Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang


Chuyển ngữ: Mây
Chỉnh sửa: Sunny
Sau một trận gà bay chó sủa, Tần Chiêu dắt Cảnh Lê về nhà.
"Ngươi đã là người rồi sao lại còn sợ mèo?" Tần Chiêu thở dài.
Cảnh Lê nhỏ giọng nói: "Từ khi ta còn là người thì đã rất sợ rồi..."
"Ngươi nói cái gì?"
"Không có gì hết." Cảnh Lê hắng giọng, chính trực nói: "Mèo đáng sợ lắm, cắn rất đau."
Cậu quyết định ngừng thảo luận vấn đề này với Tần Chiêu, chuyển đề tài: "Ngươi nói chuyện với cha của Thanh Nhi thế nào rồi?"
Tần Chiêu: "Ông ta đã đồng ý rồi, lễ bái sư ở lớp học hai ngày sau, Lâm Thanh Nhi sẽ tham gia."
Cảnh Lê tò mò chớp mắt: "Ngươi thuyết phục ông ta như thế nào?"
Tần Chiêu nói: "Ta đã đồng ý với ông ta một yêu cầu."
Cảnh Lê: "Yêu cầu gì?"
Tần Chiêu: "Bí mật."
Cảnh Lê: "...."
Cái này mà cũng phải bí mật sao!
Tần Chiêu hạ quyết tâm không nói cho Cảnh Lê, mặc kệ cậu hỏi kiểu gì, hắn cũng không nói ra.
Hai người trước hết cùng nhau đi tưới rau, sau đó về nhà chuẩn bị cho khai giảng của thư viện.

Sau lễ bái sư sẽ chính thức nhập học, Tần Chiêu cần phải chuẩn bị trước sách vở và nội dung giảng dạy cần thiết.
Cảnh Lê giúp hắn chuẩn bị, lực chú ý rất nhanh bị dời đi, không bao lâu đã quên mất.
Buổi chiều, Tần Chiêu sắp xếp lại danh mục sách cần dùng đến, ngước nhìn lên khỏi mấy quyển sách, thấy Cảnh Lê đã nằm ngủ trên bàn.
Tần Chiêu vươn tay chọc chọc lên gò má mềm mại của cậu.
Thiếu niên ngủ rất say, bị hắn trêu chọc cỡ nào cũng không tỉnh, chỉ cau mày lầm bầm gì đó rồi xoay sáng hướng khác ngủ tiếp.

Một bên má cậu bị đè lên sách thành màu hồng, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Tần Chiêu đứng dậy đi đến cạnh Cảnh Lê, một tay ôm vai, tay còn lại đặt dưới đầu gối, ôm cậu lên.
Dáng người Cảnh Lê gầy nhỏ, cũng rất nhẹ cân, nhưng khi ôm lên vẫn hơi quá sức với Tần Chiêu.

Hắn bế Cảnh Lê đi từng bước về phía giường, nhẹ nhàng đặt người xuống.
Sau khi làm xong, Tần Chiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hô hấp có chút không ổn.
Trầm Hoan tán trong cơ thể đã giải được hơn bảy tám phần, nhưng những năm qua thân thể bị thuốc phá hủy quả thực nặng nề, e rằng không phải một hai ngày là có thể hồi phục lại hoàn toàn.
"Ta phải sớm bình phục thôi...."
Tần Chiêu ý tứ sâu xa thở dài một hơi, vòng tay ôm Cảnh Lê nằm xuống, nhớ lại những gì đã thương lượng với cha Lâm.
"Đáp ứng một nguyện vọng của ta? Vậy ngươi nói thử xem, nguyện vọng đáng giá như thế nào để khiến ta đổi ý." Trong Lâm gia tối om, đồ đạc thì rất tồi tàn nhưng đều được lau chùi sạch sẽ, trong không khí nồng nặc mùi rượu.
Cha Lâm ngồi trên chiếc ghế chính giữa nhà, quơ quơ chiếc bình rỗng trên bàn.
Tần Chiêu: "Ngọc Nương."
Động tác của cha Lâm ngừng một chút.

Ông ta cười nhạo: "Nha đầu chết tiệt đó, cái gì cũng nói hết cho ngươi."
"Mấy năm nay ông trốn trong thôn này, không dám giao tiếp với người khác, lại càng không để Thanh Nhi tới trấn trên, ông vẫn lo lắng bi kịch của gia đình Ngọc Nương liên lụy đến nàng ta sao?" Tần Chiêu hỏi, "Cha của Ngọc Nương đã phạm phải tội gì?"
Cha Lâm im lặng một lúc, sau đó bật cười: "Ngươi đừng nói là ngươi có thể giúp gia đình nàng rửa sạch oan khuất nhé? Ta có nghe nói sang năm ngươi sẽ tham gia khoa cử, còn có thể làm quan.

Nhưng ngươi cũng chẳng giúp được bọn họ đâu, đừng nghĩ nữa."
Tần Chiêu làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Ngọc Nương đã qua đời nhiều năm như vậy, ông vẫn phải trốn đông trốn tây, có thể thấy được cha bà ấy đã phạm tội không hề nhẹ.

Hẳn là bị tru di cửu tộc đúng chứ?"
Lâm thúc: "Câm miệng."
Tần Chiêu bình tĩnh nói: "Lẽ ra chuyện này cũng không cần ta can thiệp, nhưng phu lang nhà ta không yên lòng, ta không muốn thấy y không vui.

Ta có thể đáp ứng với ông, ngày sau nếu có cơ hội sẽ điều tra cho ra chân tướng, thay cả nhà Ngọc Nương lật lại bản án này."
"Về phần Thanh Nhi cô nương, ta cũng sẽ căn dặn nàng ta không được rời khỏi thôn trước khi sự việc này kết thúc.

Như vậy ông có thể yên tâm rồi chứ?"
Cha Lâm trầm mặc một lúc lâu.

"Ta thực sự không hiểu nổi ngươi."
Sau một hồi lâu, ông ta trầm giọng nói: "Ngươi đã đoán được là tội tru di cửu tộc, vậy ngươi còn lội trong vũng bùn này làm gì? Xen vào việc của người khác, còn nghĩ mình có thể đấu lại họ?"
Tần Chiêu nói: "Thanh Nhi cô nương hiện giờ còn chưa cập kê, việc này hẳn là phát sinh vào hơn mười năm trước.

Phủ thành cách nơi này gần nhất là Giang Lăng, vậy nên mọi chuyện xảy ra ở phủ Giang Lăng."
"Nếu vậy thì sao?"
Tần Chiêu âm thầm thở dài, trong bóng tối không nhìn rõ ngũ quan: "Vậy thì không phải chuyện không liên quan rồi."
Lớp học vỡ lòng cử hành lễ bái sư đúng hạn, Tần Chiêu nhận bái lạy của học trò ham học trong thôn.
Thời gian dạy học của lớp học trong thôn cũng giống như trấn trên, cứ học mười ngày sẽ được nghỉ hai ngày, Tần Chiêu và trưởng thôn sẽ thay phiên nhau dạy, thỉnh thoảng Trần Ngạn An cũng tới hỗ trợ.
Thời gian lâu dần, bọn trẻ phát hiện trưởng thôn dạy học rất cổ hủ lạc hậu, đọc sách đến mức khiến người ta buồn ngủ, chẳng hứng thú nổi.

Còn Trần Ngạn An, mỗi lần hắn ta nói chưa được một nửa thì đã dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi bời, bị Tần Chiêu nhắc nhở mấy lần.
Chỉ khi đến lượt Tần Chiêu giảng bài, mặc dù rất nghiêm túc, bài giảng cũng rất tỉ mỉ nhưng không cứng nhắc, dễ hiểu, được học trò thích nhất.

Vì vậy, mỗi khi đến lượt Tần Chiêu lên lớp, bọn trẻ ở lớp đều rất chờ mong, luôn đến sớm để đợi.
Nhưng đời không như là mơ.
Tần tiên sinh dạy thì khỏi phải nói, chỉ là lên lớp không quá đúng giờ, toàn gần sát giờ mới đến.

Thậm chí thỉnh thoảng còn xin nghỉ để trưởng thôn hoặc Trần Ngạn An dạy thay.
Đến mùa đông, việc này càng trở nên thường xuyên hơn.

Lại là một ngày đến phiên Tần Chiêu dạy, trẻ nhỏ đã sớm đến trường đông đủ.
Trước khi khai giảng chỉ có mười một đứa trẻ đăng ký học, nay đã có mười lăm đứa, lớp học nho nhỏ ngày càng đông đúc hơn rồi.
Lâm Thanh Nhi viết xong chính tả bài văn đã giảng hôm qua, quay đầu nhìn ra cửa sổ, thở dài.
Tiên sinh lại đến muộn.
Trong trúc viện cách lớp học một bức tường, Tần Chiêu xoa xoa cái đầu mềm mại trong lòng, thì thầm: "Đã đến giờ rồi, dậy đi."
"Buồn ngủ..." Cảnh Lê chui vào trong lòng Tần Chiêu, hàm hồ nói: "Ngủ thêm một tí xíu nữa thôi, trời lạnh quá."
"..." Tần Chiêu nói: "Vừa nãy ngươi cũng nói y chang vậy."
Sau khi vào đông, Cảnh Lê càng khó rời giường hơn.
Chuyện này cũng không thể trách cậu.

Thân thể Cảnh Lê quanh năm đều lạnh, sau khi không có vảy cá che chở, tới mùa đông quả thực có chút khó khăn.
Thôn Lâm Khê cũng không đốt giường lò vào mùa đông, Tần Chiêu cũng đoán được cá nhỏ nhà hắn quá nửa sẽ sợ lạnh, vậy nên trước khi mùa đông tới đã chuẩn bị sẵn một vài chậu than ở nhà lại mua rất nhiều chăn bông, áo bông.
Nhưng có vẻ vẫn không có hiệu quả.
Mỗi ngày trước khi dậy, Cảnh Lê đều chui vào lòng Tần Chiêu non nửa canh giờ, khiến Tần Chiêu luôn đến lớp muộn.
Tần Chiêu hôn lên khuôn mặt lạnh như băng của Cảnh Lê, thấp giọng nói: "Ta đã hứa với bọn nhỏ hôm nay sẽ dạy chúng thanh luật, nếu không đi sẽ bị muộn mất."
"..." Cảnh Lê không hề động, như đang suy nghĩ chốc lát, nhắm mắt lại, từng chút từng chút nhích thân thể ra khỏi vòng tay của Tần Chiêu.
Sau đó trở mình vùi người dưới chăn bông, chỉ để lộ phần tóc sau đầu.
Tần Chiêu: "..."
Có nghĩa là hôm nay lại định trốn học rồi.
Cảnh Lê không chính thức báo danh bái sư, thế nhưng mỗi lần đến lượt Tần Chiêu dạy, cậu luôn cầm theo một chiếc ghế đẩu nhỏ để học ké.

Trưởng thôn vốn cho rằng việc này là không đúng, nhưng ai bảo Tần tiên sinh cưng chiều cậu, cũng không ảnh hưởng đến tiến độ giảng dạy nên ông đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Có điều đó đã là chuyện mấy tháng trước rồi.
Có lẽ là thời tiết chuyển lạnh, Cảnh Lê dạo gần đây rất hay buồn ngủ, không phải khi mặt trời đã lên cao thì không dậy nổi.

Cho dù thỉnh thoảng thức dậy đúng giờ đi theo Tần Chiêu đến lớp, cũng không kiên trì được bao lâu, chẳng mấy chốc mà nằm bò ra bàn ngủ say sưa..
Nghe nói rằng có một số loài cá vào mùa đông sẽ giảm hoạt động để tích trữ năng lượng, có lẽ nào cá nhỏ cũng vậy?
Nghĩ đến đây, Tần Chiêu đứng dậy rửa mặt, thay quần áo.
Bên cạnh không có ai, ổ chăn ấm áp chẳng mấy chốc đã lạnh ngắt.

Cảnh Lê co ro cả tứ chi thành một cục, đầu ngón chân lại đụng phải một vật ấm áp.
Đó là bình nước nóng mà Tần Chiêu đã rót cho cậu trước khi đi.
Nhưng cái này chỉ nóng mỗi một chỗ, còn lâu mới bằng được cả một người sống sờ sờ là Tần Chiêu, Cảnh Lê áp chân lên, vẫn còn cảm thấy buồn ngủ nhưng lại lạnh đến mức không ngủ nổi.
Thời tiết rách nát như là đòi mạng vậy.
Vừa mới đầu tháng chạp đã lạnh thế này rồi, sau này phải làm sao đây?

Cảnh Lê dụi mắt, đợi chân nóng lên rồi mới lê thân thể lờ đờ đứng dậy mặc quần áo.
Sau bếp có sẵn cháo và mì do Tần Chiêu nấu trước khi đi, được đun liu riu, vẫn còn nóng.
Cảnh Lê lạnh đến mức không thấy ngon miệng, chỉ ăn hai ngụm cháo rồi thôi, co ro ngồi bên bếp sưởi ấm.
Loáng thoáng có tiếng đọc sách truyền tới từ bên kia bức tường.
Trên lớp không ấm áp như ở nhà, ngồi lâu ở đó lạnh lẽo tới mức khiến chân đau đớn.

Đó cũng là lý do Cảnh Lê càng ngày càng lười biếng, thích trốn học.

Nhưng tân Chiều thì lại xui xẻo, ở trên lớp mấy canh giờ, lúc về hai tay đã lạnh buốt.
Nhưng cái người nào kia cố tình không chịu mặc dày thêm chút.
Cảnh Lê vừa nghĩ đến đây, nhìn lại quả thật thấy cạnh tủ bếp có đặt một chiếc áo choàng lông.
Cảnh Lê: "..."
Cái áo choàng này may bằng da thú, đầu đông Lý Hồng Vũ theo cha lên núi săn thú, săn được hai con sói.

Da thú hoàn chỉnh muốn bán phải lên trấn trên, Cảnh Lê tìm hắn ta mua mấy mảnh, rồi nhờ người may chiếc áo choàng này.
Da thú giữ ấm rất tốt, vừa lúc để Tần Chiêu mặc lên lớp.
Chắc là do khi vào bếp người nào kia thấy nóng, lúc làm điểm tâm tiện tay cởi ra đặt ở một bên, đến khi ra khỏi cửa lại quên cầm theo.
Người nào đó như thế này không phải một hai lần.
Cảnh Lê hơi lưỡng lự.
Hiện tại đã vào lớp được một lúc rồi, cậu thật sự không muốn cắt ngang giữa chừng.

Nhưng nếu không đi...
Trên lớp rất lạnh, Tần Chiêu sẽ bị ốm mất.
Cảnh Lê không còn lựa chọn nào khác, cầm áo choàng rồi đi ra cửa.
Bước vào đến sân, có thể nghe thấy tiếng Tần Chiêu đọc bài vọng ra từ trong phòng học, Cảnh Lê nhẹ tay nhẹ chân đi tới cạnh cửa nhìn vào trong qua khe cửa.
Không ai dám thất thần hay nói chuyện trong tiết của Tần Chiêu, trong phòng im ắng, mười mấy học trò ngồi nghiêm chỉnh.

Tần Chiêu ngồi trên bục giảng, trong tay cầm một quyển sách, vẻ mặt tập trung: "...!Thiên dục phi sương, tắc thượng hữu hồng hành dĩ quá; Vân tương tác vũ, đình tiền đã nghĩ trận tiên bài."*
*Nghĩa là: Ngày trời có sương, sẽ có hồng nhạn bay qua; Mây tới làm mưa, trước nhà đầy kiến đi thành hàng.

(một cách nhìn động vật để dự báo thời tiết, giống bài "chuồn chuồn bay thấp thì mưa..." bên mình ấy)
Hắn đột nhiên dừng nói, đặt quyển sách xuống: "Vào đi."
Cửa phòng học kẹt một tiếng mở ra, Cảnh Lê bước vào trước mắt bao người, hơi xấu hổ: "Tần Chiêu, ngươi lại quên mang theo áo này."
Tần Chiêu nghiêng đầu nhìn cậu, bình tĩnh nói: "Ngươi mới gọi ta là gì?"
Lại nữa rồi.
Cảnh Lê cảm thấy mọi ánh mắt đều nhìn mình, tai hơi nóng lên, lí nhí nói: "Tiên sinh."
Tần Chiêu gật gật đầu: "Chép lại bài giảng hôm nay một lần, ngày mai nộp lại cho ta, ngồi đi."
Cảnh Lê đặt áo choàng vào trong tay hắn, nhanh như chớp chạy xuống hàng cuối cùng dưới lớp ngồi xuống.
Khi lên lớp, Tần Chiêu luôn đối xử bình đẳng với tất cả học trò, ngay cả Cảnh Lê cũng không phải ngoại lệ.

Vốn dĩ đây không phải vấn đề gì to tát, nhưng tiền đề phải là cái tên vô liêm sỉ này không có sở thích bắt cậu gọi như thế ở trên giường...
Cảnh Lê xoa xoa vành tai đỏ bừng, vùi đầu vào sách.
Hôm nay Tần Chiêu giảng "Nhập môn Thanh luật".


Cảnh Lê đã học thuộc lòng cả bài từ lâu, dù có bị thiếu một canh giờ cũng không ảnh hưởng gì.
Chẳng mấy chốc đã đến trưa, bên ngoài lớp học vang lên tiếng chuông, Tần Chiêu đặt sách xuống: "Tan học."
Cả phòng học sôi trào vì câu này, mười mấy đứa nhỏ lập tức tản ra, túm năm tụm ba rời đi.

Lâm Thanh Nhi và Cảnh Lê ngồi ở hàng cuối cùng, đến tận lúc này mới dám trò chuyện với cậu: "Sao ngươi tới muộn vậy, thân thể không khỏe sao?"
Cảnh Lê lắc đầu: "Trời lạnh quá, ta không dậy nổi."
"Ngươi cứ như vậy mãi cũng không tốt, lúc nào cũng bị tiên sinh phạt chép sách." Lâm Thanh Nhi hỏi, "Sáng sớm trước khi đi tiên sinh không gọi ngươi dậy sao?"
Cảnh Lê qua loa đáp một tiếng, thầm nghĩ mỗi lần Tần Chiêu gọi cậu dậy đều hôn một tí, ôm một xíu, dậy được mới là lạ đấy.
Còn chép sách ý à, lại càng không cần lo lắng, dù sao Tần Chiêu cũng chỉ nói vậy, chứ chưa thật sự bắt cậu chép dù chỉ một lần.
Chẳng qua không chép xong thì phải trả giá chút xíu thôi.
"Ngươi còn chưa về sao?" Tần Chiêu mặc chiếc áo choàng đi tới, lạnh nhạt hỏi.
Lâm Thanh Nhi run lên vì sợ hãi, vội vàng nói, "Ta đi ngay bây giờ đây!"
Nó xong, luống cuống tay chân cầm lấy sách vở, nói "Tạm biệt tiên sinh" rồi vội vàng rời khỏi phòng học.
Trong phòng chỉ còn lại hai ngươi là Tần Chiêu và Cảnh Lê.
Cảnh Lê nhìn theo bóng lưng cô nương nọ, buồn bực: "Một tiểu cô nương ngoan ngoãn là thế, hiện giờ lại sợ ngươi như vậy, người đã làm gì nàng ta rồi?"
So với lão cổ hủ trưởng thôn khắc nghiệt nghiêm túc, luôn trừng phạt người ta kia, thái độ của Tần Chiêu đối xử với học trò có thể nói là dịu dàng như nước, thế mà mọi người vẫn cứ sợ hắn hơn trưởng thôn.
Tần Chiêu rũ mắt nhìn cậu rồi dựa vào bàn trước mặt Cảnh Lê: "Nhưng ngươi không sợ ta."
"Ta sợ người mà." Cảnh Lê ôm lấy cổ hắn, nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ kia: "Chẳng qua ta chỉ sợ tiên sinh nhà ta, không sợ phu quân."
Tần Chiêu bật cười.
Cá nhỏ ngày càng biết cách dỗ ngọt người khác, khiến hắn chỉ biết bó tay.
Tần Chiêu quấn người nọ vào trong áo choàng, hôn lên đuôi mắt cậu, thấp giọng nói: "Tiên sinh tan lớp rồi, để phu quân đưa ngươi về nhà."
Hai người về tới nơi, Cảnh Lê ghét trong nhà lạnh lẽo bèn theo Tần Chiêu vào sau bếp.
"Trưa nay muốn ăn gì?" Tần Chiêu mở vung thấy đồ bên trong thì nhíu mày, "Ngươi không ăn sáng?"
"Ta có ăn mà." Cảnh Lê lấy một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh bếp lò, "Ăn cháo."
Tần Chiêu: "Chỉ ăn nửa bát."
Cảnh Lê co người lại bên bếp lửa, nhỏ giọng nói: "Vậy cũng là ăn rồi."
Tần Chiêu nhìn bộ dạng của cậu, hơi lo lắng: "Đưa tay đây, ta bắt mạch cho người."
"Không cần đâu." Cảnh Lê lạnh đến mức không muốn nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu lên, "Mấy hôm trước ngươi vừa chẩn mạch rồi mà, không có chuyện gì đâu."
Tần Chiêu: "Nhưng mấy ngày nay ngươi ăn không ngon miệng.

Thân thể thật sự không khó chịu chứ?"
Khuôn mặt của Cảnh Lê phản chiếu ánh lửa trên bếp, cậu nói, "Chỉ lạnh quá thôi."
Tần Chiêu: "Cố gắng thêm mấy ngày nữa, ta đã viết thư cho Tiết tiên sinh, hỏi ông ấy xem có tiện cho chúng ta đi trấn trên ở một thời gian không.

Ở trấn trên ấm áp hơn trong thôn nhiều, chúng ta có thể ở đến sau khi thi huyện rồi hãy về, tiện ở bên đó ăn tết luôn."
Ánh mắt Cảnh Lê sáng ngời, rồi lại nghĩ tới gì đó, lo lắng hỏi: "Vậy lớp học phải làm sao bây giờ, còn cách thi huyện những hai tháng nữa mà."
"Sắp đến Tết rồi, trong thôn sẽ rất bận rộn, không thể dạy được.

Về phần thời gian còn lại, trưởng thôn có thể thay ta phụ trách."
Tần Chiêu thở dài nhéo nhéo tai Cảnh Lê: "Bằng không thì sao bây giờ, ta không thể để phu lang nhà ta ăn đói mặc rách ở đây được, nói ra thì người khác sẽ nhìn ta thế nào đây hả?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui