Chuyển ngữ: Tuyền
Chỉnh sửa: Sunny
Trong phòng phút chốc trở nên yên lặng.
Tiết Nhân nhìn thấy Cảnh Lê bước vào, im miệng đúng lúc.
Tần Chiêu nhéo nhéo ấn đường, cuối cùng cũng hiểu người này đang nói gì: “Tiên sinh hiểu lầm rồi, bọn ta không có…”
“Không cần nói nhiều, ta đều hiểu mà.” Tiết Nhân quan tâm nói, “Thuốc còn sắc trên bếp, ta đi ra trước đây.
Thuốc này uống xong có thể sẽ hơi buồn ngủ, ngươi nằm thêm một lát, tối nay nếu như không sốt nữa thì là thuốc có tác dụng rồi.
Số thuốc còn lại ta sẽ giúp ngươi làm thành thuốc viên, có thể uống trong một tháng.”
Tần Chiêu không giải thích được, chỉ đành đứng lên: “Đa tạ tiên sinh.”
Tiễn Tiết Nhân ra cửa, hắn đóng cửa nhà, mới quay đầu nhìn Cảnh Lê đứng bên cửa: “Tiết tiên sinh… Hiểu lầm thôi, ngươi đừng để trong lòng.”
“Hả?” Cảnh Lê chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần, “Không có, ta không để trong lòng.”
“Ngươi đừng đi lung tung ra ngoài nữa, mau về nằm nghỉ, Tiết đại phu nói ngươi phải nghỉ ngơi nhiều.”
Cảnh Lê bước lên trước dìu Tần, đi về phòng ngủ.
Dìu hắn về giường nằm lên xong, Cảnh Lê đắp chăn cho hắn, nghĩ ngợi một lúc, lại nghiêm túc nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ngươi như thế nào ta đều thích, không sao cả.”
Tần Chiêu: “…”
Tần Chiêu dở khóc dở cười, nhưng hiệu quả của thuốc rất nhanh đã khiến đầu óc hắn mê man, chỉ đành từ bỏ việc giải thích.
Hắn bất giác ngủ thiếp đi, đợi đến khi tỉnh lại lần nữa thì trời đã rất tối rồi.
Ánh đèn trong nhà lay động, Tần Chiêu nâng tay lên sờ trán, không còn sốt nữa, cơ thể cũng hoàn toàn không còn gì khó chịu.
Hắn ngồi dậy, trông thấy một bóng dáng ngồi bên bàn, Cảnh Lê nằm bò ra bàn, đè lên mấy quyền sách, đã ngủ thiếp đi rồi.
“…” Tần Chiêu bước qua, nhẹ giọng gọi, “Cá nhỏ? Lên giường ngủ đi, ở đây sẽ lạnh đó.”
Thiếu niên ngủ rất say, bị Tần Chiêu gọi như vậy nhưng vẫn chưa tỉnh, chỉ quơ tay lung tung: “Đừng ồn…”
Động tác của cậu làm cánh tay rời đi, để lộ ra quyển sách đang gối đầu.
Tần Chiêu nhìn thấy vài dòng chữ: “… Yêu vật biến thành hình người sẽ tiêu hao linh lực cực lớn, tiêu hao quá lớn thì đôi khi sẽ lộ nguyên hình… Không thể lơ là tu hành, bằng không linh lực cạn kiệt, sẽ biến về nguyên hình, hơn nữa cũng không có cách nào khôi phục…”
Đây chính là thứ cá nhỏ mang về vài ngày trước?
Chân mày Tần Chiêu hơi nhíu lại, đang định lấy ra cẩn thận xem thử, Cảnh Lê bỗng nhiên ngáp một cái, mở mắt.
“Ơ, ngươi tỉnh rồi…” Cảnh Lê dụi dụi mắt buồn ngủ, “Đói không vậy, sau bếp đang hầm cháo, ta bưng lên cho ngươi nha.”
Tần Chiêu ngủ cả chiều lại thêm một buổi tối, không uống nước cũng chưa ăn cơm, lúc này chắc chắn sẽ đói.
Đôi mắt buồn ngủ của Cảnh Lê mở không nổi, lảo đảo đứng dậy, toàn thân đứng không vững lại ngồi xuống.
Tần Chiêu khẽ cười: “Ta đi là được, ngươi rửa mặt rồi cùng ta ăn chút đồ nhé?”
Cảnh Lê gật đầu: “Được.”
Giấc ngủ này của Tần Chiêu quá dài, bây giờ đã sắp giờ Hợi*.
Tiết tiên sinh và A Dịch sớm đã đi khỏi, sau bếp còn chất đầy thuốc viên chưa làm xong, trên bếp đang hầm một nồi cháo trắng, vẫn còn nóng.
*Giờ Hợi: 21 giờ đến 23 giờ.
Tần Chiêu lấy ra hai cái bát đất, mỗi bát đập một quả trứng gà, sau đó múc cháo nóng ra trộn đều.
Trứng gà trong thôn không có vị tanh, bỏ vào trong cháo chỉ có một phần hương trứng đậm đà.
Làm xong cháo trứng, Tần Chiêu lại gắp thêm một ít dưa muối mà trưởng thôn cho rồi bưng về phòng.
Hắn đặt cháo lên bàn, liếc nhìn mặt bàn ở trong phòng một cái.
Trên bàn không có vật gì, quyển sách trước đó đã bị lấy đi rồi.
Cảnh Lê không có bất kỳ biểu hiện nào khác thường, cậu vừa rửa mặt xong, bên tóc mai hơi ẩm ướt, giọt nước chưa lau khô chảy dọc theo cằm trượt xuống dưới.
Cậu ngoan ngoãn ngồi trong phòng, ngửi thấy mùi cháo trứng gà, hai mắt sáng lên.
“Lúc tối ngươi chưa ăn cơm sao?” Tần Chiêu cười hỏi.
“Đã ăn rồi.” Cảnh Lê cắn cái thìa, nhỏ giọng nói: “Có điều sau khi ngủ một giấc lại đói.”
Tần Chiêu im lặng một lúc, nhắc nhở: “Khuya đừng ăn quá nhiều, tránh ngủ không ngon.”
“Ừm ừm, biết rồi…”
Trước thì Cảnh Lê vui vẻ đáp ứng, sau đó… Bảo Tần Chiêu thêm cho cậu ba lần cháo.
Ăn xong, Cảnh Lê xoa cái bụng căng tròn, đi qua đi lại trong phòng.
“Đã nói ngươi ăn ít một chút.” Tần Chiêu khá bất lực, thực sự không thể hình dung ra cơ thể nhỏ bé của thiếu niên đó, rốt cuộc tại sao lại có thể ăn nhiều như vậy, còn không mập lên chút nào, “Qua nằm một lát, đừng đi khắp nơi nữa.”
Nhưng Cảnh Lê lại lắc đầu: “Không nằm.”
Cậu dừng lại, nói thêm: “Hôm nay ta muốn ra ngoài ngủ.”
Đi ra ngoài, vậy là muốn ngủ ở hồ nước rồi.
Tần Chiêu hỏi: “Tại sao?”
“A…” Ánh mắt Cảnh Lê hơi né tránh, chột dạ nói: “Ngươi vừa uống thuốc, cần nghỉ ngơi thật tốt, ta sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngươi.”
Tần Chiêu cười lên: “Vậy ngươi không sợ giữa đêm khuya ta phát bệnh, không có người chăm sóc sao?”
Cảnh Lê ngây ra.
“Vậy ngươi đợi ta một lát!” Cảnh Lê nói xong, nhanh chóng chạy ra sân.
Bản năng Tần Chiêu ý thức được có gì đó sai sai, quả thật, Cảnh Lê nhanh chóng trở lại, trong tay còn bê theo một thùng gỗ đựng đầy nước.
Đây chính là thùng gỗ mà trước đây Cảnh Lê từng ở, từ khi chuyển sang đây, thùng gỗ nhỏ này cũng chưa được từng dùng lại.
Cảnh Lê nói: “Tối nay ta ngủ ở đây, nếu ngươi không khỏe thì gọi ta.”
“…” Tần Chiêu im lặng một lúc, hỏi: “Lý do vì sao ngươi lại muốn….”
Không đợi hắn nói xong, trong phòng đột nhiên xuất hiện một tia sáng đỏ, y phục trên người Cảnh Lê theo đó mà rơi xuống, một con cá chép đỏ tươi nhảy vào thùng gỗ nhỏ.
Tần Chiêu: “…”
Cá chép nhỏ vẫy vẫy đuôi trong nước, ngẩng đầu lên nói tiếng người: “Lúc nãy ngươi muốn nói gì với ta?”
Tần Chiêu cắm cúi nhặt y phục rơi dưới đất lên: “… Không có gì.”
Đêm đã khuya, Tần Chiêu thổi tắt đèn dầu trong phòng, nằm lại giường.
Thùng gỗ chứa Cảnh Lê đặt ở trên bàn gần đó, cá chép nhỏ bơi trong nước, đôi mắt lộ ra từ mép thùng gỗ, âm thầm quan sát hắn.
Hiệu quả của thuốc hình như còn chưa mất hết, hơi thở của Tần Chiêu đã lần nữa ổn định lại.
Trong vài canh giờ lúc đợi Tần Chiêu tỉnh dậy, Cảnh Lê lấy quyển Yêu Vật Chí mua lúc trước ra đọc thử.
Bây giờ cậu nhận biết mặt chữ vẫn còn hơi khó khăn, tham khảo vài cuốn học vỡ lòng cậu từng đọc trước đây, thậm chí đoán mò, Cảnh Lê đọc được trong sách không ít thông tin hữu dụng.
Ví dụ sau khi yêu quái biến thành người, đôi khi sẽ hiện ra nguyên hình, đó là vì linh lực không đủ, cần phải tu luyện bổ sung linh lực.
Lại ví dụ như, mỗi một khắc mà yêu quái biến thành hình người đều tiêu hao linh lực, cho nên bọn họ phải tu luyện mỗi ngày mỗi đêm.
Muốn ổn định làm người, ít nhất cần tu vi vài trăm năm.
Nhưng từ lúc Cảnh Lê xuyên không đến bây giờ, cậu chưa từng tu luyện một ngày nào cả.
Cậu không biết trước khi bản thân xuyên không đến nơi này, có phải con cá chép kia đã từng tu luyện, cho nên vì thế cậu mới có đủ linh lực để biến thành hình người hay không.
Cậu chỉ biết trong đầu mình không có bất kì một phương pháp và kí ức nào liên quan đến tu luyện.
Trong sách nói, linh lực trong người yêu quái giống như cái đồng hồ cát, nếu như không kịp bổ sung, tiêu hao hết thì không còn nữa, có khả năng sẽ không còn cách nào biến lại hình dạng con người.
Nếu như là như vậy… Cảnh Lê không thể tiếp tục tiêu hao thêm nữa.
Cho nên cậu mới đề xuất tối nay ngủ trong nước.
Dùng hình dạng cá chép trải qua buổi tối, ít nhiều có thể khiến linh lực tiêu hao chậm đi chứ nhỉ?
Trong sách không nói phương pháp tu luyện cụ thể, có điều lại nói vài cách bổ sung linh lực.
Chính là chỗ mà hôm đó A Dịch đọc cho cậu… Song tu thải bổ.
Ý nguyên vẹn đoạn này đại khái là như thế này: Khi yêu quái vừa tu thành hình người thì linh lực không ổn định, có thể cùng con người song tu thải bổ để bổ sung linh lực.
Ngoài cách này ra, tiếp xúc thân mật với con người cũng có thể hấp thụ lượng ít tinh khí bổ sung linh lực, nhưng hiệu quả không bằng song tu.
Cảnh Lê đương nhiên biết song tu thái bổ là ý gì, nhưng…
Tiết lão tiên sinh nói cơ thể Tần Chiêu vẫn chưa khỏe.
Không chỉ vậy, trước khi Tần Chiêu khỏi bệnh, cậu không thể quá thân mật với Tần Chiêu.
Bằng không ngộ nhỡ hấp thụ tinh khí đối phương, sợ rằng bệnh tình của hắn càng thêm nghiêm trọng thì sao đây?
Hơn nữa cậu còn không thể nói thật mọi chuyện với Tần Chiêu.
Tần Chiêu nhất định sẽ buồn.
Thực ra, trước khi đọc quyển sách này, Cảnh Lê vẫn giữ chút hoài nghi đối với nó.
Nhưng ai bảo quyển sách này viết đến mức vô cùng dọa người, khiến người ta không thể không tin.
Hơn nữ cậu từ người xuyên thành cá chép, rồi lại từ cá chép biến thành người, đương nhiên cậu thà tin là có, chứ không tin là không.
Cá chép nhỏ phun một cái bong bóng trong nước, lặng lẽ lặn sâu xuống nước.
“… Hoàn thành rồi!” Tiết Nhân đặt viên thuốc cuối cùng vừa vo viên xong vào khay đan.
Trong khay đan xếp ngăn nắp mười mấy viên thuốc, A Dịch và Cảnh Lê cùng nhau nâng khay đan đặt dưới bức tường tre ở sân, Tiết Nhân dặn dò nói: “Phơi khô thêm hai ngày, cất lọ thuốc tránh ánh nắng.
Mỗi ngày uống một viên, số thuốc này đủ cho ngươi uống hơn một tháng rồi, đợi uống hết lại xem có cần tăng giảm lượng thuốc hay không.”
Tần Chiêu chắp tay hành lễ với ông: “Thời gian này, làm phiền tiên sinh rồi.”
“Không cần khách sáo.” Tiết Nhân xua tay, “Nếu như ngươi thật sự khỏe lại, cũng coi như ta không phí công sức mấy ngày nay.”
Tần Chiêu hỏi: “Lát nữa tiên sinh phải đi sao?”
“Đúng vậy.” Tiết Nhân nhìn về phía A Dịch, than thở, “Đã qua gần nửa tháng rồi, đứa cháu ngoan này của ta còn phải về trông chừng tiệm thuốc, dù sao cũng không thể không buôn bán.”
Bọn họ thuê được xe ngựa, tốc độ nhanh hơn xe bò nhiều, buổi trưa xuất phát từ thôn Lâm Khê, có thể tranh thủ về tới huyện thành trước khi mặt trời lặn.
Tần Chiêu nói: “Nếu đã như vậy, chỗ của Tần mỗ còn vài thứ muốn cho tiên sinh xem.”
Tiết Nhân theo Tần Chiêu đi vào nhà.
Tần Chiêu lấy ra vài quyển sách từ kệ sách, trong sách kẹp thẻ tre để đánh dấu, còn có không ít chữ nhỏ được hắn viết bên cạnh trang sách.
Tiết Nhân lật đọc vài trang, sắc mặt thay đổi: “Đây…”
“Khoảng thời gian này tại hạ căn cứ theo dược lý tìm ra vài vị thuốc, cụ thể đã ghi ở bên trong, tiên sinh có thể từ từ nghiên cứu.” Tần Chiêu nói: “Những thảo dược này bình thường đều có thể thấy, có lẽ có thể thay thế được những dược liệu quý hiếm trong phương thuốc giải dược của tiên sinh.”
Tiết Nhân tỉ mỉ đọc nội dung mà Tần Chiêu đánh dấu, hỏi: “Tiểu Ngư nói mấy ngày nay ngươi toàn xem sách y, chính là vì cái này à?”
Tần Chiêu: “Phải.”
Lúc mới bắt đầu, hắn chỉ lo lắng Tiết Nhân cho trong đơn thừa thuốc, mấy thảo dược đó vô cùng hiếm thấy, xem thử có thể tìm ra thảo dược thay thế thường gặp hơn từ trong sách hay không.
Sau này Tiết Nhân đề xuất với hắn, hy vọng hắn có thể giúp thúc đẩy phương thuốc này, suy nghĩ của hắn càng trở nên kiên định hơn.
Trước đây Tiết Nhân là ngự y, thuốc ông ta dùng đương nhiên coi trọng chất lượng nhất, không cân nhắc giá cả và mức độ quý hiếm của nó.
Nhưng bây giờ theo như số thảo dược dùng trong phương thuốc này, người bình thường còn khó mà tìm được, đừng nói gì đến sử dụng phương thuốc này.
Điều Tần Chiêu muốn là để tất cả những người cần đều có thể dùng thuốc này, là không còn người nào gặp phải hoàn cảnh khó khăn như hắn.
Tiết Nhân đóng cuốn sách y trong tay, thong thả nói: “Ngươi nên biết, nếu như đổi thành thảo dược bình thường, hiệu quả của thuốc giải này tất bị giảm.”
“Tại hạ hiểu.” Tần Chiêu nói, “Thế nhưng, một đơn thuốc chỉ có thể cứu số ít người, lại khiến cho rất nhiều bách tính cầu mà không được, so với một đơn thuốc hiệu quả kém hơn nhưng ai cũng có thể dùng, tại hạ tin, cái sau càng dễ dàng phổ biến hơn.”
Tiết Nhân ngơ ra một lúc, khẽ cười.
Tần Chiêu: “Tiên sinh cười gì vậy?”
“Cái ta cười chính là, cuối cùng ta hiểu tại sao triều đình lại phát triển rộng phương thuốc cấm như vậy.” Tiết Nhân giọng điệu than thở, “Thực sự bên trên không phải không biết thuốc thang có tai họa ngầm, nhưng bọn họ không còn lựa chọn khác.”
“Phổ biến rộng một bài thuốc thang đúng chuẩn hơn không khó, cái khó là làm sao để tất cả những người cần đều có thể dùng thuốc.”
Ông ta cười giễu cợt một tiếng: “… Xem ra mấy năm nay ta trách lầm hắn rồi.”
Tần Chiêu hỏi: “Tiên sinh đang nói đương kim hoàng thượng sao?”
“Hoàng thượng? Không phải.” Tiết Nhân nói, “Ta đang nói người năm đó phổ biến đơn thuốc này.”
Tần Chiêu hơi nhíu mày: “Đơn thuốc này không phải do hoàng thượng phổ biến sao?”
“Hắn?” Tiết Nhân giống như nghe thấy truyện cười, “Đương kim hoàng thượng năm ngoái vừa mới cập quan*, cũng lớn hơn cháu ta vài tuổi đó, mười năm trước, hắn vẫn là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa!”
*Cập quan: Lễ đội mũ dành cho nam tử khi 20 tuổi.
Tần Chiêu: “Vậy mười năm nay…”
“Tân đế còn nhỏ, cho nên trước khi Tiên Hoàng qua đời đã hạ lệnh cho một vị thân vương kinh thành khác nhiếp chính.
Tiêu diệt Trầm Hoan, phổ biến thuốc giải, ban chết rất nhiều thái y, toàn là hắn làm đó.” Giọng Tiết Nhân lạnh lùng, “Cho dù vị nhiếp chính vương đó không làm gì sai trong việc phổ biến thuốc giải, cũng không thể rửa sạch hết việc hắn đã làm mấy năm đó.
Tiên Hoàng khi ấy là tin lầm kẻ xấu!”
Trong đầu Tần Chiêu bỗng hơi đau âm ỉ, giọng nói cũng trở nên khàn và nhỏ hơn: “Hắn… Hắn còn làm gì nữa sao?”
“Ngươi hỏi hắn còn làm gì? Việc hắn làm còn rất nhiều nữa!” Tiết Nhân nói, “Vị nhiếp chính vương đó lòng muông dạ thú, diệt sạch phe đối lập, thao túng triều đình, nhận hối lộ, không có gì là hắn chưa làm! Mấy năm đó ta không ở kinh thành, nhưng nghe nói tai mắt của nhiếp chính vương phân bố khắp kinh đô, chỉ cần có ai dám bất mãn với hắn thì sẽ bị ảnh vệ bí mật chém đầu ngay tại chỗ.
Quan lại quyền quý còn như vậy, huống chi là bách tính bình thường?”
“Có người nói, những năm đó kinh thành máu chảy thành sông, ngoài thành thi thể chất thành núi, bách tính hoang mang khiếp sợ, toàn là công trạng của vị nhiếp chính vương kia.”
Cảm giác nhói nhói trong đầu ngày càng rõ ràng, dáng vẻ Tần Chiêu hơi lảo đảo, vịn vào bàn sách gắng gượng đứng vững.
“… Ngươi sao thế, sắc mặt khó coi vậy?” Tiết Nhân dìu hắn ngồi xuống, “Ta nói với ngươi mấy chuyện này làm gì chứ, bây giờ không giống như trước đây, đã là việc của mười năm trước rồi.”
Ông ta rót cho Tần Chiêu ly nước, Tần Chiêu uống xong, tâm trạng từ từ bình ổn lại: “Không sao, bệnh vặt cũ thôi.”
Tiết Nhân nói: “Trầm Hoan tán tổn hại rất lớn đến trí nhớ của ngươi, ngươi phải duy trì ôn hòa, không được quá vui quá buồn, trái lại nếu tổn thương nặng thêm, e là vĩnh viễn không thể nào hồi phục.”
Tần Chiêu: “Tại hạ hiểu rồi.”
Chính vào lúc này, giọng A Dịch từ ngoài cửa vang lên: “Tiết gia gia, chúng ta nên đi rồi, còn phải về nhà thu dọn ít đồ đạc.”
“Biết rồi.” Tiết Nhân cầm mấy cuốn sách y mà Tần Chiêu cho ông ta lên, cười nói: “Mấy quyển sách này ngươi cho ta ta sẽ đọc thử, yên tâm, ta hành y hơn mười năm, tuyệt đối không đến nỗi như tên nhiếp chính vương kia, nghiên cứu ra thang thuốc nửa thuốc nửa độc.
Nói không chừng, tháng sau lại mang đến thuốc mới.”
Tần Chiêu đứng lên tiễn ông ta ra cửa, dịu giọng nói: “Tại hạ đợi tin tốt của tiên sinh.”
Tiết Nhân: “Có điều ngươi vẫn nên dùng đơn thuốc cũ của ta, công hiệu nhanh hơn, các ngươi đỡ phải tiếp tục chờ đợi.”
“Không sao, ta…” Tần Chiêu đang định trả lời, lại cảm thấy trong lời Tiết Nhân nói dường như còn mang ý tứ sâu sa.
Hắn dừng lại, đưa mắt nhìn đối phương, sau đó ông ta vỗ vỗ bờ vai hắn, chân thành nói: “Nghe cháu ta nói, hai ngày nay Tiểu Ngư không ngủ chung với ngươi.”
“Đừng lo, ta nhất định sẽ trị khỏi cho ngươi nhanh nhất có thể, một chút xíu di chứng cũng không có!”
Tần Chiêu ngơ ra một lúc, thấy Cảnh Lê đứng trong sân lén nhìn hắn, nhớ ra bắt đầu từ tối hôm trước, tên nhóc này quả thực thường vô tình hay cố ý trốn tránh hắn.
Hắn bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm, từ bỏ giải thích: “Ngài vẫn nên mau chóng về đi thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cá – gương mặt rất thành thật – nhỏ: Ngươi như thế nào ta cũng thích, không được cũng thích, đừng buồn.
Tần Chiêu: … Vài người nào đó chính là thèm đòn ????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...