Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang


Chưa tới thời gian một nén nhang, tin tức Nhiếp chính vương mang theo một tiểu mỹ nhân tới dự yến tiệc đã truyền khắp hoàng thành không bỏ sót góc nào.

Với tốc độ này, không lâu sau toàn bộ kinh thành đều sẽ biết.
Đây là Nhiếp chính vương đó, là vị Nhiếp chính vương ngần ấy năm chẳng lọt mắt mỹ nhân nào, không ai đi được tới bên người hắn cả.
Trong lúc nhất thời mọi người bàn tán ầm ĩ, ai nấy cũng hiếu kỳ không biết mỹ nhân nọ là nhân vật như thế nào.
Triều thần trong yến hội tự nhiên cũng vô cùng hứng thú với chuyện này.
Nhiếp chính vương mặc dù quyền cao chức trọng nhưng nói cho cùng vẫn là thần tử, chỉ ngồi ở bàn bên trái Thánh thượng.

Lúc dùng bữa hắn không thích có người hầu hạ, vì thế nên cái bàn ấy xưa giờ chỉ lẻ loi trơ trọi một mình hắn.
Ấy thế mà hôm nay bên cạnh hắn lại có thêm một tiểu mỹ nhân.
Không chỉ mang tới dự thọ yến mà còn ngồi chung ghế ngự tứ với Nhiếp chính vương, có thể thấy được Nhiếp chính vương thương y tới cỡ nào.
Trong lòng mọi người nghĩ vậy, lại nhịn không được mà nhìn tiểu mỹ nhân thêm vài lần.
Vị mỹ nhân nhận được sự chú ý của vô số người này hiển nhiên rất lo lắng bất an.
Từ lúc xuống xe tới bây giờ, Cảnh Lê cảm thấy có không ít ánh nhìn rơi vào người mình, cái loại trải nghiệm mỗi một cử chỉ đều bị nhìn chằm chằm này khiến cậu rất không thoải mái.
Thấy cậu gần như không động đũa, Tần Chiêu hỏi: “Sao thế? Không hợp khẩu vị à?”
“Không phải…” Cảnh Lê vô thức né ra sau lưng Tần Chiêu, không nói gì.
Tần Chiêu hiểu rõ.
Hắn đặt đũa xuống, hai mắt hờ hững quét một vòng trong đại điện, vô số ánh mắt nghiên cứu lập tức thu lại sạch sẽ, trong điện vang lên một loạt tiếng ho khan che giấu.
“Được rồi.” Tần Chiêu gắp thức ăn cho Cảnh Lê, bình tĩnh nói, “Ăn đi.”
Đương kim Thánh thượng ngồi gần Nhiếp chính vương nhất, nhìn thấy hết thảy những gì vừa xảy ra, không khỏi thấy ê răng.
Đừng nói đám đại thần hiếu kì, ngay cả y cũng muốn biết hắn tìm được tiểu mỹ nhân này ở đâu.
Chẳng phải hơn một tháng trước Nhiếp chính vương mới trả tranh mỹ nhân mà hắn tìm người vẽ về sao, còn nói là bản thân muốn cúc cung tận tụy với quốc sự, không muốn phiền chuyện nữ nhi tư tình ư?
Ngay mười ngày trước y muốn tặng một con cá chép cho Nhiếp chính vương thôi mà hắn còn không muốn đấy!
Kỳ Tuyên cảm thấy thiên hạ cũng đổi dời.
Nhưng đó giờ y rất sợ Nhiếp chính vương nên không dám hỏi nhiều, đành phải nhẫn nhịn hành vi tú ân ái gây tổn thương của hắn, vờ như không thấy gì cả.
Yến hội diễn ra được một nửa thì bên ngoài có người thông báo.
“Bệ hạ, Hộ quốc Đại tướng quân ở ngoài điện cầu kiến.”
Tay Kỳ Tuyên run một cái, làm rơi đũa xuống đất.
Sao y lại không biết hôm nay Tiêu Việt sẽ hồi kinh chứ?!
Cung nhân theo hầu vội vàng thay đũa mới cho Thánh thượng, thế nhưng Kỳ Tuyên lại chẳng hơi đâu mà để ý, vội vàng quan sát sắc mặt Nhiếp chính vương.
Hộ quốc Đại tướng quân Tiêu Việt luôn bất hòa với Nhiếp chính vương.

Năm xưa lúc Nhiếp chính vương vừa mới cầm quyền, trong triều có không ít người phản đối, một trong số đó chính là Tiêu gia phía sau Hộ quốc Đại tướng quân.
Vì thế, Tiêu Việt và Tần Chiêu ngươi tranh ta đấu một thời gian dài, đáng tiếc Tiêu Việt đấu không lại, lãnh binh trốn ra biên cương, đi một lần tới tận mấy năm.
Có người nói là Tiêu Việt sợ Tần Chiêu nên không dám về.

Cũng có người nói Tiêu Việt đang dùng binh quyền uy hiếp Nhiếp chính vương, bởi vì có gã nên Nhiếp chính vương mới không dám cướp ngôi đế.

Nhưng bất luận thế nào thì chuyện hai người này là tử địch nhìn nhau không vừa mắt tuyệt đối là thật.
Về phần tại sao lại chọn lúc mấu chốt này mà về, chẳng lẽ Đại tướng quân rốt cuộc ngồi không yên nữa, muốn ra oai phủ đầu với Nhiếp chính vương?
Đại điện vốn đang ca múa mừng vui thái bình chợt trở nên yên tĩnh im ắng, cung nhân tới truyền tin quỳ gối giữa đại điện nhưng tầm mắt mọi người đều tập trung vào Tần Chiêu.
Trước mặt bao người, vị Nhiếp chính vương dáng vẻ tuấn mỹ chỉ khẽ cười một tiếng, nói với Kỳ Tuyên: “Đại tướng quân ngàn dặm xa xôi hồi kinh chúc thọ cho bản vương, bệ hạ, ngài còn không mau mời người vào đây?”
Kỳ Tuyên như vừa mới tỉnh khỏi giấc chiêm bao, vội vàng dặn người mời Tiêu tướng quân vào.
Một lúc sau, một người đàn ông thân mặc áo giáp nhẹ, dáng người cao lớn đi vào.

Tiêu Việt đóng quân ở biên cương quá lâu, bị gió cát rèn luyện ra một thân khí chất túc sát bức người, trên mặt có một vết sẹo mờ mờ nhưng vẫn không giấu nổi vẻ khí khái hào hùng tuấn lãng.
Hắn đi tới giữa điện, quỳ một gối xuống: “Mạt tướng Tiêu Việt, tham kiến bệ hạ.”
“Tiêu khanh miễn lễ.” Kỳ Tuyên nào dám để gã quỳ, lập tức phân phó, “Nhanh ban ghế ngồi.”
Tiêu Việt được ban ghế ngồi phía đối diện Nhiếp chính vương, hơi thấp một chút, thể hiện địa vị khác biệt.

Gã cũng chẳng thèm để ý mấy cái đó, thoải mái ngồi xuống rồi tự rót rượu cho mình, trước kính Thánh thượng sau kính Tần Chiêu.
Tiêu Việt nói: “Nghe nói hôm nay là sinh thần Nhiếp chính vương, bản tướng quân còn cố tình mang một phần lễ mọn từ biên cương tới đây.”
Tần Chiêu nâng chén, thái độ cũng rất chi là hòa thuận: “Chẳng lẽ là rượu sữa ngựa biên cương?”
“Đương nhiên không phải, sao có thể năm nào cũng tặng rượu sữa ngựa được chứ? Bản tướng quân là người nhạt nhẽo thế à?” Tiêu Việt cười ha ha, cạo giọng nói, “Đưa người vào đây.”
Người đi vào là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Đôi nam nữ này xem chừng cũng chỉ mới mười mấy tuổi, trông còn non nớt hơn cả Cảnh Lê, dáng vẻ rất giống nhau, đều là mũi cao mắt sâu, xinh đẹp tuyệt luân.
Nụ cười trên mặt Tần Chiêu hơi nhạt đi.
Tiêu Việt hoàn toàn không chú ý tới điểm ấy, tiếp tục nói: “Hai huynh muội này là bản tướng quân đặc biệt chọn lựa trong đám nô lệ Tây Vực đấy, tướng mạo tư thái đều là hàng nhất đẳng.

Cũng không biết Nhiếp chính vương thích nam hay nữ nên ta đưa cả đôi về, vừa khéo một người làm thiếp một người làm nô.”
Lúc hắn nói lời này còn rất vui vẻ, nghe ra được chút tự cho là tri kỉ đắc ý.
Tần Chiêu đã thu mắt về, nhẹ nhàng đặt ly rượu trong tay xuống bàn.
Đương kim Thánh thượng ngồi trên ngai cao sắp khóc tới nơi.
Vừa vào đã chọc ngay họng súng.
Khá lắm.
.
Có thể là do có tiểu mỹ nhân yêu thương ở đây, cũng có thể là do hôm nay thiên hạ thái bình, tính tình Nhiếp chính vương đã tốt hơn thời trẻ rất nhiều.

Tóm lại, Nhiếp chính vương không trực tiếp rút kiếm ra một nhát ngay cổ lúc có kẻ dâng người lên giường hắn.
Hắn chỉ nói vài câu xã giao qua lại rồi đuổi người đi.
Thọ yến kết thúc, chúng thần lần lượt rời đi, Nhiếp chính vương và Hộ quốc Đại tướng quân cũng không thấy bóng dáng.
Ở chỗ cao nhất Trích Tinh lâu, Tần Chiêu nhàn tản dựa vào tường, đáy mắt là nhà nhà đốt đèn trong kinh thành: “Ta còn tưởng mấy tháng nữa ngươi mới quay về, muốn cầm quyền đến không thể chờ thêm được thế à?”
“Mẹ kiếp, đừng có nói ông đây như kẻ ăn cỗ đi trước lòng dạ nhỏ nhen thế chứ!” Tiêu Việt đi ra từ trong chỗ tối, trong tay còn cầm một bầu rượu, “Còn không phải là vì vội vàng về cho kịp chúc thọ ngươi à, thế mà ngươi còn từ chối quà của bản tướng, hừ.”
Ánh mắt Tần Chiêu hơi tối đi, không thèm để ý đến lời kia của gã.
Trích Tinh lâu chợt yên tĩnh lại, lát sau, Tiêu Việt nói: “Ngươi nghĩ cho kỹ, muốn thoái ẩn thật à?”
“Không thì ta viết thư gọi ngươi về làm gì?” Tần Chiêu liếc hắn, thở dài khe khẽ, “Ta đã chờ ngày này rất nhiều năm.”

“Ngươi yên tâm giao lại giang sơn này cho tiểu Hoàng đế kia hả?” Tiêu Việt hỏi, “Hôm nay ta thấy y không khác gì lúc mới đăng cơ mấy năm trước cả, vẫn cứ nhu nhược nhát gan như thế, một tên phế vật.”
“Tin ta, y sẽ là một Hoàng đế tốt.

Nếu ta không đi, y sẽ mãi không có cơ hội trưởng thành.”
“Hơn nữa…” Tần Chiêu như nghĩ đến chuyện gì đó cực kì vui vẻ, cười nhẹ, “Dạo này bản vương chợt thấy sống vì mình một lần không có gì là xấu.”
Tiêu Việt bị nụ cười kia dọa cho da gà da vịt gì cũng mọc lên cả, vội xoa xoa tay: “Rồi rồi, ngươi thoái ẩn cũng được, bản tướng quân khỏi phải suốt ngày đề phòng ngươi tạo phản.

Nhưng mà ta phải nói trước, ngươi nhớ thu dọn hết cục diện rối rắm của ngươi đi, ta không muốn đã giúp ngươi nuôi con rồi còn phải xử lí thêm hậu quả kèm theo đâu.”
“Biết rồi.”
Thật ra quan hệ giữa Tần Chiêu và Tiêu Việt không kém như bên ngoài đồn, thế nhưng cũng không hẳn là tốt.

Nhiều năm không gặp, hai người cũng nói không nổi lời ôn chuyện cũ, nói hết mấy câu kia xong thì Tiêu Việt chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi gã nghĩ tới gì đó rồi quay đầu lại hỏi: “Hai mỹ nhân ta tặng kia ngươi thật sự không muốn à?”
Tần Chiêu: “…”
“Kia là mỹ nhân cực phẩm vạn người khó gặp, phó tướng của ta lựa mãi mới được đấy.” Tiêu Việt nói, “Ngươi cũng trưởng thành rồi, cho dù không vội lấy vương phi thành gia lập nghiệp thì cũng nên lấy một thị thiếp làm ấm giường đi chứ.

Suốt ngày sống thanh tâm quả dục như hòa thượng coi chừng sau này lớn tuổi lại tìm không được tân nương đấy.”
“Ta nhất định phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi lớn hơn ta những ba tuổi đấy.” Tần Chiêu cười, “Còn nữa, lòng bản vương đã có người, không phiền tướng quân hao tâm tổn trí.”
Tiêu Việt hùng hổ rời đi.
Tần Chiêu lại không vội đi ngay.

Hắn quay người dựa lưng vào lan can, mày giãn ra, nom như đã lâu lắm rồi mới được tự do tự tại thế này.

Đột nhiên hắn nghiêng đầu nhìn sang một chỗ tối khác, thấp giọng nói: “Nghe chưa đủ à?”
Cảnh Lê từ trong bóng tối đi tới.
Trích Tinh lâu là tòa nhà cao nhất hoàng thành, trên cao gió đêm hơi lạnh, thổi bay vạt áo và tóc hai người.
Tần Chiêu vẫy tay với cậu: “Tới đây.”
Cảnh Lê đi tới, Tần Chiêu vươn tay nắm lấy tay cậu: “Hình như tay hơi lạnh, lạnh không?”
Thiếu niên dường như muốn tránh đi mà lại tránh không được, hai tay bị Tần Chiêu nắm lấy.
“Không, không lạnh.” Cảnh Lê nhỏ giọng đáp.
Tần Chiêu gật đầu: “Cũng đúng, cơ thể ngươi luôn lành lạnh như này.”
Cảnh Lê nhỏ giọng đáp một tiếng, không nói chuyện.
Tần Chiêu cúi đầu nhìn mắt cậu, khẽ hỏi: “Ngươi không có gì muốn nói với ta à?”
Cảnh Lê nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hỏi: “Mấy hôm nay ngươi bận rộn như thế là đang chuẩn bị để thoái ẩn à? Ngươi không muốn làm Nhiếp chính vương thật hả?”
“Không muốn, cũng không thể.” Tần Chiêu nói, “Nếu hoàng quyền bị nắm giữ lâu dài bởi một dòng họ khác sẽ làm lung lay gốc rễ triều đình, như thế sẽ không an toàn cho cả tiểu Hoàng đế và ta.


Những chuyện này nếu ngươi muốn biết thì khi khác ta sẽ kể cho ngươi nghe.”
“Ừm…” Cảnh Lê gật đầu, lại hỏi: “Thế thoái ẩn rồi ngươi định đi đâu sống?”
“Ta định tìm một chỗ ở ngọn núi cách kinh thành hơn trăm dặm ở lại mấy năm, chờ đến khi thế cục trong kinh triệt để an ổn rồi tính tiếp.”
Phương pháp xử lý chính sự xưa giờ của Nhiếp chính vương rất chu toàn.
Cảnh Lê: “Ừ, như thế rất tốt.”
Lại rơi vào im lặng.
Tần Chiêu nhìn thiếu niên trước mặt, bất đắc dĩ cười cười: “Không còn gì muốn hỏi nữa à?”
Cảnh Lê hơi né tránh ánh mắt của hắn.

Cậu cảm nhận được hắn vẫn luôn nhìn mình chăm chú, cũng cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của đối phương.

Nhịp tim của cậu hơi nhanh lên, nhưng lại không thể nói nổi một câu.
“Ngươi không hỏi vậy đến lượt ta hỏi nhé.” Tần Chiêu nói, “Sao cả buổi ngươi cứ buồn buồn không vui thế? Có phải giận ta không nói rõ với ngươi trước không?”
Cảnh Lê cũng không biết thì ra mình thể hiện cảm xúc rõ ràng như vậy, cậu lắc đầu: “Không phải.”
“Thế thì là không thích mấy bữa tiệc kiểu này hả?”
Cảnh Lê im lặng một lát, vẫn lắc đầu: “Không phải.”
Tần Chiêu đưa tay nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của đối phương, nhẹ nhàng nói từng chữ: “Thế chẳng lẽ là ngươi không muốn làm vương phi của ta?”
Cảnh Lê sững sờ.
Cậu không hiểu ngay lời nói vòng vo mấy vòng của Nhiếp chính vương, mờ mịt ngẩng đầu nhìn đối phương, ngơ ngơ ngác ngác: “… Hả?”
Tần Chiêu nhịn không được cười ra tiếng.
Trích Tinh lâu chỉ có hai người họ, Nhiếp chính vương cũng không cần giả vờ thành dáng vẻ trước mặt người ngoài, thoải mái mà cười một hồi lâu.

Sau đó, hắn nhéo nhéo má Cảnh Lê, thở dài xa xăm: “Ta cũng thật không hiểu, bản vương tốt xấu gì cũng gặp qua vô số người, sao lại treo tim mình lên đồ ngốc như ngươi chứ?”
Cảnh Lê lại lần nữa miệng nhanh hơn não, vô thức phản bác: “Ta ngốc chỗ nào hả?”
Nói xong mới thấy có gì đó sai sai.
Lời vừa rồi của hắn là….
Tần Chiêu cười cười: “Đồ ngốc cuối cùng cũng quẹo góc mà ra rồi à?”
“Ta… Ta…” Tai Cảnh Lê lập tức bốc cháy, miệng cũng lắp bắp: “Sao ngươi lại, lại đột nhiên nói thế?”
“Ta vốn cho rằng ngươi nghe thấy ta và Tiêu Việt nói chuyện xong sẽ muốn hỏi ta chuyện này.” Tần Chiêu nói, “Cá nhỏ, ngươi thật sự không muốn biết người trong lòng ta là ai à?”
“Ta…”
Đương nhiên là muốn.
Nhưng lập trường đâu mà hỏi đây.
Y chỉ là cá cảnh Nhiếp chính vương nuôi, chỉ là một hạ nhân bình thường trong phủ, giờ cũng chỉ là một tiểu tình nhân giả bộ mà Nhiếp chính vương mang tới dự yến tiệc.
Cậu không hiểu quy củ nhưng vẫn biết không thể hỏi chủ nhân việc đó.
Mặc dù…
Thật sự rất muốn biết.
“Cá nhỏ, ta đã nói với ngươi là ngươi không hề biết che giấu cảm xúc chưa?” Tần Chiêu chợt nói, “Lúc trước đưa bánh ngọt cũng vậy, cứ bối rối thế là bị ta nhìn thấu liền.

Sau này giả bộ làm cá cũng thế, không đủ thông minh, bị ta tùy tiện thăm dò thôi cũng bại lộ.

Bây giờ cũng không ngoại lệ…”
Hắn đưa tay chạm lên đuôi mắt Cảnh Lê, ngữ khí ngả ngớn điêu luyện: “Đôi mắt này của ngươi ấy, nói hết suy nghĩ của ngươi cho ta biết rồi.”
Nói hết toàn bộ sự tha thiết đơn thuần chân thành, những lời không dám nói, thậm chí là cả tình cảm mà cậu còn chưa ý thức được.

Cảnh Lê há hốc miệng, vẫn không thể nói được gì.
Tần Chiêu rất lợi hại, hắn có thể nắm giữ cục diện dễ như trở bàn tay, cho dù là bây giờ hắn vẫn biểu hiện vô cùng bình tĩnh.

Cảnh Lê nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, lẩm bẩm: “Đây không phải ta đang nằm mơ chứ?”
Trả lời cậu là một nụ hôn dịu dàng.
Tần Chiêu cúi đầu hôn lên môi Cảnh Lê, rất nhẹ, chậm rãi như đang cho cậu thời gian hồi thần để trải nghiệm cho tốt.
Một lát sau Tần Chiêu buông người ra: “Biết chưa?”
Tai Cảnh Lê đã đỏ rực như máu, gật đầu khẽ khẽ: “Ừm…”
“Thế ngươi đã biết đáp án chưa? Giờ đến lượt ngươi trả lời câu hỏi của ta.” Tần Chiêu nắm lấy tay Cảnh Lê lần nữa, dịu dàng hỏi: “Ngươi… Có bằng lòng làm vương phi của ta không?”
.
Sau ngày thọ yến, tin Nhiếp chính vương sắp lấy vợ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Lại qua hai tháng, đại hôn do Thánh thượng đích thân làm chủ cử hành tại kinh thành.

Trước mặt người trong thiên hạ, Nhiếp chính vương mặt mày rạng rỡ cưới tiểu vương phi vào phủ.
Sau khi tân hôn, Nhiếp chính vương mang theo tiểu vương phi xuôi nam du lịch, chẳng ngờ chuyến đi này lại là một đi không trở lại.
Nhiếp chính vương rời kinh không lâu thì tin Nhiếp chính vương và vương phi gặp chuyện truyền tới kinh thành.

Nghe nói lúc hai người du ngoạn tới ngọn núi sâu nào đó thì gặp giặc cướp, trong lúc giao tranh thì rơi xuống vách núi, hài cốt không còn.
Trên dưới triều đình khiếp sợ không thôi.
Chỉ có Hộ quốc Đại tướng quân lúc hay tin thì chửi ầm lên, giận Nhiếp chính vương không tuân thủ ước hẹn, nói đi là đi.
Người ngoài nghe thấy chỉ cho là hắn nhất thời bi thương quá độ mà nói nhảm.
Lúc Nhiếp chính vương còn sống, người trong thiên hạ phần lớn là e ngại nghi kỵ hắn, cảm thấy sớm muộn gì hắn cũng sẽ làm phản.

Thế nhưng sau khi hắn tạ thế rồi bách tính mới dần dần đếm kỹ lại chiến công của hắn.
Không có Nhiếp chính vương, làm sao có thiên hạ hôm nay.
Chuyện này nhất thời nghe mãi cũng quen, tranh vẽ văn chương của Nhiếp chính vương lúc còn sống cũng lưu truyền trong dân gian một đoạn thời gian.
“Tốt lắm, ít nhất cũng lưu lại tiếng thơm trong sách sử chứ không phải tiếng xấu.” Cảnh Lê rất hài lòng với mấy chuyện này.
Lúc nói lời này cậu đang nằm trên ghế trúc trong đình viện phơi nắng ăn dưa hấu.

Tần Chiêu đổi sang một thân áo vải đơn giản, ngồi đọc sách bên cạnh Cảnh Lê, thuận tay đập lên bàn tay còn định ăn dưa hấu của Cảnh Lê.
“Thứ này quá lạnh, bây giờ ngươi không thể ăn nhiều.”
Cảnh Lê bất mãn: “Một miếng nữa thôi!”
“Không được.”
“Vương gia…”
“…”
“Tần Chiêu…”
“…”
“Phu quân…”
“Nói không được là không được.” Tần Chiêu nhìn cái bụng đã hơi nhô lên của Cảnh Lê, “Sinh cá con xong rồi muốn ăn bao nhiêu thì ăn, giờ không được.”
Nói xong thì nhẫn tâm bưng đĩa dưa hấu đi cất.
“Ôi đừng màaaaaaaa, ngươi cho ta miếng đi, Tần Chiêu, có phải ngươi hết yêu ta rồi không, Tần Chiêu!!!”
Tiếng khóc rống vang vọng khắp ngọn núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui