Nhà hàng buffet mà Hà Chúc nói là ở tầng hai của một khách sạn năm sao, không khác với buffet của khách sạn khác là bao, chẳng có gì đặc biệt.
Duy chỉ có một ưu điểm đó là ít người, lấy món nào cũng không cần xếp hàng.
Lúc Cảnh Từ và Doanh Kiêu đến thì đám Hà Chúc đã bày đồ ăn hết nửa cái bàn.
Thấy hai người đến, Hà Chúc không nhịn được mà than: "Hai người các cậu sao mà chậm quá thể, ra ngoài còn phải chống nắng, trang điểm hay gì?"
Đúng lúc phục vụ đến đưa khăn nóng, Doang Kiêu nhận lấy, thong thả lau tay: "Kẹt xe."
"Về lý thuyết thì không thể." Hà Chúc phản bác theo thói quen: "Giờ cũng không phải giờ tan tầm cao điểm."
Doanh Kiêu thả khăn xuống, xùy một cái: "Về lý thuyết thì đội bóng quốc gia cũng có thể vô địch World Cup đấy."
Hắn không để ý đến Hà Chúc nữa, đứng lên kéo Cảnh Từ đến khu lấy bày đồ ăn: "Đi, đi lấy đồ ăn."
Doanh kiêu cúi người lấy hai cái khay, đưa cho Cảnh Từ một cái, hỏi cậu: "Có muốn ăn cá hồi với cua hoàng đế không?"
Khay của Cảnh Từ chỉ có hai con tôm hùm, lắc đầu: "Không cần."
Doanh Kiêu cười, cũng không ép cậu mà chỉ lấy phần của mình.
Hắn sớm biết Cảnh Từ không có mấy hứng thú với hải sản, cá tôm cậu còn thích chút chứ mấy thứ như vẹm xanh hay cua gì đó về cơ bản cậu đều không chạm vào.
Hai người chọn một hồi, lại lấy thịt và trái cây, rót thêm chút đồ uống rồi mới về bàn bắt đầu ăn.
Trên bàn cơm, không ai đề cập về chuyện ông Cảnh, trong miệng Trịnh Khuyết còn đang nhét miếng thịt gà, ngẩng đầu hỏi Doanh Kiêu: "Anh Kiêu, kì nghỉ đông này có ra ngoài chơi không?"
Chắc có lẽ là vì từ bé bay đi bay về giữa hai nước Trung và Anh nên Doanh Kiêu đã tạo thành một thói quen, thích du lịch đó đây, vừa đến kì nghỉ là thường xuyên ra ngoài chơi.
"Không đi." Doanh Kiêu linh hoạt dùng dĩa lựa phần thịt tôm, thả vào trong bát Cảnh Từ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên: "Không có thời gian."
Trịnh Khuyết không hiểu: "Nghỉ hơn một tháng mà mày bận gì thế?"
Doanh Kiêu cong môi cười, giọng điệu không khỏi đắc ý khoe khoang: "Yêu đương với học tập đó."
Trịnh Khuyết: "..."
Hà Chúc xiên một miếng sườn cừu, vừa cắn vừa trợn mắt với hắn: "Ăn uống cho đàng hoàng đi, đừng có nói mấy lời cợt nhả lẳng lơ thế nữa được không?"
Doanh Kiêu nhấc mí mắt lên nhìn cậu mập: "Ngay cả bạn trai tao cũng có rồi, nói hai ba câu cợt nhả thì làm sao?"
Hà Chúc không thể nhịn nổi nữa, chuyển về phía Cảnh Từ: "Anh Từ, cậu quản cậu ta tí đi chứ?"
Hai tai Cảnh Từ hơi hồng hồng, đẩy cá hồi mà Doanh Kiêu thích đến trước mặt hắn, cụp mắt nói: "Ăn cơm đi."
"Được, ăn cơm." Doanh Kiêu lập tức thu lại vẻ lẳng lơ, gắp miếng cá hồi lên chấm vào bát nước tương, bỏ vào miệng.
Đồ buffet ở nhà hàng này cũng chỉ ở mức khá ổn, có món sườn cừu nướng là tuyệt nhất.
Sườn cừu nướng kiểu Pháp, ít mỡ mà hiếm thấy không bị dai, vừa tươi vừa thơm.
Vì thịt vừa nướng xong nên vẫn còn nóng, không có chút mùi tanh nào.
Cảnh Từ rất thích, ăn liền hai miếng.
Doanh Kiêu lặng lẽ nhớ thứ cậu thích, nhìn cậu bỏ xương vào thùng rác dưới chân, duỗi tay gắp miếng sườn cừu cuối cùng trên bàn.
Trùng hợp là Hà Chúc cũng có hành động tương tự.
Hà Chúc đè miếng sườn trên bàn lại, liều mạng dùng sức giành về: "Anh Kiêu, công bằng tí đi*, động tác của tao nhanh hơn mày một giây, nên miếng thịt này là của tao."
(不吹不黑: Không thổi phồng không bôi đen.
Đây là câu nói mạng phổ biến chỉ sự khách quan của người nói.
Mà theo ngữ cảnh thì mình đổi chút cho hợp.
Cảm ơn chị Bluerious đã gợi ý.)
"À." Doanh Kiêu nhàn nhạt nói: "Ăn nhiều thịt như thế là để tối tham gia đấu vật sumo à?"
Nhân lúc Hà Chúc còn đang ngây người, hắn dùng sức, thành công tranh được miếng sườn cừu đặt vào khay của Cảnh Từ: "Ăn đi, đừng để ý đến nó."
"Doanh Kiêu! Tên chó Nhật này!" Hà Chúc giận đến đứng thẳng lên, giơ dĩa muốn lao qua đánh Doanh Kiêu: "Mày nói ai đi đấu vật sumo?!"
Dáng người cậu chàng hơi phổng phao, đột nhiên nhào qua như thế khiến đĩa gà nướng hương thảo văng ra ngoài, rơi xuống quần Doanh Kiêu rồi anh dũng chạm đất.
Doanh Kiêu tức khắc nhăn mày.
Hắn không phải người yêu sạch sẽ nhưng cũng không thích cái cảm giác đồ ăn dinh dính trên người.
"Anh đi vào nhà vệ sinh một lát." Hắn nhận khăn giấy Cảnh Từ đưa qua lau hai cái, vẫn cảm thấy khó chịu nên đứng dậy ra ngoài.
"Không phải chứ anh Từ.
Thấy tật xấu này của nó rồi mà sao cậu vẫn chịu được thế?" Hà Chúc vẫn nhớ mối thù sườn cừu, nhân lúc Doanh Kiêu không ở đây, dốc sức mách lẻo trước mặt Cảnh Từ.
Cậu mập gập ngón tay, nói cho Cảnh Từ từng cái một: "Không cho người khác mặc quần áo của mình, không cho người khác chạm vào giường của mình, không chịu nổi mùi dầu mỡ...!Quả thực là tôi với cậu ta không thể nào sinh hoạt chung một chỗ."
Cảnh Từ ngẩn ra: "Quần áo và giường của anh ấy không cho phép người khác đụng vào à?"
"Đúng." Trịnh Khuyết cầm xiên thịt cừu trong tay, vừa ăn vừa nói: "Anh Từ không biết à? Vậy cậu ta che giấu trước mặt cậu tốt đấy chứ."
"Tầm năm ngoái, không nhớ là mùa thu hay mùa đông." Trịnh Khuyết nhớ lại: "Bọn tôi đá bóng trong sân trường, có một bạn nữ đơn phương lén mặc áo khoác đồng phục mà cậu ta cởi ra.
Ngay mặt không nói gì nhưng sau đó cậu ta vứt cái áo kia đi luôn."
Bành Trình Trình chen miệng: "Cậu ta cũng không mặc quần áo của người khác đâu."
Hà Chúc gật đầu thật mạnh: "Đúng đúng đúng, vậy nên bọn này qua nhà Doanh Kiêu chơi sẽ không vào phòng ngủ của nó đâu."
Cảnh Từ cụp mắt, giữa nguyên động tác cầm dao dĩa, bất động thật lâu.
Cậu từng dùng nhà tắm của hắn, mặc quần áo của hắn, ngủ trên giường hắn.
Từ trước đến giờ cậu vẫn tưởng rằng đây là chuyện cực kì nhỏ trong cuộc sống thường ngày mà chưa từng nghĩ đó là đặc quyền mà Doanh Kiêu chỉ dành cho một mình mình.
Cảnh Từ cảm thấy lồng ngực mình như nóng lên.
Hóa ra đối với Doanh Kiêu mà nói, bản thân mình là đặc biệt, từ lúc kết giao đến giờ vẫn luôn là như thế.
Khoảng thời gian sau đó, Doanh Kiêu cảm thấy ánh mắt Cảnh Từ nhìn mình cứ có gì đó sai sai nhưng sai ở đâu thì hắn không rõ.
Chỉ là bị cậu nhìn như vậy một hồi, hắn lập tức rất rất muốn hôn cậu.
Doanh Kiêu nghĩ hồi lâu cũng không biết nguyên nhân do đâu, cuối cùng đành đổ thừa cho mình ăn hàu sống nhiều, dương khí đọng lại không thể tiêu tán đi đâu nên mới sinh ảo giác.
Sau khi ăn cơm xong, bọn Hà Chúc muốn về phòng của Doanh Kiêu ở Sầm Nguyệt Loan chơi game.
Doanh Kiêu từ chối lời mời của họ, định về nhà làm bài tập cùng Cảnh Từ.
Hắn định gọi xe về giống như lúc đi nhưng lần này Cảnh Từ không nghe hắn.
"Chúng ta không gấp, ngồi tàu điện ngầm về đi." Cảnh Từ lấy điện thoại ra cho Doanh Kiêu xem: "Ga tàu điện ngầm ở bên kia thành cổ, gần lắm."
Hai người ngồi tàu điện ngầm còn chưa mất đến mười đồng mà gọi xe lại mất hơn ba mươi đồng lận.
"Được." Doanh Kiêu gật đầu: "Anh đi cùng em."
Hai người dựa theo chỉ dẫn, đi vào thành cổ.
Nói là thành cổ chứ thực ra chỉ là một phố buôn bán, lúc này đã qua giờ cơm, tộc đi làm đều về nhà ngủ hết rồi, bên trong lập tức trở nên yên ắng, chẳng có mấy người.
Cảnh Từ và Doanh Kiêu đi qua đường chính, đang định rẽ phải thì đột nhiên sau lưng vang lên một trận cười nhạo: "Chà, để xem nào, ai đây ấy nhỉ? Đi đâu đây?"
Doanh Thắng Quân mang theo sáu người bước tới từ phía sau hai người, liếc mắt nhìn Doanh Kiêu: "Sao nay xui thế nhỉ, cứ bước chân ra ngoài là bẩn mắt thế này."
Doanh Kiêu bước lên một bước, chắn trước mặt Cảnh Từ, giễu cợt: "Bẩn thì móc ra đi."
Hắn nhướng mày nhìn Doanh Thắng Quân, nhàn nhạt nói: "Ê mà không đúng, máu chảy trong người mày có chỗ nào không bẩn đâu, vậy thì vào lò hỏa táng dạo một vòng mới đúng."
"Mày!" Doanh Thắng Quân bị Doanh Kiêu phá nát lễ đính hôn đã phải nhịn xuống một cục tức, lúc này lai bị hắn ám chỉ chuyện thân thế, lập tức lửa giận bùng lên.
Gã hừ lạnh một tiếng, độc ác nói: "Mày không bẩn! Thế thì sao chứ, chẳng phải ngay cả nhà cũng không thể về đấy à."
Chuyện lúc trước Doanh Kiêu chủ động dọn ra khỏi nhà họ Doanh chỉ có một mình ông Doanh biết.
Doanh Thắng Quân cùng Diệp Lỵ Lỵ lại luôn cho rằng hắn bị ông Doanh đuổi ra khỏi nhà nên thường xuyên chọc ngoáy vào điểm này.
Về cơ bản thì Doanh Kiêu chẳng thèm để ý, nhét một tay vào túi, lười biếng nói: "Vậy nên ngày nào mày cũng ở trong bãi cứt mà vẫn đắc ý được à?"
Doanh Thắng Quân lập tức nghẹn một búng máu ở họng, nghẹn đến mức mặt cũng đỏ bừng lên.
"Con mẹ nó mày nói lại lần nữa thử?" Một thằng lông đầu màu đỏ chỉ tay vào Doanh Kiêu, hung ác nói: "Thằng ngu này, hôm nay cho mày đi tới bằng chân đi về bằng cáng."
Doanh Thắng Quân bất hảo nhìn Doanh Kiêu, theo lời lông đầu đỏ bước lên một bước.
Nếu chỉ có một mình thì gã đương nhiên không dám đối đầu với Doanh Kiêu nhưng giờ phía gã có đến sáu bảy người.
Ngược lại, bên Doanh Kiêu lại chỉ có hai người, chưa kể tên nhóc kia chỉ là một thằng công tử bột, vừa thấy đã biết là không dùng được.
Nói về đánh nhau thì Doanh Kiêu chưa ngán ai bao giờ nhưng hắn sợ liên lụy Cảnh Từ.
"Em tìm một cửa hàng lánh tạm trước đi." Doanh Kiêu nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Từ, nhẹ giọng nói: "Chờ anh dọn dẹp xong chỗ này thì lập tức đi tìm em."
Thấy cậu bất động, Doanh Kiêu nói tiếp: "Nghe lời nào, em ở chỗ này khiến anh phân tâm đấy."
Cảnh Từ ngước mắt nhìn qua đám người Doanh Thắng Quân rồi gật đầu, đi thẳng qua một tiệm ăn gần đó.
Doanh Kiêu thấy cậu vào tiệm rồi mới thu hồi ánh mắt.
Doanh Thắng Quân căn bản không thèm để ý Cảnh Từ, gã chỉ muốn trị Doanh Kiêu.
Vốn đang rầu không biết phải tìm Doanh Kiêu thế nào thì ngờ đâu lại trùng hợp gặp được ở đây, không đập thằng nhãi này một trận nên hồn thì đúng là có lỗi với sự chiếu cố của trời cao quá!
Một tên mặc đồ đen bước tới, liếc mắt đánh giá Doanh Kiêu một lượt rồi quay ra hỏi Doanh Thắng Quân: "Đây là thằng em chết mẹ rẻ tiền của mày à?"
Doanh Thắng Quân "ừ" một tiếng.
Ánh mắt Doanh Kiêu chậm rãi chuyển lên người tên kia, phút chốc ánh mắt ấy nhuộm đẫm lệ khí, hắn chẳng nói chẳng rằng bước qua cho tên mặc đồ đen kia một cú.
Tên mặc đồ đen chưa kịp phòng bị đã bị đánh úp, thảm thiết kêu lên một tiếng rồi nặng nề ngã xuống đất.
Đám người Doanh Thắng Quân thấy đồng bọn bị đánh thì hùng hổ xông lên định vây công Doanh Kiêu.
Đúng lúc này, một thứ chất lỏng sền sệt màu vàng trút ào từ đầu xuống chân, xối cho bọn chúng đẫm cả người.
Trong tay Cảnh Từ còn xách theo một thùng lớn chứa dầu đậu phộng trên tay, mặt không cảm xúc đứng chắn trước người Doanh Kiêu, tính toán góc độ chuẩn xác gọn gàng mà hất dầu lên người chúng.
"Đ*t con mẹ mày!" Dầu trên cằm Doanh Thắng Quân không ngừng nhỏ xuống, lông mi cũng dính bết lại với nhau, suýt nữa thì không mở nổi mắt.
Gã giơ tay vuốt mặt, phỉ nhổ hai cái, da gà da vịt khắp người thi nhau nổi lên, cắn răng chuyển mũi dùi về phía Cảnh Từ: "Mày muốn chết à?"
Gã giơ tay định tiến lại đánh Cảnh Từ mà nào ngờ đâu vừa bước một bước đã trượt chân, nặng nề va trúng tên lông đầu đỏ kia.
Trên mặt đất toàn dầu là dầu, vốn đã trơn trượt, chân lông đầu đỏ chẳng đứng vững được bao nhiêu, nay còn bị Doanh Thắng Quân va vào như thế thì về cơ bản là không thể ổn định được người mình, ngã xuống đất theo Doanh Thắng Quân luôn.
Lúc này hai tên kia chẳng khác nào được đảo một lượt trong chảo chiên ngập dầu.
Vài người cũng bị Cảnh Từ chọc giận, sôi máu đỏ mắt cắn răng bước về phía cậu: "Con mẹ mày không cần tay nữa đúng không?"
Cảnh Từ vẫn vô cảm đứng tại chỗ, ném thùng dầu rỗng xuống đất, móc bật lửa trong túi ra, lạnh lùng nói: "Còn bước qua đây nữa thì tao sẽ châm lửa đấy."
Một tên trong đám đó cười haha: "Mày dọa ai? Tao không tin..."
Tên đó còn chưa dứt câu thì thấy Cảnh Từ gạt nắp bật lửa ra, bật lửa.
Ngọn lửa xanh vàng bập bùng quỷ dị nảy lên trong không khí, khiến người ta không rét mà run.
Cảnh Từ giơ tay cầm bật lửa bước về phía trước hai bước, bình đạm nói: "Cùng lắm thì chết chung."
Thằng ngang sợ thằng ngu, mà thằng ngu thì sợ thằng liều.
Đám người kia sợ đến mức liên tục lùi về sau, ngay cả lông đầu đỏ và Doanh Thắng Quân nằm trên đất cũng phải dùng cả tay và chân, tranh sau bò về phía trước.
Mẹ nó chứ, bọn chúng chỉ định đánh nhau tí thôi, ai ngờ đụng phải thằng điên này!
Doanh Thắng Quân đúng là nói không sai mà, thằng em của gã là thằng điên, bạn nó bên cạnh cũng điên không kém!
Phỏng chừng chỉ trong chớp mắt, đám người Doanh Thắng Quân lập tức biết mất ở thành cổ, chỉ để lại dấu chân đầy dầu trên mặt đất.
Lúc này Cảnh Từ mới khẽ thở phào, buông bật lửa xuống.
Ánh mắt Doanh Kiêu phức tạp nhìn cậu: "Em không nhất thiết phải làm thế, anh có thể trị chúng nó mà."
Từ nhỏ hắn đã có năng khiếu trong việc đánh đấm rồi, sau khi rèn luyện trong quân doanh thì càng hơn thế.
Trước giờ xung đột với người khác hắn đều là người chắn đằng trước, bạn bè hắn cũng sớm quen như vậy rồi.
Dù sao thì hắn cũng rất lợi hại, sẽ không bị thương.
Đây là lần đầu tiên có người đứng chắn đằng trước bảo vệ hắn sau lưng.
Cảnh Từ của hắn, rõ ràng là không biết đánh nhau, ghét động tay động chân vậy mà lúc có người khiêu khích vẫn nghĩa vô phản cố xông lên chắn trước mặt hắn.
"Vậy cũng không được." Cảnh Từ mím môi, cúi người nhặt thùng dầu lên: "Anh đánh thắng là một chuyện, bọn họ động thủ với anh trước mặt em là chuyện khác."
Với cậu mà nói, Doanh Kiêu cũng là người đặc biệt.
Không ai có thể đánh vào đầu cậu cũng không một ai có thể đánh Doanh Kiêu.
Cậu không có cách nào trơ mắt nhìn Doanh Kiêu bị thương, dù chỉ là trầy da một chút thôi cũng không được.
Sợ Doanh Kiêu thấy mình hung tàn quá mức, Cảnh Từ đi tới, nhỏ giọng giải thích với hắn: "Dầu ăn không giống xăng, nhiệt độ cháy rất cao.
Ngọn lửa nhỏ như vậy, giờ lại là mùa đông nên không xảy ra chuyện gì đâu."
Cậu ngượng ngùng nhìn Doanh Kiêu, mặt hơi hồng hồng: "Em...!em vừa nãy chỉ dọa bọn chúng thôi, ai ngờ chúng tin thật, vừa nhìn là biết học hóa không giỏi."
Doanh Kiêu hít sâu một hơi, cố nhịn cảm giác muốn hôn cậu thật sâu, kéo cậu vào lồng ngực mình.
Ai cũng nói yêu nhau thì dễ, bên nhau mới khó.
Bởi hai người bên nhau càng lâu, khuyết điểm để lộ ra cho nhau biết cũng càng nhiều.
Nhưng Cảnh Từ lại giống như một bảo tàng nhỏ vậy, lần nào hắn cũng có thể tìm ra được một món trân bảo không giống nhau.
Mỗi ngày qua đi hắn đều thương cậu nhiều hơn ngày trước một chút.
Trong lòng Doanh Kiêu đang ngập tràn nhu tình thì Cảnh Từ đột nhiên đẩy hắn ra: "Doanh Kiêu."
"Sao thế bé cưng?"
Cảnh Từ nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi mượn dụng cụ lau sạch dầu trên đất đi?"
Doanh Kiêu: "..."
"Nếu không thì gây phiền cho người khác quá."
Doanh Kiêu thấp giọng cười một tiếng, đúng vậy, Cảnh Từ chính là như vậy mà.
Lúc xếp hàng lấy cơm thì nhất định sẽ không chen hàng, mùa đông muốn uống nước ấm thì sẽ chờ các bạn nữ lấy trước rồi mới lấy, nợ nhân tình người khác thì phải tìm bằng được cơ hội trả lại...
Sao cậu lại có thể tốt đến vậy chứ.
Doanh Kiêu cúi đầu khẽ hôn lên tóc cậu, dịu dàng nói: "Được."
"Với lại...!Lúc em lấy dầu vội quá nên chưa trả tiền..."
"Được, anh đi trả."
"Bật lửa cũng phải trả cho người ta."
"Ừ, vậy thì đi trả thôi."
"Lần sau...!Lần sau bọn chúng lại tìm anh gây chuyện thì anh cứ gọi em, sau hôm nay chắc chắn chúng cực kì sợ em."
"Được, nghe em hết.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...