Cảnh Lê cũng rất tức giận, hận không thể ngay lập tức đánh cho tên gõ cửa vô liêm sỉ kia một trận.
Hôm nay làm sao vậy, những người này hẹn nhau từ trước rồi đúng không, quấy rầy chuyện tốt của người khác sẽ bị thiên lôi đánh đấy biết không!
— Hoàn toàn không thấy cậu và Tần Chiêu ban ngày ban mặt ở trong phòng tuyên dâm có gì không đúng.
"Nếu vẫn là Trần Ngạn Ạn, ta nhất định phải viết thư cho A Dịch nói xấu hắn!" Cảnh Lê căm giận nói.
Tần Chiêu thân mật cọ chóp mũi lên hai má Cảnh Lê, thấp giọng nói: "Hơn phân nửa không phải hắn ta."
Tiếng gõ cửa lần này không thô lỗ như lúc trước của Trần Ngạn Ạn, nhưng bởi vì không có tiếng gọi nên cũng không nhận ra được là người nào.
Hai người chậm chạp không ra mở cửa, nhưng tiếng đập cửa vẫn mãi chưa dừng, giống như biết chắc Tần Chiêu có ở nhà.
Trông chờ đối phương tự rời đi là không có hy vọng.
Tần Chiêu thở dài, kéo Cảnh Lê ngồi dậy, giúp cậu chỉnh lý lại quần áo tán loạn: "Tối nay ta sẽ làm tấm biển kia."
Lỗ tai Cảnh Lê hơi đỏ, nhưng không muốn để Tần Chiêu cảm thấy mình quá dục cầu bất mãn, không dám tỏ ra quá tức giận.
Cậu quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Ngươi mau đi mở cửa đi, đã nói ban ngày đừng..."
"Ừ, không có lần sau." Không nói cái khác, hắn bị quấy nhiễu liên tục cũng chịu không nổi.
Tần Chiêu cúi đầu hôn môi Cảnh Lê, xoay người đi ra sân.
Khi vừa nghe thấy tiếng đập cửa, Tần Chiêu đã cảm thấy đối phương không lỗ mãng giống như người trong thôn.
Người tới gõ cửa không nhanh không chậm, gõ vài cái dừng vài cái, khí lực cũng không lớn, lịch sự hơn nhiều so với Trần Ngạn An.
Sau khi mở cửa, Tần Chiêu đã xác minh được suy đoán của mình.
Là vị thư sinh gặp qua trong hội thơ ở trấn trên trước kia, Nghiêm Tu.
So với ngày hội thơ Trung Thu thì người này rõ ràng tiều tụy đi rất nhiều.
Bọng mắt xanh tím, râu mấy ngày cũng chưa xử lý, mà ngay cả quần áo cũng không thay.
Áo gấm vốn dĩ tinh xảo đẹp đẽ quý giá bị hắn mặc đến nhăn nhúm, tóc buộc tùy ý sau đầu, lôi thôi như chưa từng rửa mặt chải đầu.
Hơn nữa...
"...!Xui xẻo, quá xui xẻo." Nghiêm Tu cúi đầu nắm mảnh vải trước ngực, dùng khăn chà sát thật mạnh, miệng không ngừng mắng chửi.
Nếu như không nhìn nhầm, thứ dính ở trước ngực người này chắc là phân chim.
Tần Chiêu muốn nói lại thôi: "Ngươi..."
"Tần, Tần tiên sinh!" Nghiêm Tu lúc này mới chú ý đến cửa đã mở, thấy Tần Chiêu nhìn chằm chằm động tác của mình, cười hậm hực với hắn, "Chim chóc trong núi quá nhiều, ta mới đứng đây gõ cửa vài cái đã có mấy con chim bay qua đỉnh đầu."
Tần Chiêu lúc này mới chú ý đến, bên chân hắn cũng rơi không ít phân chim.
Tần Chiêu: "..."
Xem ra cá nhỏ nhà hắn thật sự tức giận không nhẹ.
Tần Chiêu đang muốn mở miệng hỏi ý đồ hắn đến đây, đối phương bỗng nhiên lui về sau nửa bước, cúi người vái hắn một cái thật sâu: "Học trò lúc trước đã đắc tội nhiều, mong Tần tiên sinh thứ lỗi!"
Thái độ của Nghiêm Tu với hắn khác một trời một vực so với hôm Trung Thu đó.
Tần Chiêu đại khái có thể đoán được nguyên nhân thay đổi lần này, bình tĩnh nói: "Nếu như ngươi đến đây chỉ để nói điều này, chuyện hôm đó ta không để trong lòng, mời về đi."
Hắn nói xong định đóng cửa, Nghiêm Tu đã bước bên một bước: "Không phải!"
Mùi trên người hắn hiện tại thật sự rất khó tả, Tần Chiêu bất động thanh sắc lui về phía sau né tránh, đối phương cũng nhận thấy được điều này, ngượng ngùng thu hồi tay: "Ta...!Học trò còn một chuyện muốn nhờ."
Gương mặt Nghiêm Tu hốc hác, nhưng đôi mắt lại sáng lạ thường, vội vàng nói: "Ta muốn bái ngài làm thầy!"
Tần Chiêu: "..."
Cảnh Lê vừa mặc quần áo xong đi đến trong sân: "?"
Khoảng thời gian này quả thật có không ít văn nhân muốn bái sư.
Thôn trấn nhỏ, tin tức lưu thông rất nhanh.
Sau khi Tần Chiêu làm ra câu thơ kia, văn nhân ở trấn trên một giây cũng không ngừng, hỏi thăm rõ ràng rành mạch thông tin của hắn.
Tần Chiêu không chỉ có tài làm thơ, trước kia hắn dạy cho Trần Ngạn An mấy bài kinh văn, lý giải của hắn về kinh văn, thậm chí làm cho thầy giáo của Trần Ngạn An – cũng chính là thầy giáo của Nghiêm Tu, vị Tống tú tài mở tư thục ở trấn trên khâm phục không thôi.
Lại càng không cần nói, người này còn từng đi huyện thành, giúp đỡ huyện lệnh đại nhân xử lý nạn lũ lụt nhiều năm.
Loại sự tích này một khi đã lưu truyền ra trong giới văn nhân, càng hấp dẫn hứng thú của quần chúng.
Có thể có thành tích bậc này, trên người Tần Chiêu có công danh hay không ngược lại đã trở lên không còn quan trọng.
Về phần lai lịch của Tần Chiêu không rõ, lại còn mất toàn bộ trí nhớ, văn nhân ở trấn trên ngược lại không để ý lắm.
Vài năm trước biên cảnh chiến sự liên miên, rất nhiều dân chạy nạn theo phương Bắc chạy tới nơi này, Tần Chiêu có khi chính là chạy nạn đến đây.
Anh hùng không hỏi xuất thân, giới văn nhân chính là đơn thuần như vậy.
Nghiêm Tu từ trong lòng lấy ta mấy xâu tiền đồng, cúi người thật sâu, nghiêm túc lặp lại: "Khẩn cầu tiên sinh thu ta làm học trò!"
Tần Chiêu nghiêng người, tránh đi một lễ này của Nghiêm Tu: "Tại hạ học thức không tinh, không gánh vác được công tử như vậy, mời trở về đi."
Nghiêm Tu từng giành được án thủ* huyện thành, mặc dù cuối cùng không thông qua thi Phủ nhưng danh vọng của hắn ở trấn trên vẫn rất cao.
Học thức như thế nào tạm thời không xét tới, Tần Chiêu một thân áo vải, ngay cả thi Huyện cũng chưa từng tham gia, vẫn chưa có tư cách thu Nghiêm Tu làm học trò.
*Vào thời nhà Thanh, thứ hạng của các tỉnh được công bố sau kỳ thi, được gọi là xuất án.
Vì vậy đồng sinh tham gia thi Huyện, thi Phủ, thi Viện chỉ cần đứng đầu đều được gọi là án thủ.
Nhưng Nghiêm Tu cũng không thuận theo: "Phải như thế nào tiên sinh mới bằng lòng thu ta làm học trò?"
"Vậy ta hỏi ngươi, vì sao ngươi khăng khăng muốn bái ta làm thầy?" Tần Chiêu ngữ điệu lạnh nhạt, "Luận tuổi tác ngươi không kém ta là mấy, luận công danh ta lại càng không bằng ngươi, huống chi ngươi còn là học trò của Tống tiên sinh.
Một ngày làm thầy cả đời làm cha, hôm hay ngươi đến đây còn chưa báo cho tôn sư biết đúng không?"
Sắc mặt Nghiêm Tu tái nhợt trong nháy mắt.
Thời đại này không có quy củ không thể bái hai người làm thầy, nhưng muốn bái người thầy thứ hai, cần được sự đồng ý của người thầy thứ nhất.
Nghiêm Tu thân là học trò tâm đắc của Tống tú tài, Tần Chiêu không tin Tống tú tài đồng ý cho hắn ta đến bái sư.
Nghiêm Tu ngập ngừng một lát, một câu cũng không nói ra được.
Tần Chiêu không cùng hắn ta nhiều lời, đóng cửa lại.
"Tần Chiêu! Ta sẽ không từ bỏ, ngươi đợi mà xem!"
Thanh âm của Nghiêm Tu từ ngoài cửa truyền đến, nói được một nửa lại nghe thấy tiếng thét kinh hãi, như là trượt chân từ thềm đá trước trúc viện lăn xuống.
Tần Chiêu im lặng một lát, quay đầu đi về phía thiếu niên ngồi trong sân.
Thiếu niên nhanh chóng giơ hai tay lên, vô tội nói: "Ta không hề thầm mắng hắn đâu!"
Tần Chiêu: "..."
Lỗ tai thiếu niên còn đỏ, nằm ngửa trên ghế trúc, thân thể nhẹ nhàng đung đưa theo ghế trúc.
Thấy Tần Chiêu nhìn qua, cậu không được tự nhiên rụt tay kéo kéo áo, định che đi những vết đỏ vừa rồi bị Tần Chiêu hôn mà có.
Sau khi trải qua vô số lần thực nghiệm, Cảnh Lê rốt cuộc cũng không còn vừa bị hôn một cái đã lộ ra nguyên hình.
Nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy dường như Tần Chiêu có chút tiếc nuối với việc này, càng muốn lúc thân mật để lại vài dấu ấn trên người cậu.
...!Thế nào cũng thấy là cố ý.
Cảnh Lê nghĩ đến đây, hai má càng nóng.
Hầu kết Tần Chiêu trượt một cái, bước nhanh qua cầu đá, thấp giọng nói: "Ngươi chờ ta một lát."
Hắn nói xong câu này, lập tức đi vào phòng, đợi khi hắn trở ra, trong tay đã cầm một tấm giấy.
Cảnh Lê nghiêng đầu nhìn lướt qua tay hắn, mơ hồ thấy vài chữ viết bên trên.
Dự cảm chẳng lành tự nhiên nảy sinh.
Chỉ thấy Tần Chiêu bước nhanh ra sân, đem tờ giấy kia dán lên cửa, rồi sau đó đóng cửa lại, còn thuần thục hạ chốt cửa bên trong xuống.
Cảnh Lê nuốt nước bọt, không tự giác rụt người lại: "Ngươi dán cái gì bên ngoài sân vậy?"
Tần Chiêu nhàn nhạt nói: "Ngươi không đoán được sao?"
"Đoán...! Đoán không ra..." Cảnh Lê cười cười với hắn, giây tiếp theo chuẩn bị đứng dậy chạy vào nhà.
Nhưng ma ốm Tần Chiêu kia động tác nhanh nhẹn thần kỳ, nháy mắt đè cậu trở lại ghế trúc.
Tần Chiêu cúi đầu hôn sườn mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Ta đã sớm muốn thử như thế này một lần."
"Ngươi nói cái..." Cảnh Lê còn chưa nói hết câu đã bị người ta chặn lại trong cổ họng.
Ghế trúc trong sân lay động phát ra âm thanh kẽo kẹt, trên cửa ngoài viện dán một tờ giấy bản màu vàng ố, bên trên viết bốn chữ to tướng "Xin miễn tiếp khách" cứng cáp mạnh mẽ.
Những chuyện liên quan đến xây dựng thư viện dạy học vỡ lòng trong thôn, kỳ thật trong lòng trưởng thôn đã có tính toán từ lâu.
Ông biết tầm quan trọng của việc đọc sách, hiện giờ lại có nhiều thôn dân đề cập với ông như vậy, cho dù Tần Chiêu không gật đầu, thư viện này cũng không thể không xây.
Hiện tại đã có được sự đồng ý của Tần Chiêu, lại càng không có nỗi lo về sau.
Sau ngày trưởng thôn đến tìm Tần Chiêu, việc thi công xây dựng thư viện liền hừng hực khí thế bắt đầu.
Mà Trung Thu qua đi, cũng bước vào vụ gieo lúa mì.
Cảnh Lê hiện tại làm việc nhà nông thuần thục hơn Tần Chiêu rất nhiều, cày đất như nào, gieo giống như nào, chỉ bảo đâu ra đấy.
"...!Mệt không, có muốn nghỉ một lúc không?" Cảnh Lê hỏi, "Nếu không ngày mai chúng ta làm tiếp?"
Bọn họ gieo lúa mì trên một mẫu ruộng, còn về những mẫu đất còn lại, trồng những loại rau dưa có thể sống qua mùa đông, phần lớn đều đã nảy mầm, phát triển vô cùng tốt.
Nếu như là nông hộ thông thạo, mẫu đất này chỉ cần nửa ngày là có thể cày đất gieo giống xong, nhưng Cảnh Lê sợ ma ốm Tần Chiêu mệt, chưa làm được bao lâu đã muốn hắn nghỉ ngơi một lát.
Tần Chiêu lau mồ hôi trên trán, lắc đầu, chỉ về phía ruộng còn chưa được gieo giống: "Còn lại không bao nhiêu, chúng ta làm nhanh hơn chút, trước khi mặt trời xuống núi là có thể làm xong."
"Nhưng..."
Cảnh Lê còn muốn khuyên nữa, Tần Chiêu không để ý đến cậu, giơ cuốc lên tiếp tục cuốc đất.
Tần Chiêu trước đây chưa làm loại việc nhà nông này bao giờ, tất cả đều là mới học được trong hai ngày nay.
Nhưng động tác của hắn đã vô cùng trôi chảy, ống tay áo xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay, thấp thoáng có thể thấy đường cong cơ bắp hơi mỏng dưới da.
Cảnh Lê có chút đăm chiêu nhíu mày.
Lại qua thời gian một nén nhang, cuối cùng hai người đã hoàn thành việc gieo lúa mì.
Sắc trời mờ tối, mỗi nhà đều đã xong việc, đang trên đường trở về nhà.
Tần Chiêu nắm tay Cảnh Lê đi trên con đường đá trong thôn, thấy cậu giống như có tâm sự, nghiêng đầu hỏi: "Đang nghĩ cái gì?"
"Ta đang nghĩ..." Cảnh Lê nghi ngờ đánh giá hắn, "Ngươi thật sự không mệt sao?"
Trước khi bắt đầu gieo mạ, bọn họ vốn thống nhất một người cuốc đất, một người gieo giống, thay phiên nhau.
Nhưng trên thực tế, cả ngày nay phần lớn thời gian đều là Tần Chiêu phụ trách cuốc đất, thật sự không nhấc lên được mới nghỉ ngơi một lát.
"Lo lắng cho ta à?" Tần Chiêu nói thật, "Hơi mệt, nhưng không tính là nghiêm trọng."
Hiện tại sau khi hắn tiêu hao thể lực, cơ thể đã không còn suy yếu vô lực giống như trước đây nữa, lại càng không bị phát sốt.
Nhưng có là như vậy thì sức khỏe hắn vẫn kém hơn nhiều so với nam nhân trưởng thành bình thường, muốn khôi phục thể năng nhanh chóng, không thể chỉ nằm trên giường tĩnh dưỡng được.
Làm việc nhà nông là lựa chọn tốt nhất hiện giờ.
"Ta sợ ngươi quá nóng vội." Cảnh Lê nhỏ giọng nói.
Tần Chiêu: "Không sao, ta có tính toán trong lòng."
"Còn có..."
Tần Chiêu: "Cái gì?"
Cảnh Lê tức giận trừng mắt hắn một cái, hai tai bỗng nhiên đỏ lên: "Rõ ràng buổi chiều ngươi có thể làm một chút việc đồng áng, sao cứ mỗi lần đến tối là lại bảo thể lực không chịu được???"
...!Mỗi lần chỉ biết nằm hưởng thụ, muốn cậu tự mình làm.
Tần Chiêu: "..."
Đó đương nhiên là bởi vì dáng vẻ đó của cá nhỏ nhà hắn thực sự rất đáng yêu.
Tần Chiêu không dám nói thật, ho nhẹ một tiếng: "Trước đây quả thật là do thể lực không chịu nổi."
"..." Cảnh Lê trừng hắn, "Ngươi nói dối!"
"Không lừa ngươi." Tần Chiêu nhìn thần sắc của Cảnh Lê, lại bổ sung nói: "Có điều gần đây thể lực hồi phục không ít, đã không thành vấn đề rồi."
"Được lắm." Cảnh Lê nghiến răng, hừ lạnh nói, "Vậy ngươi chứng minh cho ta xem, đêm nay ta tuyệt đối sẽ không động một chút nào!"
Tần Chiêu: "..."
Cảnh Lê: "..."
...!Tức giận xông lên đầu, cậu vừa nói lời bậy bạ gì kia.
Tần Chiêu nhịn cười, thấp giọng nói: "Tuân mệnh phu nhân, đêm nay vi phu sẽ chứng minh thật tốt."
Cảnh Lê vừa thẹn vừa giận, hận không thể đào một cái hố chui vào đấy.
Tần Chiêu còn muốn trêu cậu nữa, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy có người đứng trước cửa nhà.
Là một nữ tử.
Nữ tử kia tuổi tác không quá mười lăm mười sáu tuổi, là người trong thôn.
Nàng ta dường như không chú ý đến bọn Tần Chiêu đã trở lại, ánh mắt chăm chú nhìn bên cạnh.
Theo ánh mắt của nàng ta nhìn qua, cách đó không xa là thư viện vỡ lòng đang xây dựng.
Trưởng thôn đúng ước định xây lớp học bên cạnh nhà Tần Chiêu, nhưng không hoàn toàn gần kề.
Lớp học cách nhà Tần Chiêu một con đường nhỏ, hai bên đường nhỏ trồng cây tùng nhổ về từ trong núi để ngăn cách tiếng ồn.
Lúc đầu Tần Chiêu xây nhà không có tiền mời nhiều người, mà lần này xây dựng thư viện là toàn bộ thôn dân đóng góp, ai có tiền bỏ tiền, có sức góp sức.
Bởi vậy chỉ năm ngày ngắn ngủi trôi qua, phòng nhỏ dùng để làm lớp học đã sắp hoàn thành.
"Ngươi tìm ta có việc sao?" Tần Chiêu nắm chặt tay Cảnh Lê bước tiến tới, giọng ôn hòa hỏi.
Nữ tử bị hắn bỗng nhiên lên tiếng dọa giật mình, cả người run lên, quay đầu đối diện với ánh mắt của Tần Chiêu, hai má tức thì đỏ lên.
"Ta...!Ta..." Nữ tử gian nan nói, "Ta ở đây đợi ngươi, muốn đưa những thứ này...!những thứ này...!cho ngươi."
Nàng ta ấp a ấp úng nói xong câu đó, cầm giỏ trúc trong tay nhét vào lòng Tần Chiêu, chạy đi không quay đầu lại.
Tần Chiêu: "?"
Trọng lượng giỏ trúc không nhẹ, Tần Chiêu lật tấm vải thô màu xanh ở mặt trên lên, bên trong là mấy thanh thịt khô và một giỏ trứng gà.
Lông mày Tần Chiêu hơi nhăn lại, mơ hồ hiểu được gì đó: "Cô nương đó..."
Hắn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Cảnh Lê.
Cảnh Lê nheo mắt lại: "Nàng ta cố ý ở đây chờ ngươi?"
Tần Chiêu: "..."
Cảnh Lê quét mắt đến giỏ trúc trong tay Tần Chiêu: "Còn tặng đồ cho ngươi?"
Tần Chiêu: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chiêu: Ta không phải, ta không có, ngươi nghe ta giải thích..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...