Editor: Lilac | Beta: Inc
Nháy mắt, trong đầu Cảnh Từ như có một thứ gì đó nổ tung, nhiệt độ trên gương mặt phút chốc tăng vọt.
Đây là lần thứ hai Doanh Kiêu nói những lời như vậy với cậu nhưng so với lần trước thì lộ liễu hơn nhiều.
Cậu...!không dám chắc là Doanh Kiêu có ý đó hay không.
"Đổi ý rồi à?" Doanh Kiêu lưu manh đưa tay nắm lấy cằm Cảnh Từ, ép cậu ngẩng đầu lên đối mặt với mình, khẽ cười: "Cảnh thần đây là nói không giữ lời à."
Giọng Doanh Kiêu trầm thấp mà từ tính, còn có đôi nét thản nhiên, lúc này thêm phần khàn khàn bởi vừa hôn môi với cậu xong, trong bóng đêm có phần ghẹo người.
Trái tim Cảnh Từ đập thình thịch, hầu kết khẽ giật, khó khăn mở miệng: "Buổi, buổi tối giáo viên sẽ kiểm tra phòng..."
Doanh Kiêu cười đến lẳng lơ, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: "Đến lúc đó chúng ta nằm yên là được rồi đúng không?" Hắn dừng lại, mập mờ nói: "Nếu em thực sự không nhịn được thì mình động một chút cũng không sao, cùng lắm thì sau khi xong việc hối lộ giáo viên tra phòng là được."
Sau khi xong việc gì chứ...
Cảnh Từ cảm thấy cả người mình như bốc cháy đến không chịu nổi nữa, quay đầu sang một bên.
Lần nào cũng vậy hết, Doanh Kiêu chẳng chịu tha cho cậu tí nào cả.
"Đang nói chuyện với em mà em nhìn đi đâu đấy?" Doanh Kiêu ôm mặt cậu qua, một tay đặt lên eo cậu, ép hỏi: "Rốt cuộc là được hay không đây?"
Cảnh Từ cụp mi mắt, không nói lời nào.
Ánh mắt Doanh Kiêu dừng tên gương mặt đỏ bừng của cậu, hơi ngừng một lát, đột nhiên hỏi thật nhanh: "Lúc em đụng phải cửa kính gặp Kiều An Ngạn à?"
Hôm đó trạng thái tinh thần của Cảnh Từ rõ ràng có gì đó không đúng, hắn hỏi ngoài sáng mấy lần đều bị cậu trả lời qua loa lấy lệ.
Mấy ngày nay Doanh Kiêu chưa tìm được cơ hội thích hợp để hỏi gài, lúc này vừa hay có cơ hội, sao hắn có thể bỏ qua được cơ chứ.
Đầu óc Cảnh Từ lúc này loạn hết cả lên, vừa nghe vậy liền bật thốt: "Có gặp."
Tim Cảnh Từ đột nhiên trật nhịp, sao Doanh Kiêu lại hỏi cậu chuyện này? Có phải....!nhận ra chuyện gì rồi không?
"Anh..." Cậu hơi nuốt nước miếng, không nhịn được cảm thấy có đôi chút khẩn trương: "Sao tự nhiên lại nhắc tới cậu ta?"
"Không phải hai người bọn em từng đánh nhau à," biểu cảm trên mặt Doanh Kiêu không đổi, tự nhiên nói: "Lúc đó anh xuống tầng thì gặp phải cậu ta, vừa nhớ ra nên hỏi một câu thôi."
Cảnh Từ không tin, hắn chọn thời điểm nói câu kia quá tốt, giống như là đặc biệt đứng đó chờ mình ấy.
"Thật không?"
"Không thì sao?" Doanh Kiêu nhướng mày, vừa ôm cậu đi về phía tòa nhà dạy học vừa nói: "Không phải chứ, bé cưng à." Hắn nghiêng mắt nhìn Cảnh Từ đầy trêu ghẹo: "Máu ghen của em cũng không khỏi cao quá rồi nha."
Mặt Cảnh Từ đỏ ửng lên, không phản bác, để hắn cho là mình đang ghen cũng được.
Doanh Kiêu sợ cậu nghĩ linh tinh nên tiếp tục đề tài vừa rồi: "Tối nay đi đến chỗ đó với anh không?"
Môi Cảnh Từ giật giật, không nói gì cả.
"Yên tâm đi," Doanh Kiêu đưa tay xoa đầu cậu một cái, cẩn thận tránh trán của cậu: "Không chạm vào em đâu."
Cảnh Từ ngước mắt nhìn hắn.
"Em còn chưa thành niên đâu, anh lại chẳng phải hạng cầm thú.
Vừa nãy chọc em chơi thôi, có ngốc không cơ chứ?" Hắn nói xong còn cong môi cười một tiếng: "Dù đôi khi anh muốn làm cầm thú thật."
Gò má Cảnh Từ vẫn cứ nóng bừng, có hơi ngượng ngùng, càng nhiều hơn là cảm động vì được người ta quý trọng.
Cậu gật đầu rồi sau đó giơ tay lên, nhanh chóng nắm lấy tay Doanh Kiêu đang đặt trên vai mình một chút.
Doanh Kiêu hơi ngẩn ra, trở tay bắt được tay cậu, đi thẳng đến sân vận động mới buông.
Sau khi hai người quay lại phòng học, còn một lát nữa mới đến thời gian lên lớp.
Doanh Kiêu không vội lấy đề ra làm cho kịp vào tiết mà nói với Cảnh Từ: "Anh xem đầu em một chút nào."
Vừa rồi ở ngoài, ánh đèn trên sân vận động mờ tối, về cơ bản là chả nhìn được gì cả.
Cảnh Từ nghe vậy hơi nghiêng người qua, còn chủ động vén tóc mình lên.
Ý cười trong mắt Doanh Kiêu càng sâu hơn, tiến sát lại nhìn kĩ.
Cảnh Từ bị đụng có chút nghiêm trọng, mặc dù hắn đã chườm lạnh cho cậu trong vòng 24 giờ, sau đó thoa dầu đỏ* cho cậu rồi nhưng thoạt nhìn không khá hơn mấy ngày trước là bao.
(红花油 dầu cây rum, mình hay gọi là dầu đỏ, bạn nào ở gần khu người Hoa chắc là biết đến loại dầu.)
"Sao vẫn chưa tiêu sưng?" Doanh Kiêu cau mày: "Nếu không thì đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé? Em có thấy choáng hay gì không?"
"Không cần đâu." Cảnh Từ thả tay xuống, cười với hắn một cái: "Không sao mà, không choáng, qua mấy ngày là khỏi rồi."
Doanh Kiêu vẫn không yên tâm, dặn cậu: "Nếu thấy chỗ nào không thoải mái thì không được cố tự chịu một mình mà phải bảo với anh đấy, biết chưa?"
Cảnh Từ gật đầu.
Doanh Kiêu tỉnh bơ, hỏi tiếp: "Gần đây em có còn đau đầu nữa không? Đừng để đụng một cái đụng ra cả bệnh cũ luôn đấy nhé."
Cảnh Từ ăn ngay nói thật: "Có bị đau một lần nhưng không còn đau như trước nữa." Sợ Doanh Kiêu không yên tâm, cậu còn nói: "Anh đừng lo quá, sẽ sớm ổn thôi mà."
Sẽ sớm ổn thôi? Sao Cảnh Từ biết được?
Vẻ mặt Doanh Kiêu không đổi, đè ép nghi ngờ trong lòng xuống: "Vậy là được rồi."
Sắp đến giờ vào lớp, Cảnh Từ lấy quyển Toán Olympic ra, định hết tiết thì xem, còn Doanh Kiêu lại chẳng có động tĩnh gì.
Lúc đầu nghe Cảnh Từ nói là trước khi đụng vào cửa thì gặp phải Kiều An Ngạn, hắn còn tưởng Kiều An Ngạn lại tác oai tác quái.
Cơ mà sau khi Cảnh Từ bảo rằng đau đầu đỡ hơn nhiều rồi, Doanh Kiêu lại không nghĩ như vậy nữa.
Cơn đau đầu giảm bớt đồng nghĩa với ảnh hưởng của Kiều An Ngạn đối với Cảnh Từ đã giảm, về cơ bản thì không có khả năng khiến tinh thần cậu bất định không yên như vậy nữa.
Vậy thì tại sao nhỉ?
Doanh Kiêu nghĩ một hồi vẫn không thông, lại đi cân nhắc chuyện khác.
Lúc Cảnh Từ ở tỉnh Dương bị đau đầu một lần.
Nếu chỉ giống như những lần hơi đau gần đây, chỉ sợ dù đã hứa với mình nhưng Cảnh Từ vẫn không nói.
Hai lần đau đầu đều trong khoảng thời gian rất ngắn, độ khó chịu lại hoàn toàn khác nhau.
Như vậy thì trong khoảng thời gian thi đấu và có kết quả này đã xảy ra chuyện gì đó ảnh hưởng đến từ trường của hai người họ à?
Doanh Kiêu nhìn Cảnh Từ một cái như có gì đó suy tư, lúc này chuyện lớn nhất xảy ra trên người Cảnh Từ là cậu vào đội tuyển Quốc gia.
Nếu hướng đi này không sai thì có phải đã nói lên rằng chỉ cần Cảnh Từ càng ngày càng tốt hơn thì ảnh hưởng của Kiều An Ngạn đối với cậu càng lúc càng nhỏ?
Hắn đang cân nhắc thì điện thoại chợt rung lên.
Doanh Kiêu lấy điện thoại ra xem, là Trịnh Khuyết tag hắn trong nhóm.
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Anh Kiêu, lúc được nghỉ mày ở Sầm Nguyệt Loan à?
【Kiêu】: Không, sao thế?
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Vậy tao ở thêm một thời gian ngắn nữa _(:з" ∠)_ Không muốn về nhà vào kì nghỉ đâu.
【Kiêu】: Ừ, mày muốn ở bao lâu cũng được, dù sao cũng chỉ để trống thôi.
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Cảm ơn baba!!
Doanh Kiêu không để ý đến cậu chàng nữa, đang định đặt điện thoại xuống thì lại có tin nhắn được gửi tới...
【Ông nội Hà của mi】: Ui chao, cơn gió nào đây, sao lại thổi được một người bận rộn như ngài vào nhóm thế này.
Doanh Kiêu 'xùy' một tiếng, gõ chữ...
【Kiêu】: Nghe mày nói chuyện xong tự nhiên có cảm giác chỉ số thông minh của mình trở nên ưu việt hơn bao giờ hết.
【Ông nội Hà của mi】: Cút đi! Đồ tró khốn nạn nhà mi!
【Ông nội Hà của mi】: Tao nói cho chúng mày biết! Chúng mày không biết nó ghê tởm đến mức nào đâu! Hôm trước tao tận mắt nhìn thấy trong WC, nó táy máy tay chân với anh Từ đấy.
Đúng thật là khiến người ta giận sôi!
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Táy máy như nào cơ? Tao muốn nghe, hehe.
【Ông nội Hà của mi】:...Lão Trịnh, mày cũng cong rồi à? Không theo đuổi chị gái nhỏ nữa à?
【Bành Trình Trình】:...
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Tao không có!
【Kiêu】: Tao yêu đương mà không ôm ôm hôn hôn bế cao cao với bạn trai thì chẳng lẽ lại tìm mày chơi game à? Đầu óc thủng lỗ hay gì?
【Kiêu】: Làm người ấy, đối với chuyện mình không hiểu thì nên yên lặng dựa cột mà nghe là tốt nhất.
Tao biết là chúng mày độc thân từ trong bụng mẹ cũng khổ cực lắm, mong chúng mày cũng hiểu được rằng tao yêu đương ngọt ngào như nào, cảm ơn.
【Trịnh Khuyết không chính xác】:...
【Ông nội Hà của mi】:...
【Bành Trình Trình】:...
Trịnh Khuyết ở phía sau không nhịn được mà chọc người Hà Chúc, oán giận: "Sao mày lại muốn khơi chuyện này ra để nó có cơ hội phát huy thế?"
Hà Chúc ném điện thoại vào ngăn bàn kêu cái cộp", tỏ vẻ biết vậy chẳng làm: "...Đừng nói nữa, tới tới tới, chúng ta chơi đấu địa chủ."
Doanh Kiêu vừa được nhân thể show ân ái một lượt, tâm tình cực kì tốt cầm sách luyện tập lên bắt đầu làm bài.
Chuông báo tiết tự học thứ hai vừa vang, học sinh 11-7 còn đang vui đùa ầm ĩ thì thầy Lưu đã đẩy cửa bước vào.
Ông nện đầu đứa quậy dữ nhất rồi gõ bàn Cảnh Từ: "Cảnh Từ, em ra ngoài một chút."
Cảnh Từ đặt cây bút trong tay xuống, theo thầy Lưu ra khỏi lớp.
Cửa lớp vừa đóng, thầy Lưu đã nói thẳng vào trọng tâm: "Thầy nói cho em một tin tốt, phương thức khen thưởng với em hôm nay đã được thông qua rồi."
Ông không chần chừ khiến Cảnh Từ sốt ruột mà nói luôn: "Bên phía Chính phủ thưởng ba vạn, trường mình thưởng tám vạn!"
Ánh mắt Cảnh Từ sáng lên, lúc này cậu thiếu nhất chính là tiền.
Không phải cậu muốn phân chia quá rạch ròi với Doanh Kiêu, cũng không làm ra vẻ mà thực sự không có kinh tế mang đến cảm giác quá bất lực.
Cậu cũng là đàn ông con trai, cũng muốn dành cho người mình thương hết thảy những gì tốt đẹp nhất.
Tựa như lần trước Doanh Kiêu nói đến chuyện đi du lịch, nếu lúc đó trong tay cậu có tiền thì nhất định cậu sẽ không do dự mà đồng ý ngay lập tức.
"Em cảm ơn thầy."
Thầy Lưu toét miệng cười, khoát tay: "Chắc chắn trước năm mới sẽ có tiền, đợi lát nữa em cho thầy số tài khoản đi." Thầy Lưu hơi ngừng một chút rồi cường điệu: "Cho thầy số tài khoản của ba mẹ em ấy, không phải thầy không yên tâm về em nhưng mà với tuổi này mà nói thì số tiền kia thực sự rất lớn."
Cơ thể Cảnh Từ đột nhiên cứng đờ, cụp mắt không nói gì.
Thầy Lưu cho là cậu không muốn, cười nói: "Coi như là ba mẹ giữ cho em, sau này em lại đòi bọn họ là được mà."
Rốt cuộc cũng vẫn chỉ là đứa nhỏ, dù bình thường nhìn qua có vẻ thành thục ổn trọng, đến lúc mấu chốt vẫn là không kìm được.
Cảnh Từ nhẹ giọng hỏi: "Không thể gửi vào tài khoản của em được ạ?"
Thầy Lưu thẳng thừng đáp: "Không được."
Thấy Cảnh Từ vẫn yên lặng như cũ, thầy Lưu dở khóc dở cười, thỏa hiệp: "Nếu em thực sự muốn tiền gửi vào tài khoản của mình thì để ba hoặc mẹ gọi cho thầy, bọn họ đồng ý là được."
Sau khi Cảnh Từ lên tuyển còn phải thi loại nữa, thầy Lưu không muốn lãng phí quỹ thời gian eo hẹp của cậu, vỗ vai ý bảo cậu quay lại lớp học.
Cảnh Từ không nhúc nhích.
Thầy Lưu hơi nhíu mày, định nói gì đó thì nghe Cảnh Từ lên tiếng: "Ba...!ba em..."
Cậu nhắm mắt lại, giọng nói mang vẻ bình tĩnh: "Lúc trước ba em cắt đứt sinh hoạt phí của em."
Thầy Lưu không dám tin, nhìn cậu: "Em nói gì cơ?"
Tiếp đó, Cảnh Từ cố nén lúng túng, khó chịu vào lòng, sắc mặt không đổi mà kể đầu đuôi sự tình cho thầy Lưu nghe.
Ban đầu thầy Lưu vẫn thấy khiếp sợ, kế đó là nổi trận lôi đình.
Nếu không phải người nói lời này là Cảnh Từ, hơn nữa trước đây ông cũng từng trao đổi với ông Cảnh thì quả thực ông không thể nào tin được trên đời này lại có một người làm cha nhưng lại không cung cấp sinh hoạt phí cho đứa nhỏ chưa thành niên nhà mình.
Thầy Lưu hít sâu một hơi, miễn cưỡng áp lửa giận trong lòng xuống, nói: "Thầy biết rồi, chuyện tiền nong em cứ yên tâm."
Ông hơi ngừng một chút rồi lại nói với Cảnh Từ: "Chuyện này thầy đảm bảo chỉ mình thầy biết."
Trong lớp có một học sinh hăng hái ganh đua như vậy, sao thầy Lưu có thể không chú ý cho được, ông đã sớm phát hiện da mặt Cảnh Từ mỏng.
Thầy Lưu nhịn không được mà cảm thấy có chút hối hận, nếu mình cứ thế đồng ý luôn, không hỏi nhiều có phải tốt hơn không.
Phải chính miệng nói ra chuyện mình cật lực muốn giấu xuống tận đáy lòng như thế, tâm tình đứa nhỏ lúc này chắc chắn không dễ chịu.
Vẻ mặt Cảnh Từ thoạt trông không có gì khác thường, nhàn nhạt không có cảm xúc gì, cũng vẫn lễ phép nói lời cảm ơn: "Cảm ơn thầy ạ."
"Không có gì." Thầy Lưu thở dài, khựng lại một hồi rồi nói: "Em...!Nếu sau này có cái gì cần phải điền phương thức liên lạc của phụ huynh thì cứ điền của thầy ấy."
Cảnh Từ ngẩn ra.
Thầy Lưu cười ha ha: "Không cần cảm thấy làm phiền thầy đâu, thầy rất sẵn lòng.
Giống như lần này bên đội tuyển Quốc gia thông báo ấy, đến lúc đấy có phải là sẽ gọi cho thầy Triệu không? Thầy cũng muốn đổi với ông ấy một chút."
Cảnh Từ cảm thấy mũi mình hơi cay cay, gật đầu một cái thật mạnh.
Nhìn theo Cảnh Từ về chỗ ngồi xong, lúc này thầy Lưu mới vỗ xuống bệ cửa sổ một cái thật mạnh, không che giấu vẻ phẫn nộ trên mặt nữa.
Đấy là Cảnh Từ không chịu thua kém, còn nhỏ đã có thể dựa vào tiền thưởng mà nuôi sống bản thân, nếu đổi lại là học sinh bình thường thì phải làm sao bây giờ?
Ở cái tuổi 17-18 này là lúc lòng tự trọng mạnh nhất, làm như vậy khác nào hủy hoại cả một đời người?
Thầy Lưu không nhịn được mà văng tục một câu, quyết định sau này thời thời khắc khắc đều phải nâng cao cảnh giác với ông Cảnh, ngàn vạn lần không được để ông ta tới đây làm phiền Cảnh Từ.
Lúc hết tiết tự học thứ hai, Doanh Kiêu về ký túc cùng Cảnh Từ.
"Vừa nãy thầy Lưu tìm em làm gì vậy?" Sợ quấy rầy việc học của Cảnh Từ nên lúc trên lớp Doanh Kiêu vẫn không hỏi cậu.
Tuy là chuyện xấu trong nhà bị lộ nhưng sự quan tâm của thầy Lưu cùng với chuyện tiền thưởng đều là chuyện vui, hoàn toàn lấn át sự khó chịu.
Cảnh Từ ngước mắt nhìn Doanh Kiêu, khóe miệng không nhịn được mà cong cong.
Hiếm khi nào thấy Cảnh Từ giàu sức sống như vậy, đáy lòng Doanh Kiêu đều bị cậu cười đến mềm nhũn: "Vui như thế, xem chừng là chuyện tốt."
"Ừm," Cảnh Từ gật đầu, nói với hắn chuyện tiền thưởng: "Tổng cộng 110 ngàn, đủ đến năm hai đại học lận."
Doanh Kiêu bật cười, bạn học nhỏ nhà hắn đúng là hiện thân của câu "tri thức là tài phú".
"Cảnh thần lợi hại quá." Doanh Kiêu duỗi tay xoa đầu cậu, vì cậu mà cảm thấy vui mừng: "Trong nhà chúng ta em là giỏi nhất."
Cảnh Từ ngượng ngùng cười, bây giờ ví của cậu dày rồi nên rất muốn tiêu tiền cho Doanh Kiêu.
Đang định hỏi Doanh Kiêu có thích gì không thì nghe hắn hỏi: "Trước hết xem ra cần em nuôi anh rồi."
Ánh mắt Cảnh Từ lập tức sáng rực: "Anh thích cái gì à?"
Doanh Kiêu nhìn dáng vẻ không kịp đợi của cậu mà bật cười, không từ chối, cố ý nói: "Ừ, muốn ăn kẹo, gần đây anh cai thuốc, miệng lúc nào cũng thấy thiêu thiếu."
Cảnh Từ lập tức nói: "Vậy em mua cho anh."
"Được."
Quả thực Cảnh Từ hận không thể bay ngay về kí túc, lấy điện thoại lên mạng tra xem loại kẹo nào ăn ngon một chút.
Bước chân của cậu theo đó cũng không tự chủ được mà tăng nhanh, khóe mắt chân mày đều lộ vẻ vui sướng.
Doanh Kiêu ở bên cạnh nhìn ý cười trên gương mặt cậu cũng vui lây.
Đến tối, Cảnh Từ rửa mặt xong, vừa thay đồ ngủ thì bị Doanh Kiêu kéo sang phòng kí túc của hắn.
Lý Trụ chết lặng nhìn theo bóng hình hai người, khóa cửa phòng cái 'cạch'.
Chẳng hiểu sao, cậu chàng bỗng có ý nghĩ rằng: Đồng tính cũng tốt thật đấy, ở chung một chỗ chẳng những không bị chủ nhiệm bắt, đến tối còn có thể đường đường chính chính ngủ chung với nhau, so với tìm bạn gái thì dễ dàng hơn nhiều!
Đúng mười một giờ, kí túc xá Thực Nghiệm Tỉnh tắt đèn, Cảnh Từ cảm thấy mình vừa lên mạng được có một chút mà đèn trong phòng đã tắt mất rồi.
"Ngủ đi." Doanh Kiêu lấy điện thoại trong tay cậu ra, bất đắc dĩ nói: "Không cần vội, đến lúc nghỉ đông chúng ta cùng nhau ra ngoài chọn cũng được mà."
Cảnh Từ nghĩ một hồi, cảm thấy như vậy cũng không tệ, gật gật đầu rồi cởi giày leo lên giường.
Giường ở kí túc xá rất nhỏ, mà hai người đều là chân dài tay dài nên có thể nói là cơ thể dính sát vào nhau.
Mấy ngày nay Cảnh Từ đều bị đoạn kí ức kia ảnh hưởng, trong lòng có hơi hoảng hốt vậy nên khoảng cách tiếp xúc bằng không như này đối với cậu mà nói là chuyện không thể nào tốt hơn được nữa.
Chưa cần động đã có thể chạm vào Doanh Kiêu, thậm chí còn nghe được tiếng hít thở của hắn...
Hử, tiếng hít thở...?
Cảnh Từ cảm nhận được thứ kia chạm vào đùi của mình, cùng với hô hấp dần trở nên thô nặng bên cạnh, nhất thời trở nên luống cuống.
Cậu không nhịn được mà rụt về phía sau, vừa động một chút đã bị Doanh Kiêu kéo trở lại.
"Em tránh cái gì?"
"Anh..." Mặt Cảnh Từ nóng đến mức sắp bốc khói, tay chân cũng không biết phải để vào đâu mới phải, lắp bắp nói: "Không phải anh nói, nói chỉ ngủ thôi à?"
Doanh Kiêu cười nhẹ một tiếng: "Đúng vậy."
"Thế sao lại..."
Doanh Kiêu liếm môi, vô lại không biết xấu hổ nói: "Được không đấy Cảnh thần, ngay cả câu ngạn ngữ kia em cũng không biết à?"
Cảnh Từ hoàn toàn không hiểu tại sao lại nói đến ngạn ngữ, hoang mang hỏi: "Gì cơ?"
"Cơ thể ấy mà, thích là không giấu được."
Doanh Kiêu kéo cậu vào lồng ngực mình hơi đè xuống một chút, ra vẻ đạo mạo nói: "Vậy nên em thật là ngốc, anh là đang thổ lộ với em."
Cảnh Từ: "...."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Kiêu: Mỗi ngày một câu thổ lộ, có lợi cho việc duy trì tình cảm hài hòa ổn định..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...