Rắn đen quay đầu đi, hóa thành một đứa trẻ tuấn tú, hai tay khoanh trước ngực mà ngồi bên cạnh tôi.
“Hừ.”
Ồ, không những biết hóa hình, lại còn biết tức giận cơ đấy.
“Ngươi sống trong độc dược, hấp thú khí độc của loại cỏ đó để sinh trưởng, ta lại hái nó, cho nên ngươi mới không vui?” Tôi lấy khuỷu tay đụng đụng cậu nhóc.
Cậu nhóc vẫn nghiêng đầu như cũ, không để ý tôi. Từ góc nhìn của tôi có thể thấy cái má đang phồng lên của cậu ta.
Đi kèm với tiếng bụng kêu “ùng ục ùng ục”, cơ thể cậu nhóc cứng lại.
Tôi cười “phụt” ra một tiếng.
“Không được cười!”
“Được được, không cười nữa.” Tôi lấy từ trong người ra mấy chiếc bánh ngọt và bánh hoa quế được bọc trong túi giấy dầu, sau đó đưa cho cậu nhóc. “Này, nếm thử đi.”
“Ta không thèm ăn đồ của ngươi đâu!” Cậu nhóc ngồi nhích ra xa hơn.
“Ồ, không ăn à, ngươi không ăn vậy ta ăn đây. Đáng tiếc, chỗ bánh ngọt lịm này chỉ có thể rơi vào miệng của một mình ta thôi.”
“Chỉ còn lại bằng này, ta ăn rồi là hết luôn đó.”
Cậu nhóc xoắn xuýt, dần dần quay mặt lại, “Ngọt là vị như thế nào?”
Tôi làm bộ làm tịch muốn bỏ bánh vào trong miệng, “Cái này phải thử thì mới biết.”
Cậu nhóc nhào qua, cướp đồ ở trong tay tôi qua đó, đến khi bỏ vào miệng thì liền trừng to hai mắt, trong mắt không che đậy được cảm giác vui thích.
Mặc dù vỏ bánh hoa quế đã vỡ ra đến không còn hình dạng ban đầu, nhưng cậu nhóc vẫn ăn rất vui vẻ.
Rốt cuộc vẫn là tính cách của một đứa trẻ, tôi không nhịn được mà xoa xoa đầu của cậu nhóc.
Cậu nhóc trợn mắt với tôi một cái, nhưng không hề ngăn cản động tác của tôi.
“Ngươi cũng biết loại có này 7749 ngày sẽ khô héo, cây mới phải đến ba năm sau mới sinh trưởng. Ba năm này ngươi dựa vào đâu để hấp thu linh khí? Ta hái nó chỉ để tận dụng khi có lúc cần thôi.”
“Hay là ngươi đi cùng ta. Ta không những đưa ngươi đi ăn bánh hoa quế ngon, mà còn giúp ngươi gia tăng tu vi nữa.”
Nhóc con hoài nghi nhìn tôi một cái: “Ngươi đừng thấy ta nhỏ mà l.ừ.a ta.”
Tôi ung dung nhìn cậu nhóc, “Ngươi thử điều chuyển linh lực trong cơ thể, xem xem có phải tu vi cao hơn rồi hay không?”
Nhóc con tập trung vận khí, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh hỷ: “Thế này là sao?”
(*kinh hỷ: ngạc nhiên và vui mừng, vì đây là truyện cổ đại nên mình vẫn giữ nguyên từ *kinh hỷ, còn trong truyện hiện đại thì mình sẽ sửa thành từ khác ạ.)
“Đó là vì ngươi đã uống máu của ta. Ngươi dựa vào cây độc mà phất lên, tuy máu của ta có kịch độc, nhưng đối với ngươi lại là đinh đan diệu dược.”
Tôi gảy gảy đám lửa sắp tắt, sau đó đút vào đó thêm ít củi.
“Tu vi của ngươi vẫn chưa mạnh. Chỉ cần mỗi bảy ngày lại uống một giọt máu của ta, tu vi của ngươi sẽ ngầm được nâng cao.”
Tên cờ hó Mộc Huyền Thanh đó cũng dùng cách này để tu luyện. Hắn nói máu tinh khiết ở đầu quả tim là tốt nhất đối với việc tu hành, thế nên cứ cách bảy ngày lại khoét tim cắt thịt tôi ra.”
Nhưng lại sợ tôi ch.ết mất, nên mỗi lần lấy xong hắn lại dùng chút đan dược kéo mạng tôi về.
Nghĩ tới đây, trái tim tôi chợt đau âm ỉ, sự căm hận trong lòng tức khắc như cỏ dại mọc lên.
Mộc Huyền Thanh, ta nhất định sẽ chính tay g.i.ết ngươi.
6.
Rắn đen toàn thân như mực, cho nên tôi gọi cậu nhóc là Tiểu Mặc (Mặc = Mực).
Đi đến ma giới, tôi và Tiểu Mặc tìm được món thứ hai mà tôi muốn tại một buổi đấu giá tại chợ Quỷ.
Nếu nói Thất Bộ Hàn Âm Thảo là thứ cực âm cực hàn, vậy thì Phệ Viêm Đan mà luyện độc sư Ninh Tử Vực luyện ra vừa hay tương phản tương khắc.
Loại đan này tan trong nước, phân tán trong không khí, không màu không vị, g.iết người một cách vô hình.
Đầu tiên người trúng độc sẽ mất đi toàn bộ tu vi, sau đó trong vòng chưa đến một tách trà, da thịt sẽ vỡ vụn và hoà tan, cuối cùng chỉ còn lại một vũng máu.
Ninh Tử Vực sớm đã qua đời, Phệ Viêm Đan này là do hắn ta tạo ra, chỉ có một mình hắn ta mới luyện được.
Nó chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Hay ở chỗ bất kể tu tiên hay tu ma thì đều coi trọng thể diện, tôn trọng cách g.iết c.hóc quang minh chính đại, khinh thường những thủ đoạn âm hiểm hạ độc sau lưng như thế này.
Thế nên khi Phệ Viêm Đan mới khai bán, không có bao nhiêu người cạnh tranh mua.
Tôi sờ sờ chiếc nhẫn kết giới trên ngón tay, bên trong có 899 linh thạch tôi thuận tay lấy từ Tàng Bảo Các ra.
Lấy Phệ Viêm Đan này chắc vẫn sẽ dư ra một chút.
“Ba trăm linh thạch.”
Tôi vừa dứt lời, những người bên cạnh đều im thin thít, nam nhân mặc áo choàng đen lại lên tiếng: “Bốn trăm linh thạch.”
Hơn nửa khuôn mặt của hắn bị che bởi mũ, chỉ có đường cong ưu mỹ của chiếc cằm là lộ ra ngoài. Khóe miệng hắn hơi hơi cong lên, giống như là đang khiêu khích,
Phệ Viêm Đan này ba trăm linh thạch đã là giá chọc trời rồi! Hắn lại còn ra tận bốn trăm!
Tôi âm thầm cắn răng, tăng thêm một trăm linh thạch.
Nam nhân cười nhẹ một tiếng, tiếp tục tăng giá.
Đây liệu có phải là chiêu trò của bên đấu giá?
Tên nam nhân này như muốn so kè hơn thua với tôi vậy. Đến cuối cùng, tôi không còn linh thạch để thêm nữa rồi.
Phệ Viêm Đan đó đã bị hắn ta thu mua vào túi với giá chín trăm linh thạch.
Nửa đường nhảy ra một tên ngu ngốc lắm tiền, đúng là chưa gì đã thất bại thảm hại rồi!
Tôi tức đến nỗi muốn lập tức rời đi, không ngờ rằng cổ tay lại bị người đàn ông đó túm chặt.
Bàn tay hắn ta mang theo lực đạo, tôi bị hắn ta kéo ra ngoài.
Đụng phải phần ngực rắn chắc của đối phương, thân hình tôi gần như bị giấu kín trong áo choàng của hắn
Tiểu Mặc trườn trên vai tôi thè lưỡi rắn ra, phát ra tiếng kêu “xè xè” u.y h.i.ế.p, nhưng bị ma khí mà đối phương toát ra diệt hết uy phong trong nháy mắt. Toàn thân nó run rẩy mà rụt cái đầu lại.
Chỉ có chút tiền đồ này thôi à!
Tôi đang muốn giãy giụa, nam nhân lại bỗng nhiên thả lỏng lực đạo, chuyển sang thân mật vuốt ve cổ tay của tôi, phủ phục bên tai tôi mà nói: “Đêm đó, cảm thấy ta có được không?”
Tôi ngẩng phắt đầu dậy, trước mắt lại chính là khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm của Mộ Tầm.
Hắn ta cụp mắt, nhìn tôi với vẻ thích thú say mê, tựa như là tán thưởng phản ứng của tôi.
Vì để trốn lệnh truy nã, tôi đã dùng pháp thuật để dịch dung, hắn ta làm thế nào mà nhìn ra tôi?
Tôi căng ra đâu, chếc cũng không chịu thừa nhận: “Ta không quen biết ngươi, ngươi nhận nhầm người rồi, thả ta ra.”
“Ồ?”
Tay của Mộ Tầm men theo cổ tay tôi mà hướng lên trên, khi ngón tay chạm vào đã vén lên một trận tê dại khô nóng. Ngón trỏ của hắn ta dừng lại trên một chỗ nào đó mà ấn ấn. “Chỗ này của nàng, có một nốt ruồi son.”
Sau đó, hắn lại sáp vào bên cổ ta mà ngửi ngửi: “Trên người nàng có một hương thuốc độc nhất vô nhị, ta sẽ không nhận nhầm đâu.”
“Nàng thật sự cho rằng đêm đó, chuyện hai ta đã làm là vô ích sao?”
Mặt tôi nóng bừng như nước mới đun sôi, đến cả cánh tay vừa bị chạm vào cũng bắt đầu nóng lên.
“Đã, đã nói là không quen ngươi, ngươi còn nói mấy lời hạ lưu gì đó!”
Mộ Tầm lại kéo cổ áo ra, để lộ ra vệt hồng cùng dấu cắn ám muội trên chiếc cổ trắng nõn.
Hắn ta nghiến răng: “Nàng cho rằng cái thuật dịch dung ba xu của mình có thể lừa được ai chứ?”
“Đừng giả bộ nữa Kỷ Thanh Nhi, ai dạy nàng ngủ với người ta xong rồi chạy hả?”
Tôi ngẩn người, dấu vết như chó gặm trên người Mộ Tầm là do tôi làm sao?!
Tối đó… Tôi quá đáng đến thế à?
Nhiều ngày như vậy sao vẫn chưa hết chứ?
Chuyện đến nước này, tôi cũng không giả bộ nữa mà hất mạnh tay hắn ra, chỉnh lại phần tay áo bị làm nhăn.
“Logic này của ngươi là sao vậy? Nói đúng ra ta còn là ân nhân cứu mạng của ngươi đó, có ai nài ép lôi kéo với ân nhân cứu mạng của mình như ngươi không?”
“Cái gì mà gọi là ta ngủ với ngươi, làm như là ta c.ưỡng é.p ngươi không bằng. Rõ ràng là ngươi phát tình động tay động chân với ta trước đó.”
“Lại nói thêm nữa, đây cũng chỉ là đoạn tình duyên mong manh ngắn ngủi bình thường mà thôi.”
“Hơn nữa, kỹ thuật của ngươi cũng chỉ tầm thường.” Tôi xua xua tay, càng nói càng thấy bản thân mình hợp lý, không hề chú ý đến sắc mặt càng ngày càng khó coi của Mộ Tầm.
“Kỹ thuật tầm thường?”
“Chỉ là đoạn tình duyên mong, manh, ngắn, ngủi?” Bốn chữ cuối cùng, hắn nghiến răng ken két.
“Nói như vậy thì, nàng đã trải qua không ít tình duyên mong, manh, ngắn, ngủi?”
Vô cớ cảm nhận được sự lạnh lẽo, tôi co rúm người lại, ngẩng đầu thì liền đối diện với đôi mắt tuyệt đẹp chứa đầy sự phẫn nộ của Mộ Tầm.
Nhưng mấy lời quan trọng đã nói ở vế trước rồi. Cho dù không có (dình duyên mong manh ngắn ngủi), nhưng tôi vẫn cứng miệng nói: “Đó là đương nhiên.”
Tôi liếc hắn một cái, một suy nghĩ chợt xẹt qua đầu tôi.
Có lời đồn rằng tiểu điện hạ của ma tộc Mộ Tầm không gần nữ sắc…
“Ngươi không phải là… lần đầu tiên đó chứ?”
Khuôn mặt Mộ Tầm lạnh lẽo như băng, không quan tâm đến sự phản kháng của tôi mà mạnh mẽ ôm chặt lấy eo tôi, sau đó bay vút lên trời.
“Còn nhiều lời, cẩn thận ta cắt lưỡi nàng.” Trong lời nói mang theo sự tức giận.
Gió gào rít bên tai, hai chân tôi vọt lên, tôi sợ đến nỗi ôm chầm lấy cây cột Mộ Tầm bên cạnh. Ngước mắt lên, tôi lại trông thấy đôi tai hơi đỏ của hắn ta.
Dưới đất cách chúng tôi càng lúc càng xa, Tiểu Mặc cũng run lẩy ba lẩy bẩy mà rúc vào trong lòng tôi.
“Ngươi muốn đưa ta đi đâu, mau thả ta xuống!”
Ta sợ độ cao đó!
Toàn thân tôi không kìm được run rẩy. Thấy được bộ dạng này của tôi, Mộ Tầm nở nụ cười xảo trá, lộ ra chiếc răng nanh.
Hắn ta buông lỏng cánh tay vẫn đang ôm eo tôi ra, “Muốn xuống dưới còn ôm chặt vậy làm gì? Thả tay ra không phải là được rồi sao.”
Cơ thể tôi lắc lư, bị dọa cho giật mình, tôi càng ôm chặt cái vòng eo săn chắc kia.
Buông tay, vậy không phải tôi sẽ ngã thịt nát xương tan sao?
Một Tầm càng cười đắc ý, trong lời nói càng thêm mấy phần mê hoặc, “Nàng chỉ cần nghe lời của ta, ta sẽ tha cho nàng, còn cho nàng Phệ Viêm Đan, được không?”
Tôi ngơ ngác gật đầu, trong lòng thầm nghĩ còn có chuyện tốt vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...