diệu thở phào một hơi: “Phần đất còn lại có thể dùng để nuôi heo thả gà, ta nhớ ở đây có một con sông nhỏ, rất hợp để nuôi vịt và ngỗng.”
Lưu Vĩ Trạm nhỏ giọng hỏi: “Có thể không?”
Cố Diệu đáp: “Đương nhiên, nhiều đất như vậy làm sao trồng hết được, còn rất nhiều nơi để chăm vật nuôi.”
Lưu Vĩ Trạm nặng nề gật đầu: “Phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành mọi việc.”
Đoàn người quay lại thành, thủ thành Dự Châu là một thanh quan, vì không tìm được căn nhà thích hợp nên bọn họ thuê một dịch quán ở tạm.
Quán trọ chuẩn bị cơm canh, hương vị cũng không quá tệ, ăn cơm xong Cố Diệu bảo: “Tình hình thế nào rồi? Nếu có thời gian cùng đến hiệu thuốc một chuyến.”
Từ Yến Chu đáp: “Bây giờ chưa thể đánh, ngày mai chúng ta đi.”
Hai quân giao chiến đều bị tổn hại rất nhiều, tĩnh dưỡng ba đến năm ngày sau đó mới tiếp tục xuất binh.
Tảng sáng ngày hôm sau, Cố Diệu đưa Từ Yến Chu lên trấn trên tìm lão đại phu.
Lão đại phu chẩn mạnh cho chàng rồi nói: “Trên người có vết thương cũ chỉ cần chữa trị từ từ, lão phu sẽ kê một đơn thuốc, không cần tiếp tục ăn nhân sâm.”
Lão đại phu vẫn còn nhớ hai người, đêm hôm đó trời tối hơn mọi ngày rất nhiều, Cố Diệu cõng Từ Yến Chu đến gõ cửa, lão nhìn không đành lòng nên gọi người tiến vào.
Khi ấy Từ Yến Chu chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, lão băng bó vết thương, kê thuốc uống, hiện tại người này đã trở lại với thân thể lành lặn.
Lão đại phu kê đơn thuốc mới, sau đó nói: “Bệnh vặt này chỉ cần trị tốt sẽ không đáng ngại, đảm bảo tướng quân và phu nhân có thể sống đến trăm tuổi.”
Cố Diệu thở hắt ra một hơi, nàng cảm thấy tảng đá trong lòng nhẹ nhàng buông xuống.
Lão đại phu từng khuyên nàng xem nhẹ chuyện sống chết, nhưng nàng đã vớt được Từ Yến Chu về rồi.
Lấy thuốc trả bạc, Cố Diệu xách túi thuốc ra khỏi dược đường, Từ Yến Chu giữ chặt tay nàng, đại phu nói chàng có thể sống đến trăm tuổi.
Từ Yến Chu của trước đây đã chết ở Ô Ngôn Quan, còn mạng sống của Từ Yến Chu bây giờ là Cố Diệu ban cho.
Chàng bất chợt khuỵu gối xuống: “A Diệu, nàng lên đây, ta cõng nàng.”
“Nếu nàng không chịu lên ta sẽ ôm nàng trở về.” Từ Yến Chu cố chấp: “Mau lên đây.”
Cố Diệu bối rối: “Huynh mau đứng lên, làm vậy còn ra thể thống gì.”
Chàng nói đúng sự thật: “Quá khứ nàng đã cõng ta, đổi lại ta cõng nàng thì có sai, ai dám nói gì ta?”
Cố Diệu cố cãi: “Khi đó trời tối, không ai nhìn thấy.”
“Nhưng ngày ấy ta bảo nàng tùy tiện ném ta ở chỗ nào đó, nàng không hề làm, A Diệu, nàng mau lên đây.” Cố Diệu tốt với chàng, mỗi một chuyện chàng đều ghi tạc trong lòng.
Trên đường có người ghé mắt nhìn sang, Cố Diệu bèn cúi đầu nằm sấp trên lưng chàng.
Từ Yến Chu vững vàng đứng lên: “Ta cõng thê tử của ta, ai dám nói gì.”
Tim Cố Diệu run lên: “Đi đứng đàng hoàng, không được làm ta ngã, không được nói chuyện!”
“Sẽ không, nàng yên tâm.” Từ Yến Chu rất vui sướng, nhưng chàng chỉ cõng được một đoạn ngắn.
Hai người cưỡi ngựa trở về, vừa tới quán trọ Từ Yến Chu lại muốn cõng Cố Diệu lên.
Cố Diệu tức tối: “Không lên phòng thì huynh cứ ngồi ở đây cả đêm đi.”
Từ Yến Chu: “…Muốn lên phòng.”
Biết tin sức khỏe Từ Yến Chu hoàn toàn bình phục, tất cả mọi người đều vui mừng.
Khóe mắt Lư thị ẩm ướt: “Khỏe rồi thì tốt, khỏe rồi thì tốt, sống lâu trăm tuổi, sống lâu trăm tuổi!”
Từ Ấu Vi cầm tay bà an ủi: “Nương, người đừng khóc, đây là chuyện vui mà.”
Lư thị lập tức lau sạch nước mắt: “Đúng, chuyện vui không thể khóc, người một nhà chúng ta đều phải sống thật tốt.”
Bây giờ Lư thị không còn cầu mong gì khác, chỉ hy vọng người trong nhà đều bình an.
Đợi sau này Từ Yến Chu và A Diệu bái đường, Từ Ấu Vi cũng thành thân, sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa.
Từ Yến Nam cũng kích động rưng rưng nước mắt: “Quá tốt, ca ca phải chăm sóc cơ thể thật tốt, đừng đi khiêng bao cát nữa, trong nhà đã có đệ rồi.”
Từ Yến Chu mặt không đổi sắc nói: “A Nam đệ phải chăm chỉ đọc sách, cho dù mỗi ngày đều đi sớm vệ muộn ta vẫn sẽ kiểm tra đệ.”
Từ Yến Nam càng cảm động hơn.
Đây là đại hỉ, theo lý phải ăn một bữa thật ngon, chỉ có điều bây giờ đang ở dịch quán nên đành phải ăn đơn giản một chút.
Đợi đánh thắng Từ Châu bọn họ lại ăn mừng luôn một thể.
—
Song, phía Từ Châu không hề an ổn, Chu Ninh Sâm ngã xuống ngựa, mặc dù không có gì nghiêm trọng nhưng ngã từ trên xuống gây ra nhiều vết thương trên người.
Tuy nhiên đây không phải chấn thương nghiêm trọng nhất, y bị dính một trận mưa chuyển thành phong hàn, bắt đầu phát sốt.
Sau khi Hứa thái y chẩn mạnh và kê đơn xong, dược đồng lập tức chạy đi lấy thuốc.
Hứa thái y thu gối xem mạch, nghiêng đầu thoáng nhìn Chu Ninh Sâm đang nằm trên giường.
Sắc mặt y trắng bệch, da môi bong tróc, mở mắt trừng trừng nhìn màn trướng trên đỉnh đầu, trong mắt đều là không thể tin, không cam tâm, còn có ghen ghét.
Hứa thái y thu hồi tầm mắt: “Hoàng thượng, tâm hỏa tích tụ, phải thả lỏng mới có thể nhanh khỏi bệnh.”
Chu Ninh Sâm lên tiếng: “Hứa thái y kê thuốc xong rồi thì lui ra đi.”
Hứa thái y hành lễ cáo lui, trong phòng chỉ còn lại Nguyên Bảo hầu hạ, Chu Ninh Sâm ho khan hai tiếng, giãy dụa ngồi dậy.
Nguyên Bảo buông chén xuống, nhanh chóng tiến lên đỡ y: “Bệ hạ, bảo trọng thân thể.”
Toàn thân Chu Ninh Sâm vô lực: “Trẫm không sao, truyền Trấn Viễn Hầu tiến vào.”
Đại chiến lần này, y không thể xảy ra chuyện.
Chẳng bao lâu Trấn Viễn Hầu đã bước vào, Chu Ninh Sâm gặp nạn, mọi gánh nặng đều đổ lên đầu hắn, Trấn Viễn Hầu còn phải để ý tới sức khỏe của Chu Ninh Sâm, thật sự sứt đầu mẻ trán.
Chu Ninh Sâm dựa vào chiếc đệm mềm phía sau, y hỏi: “Tình hình ở Vân Châu thế nào?”
Trấn Viễn Hầu đáp lời: “Từ Yến Chu hạ trại cách Dự Châu ba mươi dặm, rất khó đánh.”
Chu Ninh Sâm ho khan vài tiếng: “Đại tướng quân nói xem tiếp theo nên làm gì?”
Trấn Viễn Hầu nhướng mi, lần này Từ Yến Chu ra trận rất hung hãn và kiên định, dù tử thủ vẫn không thể giữ được, chủ động tiến công chẳng khác nào đưa bản thân vào chỗ chết.
Chỉ cần chiếm được Từ Châu và Ngu Thành thì không còn bao lâu nữa Từ Yến Chu sẽ đánh thẳng vào Thịnh Kinh, cho dù nói như vậy thật sự đại nghịch bất đạo, nhưng ông trời đã định Đại Sở sẽ thất bại.
Đánh không được chỉ có thể chiêu hàng, trao một tước vị và quyền lợi ổn thỏa, vì một Từ gia yên bình và lấy lại trong sạch cho mình, có lẽ Từ Yến Chu sẽ đồng ý thu binh.
Nhưng Trấn Viễn Hầu biết, chuyện này căn bản không có khả năng.
Mấy ai dễ dàng từ bỏ ngôi vị hoàng đế, từ đầu đã không nên đánh, bây giờ chẳng những không bắt được Từ Yến Chu còn khiến Đại Sở mất đi mấy tòa thành.
Qua Từ Châu và Ngu Thành, Từ Yến Chu sẽ đánh vào Thịnh Kinh.
Trấn Viễn Hầu khuyên can: “Bệ hạ, long thể quan trọng, chưa biết lúc nào Từ Yến Chu sẽ đánh tới, thần khẩn cầu bệ hạ hồi kinh dưỡng thương.”
Chu Ninh Sâm nhếch môi cười mỉa mai: “Ngươi bảo trẫm bỏ trốn, bảo trẫm trốn về Thịnh Kinh?”
Trấn Viễn Hầu quỳ trên mặt đất: “Hoàng thượng, long thể làm trọng.”
Chu Ninh Sâm nhắm mắt lại: “Không cần nhiều lời.”
Y đã ngự giá thân chinh, lẽ nào muốn y phải hốt hoảng chạy trốn trở về?
Đầu óc Chu Ninh Sâm choáng váng, rốt cuộc vì sao lại đi đến mức này, trước kia vì cái gì y không giệt cỏ tận gốc, một kiếm giết chết Từ Yến Chu?
Còn Từ Ấu Vi, nàng có biết y đã đến Dự Châu không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...