Editor: Long
Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn Tần Chiêu, cặp mắt vô tội chớp chớp, lại cúi đầu, không trả lời ngay.
Ngón tay Tần Chiêu rũ bên người cuộn lại.
Lời này nói ra quả thực có chút mạo phạm, thậm chí sau khi nói xong Tần Chiêu cũng thấy hơi hối hận.
Hôm nay trước mặt thôn dân nhận là phu lang chỉ vì dáng vẻ nằm trên giường của tên nhóc này, nếu không nói như vậy sẽ không tránh khỏi bị nghi ngờ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Chính Tần Chiêu cũng không biết trong lời nói của mình có bao phần đùa giỡn, bao phần thật lòng.
Tần Chiêu tự hỏi hắn cũng không phải người tùy tiện.
Kể từ khi mất trí nhớ, lưu lạc đến đây, Tần Chiêu luôn tự căn dặn bản thân phải thận trọng từng lời nói việc làm.
Nhưng kể từ khi gặp gỡ cá nhỏ, nguyên tắc này đã bị phá vỡ hết lần này đến lần khác.
Chỉ cần gặp tên nhóc này, luôn nhịn không được tâm tư trêu đùa, muốn nhìn thấy cậu bày ra càng nhiều bộ dáng đáng yêu hơn nữa.
Nhưng khi nhìn thấy cá nhỏ nghiêm túc suy nghĩ, Tần Chiêu không khỏi có chút căng thẳng.
Cậu sẽ trả lời thế nào đây?
Trong phòng một lúc lâu không có tiếng động nào, cá nhỏ cúi đầu suy nghĩ rất lâu, ngón chân trần giẫm nhẹ lên mặt đất, giống như đuôi cá vỗ vỗ nước mỗi khi vô thức.
Làm cá lâu rồi, đổi lại thành người nhất thời vẫn chưa thay đổi được thói quen.
Thật lâu sau, Tần Chiêu rốt cuộc chịu không nổi kiểu im lặng này, nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi không nguyện ý..."
"Không phải không nguyện ý!" Cảnh Lê lập tức ngắt lời hắn, tựa hồ có chút khẩn trương, "Không, không sao cả, bất kể ngươi muốn gì đều được, ta không có không nguyện ý."
Tần Chiêu ngơ ngẩn.
Khoảnh khắc đó, trong lòng dường như có thứ gì đó phá đất chui lên, những lo lắng dao dộng vừa rồi dường như không còn quan trọng nữa.
"Ngươi..." Giọng Tần Chiêu có chút khàn khàn, "Ngươi nghiêm túc sao?"
"Ta đương nhiên là nghiêm túc!" Thái độ của Cảnh Lê rất kiên quyết, "Ta nói được làm được, nhất định hoàn thành nguyện vọng của ngươi, chỉ cần ngươi không đuổi ta đi..."
Tần Chiêu hỏi: "Ngươi sợ bị ta đuổi đi như vậy sao?"
"Đúng vậy..." Cảnh Lê nói, "Ta ở đây không có người thân, cũng không có bạn bè.
Ngươi nếu không thu lưu ta thì ta không biết phải đi đâu về đâu nữa."
Cậu sợ Tần Chiêu không đồng ý, bảo đảm nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ học kiếm tiền, giúp ngươi làm việc nhà và đồng áng, ta sẽ không để ngươi nuôi ta ăn không uống không nữa."
Khó có được dáng vẻ nghiêm túc như vậy của cá nhỏ, Tần Chiêu nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ đầu cậu.
"Không sao." Tần Chiêu nói, "Không cần tự ép buộc mình làm những điều đó."
Hắn bước đến trước tủ quần áo, lấy ra một đôi giày, trở lại giường, ngồi xổm xuống: "Quần áo này ngươi mặc không vừa người, tối nay đo kích thước, ngày mai ta lên trấn trên giúp ngươi làm mấy bộ quần áo mới."
"Ừ!"
Hắn giúp Cảnh Lê mang giày vào, kéo người đứng lên: "Đi nào, ta đi làm cơm cho ngươi."
Cảnh Lê lúc này biểu hiện rất tích cực, cậu ngoan ngoãn bê một chiếc ghế đến bên cạnh kệ bếp, dùng ánh mắt chăm chú nhìn Tần Chiêu.
Nhìn Tần Chiêu nấu ăn là một trong những việc tiêu khiển hiếm hoi của Cảnh Lê mỗi ngày, bây giờ đã biến thành người, nhất thời vẫn chưa thay đổi được thói quen.
Bản thân cậu cũng không thấy việc này có gì kỳ quái, nhưng Tần Chiêu lại không như vậy.
Dẫu sao...!một con cá nhìn chằm chằm mình, và một người nhìn chằm chằm mình là cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Huống hồ ánh mắt người đó còn như vậy...!
Tần Chiêu nhịn rồi lại nhịn, âm thầm thở dài: "Tiểu Ngư.".
Ngôn Tình Ngược
Cảnh Lê: "Hử?"
"Ngươi đừng nhìn ta nữa."
"?!" Cảnh Lê chớp chớp mắt, cũng không hỏi nhiều mà ngoan ngoãn nghe lời xoay người đi, "Như này được rồi chứ?"
– Rất có tự giác ăn nhờ ở đậu phải ngoan ngoãn nghe lời.
Tần Chiêu: "..."
Cảnh Lê cúi đầu, hai chân duỗi thẳng, mũi chân nhàm chán nhếch lên nhếch xuống, nhấp nha nhấp nhô.
Trên người cậu chỉ mặc trường bào của Tần Chiêu, đai lưng buộc quanh hông, nhưng vạt áo nửa người dưới lại không cách nào khống chế, cẳng chân thon dài thẳng tắp theo động tác đong đưa mà như ẩn như hiện dưới vạt áo.
Cậu chê mái tóc dài vướng víu, gom toàn bộ lại để lệch sang một bên vai, lộ ra phần cổ sau trắng nõn mịn màng.
Cổ áo không vừa hơi lỏng lẻo, chỉ cần lại gần một chút thì thậm chí còn có thể nhìn thấy quang cảnh dưới trường bào.
Tần Chiêu không dám quay đầu lại, lần đầu tiên nấu ăn khó khăn đến như vậy.
Thời gian này phải nấu cơm cho những thôn dân giúp đỡ xây nhà, đồ ăn trong nhà không nhiều lắm.
Hôm nay Tần Chiêu cũng không có tâm tình làm những món cầu kỳ, chỉ đơn giản xào hai món, hấp một đĩa bánh bao rồi dọn lên bàn.
Cảnh Lê đã sớm đói đến mức da ngực dán da lưng, không rảnh ghét bỏ không có thịt, chuyên tâm cúi đầu ăn.
Lượng cơm ăn của cậu cũng tăng theo kích thước cơ thể, tuy không bằng được những nông dân làm việc ngoài ruộng nhưng cũng không tính là ít.
Tần Chiêu cố ý quan sát, đại khái nắm được lượng lương thực tiêu hao mỗi ngày trong tương lai.
Rượu đủ cơm no, Tần Chiêu thu dọn bát đĩa bên bệ bếp, Cảnh Lê chống cằm ngồi bên cạnh, hiếm khi phiền muộn.
Cậu nhìn động tác của Tần Chiêu, suy nghĩ hôi lâu mới có chút chột dạ kêu: "Tần Chiêu..."
"Cái gì?" Tần Chiêu không quay lại nhìn.
"Ờm...!Ta muốn hỏi một câu, ngươi đừng tức giận." Cảnh Lê do dự mở miệng, "Không phải ta ăn no liền muốn thất hứa, chỉ là ta không chắc chắn lắm, ừ...!Ngươi có thể nói cho ta biết, phu lang có ý nghĩa gì không?"
Tay Tần Chiêu run lên, suýt nữa làm rơi bát xuống đất.
"Ngươi nói...!Ngươi không biết ý nghĩa của phu lang?" Tần Chiêu hỏi, "Vậy ngươi lúc nãy..."
"Ta chưa từng nghe qua từ này á..." Cảnh Lê nhỏ giọng lẩm bẩm, lại nói: "Nhưng cho dù thế nào, ta cũng sẽ nghĩ cách giúp ngươi đạt được tâm nguyện, tin tưởng ta!"
Tần Chiêu: "..."
Tần Chiêu sắp bị cậu làm cho tức đến bật cười.
Vì vậy lúc nãy nhóc con này suy nghĩ lâu như vậy, không phải là để ý đến hắn mạo muội thất lễ, cũng không phải là đang tự hỏi có nên đáp ứng hay không.
Cậu chỉ không hiểu ý Tần Chiêu đang nói là gì.
Phu lang chắc chắn không hiếm ở thời đại này, thậm chí những nơi giàu có còn thịnh hành nam phong, nghe nói có những vương công quý tộc thậm chí còn tặng nam thiếp cho nhau.
Tần Chiêu ngàn tính vạn tính, nhưng hắn không tính đến chuyện cá nhỏ căn bản không hiểu ý nghĩa của từ này.
Tần Chiêu có thể sinh sống thành thạo tại nơi sơn thôn trời xa đất lạ này, lần đầu tiên không biết phải làm thế nào với người trước mặt.
Nhóc con này thật là...!
Cảnh Lê chột dạ không dám nhìn sắc mặt của Tần Chiêu.
Vừa rồi cậu không nói dối đâu, cho dù Tần Chiêu đưa ra yêu cầu gì thì cậu cũng sẽ cố gắng giúp hắn đạt được.
Chỉ là trong tình huống vừa rồi không có cơ hội cho cậu hỏi đông hỏi tây.
Chẳng may Tần Chiêu cho rằng cậu đang tìm lý do, trực tiếp đuổi cậu đi thì làm sao bây giờ?
Phải ổn định người trước, cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó tâm bình khí hòa trò chuyện với nhau.
Mọi chuyên không phải đã được giải quyết rồi sao?
Cảnh Lê nghĩ như vậy.
Thật lâu sau, Tần Chiêu mới lần nữa mở miệng: "Thôi, không biết thì quên đi vậy, không cần để trong lòng."
"Vậy sao được?" Cảnh Lê không đồng ý, "Ta đã đáp ứng sẽ giúp ngươi, nói lời giữ lời, không thế nuốt lời."
Tần Chiêu đã sớm biết tính tình của cậu, bình tĩnh nói: "Không sao, ta sẽ không đuổi ngươi đi."
"...!Thật sự?"
Tần Chiêu: "Ừ, thật sự."
"Cảm ơn ngươi!"
Cảnh Lê tức khắc trở nên vui vẻ.
Nếu như bây giờ cậu vẫn là cá, có khi sẽ nhìn thấy dáng vẻ cậu điên cuồng vẫy vẫy đuôi.
Tần Chiêu bất đắc dĩ cười cười.
Còn có thể làm gì, ai bảo hắn lúc đầu cứu nhóc con này về chứ.
Tự mình chịu vậy.
Còn những chuyện khác...!tương lai còn dài.
Đêm khuya, Tần Chiêu vẫn đọc sách dưới ánh đèn mờ ảo như mọi khi.
Cảnh Lê ôm chăn ngồi ở đuôi giường, ngáp dài buồn ngủ.
"Buồn ngủ thì đi ngủ đi, không cần đợi ta." Tần Chiêu không ngẩng đầu nói.
"Không buồn ngủ." Cảnh Lê dụi dụi mắt, quỳ gối nhích tới trước bàn đọc sách, liếc mắt nhìn, "Ngươi đang xem gì vậy?"
Tần Chiêu nói: "Chu Lễ."
"Lễ Ký?"
Tần Chiêu quay đầu nhìn cậu: "Đã từng đọc qua?"
"Ừm...!không tính là đã đọc đi." Cảnh Lê ngập ngừng đáp.
Nếu như nói sách của thời đại này thì đương nhiên là cậu chưa từng đọc, thế nhưng cậu có được học một chút ở xã hội hiện đại.
Lễ Ký chia làm ba lễ, lần lượt là Nghi Lễ, Chu Lễ, Lễ Ký, thuộc phạm trù của Ngũ Kinh.
Mà Tứ Thư Ngũ Kinh vẫn luôn là phạm vi ra đề của khoa cử thời cổ đại.
Có điều Cảnh Lê cũng chỉ biết chút ít đó.
Cậu nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Ngươi muốn thi khoa cử sao?"
"Ngươi muốn ta đi sao?"
"Đương nhiên." Cảnh Lê nói, "Ngươi giỏi như vậy, nhất định thi một lần là đậu, thi đậu rồi có thể làm quan, vậy chẳng phải sau này ăn uống không lo sao?"
Tần Chiêu nhịn không được cười cười: "Sao vẫn còn nghĩ đến đồ ăn vậy."
"Đương nhiên không phải chỉ vì ăn." Cảnh Lê nói, "Cổ đại không phải đều coi trọng con đường làm quan sao, làm quan khẳng định tốt hơn là ở lại đây!"
Tần Chiêu: "Cổ đại?"
"Khụ...!Không phải, ý của ta là tiền triều, đúng, thời tiền triều." Cảnh Lê căng da đầu lấp liếm.
Tần Chiêu nói: "Con đường làm quan ở tiền triều không phát triển, ngươi nói đến có lẽ là khi tiên đế còn tại vị."
Cảnh Lê sửng sốt.
Tần Chiêu nhẹ giọng nói: "Khi tiên đế tại vị chú trọng phát triển con đường quan lộ, mở rộng chiêu mộ hiền tài, khuyến khích người đọc sách thi đậu công danh, phục vụ đất nước.
Như vậy quả thực đã tuyển chọn ra rất nhiều người tài, nhưng tệ nạn cũng thực rõ ràng."
"Trọng văn khinh võ, dẫn đến binh lực giảm mạnh.
Mà những quan viên được chọn ra lại kéo bè kết cánh với nhau, quan lại bao che cho nhau, ức hiếp bá tánh..."
Nhận thấy Cảnh Lê đột nhiên trầm mặc, Tần Chiêu không nói thêm nữa, quay đầu lại nhìn: "Ngươi sao vậy?"
"Không sao, ta chỉ đang suy nghĩ..." Cảnh Lê hỏi, "Sao ngươi lại biết rõ những chuyện này như vậy? Trước đây ngươi từng làm quan à?"
"Làm quan?" Tần Chiêu lắc đầu, "Ta không nhớ."
Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng bên ngoài thật đẹp, núi rừng xa xa được bao phủ bởi ánh trăng nhạt màu, mờ mờ ảo ảo.
Tần Chiêu yên lặng nhìn, dường như xuyên thấu qua cảnh tượng ấy, nhìn thấy những hồi ức càng sâu xa.
Đột nhiên đầu Tần Chiêu đau đớn kịch liệt.
"Tần Chiêu!" Cảnh Lê vội vàng đỡ hắn.
Tần Chiêu nằm gục trên bàn, đầu ngón tay bấu chặt vào mép bàn, các đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Bàn đọc sách của Tần Chiêu ở bên cạnh giường, Cảnh Lê ngôi quỳ ở đuôi giường, chỉ cần cong eo là có thể ôm được hắn.
Cậu cúi người dùng sức ôm Tần Chiêu, cảm giác cơ thể trong lòng run rẩy lịch liệt, như là đang chịu đựng đau đớn kinh khủng nào đó.
Một lúc sau, đối phương cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Ta không sao..." Thanh âm của Tần Chiêu có chút khàn khàn, trong giọng nói có chút trào phúng, "Thói quen."
Cảnh Lê vỗ vỗ lưng hắn, an ủi nói: "Không nhớ được thì không cần nhớ nữa, không sao đâu."
"Ừ, ta biết rồi."
Tần Chiêu lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, nhanh chóng dịu lại: "Nhưng ngươi nói không sai, trong lòng ta luôn cảm thấy có lẽ ta thật sự có quan hệ đến những chuyện đó."
Cảnh Lê hỏi: "Cho nên ngươi thi khoa cử là để trở lại xem thử, nghĩ cách tìm lại ký ức hả?"
Tần Chiêu trầm mặc một lúc, nhìn về phía cậu.
Cảnh Lê: "?"
"Không, không phải." Tần Chiêu lại mở sách ra, nghiêm túc nói, "Bởi vì hôm nay ta phát hiện ra, sợ rằng với thu nhập hiện tại có lẽ không nuôi nổi con cá nào đó."
"...!Cho nên để con cá nào đó không lo ăn lo uống, ta phải càng nỗ lực hơn nữa."
Cảnh Lê: "..."
Cậu đâu có ăn nhiều như vậy?!!
Đêm càng ngày càng tối, ánh đèn dầu càng thêm tối tăm, Tần Chiêu rốt cuộc khép sách lại.
Người phía sau không biết từ lúc nào đã không có động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn liền thấy thiếu niên đã ôm chăn bông ngủ say sưa.
Cảnh Lê trời sinh có gương mặt trẻ con, lớn lên thanh tú đáng yêu, trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật.
Cậu ôm chăn lông vào lòng, cánh tay mảnh khảnh duỗi ra khỏi ống tay áo, trên làn da trắng sứ còn dính một ít vẩy cá.
Có lẽ hôm nay biến thành người quá lâu rồi, trên trán Cảnh Lê đã mọc lên một ít vảy cá, sáng rực dưới ánh đèn mờ ảo.
Tần Chiêu cúi đầu, chăm chú nhìn cậu.
Hình dáng của nhóc con này giống hệt như trong giấc mơ của hắn, không, so ra còn đẹp hơn.
Ai có thể ngờ lúc đầu hắn bỏ ra 15 văn tiền lại có thể mua về được một nhóc con xinh đẹp như vậy?
Tần Chiêu nhìn cậu một lúc lâu, nhất thời không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ vảy cá trên trán đối phương.
Cảm giác lạnh căm truyền đến từ đầu ngón tay, Cảnh Lê co người lại, chui đầu vào chăn bông né tránh: "Ngứa..."
Tần Chiêu không chịu buông tha cậu, lại vươn tay nhéo nhéo gương mặt tròn trịa kia.
Cảm giác mềm mại như trong tưởng tượng.
"Ừm...!Ngươi làm gì vậy..." Cảnh Lê tỉnh dậy dưới sự quấy rối dai dẳng của hắn, không mở nổi mắt, mơ mơ màng màng, thanh âm mềm mại hỏi.
Tần Chiêu ngồi ở mép giường, nâng nâng cằm: "Giường chỉ to bằng này, ngươi chiếm diện tích lớn như vậy thì ta ngủ ở chỗ nào?"
Cảnh Lê dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn sang.
Giường trong nhà Tần Chiêu thực sự không lớn, một người nằm có thể dư, nhưng nếu hai người đàn ông trưởng thành cùng nằm thì có hơi khó khăn.
Cảnh Lê vừa rồi luôn chiếm giữa giường, Tần Chiêu thậm chí đến cả chỗ để ngồi cũng không còn nhiều.
Cảnh Lê chưa hoàn toàn tỉnh táo, mờ mịt chớp mắt, "Vậy phải làm thế nào?"
Nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của cậu như vậy, Tần Chiêu nhịn không được có tâm tư không đứng đắn: "Ngươi ngủ lui vào trong một chút, đêm nay tạm như vậy đã, ngày mai ta vào thôn đặt một chiếc giường lớn hơn."
Dù sao bây giờ trong mắt những người trong thôn, Cảnh Lê là phu lang của hắn, hắn muốn đổi một chiếc giường lớn hơn cũng không có gì kỳ quái.
Cảnh Lê do dự một lúc vẫn không nhúc nhích, dụi dụi mắt, cuối cùng cũng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.
Giường nhỏ như vậy, hai người ngủ chung khẳng định không thoải mái.
Tư thế ngủ của cậu lại không tốt, lỡ như đạp con ma ốm này xuống giường, hại hắn sinh bệnh thì làm sao?
Tần Chiêu bây giờ còn phải nuôi gia đình, đã đủ vất vả, không thể để hắn chịu thêm ấm ức nữa.
Cảnh Lê nói: "Không cần, ngươi đợi ta một lát!"
Nói xong Cảnh Lê cũng không mang giày, xốc chăn chạy ra bên ngoài.
Tần Chiêu nhạy bén ý thức được cậu muốn làm gì, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản đã thấy Cảnh Lê hấp tấp bê thùng gỗ nhỏ đi vào, đặt ở trên bàn sách.
Giây tiếp theo, ánh sáng đỏ lóe lên trong phòng, một con cá chép đỏ bùm một tiếng nhảy vào thùng gỗ chứa đầy nước.
Quần áo rơi khắp sàn.
Cá chép nhỏ ở trong nước vẫy đuôi nhìn Tần Chiêu: "Như vậy là được rồi!"
Vừa dứt lời, cá chép nhỏ kinh ngạc ngây người: "Ơ, tại sao ta có thể nói chuyện?"
Tần Chiêu: "..."
Tần Chiêu hoàn toàn không biết nên nói gì.
Hắn lặng lẽ thở dài, cúi người nhặt quần áo rơi trên mặt đất, sờ sờ đầu cá chép nhỏ.
"Nhanh ngủ đi, ngủ ngon."
Tác giả có điều muốn nói:
Tần Chiêu: Vì sao ta phải đánh thức người dậy chứ, đáng lẽ nên trực tiếp ôm lên.
Ta hận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...