Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sunny
.
Thư phòng nhà Tần Chiêu được bố trí hết sức đơn giản.
Bàn đọc sách chia làm hai bên, một bên đặt các loại sách dùng trong khoa cử, bên còn lại là một số thoại bản màu sắc rực rỡ.
Hai loại sách để cùng nhau nhìn có vẻ hơi kỳ lạ, có điều chủ nhà sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp nên không hề hỗn loạn.
Phía sau bàn đọc sách là một kệ sách đơn sơ, bên trên bày ngay ngắn mấy quyển Nho học kinh điển và y thư, đa số đều là bản chép tay, thoạt nhìn đã hơi cũ.
"Đặng đại nhân, mời ngồi." A Thất rót cho hắn một ly trà, đặt bên cạnh ghế.
Đặng Thiên Hữu thu hồi ánh mắt, ngồi xuống lơ đãng hỏi: "Sao ngươi lại biết thân phận của ta?"
A Thất khựng lại.
Khi tới Đặng Thiên Hữu chỉ nói mình họ Đặng, không hề nhắc tới chức vụ của bản thân, cách xưng hô này của A Thất quả thật có phần lộ liễu.
Nhưng dẫu sao cũng là người đã theo Tần Chiêu nhiều năm, A Thất gặp chuyện không hoảng, bình tĩnh đáp: "Sau đợt thi Hương đầu tiên, tiểu nhân tới cổng trường thi đón tiên sinh nhà mình, đã từng thấy đại nhân một lần."
Đặng Thiên Hữu nghe xong cũng không ngạc nhiên, chỉ gật đầu: "Hóa ra là thế." Lại bảo: "Nghe nói Giải nguyên bị bệnh, bản quan rất lo lắng nên đặc biệt tới thăm, hy vọng không quấy rầy các ngươi."
A Thất: "Không dám."
"Có điều, Giải nguyên đang bệnh vẫn làm thơ tặng bản quan, bản quan rất vui mừng." Đặng Thiên Hữu lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, để lên trên bàn, hỏi: "Ngươi là người đưa thơ này tới phủ nha?"
A Thất đáp: "Phải."
"Vậy, bài thơ này là do hắn viết sao?"
A Thất trầm mặc.
Đặng Thiên Hữu rũ mắt nhìn tờ giấy trên bàn, từ tốn nói: "Mười một năm trước đương kim Thánh thượng đăng cơ, đặt niên hiệu là Duyên Quang, nhưng bởi Thánh thượng tuổi nhỏ nên đã sắc phong một vị Thân vương khác họ làm Nhiếp chính vương.
Duyên Quang năm thứ ba, Nhiếp chính vương bổ nhiệm nhóm tiến sĩ đương triều đầu tiên.
Sau đó trong Lộc Minh yến, Trạng nguyên lang đã làm một bài thơ dâng lên Nhiếp chính vương, bày tỏ cảm kích ơn tri ngộ." Hắn chỉ tờ giấy trên bàn, "Chính là bài thơ này."
A Thất vẫn cúi đầu im lặng.
Ánh mắt Đặng Thiên Hữu sa sầm, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc Tần Chiêu là ai?"
Bài thơ mà Đặng Thiên Hữu đã làm tám năm trước cũng không phải bí mật gì.
Có điều bởi thời gian đã lâu, bài thơ này cũng không quá xuất sắc nên không được lưu truyền rộng rãi.
Thế nhưng Đặng Thiên Hữu tuyệt đối không thể quên.
Dùng thơ của người khác làm tại Lộc Minh yến là điều cấm kỵ, huống chi bài thơ này còn do đích thân Đặng Thiên Hữu làm.
Đặng Thiên Hữu không tin người có thể khiến quan viên hàn lâm nhất trí chọn làm Giải nguyên lại phạm phải sai lầm này.
Chỉ có một khả năng...
Người này cố ý.
"Ngươi trực tiếp hỏi ta là được, cần gì phải làm khó người của ta." Một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, Đặng Thiên Hữu lập tức sững sờ.
Tần Chiêu chậm rãi bước qua cửa phòng.
Đêm cuối thu hơi lạnh, nam nhân khoác một cái áo choàng tránh gió, thân hình nhìn càng thêm thon gầy.
Ánh nến trong phòng hắt lên một nửa khuôn mặt tuấn tú, khi thấy rõ gương mặt kia, Đặng Thiên Hữu chỉ cảm thấy máu toàn thân đều xông lên não, tê liệt ngồi trên ghế, hồi lâu cũng không thốt nên lời.
Tần Chiêu phất tay, ý bảo A Thất đi ra ngoài.
Chờ A Thất đóng cửa thư phòng lại, Tần Chiêu đi tới sau bàn ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Đặng đại nhân đêm khuya đến thăm, không biết là có chuyện gì?"
Hắn vẫn giữ dáng vẻ bệnh nặng chưa khỏi, sắc mặt có phần tái nhợt, so với trước đây thì gầy ốm hơn nhiều, thay đổi lớn khiến người khác gần như không nhận ra.
Đặng Thiên Hữu ngơ ngác nhìn hắn: "Ngươi...!Ngươi vẫn còn..."
"Vẫn còn sống?" Tần Chiêu cười cười, "Sao ai gặp ta cũng hỏi câu này thế, các ngươi mong ta chết đến vậy à?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Đặng Thiên Hữu đột ngột đứng lên, sau đó như thể nhận ra bản thân vừa thất thố, lập tức cúi đầu.
Tình cảm hắn ta dành cho người này rất phức tạp.
Trước đây người này đã chọn hắn ta làm Trạng nguyên, còn nhận hắn ta làm môn hạ, dốc lòng chỉ bảo.
Xét về việc tư, Vinh thân vương chính là Bá Nhạc* có ơn tri ngộ với hắn ta, là ân sư đã dạy hắn ta thành tài.
*Bá Nhạc: Người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, là người không chỉ nhìn mọi thứ qua vẻ bề ngoài.
Xét về việc công, hắn ta đã tận mắt chứng kiến Vinh thân vương lạm sát kẻ vô tội, cuối cùng bị bệ hạ phái người đuổi gϊếŧ vì có ý đồ mưu phản.
Đối với kẻ loạn thần tặc tử như vậy, tất nhiên hắn ta phải đoạn tuyệt quan hệ.
Thực tế thì trước khi Vinh Thân Vương chết, vì bất đồng chính kiến nên Đặng Thiên Hữu đã không lui tới với người này nữa.
Đây cũng chính là nguyên nhân sau khi Vinh thân vương chết hắn ta vẫn được bệ hạ trọng dụng.
Nhưng vì sao người này lại không chết?
Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?
"Lạ thật, trước khi tới đây ngươi không đoán ra điều này sao?" Tần Chiêu thấy hắn ta thất thố như vậy, mỉm cười hỏi.
Đặng Thiên Hữu không đáp.
Ánh mắt hắn ta lại rơi xuống bài thơ kia, ngập ngừng hỏi: "Sao ngươi lại đưa bài thơ này tới cho ta? Hôm nay ngươi đã cáo bệnh không tham dự Lộc Minh yến, chỉ cần ngươi tránh được lúc này thì có thể không cần gặp ta.
Ít nhất là trước khi vào Kinh, tuyệt đối không có kẻ nào biết thân phận của ngươi." Đặng Thiên Hữu dừng lại một chút, "Nhưng ngươi lại cố tình dùng tới bài thơ này."
Rõ ràng hắn có thể tránh không gặp Đặng Thiên Hữu, hà cớ gì phải cố ý lấy bài thơ này ra để dụ Đặng Thiên Hữu đến tìm hắn?
"Vì sao ngươi phải dụ ta tới?" Đặng Thiên Hữu lạnh lùng hỏi.
"Dĩ nhiên là vì ta muốn gặp ngươi." Tần Chiêu thẳng thắn đáp, "Ngươi làm quan nhiều năm ở kinh thành, còn ta đã rất lâu không trở lại nơi đó.
Đối với ta mà nói, ngươi là người có thể dùng, ta cần ngươi, đơn giản vậy thôi."
"Ngươi muốn vào kinh?"
Tần Chiêu hơi nhướng mày, hỏi lại: "Ngươi cho rằng ta thi Cử nhân chỉ để chơi à? Đặng Thiên Hữu, ta nghĩ ngươi hiểu ta.
Ta không làm những việc vô nghĩa."
Sắc mặt Đặng Thiên Hữu xanh mét, hắn ta dời tầm mắt, "Nhưng ta không biết người ta hiểu có thực sự là ngươi không."
Hai mươi tuổi hắn ta được chọn làm Trạng nguyên, trở thành Trạng nguyên lang trẻ tuổi nhất từ khi khai triều tới nay.
Năm đó Vinh thân vương thật sự coi trọng hắn ta, hắn ta cũng coi đối phương thành mục tiêu phấn đấu của mình.
Nhưng sau khi người kia nắm quyền một thời gian dài thì chính kiến của bọn họ càng ngày càng bất đồng, cuối cùng hai bên bất hòa với nhau.
Bây giờ nhớ lại, Đặng Thiên Hữu căn bản không rõ những gì hắn ta từng thấy ở người kia rốt cuộc có phải bộ mặt thật của đối phương hay không.
"Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian, có thể uống ly trà chậm rãi hàn huyên." Tần Chiêu vẫn giữ thái độ bình thản như cũ.
"Không cần, có chuyện cứ nói thẳng đi." Đặng Thiên Hữu không muốn kéo dài thời gian với hắn, "Ngươi gọi ta đến rốt cuộc là vì việc gì?"
Vừa rồi A Thất đã pha trà ngon để trên bàn sách, Tần Chiêu nhấp một ngụm, nói sang chủ đề khác: "Bài thơ này làm ra như thế nào, ngươi vẫn nhớ chứ? Sau khi ngươi thi đỗ trở thành Trạng nguyên, tại Lộc Minh yến, ta biết ngươi xuất thân bần hàn nên hỏi ngươi có phải thi đậu công danh để cải thiện cuộc sống hay không.
Ngươi nói không phải.
Ngươi nói là vì sự thái bình của quốc gia, vì sự an khang của bá tánh.
Ngươi sợ ta cho rằng ngươi chỉ mạnh miệng, lập tức làm một bài thơ để bày tỏ chí khí của bản thân, còn nói nếu có một ngày ngươi làm trái lời trong thơ thì ta cứ việc lấy mạng ngươi.
Ta đã trả lời như thế nào, chắc ngươi vẫn chưa quên đâu nhỉ?"
Đặng Thiên Hữu nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những lời năm đó đối phương đã nói.
"Có can đảm, có chí khí, không hổ là nhân tài bản vương coi trọng!" Nam nhân mặc cẩm y hoa phục, vốn nên tỏ ra cao cao tại thượng, thế nhưng lúc đứng trước mặt Đặng Thiên Hữu trẻ tuổi lại không hề ra vẻ.
Thậm chí sau khi nghe xong thơ của hắn ta, đối phương còn bước xuống từ chủ vị đưa cho hắn ta một chén rượu: "Ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ những lời hôm nay ngươi nói, nhớ kĩ thơ ngươi làm, Đặng Thiên Hữu, đừng để ta thất vọng."
Cho tới bây giờ, khi nhớ lại những gì xảy ra năm đó, Đặng Thiên Hữu vẫn thấy nhiệt huyết sôi trào.
Sự thưởng thức trong mắt nam nhân kia không phải là giả, chí ít khi đó Đặng Thiên Hữu đã bằng lòng tin rằng bọn họ có cùng chí hướng.
Nhưng sau này thì sao?
Tiền tài quyền thế che mờ đôi mắt, đối phương bắt đầu lạm sát kẻ vô tội, loại trừ những người bất đồng chính kiến với mình, dần dần...!càng ngày càng khác xa với mong muốn của Đặng Thiên Hữu.
Đặng Thiên Hữu hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Ta cho rằng bài thơ này đã chứng minh tất cả." Tần Chiêu bình thản đáp, "Mặc kệ ngươi có tin hay không, những gì năm đó từng nói ta chưa bao giờ quên."
Đây cũng là lý do dù biết rõ Tần Chiêu cố tình dụ mình tới nhưng Đặng Thiên Hữu vẫn nguyện ý một mình đến tìm hắn.
Nếu người này thật sự mưu nghịch tạo phản thì sẽ không đường đường chính chính tham gia khoa cử như vậy, cũng sẽ không dùng bài thơ kia mời mình tới sau khi đã tránh thoát việc phải gặp mình.
Như vậy, liệu có phải mọi chuyện năm đó hết thảy chỉ là hiểu lầm hay không?
Phải chăng...!Người này căn bản không giống như những gì mình đã nghĩ?
Không thể phủ nhận rằng ngay khi nhìn thấy bài thơ kia, Đặng Thiên Hữu đã hoàn toàn nghĩ như vậy.
Nói cách khác, hắn ta sẵn lòng tin tưởng suy nghĩ này.
Cho dù chỉ có một phần vạn.
Đặng Thiên Hữu không trả lời, thế nhưng sự dao động trong mắt hắn ta đều rơi cả vào tầm quan sát của Tần Chiêu.
Hắn giữ nguyên dáng vẻ khí định thần nhàn, từ từ nâng chén trà trên tay lên: "Xem ra chúng ta có thể tiếp tục uống cạn chén trà này rồi."
.
Đêm về khuya.
Không rõ A Thất đã đi đâu, một con cá chép gấm nhảy nhót trên hành lang gấp khúc, lặng yên không tiếng động tiến vào mương nước cạnh sân.
Cậu nhô đầu lên nhưng chỉ có thể trông thấy ánh nến leo lét trong thư phòng phía xa, không thể nghe rõ bên trong đang nói những gì.
Sao vẫn chưa nói xong chứ?
Cảnh Lê sốt ruột vung vẩy cái đuôi.
Tần Chiêu đã hàn huyên cùng vị Tuần phủ đại nhân kia gần một canh giờ rồi, ngay cả cá con vốn luôn kiên trì đợi a cha về kể chuyện xưa cũng đã ôm chăn nhỏ ngủ ngon lành, vậy mà người kia vẫn chưa chịu về.
Nếu là trước đây thì không sao, thế nhưng Tần Chiêu vừa mới hạ sốt, sao có thể chịu nổi kiểu giày vò đó?
Họ Đặng kia rốt cuộc đang lôi kéo Tần Chiêu nói những gì vậy?
Cảnh Lê ở trong phòng chờ đến khó chịu, lại không dám quấy rầy đối phương bàn chính sự nên chỉ có thể trở về nguyên hình đến đây quan sát.
Cậu ở trong sân gần nửa canh giờ mới thấy cửa thư phòng mở ra.
Tần Chiêu bước ra ngoài trước, dặn dò: "Chuyện ngày hôm nay chỉ có ta và ngươi biết, tuyệt đối không thể nói cho người khác."
"Ta đều hiểu rõ, ngài cứ yên tâm." Đặng Thiên Hữu gật đầu.
Dường như đêm nay Tần Chiêu nói quá nhiều, vừa gặp phải gió đã cúi xuống ho khan liên tục.
Vị Tuần phủ đại nhân tôn quý đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn, ân cần hỏi han: "Sức khỏe của ngài...!Ta quen biết vài vị danh y, chờ lúc về kinh thành sẽ nhờ họ xem giúp ngài."
"Đến lúc đó rồi tính." Tần Chiêu mất một lúc mới ngừng ho được, xua xua tay, "Ta mời ngươi tới gặp đã là mạo hiểm, tình hình bây giờ không thích hợp để phát sinh thêm chuyện khác."
Đặng Thiên Hữu thở dài một hơi: "Cũng phải, đều nghe ngài."
Tần Chiêu tiễn Đặng Thiên Hữu đến cửa, nhìn đối phương rời đi rồi mới đóng cửa quay vào.
Vừa bước tới trong sân đã vô tình trông thấy một bóng dáng quen thuộc trong mương nước.
Một con cá chép gấm đang lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn.
Bước chân Tần Chiêu ngừng lại.
Mặc dù không thể nhìn ra biểu cảm gì trên mặt của cá nhỏ, thế nhưng Tần Chiêu lại vô duyên vô cớ cảm nhận được một chút hơi lạnh.
Vừa rồi hắn...!chắc hẳn chưa nói sai điều gì nhỉ?
"Cá...!Cá nhỏ?"
Giọng nói Tần Chiêu hiếm khi để lộ tâm trạng không yên lòng, giây tiếp theo cá chép nhỏ vung đuôi nhảy ra khỏi mương nước, không thèm quay đầu lại cứ thế tiến thẳng về hậu viện.
Tần Chiêu: "..."
Tác giả có điều muốn nói:
Tần Chiêu: Chương trước dỗ dành toi công rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...