Sau khi Tần Chiêu thi đậu Trạng nguyên, vì để thuận tiện vào triều nên người một nhà chuyển về kinh thành sống.
Bọn họ không ở nhà cũ mà dọn vào một phủ trạch Thánh thượng ngự ban.
Phủ trạch nằm ở khu vực phồn hoa nhất kinh thành, phía trước là đình viện tam tiến, hậu hoa viên có hồ nước nhân tạo, hơn mười phòng to to nhỏ nhỏ, xứng với danh gia hơn mười gia đinh hộ viện nha hoàn ma ma.
Vì tránh hiềm nghi nên Thánh thượng thậm chí còn ban thưởng hậu hĩnh cho những sĩ tử thi đậu thi Nguyên, mỹ danh là kính yêu nhân tài.
Để lấy lòng Tần Chiêu, Thánh thượng quả thật là bỏ ra đủ vốn liếng.
“Tốt xấu gì cũng là Hoàng đế, ngươi xem A Tuyên làm như này làm gì chứ?” Sau khi thấy tiểu Hoàng đế cứ ba ngày hai bận kiếm cớ ban thưởng đủ loại lễ vật, Cảnh Lê rốt cuộc chịu không nổi phàn nàn.
Đồ may mặc còn tạm, có một vài đồ ăn chỉ dùng được trong thời gian ngắn mà một khi thưởng thì ban một đống lớn, chia cho hạ nhân cũng ăn không hết, để hỏng lại đáng tiếc.
Khi cậu nói thì Tần Chiêu còn đang xem chiết tử*, nghe thấy thì ngẩng đầu lên, nói: “Có lẽ sợ ta không vui thì lập tức từ quan về quê đó.”
*Bạn nào xem phim cổ trang chắc biết, chính là cái tấu chương Hoàng thượng hay phê đấy, hình dạng như số nhỏ gấp khúc.
Tiểu Hoàng đế vì Tần Chiêu mà cố ý mở ân khoa, tự nhiên muốn trân quý thật tốt.
“Thế chẳng bằng y xem xét lại chức vị cho ngươi.” Cảnh Lê đáp, “Sao lại để ngươi đến Hàn Lâm viện chứ?”
Sau khi Tần Chiêu đỗ Trạng nguyên thì được phong làm biên tu ở Hàn Lâm viện, quan thất phẩm, phụ trách biên soạn, chỉnh sửa văn thư các loại.
Chức quan này nói trắng ra là một quan thư ký, không có tiếng nói gì trong triều.
Nhưng mà đó cũng chưa tính là gì, quan trọng hơn là Cảnh Lê cực kì không ưa cái ông học sĩ hiện giờ ở Hàn Lâm viện.
Cũng chính là cấp trên lãnh đạo trực tiếp Tần Chiêu hiện giờ.
Để ‘nghênh đón’ Tần Chiêu hồi triều, cũng để thanh tẩy tàn dư đảng Thái hậu, một năm trước Thánh thượng đã thay máu Hàn Lâm viện từ trong ra ngoài, cái đám hiện giờ đều là người mới cất nhắc lên nên không ai biết Tần Chiêu.
Bởi vì không ai biết nên cuộc sống của Tần Chiêu ở Hàn Lâm viện không được tốt lắm.
Tần Chiêu là Trạng Nguyên lục nguyên đầu tiên của bản triều đó, ấy vậy mà tên học sĩ kia không khách khí với hắn thì thôi lại còn giao một đống văn thư đọng lại nhiều năm trong Hàn Lâm viện cho hắn chỉnh sửa phân loại.
Mấy chuyện này ngay cả cậu cũng làm được á, để một tân khoa Trạng nguyên tới làm bộ không thấy uổng phí nhân tài hay gì?
“Văn nhân thì ghét nhau, chắc chắn là Tống học sĩ kia đố kị ngươi.” Tiểu phu lang nói vậy đó.
“Ta lại thấy như này vẫn tốt mà.” Tần Chiêu vẫn bình thản như cũ, “Ta rời kinh nhiều năm, không biết rõ những chuyện xảy ra trong kinh mấy năm gần đây, chỉnh lí văn thư là cách nhanh nhất để nắm bắt thế cục trong kinh dạo này.”
Huống chi, tân khoa Trạng nguyên vào Hàn Lâm viện là truyền thống đó giờ, Thánh thượng đã quá ưu đãi Tần Chiêu, nếu tùy tiện cho vào triều sợ là sẽ gây nên triều thần chất vấn.
Bất luận ở đâu thì danh tiếng quá thịnh đều không phải chuyện tốt.
Về phần Tống học sĩ kia, Tần Chiêu chẳng thấy ông có ý xấu gì với mình.
Tống học sĩ đã ngoài năm mươi, mới được điều nhiệm từ địa phương vào kinh mấy năm trước.
Thuở Tần Chiêu mới tới kinh thành ông còn gửi thiếp mời tham dự họp mặt cho Tần Chiêu.
Hẳn là một người biết tán thưởng nhân tài.
Ông làm như thế, đối với Tần Chiêu càng giống như đang cảnh tỉnh Tần Chiêu.
Trúng tân khoa Trạng nguyên chính là một bước lên trời, khó tránh khỏi có người được yêu mến quá mà lầm đường lạc lối.
Lúc này cần có người tới giội gáo nước lạnh cho tỉnh ngộ.
Sắp xếp vị trí cho người mới ngay dưới trướng mình, còn có thể tôi luyện tính nhẫn nại, quả là một mũi tên trúng hai đích.
Có điều vị Tống học sĩ này không biết Tần Chiêu cho nên đã tốn công vô ích.
Những chuyện này Tần Chiêu đều đã giải thích rõ với Cảnh Lê nhưng tiểu phu lang nhà hắn lại bao che khuyết điểm vô điều kiện, dẫu có biết vẫn không mấy vui vẻ.
Cậu chỉ hi vọng Tần Chiêu ít mệt nhọc, ai thèm quan tâm dự tính của kẻ kia chứ.
“Không nói chuyện này nữa, ngươi qua đây xem cái này đi.” Tần Chiêu đặt bút xuống, đưa chiết tử trong tay cho Cảnh Lê.
Cảnh Lê nhận lấy, thứ đầu tiên chú ý là nét chữ xinh đẹp của phu quân nhà mình.
Chữ Tần Chiêu nhìn rất đẹp, nhưng mà thường ngày chữ hắn viết nghiêng về hướng tùy tính một chút, Cảnh Lê rất ít khi trông thấy con chữ chỉnh tề đoan chính lại không mất đi khí khái như này.
Mỗi nét bút cứ như được tạo hình tỉ mỉ, khiến người ta nhìn mà cảnh đẹp ý vui.
Cảnh Lê chăm chú thưởng thức một chốc rồi mới chú ý tới nội dung trong đó.
“Ngươi muốn đề nghị tiểu Hoàng đế đổi sang chế độ nội các?” Cảnh Lê hơi ngạc nhiên.
Triều đình thời đại này theo chế độ Tể tướng, Tể tướng tiền nhiệm vừa từ nhiệm không lâu, hiện tại vẫn còn bỏ trống vị trí đó.
Nội dung tấu chương của Tần Chiêu là hủy bỏ chế độ Tể tướng, thành lập nội các, chọn lựa các đại thần tín nhiệm vào phụ tá triều chính.
Ý tưởng này xuất phát từ Cảnh Lê.
Sau khi mọi chuyện ổn định thì Cảnh Lê đã kể hết mọi chuyện của mình cho Tần Chiêu nghe.
Từ thuở mới gặp nhau Tần Chiêu đã cảm thấy lai lịch của Cảnh Lê không bình thường, sau khi biết được chân tướng thì hắn không hề kinh ngạc mà còn có cảm giác như bừng tỉnh đại ngộ.
Ban đầu hắn đã không cho rằng Cảnh Lê là một con cá bình thường.
Vì thế nên sau khi biết rõ lai lịch của Cảnh Lê, Tần Chiêu rất hứng thú với thế giới mà cậu kể.
Mỗi câu chuyện đều là thứ Tần Chiêu chưa nghe qua bao giờ, hắn không thể nào tưởng tượng ra được trên đời này còn có một quốc gia khoa học kĩ thuật phát triển người với người bình đẳng như thế.
Cảnh Lê đã từng hỏi hắn, thời đại này có thể chuyển biến được thành như vậy không.
Đáp án là rất khó.
Tần Chiêu không bài xích thể chế như vậy, thậm chí nếu có thể hắn bằng lòng thúc đẩy thời đại bây giờ tiến tới hướng đó.
Nhưng dẫu sao bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, chỉ là một bánh răng nho nhỏ trong dòng chảy lịch sử, nếu muốn thực hiện biến hóa thay đổi lật trời như thế thì với năng lực của bọn họ là hoàn toàn không thể làm nổi.
Nhưng mà tham khảo một chút chế độ ở ‘thế giới kia’ thì vẫn có khả năng.
Một năm này Tần Chiêu đều đang suy nghĩ chuyện đó, và trên đây chính là kết luận hắn rút ra được.
“… Tiểu Hoàng đế uy nghiêm không đủ, nếu tiếp tục bồi dưỡng quyền thần chỉ sợ lại giẫm lên vết xe đổ.
Đổi sang nội các thì các đại thần chỉ có thể thảo luận chính sự, không được ra quyết sách, đối với tiểu Hoàng đế là trăm lợi không hại.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Ta biết chế độ này có hạn chế, nhưng với hoàng thất hiện giờ nó chính là biện pháp thích hợp nhất.
Nếu có thể thành lập nội các thì bất luận là ta hay Kỳ Tuyên, trọng trách phải gánh trên lưng có thể nhẹ đi rất nhiều.”
“Ta đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi nhìn ta làm gì?”
Cảnh Lê giật mình, cúi đầu: “Không có gì…”
Tầm mắt cậu lại quay về trên tấu chương.
Đây là lần đầu tiên cậu trông thấy một Tần Chiêu thần thái sáng láng như này, thẳng thắn mà nói, ý nghĩ của cậu quả là đúng đắn, chỉ có trở về chốn này Tần Chiêu mới có thể phát huy toàn bộ năng lực của hắn.
Dường như Cảnh Lê có thể trông thấy nhiếp chính vương trên vạn người quyền thế ngập trời ngày ấy thông qua trang giấy mỏng manh.
Cậu thật sự rất… thích một Tần Chiêu như này.
Cảnh Lê mím mím môi, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Bị Tần Chiêu tóm gọn.
Tần Chiêu nhướn mày, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: “Qua đây.”
Cảnh Lê “Ừ” một tiếng, thả tấu chương xuống rồi ngoan ngoãn đi qua.
Cậu còn chưa ngồi xuống đã bị Tần Chiêu kéo một cái.
Lưng Cảnh Lê tựa vào mép bàn, ngẩng đầu là trông thấy mặt mày tuấn mỹ của đối phương.
“Ta đang bàn chính sự với ngươi mà ngươi lại thất thần.” Tần Chiêu cười như không cười, hỏi, “Đang nghĩ gì hả?”
Cảnh Lê cảm thấy nguy hiểm trước cái tư thế ngập tràn ý xấu này, cậu rụt người lại, yếu ớt nói: “Không, không nghĩ gì cả…”
Tần Chiêu cười: “Cá con giờ cũng đã biết trẻ ngoan sẽ không nói dối, tiểu ngư, đạo lí ấy còn cần ta dạy cho ngươi à?”
Cảnh Lê: “…”
Cảnh Lê nhìn qua chỗ khác, đánh trống lảng: “Ngươi còn chưa xem xong văn thư kìa, nhanh xem đi, không thì Tống đại nhân lại nhắc nhở đấy.”
Tần Chiêu cúi đầu hôn lên gáy y, thấp giọng nói: “Hôm nay hưu mộc, ta không muốn xem.”
“Thế… thế để ta đi lấy điểm tâm cho ngươi!” Cảnh Lê vừa đứng dậy định chuồn thì bị người nọ giữ chặt đè ra bàn.
Cường kiện thân thể dạo này dần dần thể hiện hiệu quả lên người Tần Chiêu, khí lực càng lúc càng tốt, Cảnh Lê hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
“Ngươi xem ta là cá con mà dỗ đấy à?” Tần Chiêu tùy tiện gạt hết đồ trên bàn qua một bên, bắt lấy cổ tay Cảnh Lê, thấp giọng hỏi: “Có muốn không?”
Tai Cảnh Lê đỏ bừng, giọng cũng run lên: “Tấu, tấu chương rơi kìa!”
Tấu chương dâng lên Thánh thượng không thể bị nhăn dù chỉ là một nếp gấp, làm bẩn chắc chắn phải viết lại.
Tần Chiêu viết đẹp như vậy, không thể cứ…
Cảnh Lê vừa nghĩ tới đây thì bên eo bị người chạm vào, cậu than nhẹ một hơi.
“Viết lại cái khác là được.” Tần Chiêu ngẩng đầu, mắt sáng rực: “Không muốn thật à?”
… Sao mà từ chối được chứ?
Ngần ấy năm rồi mà cậu vẫn chẳng nâng cao định lực gì cả.
Đấy là ý nghĩ của Cảnh Lê trước khi bị làm đến mất đi lí trí.
…
Sau khi trong phủ có thêm nhiều hạ nhân, A Thất không còn phụ trách hầu hạ ẩm thực sinh hoạt hàng ngày nhà Tần Chiêu nữa mà quay về làm thiếp thân thị vệ.
Công việc chính là chơi với tiểu thiếu gia và đuổi những người không có phận sự khi lão gia và phu nhân ở riêng với nhau.
Buổi chiều, trong viện yên tĩnh.
Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Tần Chiêu ôm Cảnh Lê đi thẳng sang phòng tắm bên cạnh.
Trong bồn đã có sẵn nước ấm, hơn phân nửa là A Thất chuẩn bị.
… Mấy năm gần đây A Thất quả là càng lúc càng thạo việc, rất nhiều chuyện không cần Tần Chiêu dặn đã tự biết làm.
Cảnh Lê mệt đến chẳng muốn động ngón tay, Tần Chiêu cởi áo choàng mới khoác đại cho cậu rồi ôm người vào trong nước.
Lúc chạm nước người cậu hơi rụt lại nhưng vẫn không mở mắt.
Tần Chiêu giúp cậu tắm rửa, hôn lên gáy cậu một cái: “Đã bảo ngươi dậy chạy bộ sáng với ta rồi, thể lực kém như này.”
Người nào đó trải qua một năm tu dưỡng thì cả thân thể lẫn tinh lực đều tốt đến đáng sợ, đã có thể chế giễu Cảnh Lê.
“Nhưng mà mệt lắm…”
Tần Chiêu: “Cá lười biếng.”
“Bao nhiêu năm rồi ngươi mới biết ta lười à?” Cảnh Lê tựa lên mép bồn, rũ mắt, “Giờ có hối hận cũng không kịp, ngươi chỉ có thể tiếp tục nuôi ta.”
Một năm này trôi qua, thân thể Tần Chiêu dần dần khôi phục thì Cảnh Lê cũng dần buông lỏng tâm sự, dần dần biến trở về cá cưng ngồi ăn chờ chết trước kia.
Tần Chiêu không làm gì cậu được, chỉ có thể tùy theo cậu.
“Nhưng mà A Tuyên có chuyện nhờ ta chuyển lời tới ngươi, ngươi không thể lười biếng được.” Tần Chiêu nói.
Cảnh Lê: “Thật à?”
“Hắn muốn chủ trì đại hôn cho chúng ta, qua một đoạn thời gian nữa sẽ bắt đầu chuẩn bị.”
Cảnh Lê mở mắt.
Tần Chiêu từng nói sẽ tổ chức lại hôn lễ cho cậu, nhưng mà khi ấy còn rất nhiều chuyện chưa thể nói trước kết quả nên Cảnh Lê cũng không để chuyện đó vào lòng.
Cậu lặng thinh một chốc rồi lẩm bẩm: “Y thật sự vì lấy lòng ngươi mà hi sinh hết mình.”
Tần Chiêu: “…”
Đó là trọng điểm à?
Tần Chiêu cảm thấy tư duy của cá nhỏ nhà mình đúng là đoán không nổi nhưng cũng không tranh luận với cậu mà nói tiếp: “A Tuyên còn nói chờ cá con lớn chút nữa thì cho nó vào học ở Quốc Tử Giám cùng với các thế gia công tử khác, không biết ngươi có đồng ý không.”
“Ngươi không dạy nó được hả?” Cảnh Lê hỏi.
Bản thân Tần Chiêu đã là tiên sinh rồi, sao còn đưa con tới trường học làm chi?
Tần Chiêu hiếm khi im lặng không đáp.
Cảnh Lê nghiêng đầu nhìn hắn.
Tần Chiêu thở dài, nói: “Ta dạy được, nhưng lỡ nó không nghe lời mà ta lại không nỡ lòng mắng thì phải làm sao?”
Dạy con trai mình khác dạy con người ta.
Nếu những học trò khác phạm lỗi thì Tần Chiêu có thể quở trách hoặc thậm chí là đánh lòng bàn tay, nhưng bình thường cá con vừa đỏ mắt thôi là hắn đã mềm lòng rồi, sao dám hung dữ với nó chứ.
“Không có tiền đồ…” Cảnh Lê hừ nhẹ, “Lát nữa hỏi ý cá con đi, ta thấy nó cũng thích đọc sách, nếu nó muốn đi thì cứ để nó đi.”
Tần Chiêu ứng tiếng: “Được.”
Cá con năm nay tính cả tuổi mụ đã là bốn tuổi, con em quan lại kinh thành thường bảy tuổi nhập học, còn những ba năm nữa, không cần vội vàng cân nhắc chuyện này.
“Nói mới nhớ, dạo này chúng ta làm càn như vậy, nơi này của ngươi sẽ không…” Tần Chiêu rời tay xuống bụng cậu vuốt ve.
“Sao, sao mà thế được!” Gương mặt Cảnh Lê bị nước ấm xông đỏ bừng, “Ta còn chẳng có triệu chứng nào như lần trước.”
Sau khi sinh cá con thì Cảnh Lê không xuất hiện kì sinh sản nữa, cũng không mang thai.
Có lẽ bởi vì cá chép vốn là cơ duyên trời ban nên không dễ có như vậy.
Tần Chiêu vốn chỉ nói đùa thôi nên cũng không để trong lòng, ấy thế mà Cảnh Lê lại nhớ.
Thừa dịp Tần Chiêu không để ý, cậu lén lút xoa xoa bụng mình.
Nếu có thể sinh thêm vài cá con để chơi thì… Cũng không phải chuyện xấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...