Chuyển ngữ: Han
Chỉnh sửa: Sunny
Cảnh Lê nhanh chóng cảm nhận được chỗ tốt khi tay bị thương.
"...!Há miệng." Tần Chiêu múc muỗng cháo, thổi nguội đút đến bên miệng Cảnh Lê.
Cháo là nấu từ gạo, bỏ chút rau cải cắt nhỏ, nhỏ thêm vài giọt dầu vừng, nấu mềm nhừ hợp khẩu vị.
Cảnh Lê vừa ăn một miếng, dạ dày cũng ấm lên.
Quả nhiên cậu vẫn thích cảm giác này, mỗi ngày không cần làm gì, có người giúp cậu làm hết mọi việc, còn có người đút cậu ăn.
Làm sủng vật hết ăn lại uống thật tốt biết bao.
Tần Chiêu khẽ cười, lại đút cho cậu một muỗng: "Vậy ngươi muốn làm sủng vật, hay là muốn làm phu lang của ta?"
Cảnh Lê không cẩn thận nói ra tiếng lòng, cũng không xấu hổ, nghiêm túc suy tư trong chốc lát: "Thì không phải đều được sao? Nửa này nửa kia!"
Tay Tần Chiêu ngừng một lát, không biết nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng.
Cảnh Lê: "?"
"Nửa này nửa kia ý là..." Tần Chiêu chậm rãi nói, "Ban ngày làm sủng vật, ban đêm làm phu lang?"
Cảnh Lê: "..."
Cậu hơi sững sờ một chút mới hậu tri hậu giác nghe hiểu ý của Tần Chiêu, trong nháy mắt tai đỏ bừng.
Này này này, người này làm sao có thể nói lời hạ lưu như vậy!
Cảnh Lê xấu hổ buồn bực trợn mắt nhìn người trước mặt một lúc.
Trước đây cậu còn nghĩ người này đường hoàng chính trực, thanh tâm quả dục, hoàn toàn không có ý nghĩ này nọ!
"Được rồi, đừng giận." Tần Chiêu vội vàng vuốt lông, "Ta nói đùa."
Cảnh Lê: "Hừ."
Tần Chiêu: "Không ăn nữa?"
Cảnh Lê: "...!Ăn."
Ăn xong cơm tối, như thường lệ là lúc Cảnh Lê phải học chữ.
Tay bị băng bó thành như vậy đương nhiên là không viết được chữ rồi, Cảnh Lê liền quang minh chính đại trộm lười biếng, để Tần Chiêu đọc sách cho cậu nghe.
Thật ra bây giờ Cảnh Lê cũng biết kha khá chữ rồi.
Dẫu sao cậu ở hiện đại đọc sách mấy năm, có nền tảng năng lực học tập, tuy không được như Tần Chiêu đọc đến đâu nhớ đến đấy, nghe nhiều hiểu rộng, nhưng biết đọc biết viết đơn giản đối với cậu mà nói không hề quá khó khăn.
Vì vậy, sau khi học xong mấy tháng này, trừ phi gặp phải chữ ít thấy, sinh hoạt thường ngày đã không thành vấn đề.
Quấn lấy để Tần Chiêu đọc sách cho cậu, chỉ là muốn chơi xấu làm nũng mà thôi.
Hơn nữa bây giờ cậu có khả năng nói chuyện, có thể tự do lựa chọn, cũng không cần giống như trước đó làm cá chép, nghe Tần Chiêu đọc những kinh văn khô khan khó hiểu kia.
"...!Quyển thứ hai bên kia." Cảnh Lê chỉ chỉ ngăn phía trên giá sách.
Giá sách nhà cậu rất lớn, hầu như chiếm hết một mặt tường sau bàn sách, trong đó hơn phân nửa đều là sách y học và sách dùng cho thi cử của Tần Chiêu, chỉ có mấy ngăn là thuộc về cậu.
Quyển Yêu Vật Chí đã bị nhét vào bên trong cùng tích đầy bụi, còn lại chính là thoại bản sách truyện cậu tìm được từ thư tứ.
Lúc mua những thoại bản này còn gây ra chút sự việc nho nhỏ.
Tiểu nhị tiệm sách vừa nghe nói Cảnh Lê muốn mua thoại bản, thiếu chút nữa dẫn cậu đi thẳng tới kệ sách trưng bày Xuân Khuê Mật Sự, may mà bị Tần Chiêu kịp thời ngăn cản.
Cũng may đến bây giờ Cảnh Lê vẫn chưa phân biệt rõ sự khác nhau trong cách viết chữ "Khuê" và chữ "Vi", bí mật tạm thời xem như chưa bị bật mí.
Tần Chiêu lấy quyển thoại bản mà Cảnh Lê yêu cầu, quay đầu nhìn, cá nhỏ nhà mình đã ôm chăn nằm trên giường xong xuôi rồi.
...!Dáng vẻ chuẩn bị nghe thoại bản rất đường hoàng.
Hôm nay Cảnh Lê về quá muộn, bây giờ sắc trời đã tối đen.
Tần Chiêu đặt ngọn đèn dầu ở đầu giường, đưa sách cho Cảnh Lê.
Cảnh Lê nhanh chóng tìm thấy trang đang đọc dở, chỉ chỉ: "Bắt đầu từ chỗ này."
Thoại bản đương thời lưu hành phần nhiều là tình yêu nam nữ, mà chỉ thiên về lãng mạn triền miên, tình tiết mang đậm màu sắc bi kịch, được đọc lên bởi giọng đọc trang nghiêm của Tần Chiêu, không những không làm người ta cảm động, ngược lại chỉ thấy buồn cười.
Lần đầu Cảnh Lê nghe Tần Chiêu đọc thoại bản, suýt nữa cười từ trên giường lăn xuống đất.
Nhưng mà cho dù như vậy, Cảnh Lê vẫn nghe không biết chán.
"Ai bảo trong thôn giải trí lúc rảnh rỗi quá ít, đêm dài đằng đẵng dù sao cũng phải tìm chút chuyện vui." Cảnh Lê nói như vậy.
Tần Chiêu đối với điều này có hơi lấn cấn.
Rõ ràng đọc chút kinh văn và luyện chữ cũng coi như là giết thời gian, bằng không, hai người cùng nhau đi trong sân thưởng trà ngắm trăng, vẫn có thể xem là một chuyện lý thú.
Trong chuyện này, Cảnh Lê và người cổ đại quả thực không còn cách nào đạt được nhận thức chung, chỉ có thể ỷ vào Tần Chiêu yêu chiều cậu, lúc Tần Chiêu đề cập muốn làm những việc này, đi tới ôm ôm hôn hôn một hồi, quấn lấy người nào đó bảo hắn đọc thoại bản.
"...!Cái đuôi của yêu hồ kia chẳng biết từ lúc nào đã quấn ở bên eo Vương Sinh, lông đuôi mềm mại nhẹ nhàng phe phẩy dọc theo vạt áo.
Sắc mặt Vương Sinh đỏ lên, bên tai còn nghe thấy yêu hồ nói "Sao ân công không nhìn Tiểu Hồ, là do Tiểu Hồ không đẹp sao..."
Tần Chiêu đọc không nổi nữa.
Đây đều là cái gì vậy???
Hắn rõ ràng đã nói với tiểu nhị, bảo hắn giúp cá nhỏ tìm loại có tình tiết không quá giới hạn, đây chính là sách mà hắn ta đề cử sao?"
Hơn nữa, yêu hồ trong thoại bản này, rõ ràng là nam nhân mà???
Tần Chiêu khép quyển Yêu hồ báo ân ký, nhéo nhéo ấn đường: "Tiểu Ngư, đổi một quyển khác đi, quyển này quá..."
Nghiêng đầu nhìn qua, Cảnh Lê ở trên giường co thành một một cục, đã ngủ rồi.
Tần Chiêu: "..."
Hèn chi hôm nay Cảnh Lê hoàn toàn không cười nữa, hắn còn tưởng bản thân đọc thoại bản có tiến bộ, hóa ra là đã ngủ quên mất.
Xem ra quả nhiên là mệt muốn chết rồi.
Tần Chiêu không biết nên cười hay là không biết làm sao, đặt sách qua một bên, kéo chăn đắp người lại.
Hắn vừa động, Cảnh Lê cũng mơ mơ màng màng nhúc nhích: "Đọc xong rồi sao?"
"Ừ, đọc xong rồi."
Mắt Cảnh Lê đã không mở ra được, mơ hồ hỏi: "Hồ yêu và thư sinh có ở bên nhau không?"
"..." Tần Chiêu mặt không đổi sắc, "Ở bên nhau, bọn họ sống rất tốt."
"Vậy thì tốt..."
Cảnh Lê đáp một tiếng, nghiêng đầu, lại lập tức ngủ mất.
Tần Chiêu: "..."
Tần Chiêu im lặng thở dài, cầm ngọn đèn dầu bên giường, quay về cạnh bàn đọc sách.
Sáng sớm hôm sau, hai người vừa dùng xong bữa sáng, nông hộ thu thân cây liền tới cửa.
Thân cây có thể dùng làm thức ăn gia súc, nhưng trong nhà Tần Chiêu không nuôi heo cũng không nuôi trâu, lấy có ích gì.
Mùa này đúng lúc là nhà nhà dọn dẹp ruộng đồng, chuẩn bị đất trống cho vụ trồng lúa mì, người của thôn xóm lân cận có nuôi heo, liền chuyên chọn lúc này đến từng nhà thu mua thân cây.
Trước đây Cảnh Lê đã thống nhất giá cả với bọn họ, một xe thân cây giá 23 văn tiền, những thân cây ngô trong ruộng nhà cậu có thể xếp ba đến bốn xe.
Những nông hộ đến thu mua kia là thôn dân thôn Hòe Hạ ở hạ lưu, Tần Chiêu sửa chữa đê điều rất có ích cho hạ lưu bọn họ, đến nay thôn dân Hòe Hạ đều có lòng cảm kích với hắn, vừa đến đã lôi kéo Tần Chiêu hỏi han không ngừng.
"Tần Chiêu, trước đây ta có chút hiểu lầm ngươi, xin lỗi." Một người nông dân đen gầy nói với Tần Chiêu.
Cảnh Lê nhìn người nọ có chút quen mắt, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, người này chính là người bán cá lúc cậu mới tới đây muốn giết thịt cậu.
Người bán cá hì hì cười một tiếng, nói: "Vợ ta là bà con xa của Trần gia trong thôn Lâm Khê, trước đây nghe chút lời đồn, cho nên mới...!Tóm lại, những năm này thật sự không phải."
Tần Chiêu lắc đầu: "Không sao, không cần để ý."
Cho dù trong quá khứ, hắn cũng không để ý hiểu lầm và xa lánh của thôn dân đối với hắn, suy cho cùng khi đó khi đó hắn phải cầu cạnh người ta, hơn nữa quả thực là có những chuyện khó mà nói rõ ràng.
Huống chi, nếu không có người bán cá này, hắn cũng sẽ không gặp được Cảnh Lê.
Chút hiểu lầm trước kia, đã xóa bỏ từ lâu rồi.
Cảnh Lê ở phía sau đám người nhìn thái độ của những nông hộ này, trong lòng có chút cảm khái.
Lúc này mới trôi qua mấy tháng, thái độ của mọi người với Tàn Chiêu đã thay đổi hẳn.
Thật tốt.
Những nông hộ kia còn muốn đi nhà khác thu thân cây, vì vậy không trì hoãn quá lâu, lúc trước bọn họ đã cùng Cảnh Lê kiểm tra qua hàng hóa, lập tức sảng khoái thanh toán 20 văn tiền đặt cọc.
Tần Chiêu đưa tiền cho Cảnh Lê ngay trước mặt bọn họ, sau đó mới dẫn bọn họ đi ra đồng.
Còn Cảnh Lê.
Con cá nào đó vẫn đang bị Tần Chiêu phạt cấm làm việc, trong vòng ba ngày đừng hòng xuống ruộng.
Cảnh Lê đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, trong sân nhỏ trồng đầy hoa cỏ trở nên trống vắng hiu quạnh, chỉ còn lại một mình cậu.
Những ngày qua cậu ngày ngày ra ngoài làm việc, đột nhiên rảnh rỗi lại thấy không quen.
Trước khi xuyên tới đây, Cảnh Lê chưa từng làm bất kỳ việc nhà nông nào, thỉnh thoảng quét dọn làm chút việc nhà cũng không vui, chỉ trồng hoa chăm cây là có chút hứng thú.
Nhưng tới nơi này rồi, cậu làm rất nhiều việc mà trước đây chưa từng nghĩ đến, còn vui vẻ chịu đựng.
Có thể nhìn thấy cuộc sống tốt lên từng ngày, không phải là chuyện mang lại cảm giác thành tựu, cũng là chuyện thú vị nhất sao?
Cảnh Lê trở về phòng ngủ, lấy hộp nhỏ cất tiền từ sâu trong tủ quần áo, bỏ tiền đặt cọc vừa mới nhận vào đó.
Trong hộp gỗ đã có một khoản tiền tiết kiệm nhỏ, tuy không nhiều nhưng ít nhất không lo ăn uống.
Cảnh Lê đại khái đếm đếm, có dự tính sẵn trong lòng, đặt hộp về chỗ cũ.
Sau đó, lai lục ra một cái hộp nhỏ hơn từ chân giường.
Mở hộp, mấy xâu tiền loảng xoảng leng keng đổ ra.
Đây là quỹ đen nhỏ của cậu.
Đều là tiền cậu tích góp trong những ngày cậu giúp người ta làm việc ở trong thôn hoặc là trấn trên.
Cảnh Lê quay đầu tìm trong đám y phục bẩn hôm qua để trong giỏ, móc ra một túi tiền nhỏ, đổ tiền xu lẻ tẻ trong ấy ra.
Mấy ngày nay giúp Lâm nhị thúc tưới nước kiếm 50 văn tiền, cộng thêm hôm qua cắt rau lợn được 10 văn tiền, tổng cộng là 60 văn tiền.
Cậu ngồi xổm ở bên cạnh giường, xâu mấy chục đồng tiền vào sợi dây, vừa đủ một xâu 100 văn, còn thừa hơn mười đồng.
Cộng thêm chỗ hôm qua kiếm được, cậu đã có năm xâu tiền như thế.
Cũng tức là hơn 510 văn tiền.
Cảnh Lê không quá yên tâm, lại tỉ mỉ đếm lại một lần, vẫn là con số giống nhau.
Như vậy cũng đủ rồi.
Cảnh Lê hài lòng nở nụ cười, cất hộp về chỗ cũ.
Cậu muốn cho Tần Chiêu một kinh hỉ, tiền trong quỹ đen, chuẩn bị hoàn toàn là vì việc này.
Hôm nay tiền đã đủ, bây giờ chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng.
Phải làm sao để bỏ lại Tần Chiêu một mình một khoảng thời gian đây?
Một bên khác, Tần Chiêu dẫn mấy người nông hộ đi ra đồng lấy thân cây.
Nông hộ biết sức khỏe hắn không tốt, không để hắn làm việc, đích thân tự mình làm.
Mấy nhà nông hộ này từ trước đến nay luôn cùng nhau đến mấy thôn lân cận thu thân cây, phối hợp rất ăn ý, mấy người phụ trách thu hoạch, mấy người phụ trách vận chuyển lên xe, không đến non nửa canh giờ đã thu dọn xong toàn bộ thân cây trên nửa mẫu đất.
Trong ruộng còn có chút rau củ sót lại, Tần Chiêu dứt khoát cho bọn họ lấy một thể, không lấy tiền để họ cho lợn.
Cuối cùng, một nửa mẫu đất tổng cộng thu được 4 xe thân cây.
Tiễn mấy nông hộ thu thân cây đi rồi, Tần Chiêu cất tiền trở về, đúng lúc thấy một bóng dáng mập mạp đi về phía hắn.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tần Chiêu mơ hồ cảm thấy thân hình của đối phương đã gầy đi không ít so với trước kia.
Tần Chiêu vừa mới nghĩ như vậy, đối phương nhìn thấy hắn, chủ động chào hỏi: "Tần đại ca, sao ngươi lại ra ruộng rồi?"
"Bán thân cây." Tần Chiêu trả lời.
"Ừ, cây bắp nhà ngươi chín rồi." Trần Ngạn An gật đầu.
Tần Chiêu hỏi: "Giờ này còn sớm, ngươi đến trường tư thục sớm vậy?"
"Ta có mấy vấn đề muốn hỏi tiên sinh, không đi sớm sợ là không kịp hỏi trước khi vào học." Trần Ngạn An nói tới đây, thở dài, "Tẩu tử nói thân thể ngươi vẫn chưa khỏe hẳn, không cho ta tới quấy rầy ngươi nghỉ ngơi."
Tần Chiêu: "..."
Khó trách những ngày qua đều không thấy Trần Ngạn An tới tìm hắn, hóa ra là bị cản lại.
Cá nhỏ kia học ức hiếp người khác rồi.
Vì ân cứu mạng, xưa này Tần Chiêu đối xử với Trần Ngạn An không tệ, ôn tồn nói: "Bây giờ thân thể ta đã hết khó chịu, nếu ngươi có vấn đề muốn hỏi, ngày nghỉ hưu mộc tới tìm ta là được."
Ánh mắt Trần Ngạn An sáng lên: "Thật sao?" Sau đó hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lại lắc đầu, "Ngày nghỉ hưu mộc sợ rằng không được rồi."
Tần Chiêu: "Sao?"
"Ba ngày sau nghỉ hưu mộc là Trung thu, văn nhân trấn trên tổ chức hội thi thơ Trung thu, tất cả học trò trường tư thục phải tham gia." Trần Ngạn An vẻ mặt đau khổ nói, "Nhưng ta căn bản không biết làm thơ..."
Tần Chiêu đã rõ ràng.
Thi thơ Trung thu là truyền thống giữa văn nhân, tuy hắn không tham gia, nhưng đại khái có nghe nói.
Còn tài nghệ làm thơ của Trần Ngạn An, Tần Chiêu dạy kèm hắn ta mấy lần, kết quả...!Đương nhiên một lời khó nói hết.
Đừng nói cái khác, chỉ riêng thiên phú làm thơ mà nói, người này gần như là con số không tròn trĩnh.
Tần Chiêu chưa đánh giá, Trần Ngạn An lại đột nhiên nắm lấy tay hắn: "Tần đại ca, ngươi biết làm thơ, đúng không?"
Ánh mắt Trần Ngạn An tỏa sáng: "Ngươi muốn đi cùng với ta không?"
Tần Chiêu: "..."
Trần Ngạn An tiếp tục khuyên nhủ: "Hội thi thơ Trung thu, văn nhân trấn trên hầu như đều tham gia, có hơn nửa là đồng sinh chuẩn bị dự thi kỳ thi sang năm.
Đồng sinh thi đỗ danh ngạch có giới hạn, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
Tần chiêu lắc đầu: "Ta phải ở nhà cùng phu lang."
Lần đầu tiên trải qua trung thu với cá nhỏ, hắn cũng không muốn để người ta ở nhà một mình.
Hơn nữa, bây giờ nhóc kia dính hắn như vậy, nhất định cũng không nỡ xa rời hắn..
"Hội thơ có thể dẫn theo người nhà mà." Trần Ngạn An nói: "Hội thợ vào buổi chiều Trung thu, sau khi kết thúc có thể kịp dự hội chùa buổi tối.
Thả hoa đăng, chơi đố đèn, không tốt hơn các người trải qua Trung thu trong thôn à?"
Tần Chiêu hơi động lòng.
Quả thực, cá nhỏ thường xuyên than phiền trong thôn không có gì vui chơi, nếu có thể dẫn cậu đi hội chùa...!
"Cũng được."
Ánh mắt Trần Ngạn An vừa sáng lên, lại nghe Tần Chiêu nói: "Ta về nhà hỏi xem y có bằng lòng hay không đã."
Trần Ngạn An: "..."
Loại chuyện này không phải là gia chủ trực tiếp quyết định sao? Sao chuyện gì người này cũng muốn hỏi phu lang vậy???
Trần Ngạn An thấy rất bất lực, nhưng cũng chẳng thể nói được gì, đành bảo: "Được, vậy hai người trao đổi xong thì báo lại với ta nhé, ta phải nhanh chóng lên trấn trên, không thì không kịp mất."
Hai người nói lời từ biệt, Tần Chiêu về thẳng nhà.
Trong nhà không có người, trong hồ, một cái đuôi cá chép đỏ tươi ở dưới đáy nước chợt quẫy lên.
Cá chép nhỏ ngẩng đầu, trong sân ánh lên một quầng sáng đỏ, biến trở về bộ dạng thiếu niên.
Cảnh Lê vịn hai cánh tay trần bên hồ, hơn nửa người còn ẩn dưới nước, phần eo trở xuống không có chân, mà là một đuôi cá đỏ tươi.
Biến từ cá thành người cậu không mặc quần áo, không tiện biến toàn thân trước mặt Tần Chiêu.
Đuôi cá thon dài của Cảnh Lê khe khẽ quạt nước, thấp giọng nói: "Ngươi về rồi."
Thấy rõ cảnh tượng trước mắt, bước chân Tần Chiêu hơi chậm lại, vẻ mặt tự nhiên gật đầu: "Ừ, bán được bốn xe thân cây."
Cảnh Lê không hề cảm thấy bộ dạng hiện giờ của bản thân có gì không thích hợp, cậu đung đưa đuôi một chút, lại nói: "Ta vừa mới nghĩ ra một chuyện."
Cảnh Lê ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: "Ngươi lại đây ta nói cho ngươi."
Tần Chiêu đi đến trước mặt cậu, hơi ngồi xổm xuống.
Đuôi Cảnh Lê hất một cái, đột nhiên nhảy lên từ trong nước, cho Tần Chiêu một cái hôn ướt nhẹp.
Rào một tiếng, Cảnh Lê trở về trong nước, liếm môi một cái "Quên không hôn tạm biệt, bây giờ bù lại."
Mái tóc đen dài của thiếu niên xõa tung trong nước, vẫn đang ướt nước, giọt nước rơi lướt qua bên má, cần cổ, rơi xuống xương quai xanh đẹp đẽ.
Vì đánh lén thành công, đuôi cá màu đỏ tươi sau lưng vui vẻ khua khua mặt nước, chóp đuôi vểnh cao lên.
Tần Chiêu cảm thấy hô hấp hơi khó khăn.
Hắn rời tầm mắt, đứng dậy: "Đúng rồi, Trần Ngạn An nói ba ngày sau văn nhân trấn trên tổ chức hội thơ, muốn mời ta đi."
Cảnh Lê tròn xoe mắt, ngạc nhiên nói: "Có chuyện tốt như vậy?"
Tần Chiêu không hiểu thâm ý trong lời nói của cậu, còn tưởng là Cảnh Lê đồng ý, gật đầu: "Ngươi đồng ý thì được rồi, đến lúc đó chúng ta tham gia thi thơ xong, còn có thể cùng nhau đi dạo hội chùa..."
"Chúng ta?" Cảnh Lê không hiểu hỏi, "Vì sao lại là chúng ta? Không phải hắn mời ngươi sao?"
Tần Chiêu còn thấy khó hiểu hơn cậu: "Ngươi không muốn đi cùng với ta sao?"
"Đương nhiên không muốn rồi." Cảnh Lê hùng hồn, vui vẻ hớn hở nói, "Loại chuyện này không phải mình ngươi đi là được rồi sao? Cứ việc vui chơi, ta ở nhà đợi ngươi."
Tần Chiêu: "?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chiêu: Không nỡ xa nhau đã nói đâu?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...