Editor: Lilac | Beta: Chan
Cảnh Từ chậm rãi xoay người lại, sống lưng theo bản năng ưỡn thẳng tắp.
"Tôi..." Cậu khẽ mím môi, rũ mắt: "Tôi muốn đổi chỗ để nhìn bảng."
"Hả?" Hà Chúc nghe vậy, biểu cảm trên mặt càng trở nên quái dị, cậu ta không dám tin nhìn Cảnh Từ: " Cậu...nhìn bảng? Đây là chuyện cười thế kỷ gì thế, cậu mà nhìn bảng á!? Hahahaha"
Trịnh Khuyết cũng cười theo: "Không phải chứ, Cảnh Từ, cậu bị lão Lưu rót canh mê hồn gì vào đầu à? Cắt tóc thì không nói, còn nhìn bảng.
Bước tiếp theo chẳng lẽ cậu định nói với tôi là muốn nỗ lực học tập đấy chứ, hahahahaha..."
Dưới ánh mắt bình tĩnh của Cảnh Từ, nụ cười của Trịnh Khuyết dần biến mất.
"Đệt." Trịnh Khuyết chà xát cánh tay đang nổi một lớp da gà, giọng điệu bất giác cao lên không ít: "Chơi thật luôn?"
Cảnh Từ ừ một tiếng cho qua chuyện.
Cậu bí mật liếc mắt quan sát ánh mắt các bạn học xung quanh, muốn tìm chút đầu mối từ trong đó.
"Lão Lưu..." Hà Chúc xoa xoa bụng mỡ của mình, thốt ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: " Ở tỉnh thực nghiệm của chúng ta vậy mà lại có một thầy giáo nhân tài không được trọng dụng, như này mà đi làm đa cấp thì làm gì còn có chỗ cho người khác chen chân nữa..."
Cảnh Từ tiện tay lấy một quyển sách toán trên bàn, lơ đãng nói: "Tôi lại cảm thấy vị trí này khá tốt, khi nào lớp chúng ta đổi chỗ ngồi lần nữa?"
Hà Chúc toét miệng cười nhạo, nói: " Cái này cậu cũng không biết, còn đòi học tập thật tốt gì chứ.
Lớp chúng ta là hai tuần đổi một lần," Cậu ta xòe tay ra đếm đếm: "Để tôi xem nào, hôm trước vừa đổi chỗ, lần sau...!Là cuối tháng mười."
Cậu ta khẽ đẩy đẩy Trịnh Khuyết: "Lão Trịnh, tao tính không sai chứ."
"Đừng chạm vào tao." Trịnh Khuyết vừa mới lập nhóm chơi game lần nữa, bị Hà Chúc đẩy như vậy, thiếu chút nữa bị văng ra ngoài, hùng hổ tức giận né tay Hà Chúc, bớt chút thời gian ngước mắt lên nhìn Cảnh Từ một cái: "Cậu lại định làm cái gì? Chỗ này với chỗ cậu cách có một lối đi, có gì khác nhau?"
Cảnh Từ trải chiếu lót dép cả ngày chỉ để chờ mỗi câu này thôi.
Nghe xong cậu lập tức quay đầu, quả nhiên thấy được ở hướng Bắc, vị trí đếm ngược từ dưới lên, hàng ba dãy giữa còn trống.
Chỗ đó chắc là chỗ của nguyên chủ, không sai.
Cậu không vội trở về đó ngay, sợ người khác nhìn ra điều gì đó, Cảnh Từ cúi đầu xem sách toán trong tay mình.
Chắc chủ nhân của vị trí này và nguyên chủ cũng kẻ tám lạng người nửa cân, quyển sách này sau khi khai giảng một tháng mà vẫn còn tỏa ra mùi mực in như mới, bên trong sạch sẽ không có lấy một vết mực nào.
Cảnh Từ xem mục lục trước, tài liệu giảng dạy này hoàn toàn khác với những gì trước đây cậu từng học.
Độ khó tăng lên không ít, còn có thêm rất nhiều nội dung mới của lớp mười hai.
Ngữ văn cũng vậy, không những lượng bài cần phải thuộc tăng lên mà ngay cả tài liệu học tập bắt buộc cũng nhiều hơn một quyển.
Thậm chí khoa học tổng hợp*, thậm chí trong sách có một chương kiến thức vật lý trước đây Cảnh Từ chưa từng thấy qua bao giờ.
*Bài kiểm tra khả năng toàn diện về khoa học, đề cập đến các bài kiểm tra kết hợp các môn vật lý, hóa học và sinh học trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tổng điểm các bài thi khoa học tổng hợp là 300 điểm, điểm các môn riêng của từng tỉnh khác nhau, riêng môn khoa học tổng hợp quốc gia là 110 điểm cho môn vật lý, 100 điểm cho môn hóa học và 90 điểm cho môn sinh học.
Không hổ là thể loại sảng văn học tập, vì để làm nổi bật nhân vật chính mạnh mẽ cường đại mà cái gì hợp lý hay không hợp lý đều cho tăng lên hết.
Nhưng, đối với Cảnh Từ mà nói thì đây không phải là vấn đề.
Cậu không phải loại mọt sách cả ngày chỉ biết cắm đầu vào học, cũng không phải kiểu đơn giản chỉ vì thay đổi vận mệnh mà học tập.
Kiến thức mới, nhất là kiến thức vật lý đối với cậu mà nói là một sức hấp dẫn trí mạng.
Nếu không phải vì tình huống ngoài ý muốn ngồi nhầm chỗ này phát sinh thì cậu đã bắt đầu tiếp thu kiến thức mới rồi.
Cảnh Từ buông quyển sách đang cầm xuống, thuận tay đem đồ đạc lộn xộn trên bàn sắp xếp lại một chút, lúc này mới bình tĩnh quay về vị trí của mình.
"Vãi" nhìn một loạt động tác của Cảnh Từ, Hà Chúc bị kinh động đến suýt chút nữa là hoài nghi cuộc đời, thoáng nhìn ra phía sau, Trịnh Khuyết vẫn đang chơi game chơi cực kỳ nhiệt huyết, lúc này mà mẹ cậu ta có ở đây thì chắc cậu ta cũng không nhận ra đâu.
Hà Chúc không thể làm gì khác ngoài việc quay ra chọt chọt vào người Bành Trình Trình: "Lão Bành, đừng ngủ, nói chuyện xíu đi?"
Bành Trình Trình nhìn thằng bạn của mình rồi lại liếc liếc mắt nhìn ra phía sau.
Tuy rằng chưa nói chữ nào nhưng Hà Chúc đã hiểu ý cậu bạn: "Lão Bành, đừng như vậy, mày dám kêu anh Kiêu dậy thì tao dám qua nói chuyện."
Bành Trình Trình: "...."
Bành Trình Trình: "Muốn nói cái gì?"
Hà Chúc vẫn cảm thấy có cái gì đó không thật, nhỏ giọng nói: "Cảnh Từ vừa rồi là nói thật à? Tao không tin đâu."
Bành Trình Trình khẽ dụi mắt một chút, không có hứng thú nói: "Chờ hai ngày nữa xem thế nào."
"Tao nghe nói hôm nay lão Lưu gọi cậu ta vào văn phòng dạy dỗ một buổi trưa." Hà Chúc nhìn thoáng qua Cảnh Từ ở phía sau, đưa tay chỉ chỉ đầu mình, lén lút nói: "Có khi là chỗ này bị kích thích, không bình thường."
Bành Trình Trình lạnh lùng lạ thường: "Chuyện này không liên quan đến bọn mình."
"Cũng phải, cậu ta như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không làm phiền anh Kiêu." Hà Chúc chép miệng một cái: "Tao không nhìn nổi dáng vẻ không xương kia của cậu ta."
Cậu mập vừa nói vừa tự chọc cười chính mình, khua tay múa chân về phía vị trí ở hàng ghế thứ ba: "Không ngờ được luôn, khu giải trí VIP của chúng ta vậy mà sinh ra một người muốn học tập, hahaha..."
Doanh Kiêu trơ mắt nhìn hai tên ngốc Hà Chúc và Bành Trình Trình, người gì đâu mà miệng như súng máy vậy, bắn tằng tằng có gì là nói hết ra, còn tự cho rằng mình thực sự thông minh, quả thực có chút không nỡ nhìn.
Hắn xoa xoa ấn đường, duỗi chân đạp ghế Hà Chúc một cái: "Đổi chỗ chút đi."
Doanh Kiêu ngồi cùng bàn với Trịnh Khuyết ở bàn cuối dãy giữa, còn Hà Chúc và Bành Trình Trình là bạn cùng bàn ở bàn thứ hai từ dưới đếm lên cùng dãy, ở trên nữa là bàn của Cảnh Từ.
"Để làm gì?" Hà Chúc mờ mịt ngẩng lên nhìn hắn.
"Bảo đổi thì đổi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Doanh Kiêu không kiên nhẫn đứng lên, kéo Hà Chúc ra phía sau, mình thì ngồi vào vị trí ngay sau Cảnh Từ.
"Sao tối nay người này so với người kia càng không bình thường thế." Hà Chúc lẩm bẩm một câu, mơ hồ ngồi xuống.
Điện thoại trong túi quần khẽ rung lên, cậu ta mở ra nhìn một cái, vậy mà Doanh Kiêu lại phát bao lì xì cho cậu ta.
Hà Chúc mặt mày hớn hở nhận lì xì, nhìn Doanh Kiêu một cái: "Ây da, không hổ là anh Kiêu, quả nhiên là phóng khoáng mà, đổi chỗ ngồi một chút thôi mà phát lì xì làm gì chứ, khách khí khách khí quá rồi."
Doanh Kiêu thương hại nhìn cậu ta một cái: "Cầm đi mua ít óc chó về mà bồi bổ lại đầu óc."
Hà Chúc: "..."
Doanh Kiêu chống cằm, hơi nghiêng người về phía trước xem Cảnh Từ đang dọn sách trong ngăn bàn.
Cảnh Từ có chứng ám ảnh cưỡng chế, không nhìn nổi đồ vật lộn xộn mỗi chỗ một kiểu.
Nhưng ngăn bàn của nguyên chủ không chỉ bừa bộn mà còn bẩn, không biết chỗ đồ ăn vặt để trong này bao lâu mà vừa thò tay vào sờ một cái đều thấy mảnh vụn mọc mốc xanh.
Cảnh Từ chịu đựng khó chịu trong người, tìm khăn lau dưới ghế, lau sạch chỗ ngồi từ trong ra ngoài một lần, ngày cả góc nhỏ cũng không bỏ qua.
Mãi cho đến khi vết bẩn lúc trước bị lau sạch sẽ không còn sót lại tí nào, mặt bàn cũng bị lau tới bóng loáng lấp lánh, cậu mới hài lòng đi giặt sạch khăn lau, gấp gọn gàng chỉnh tề lại xong cậu mới tiếp tục dọn sách.
Nguyên chủ để một cái giá sách nhỏ bằng nhựa màu lam trên bàn, lắp ghép qua loa đại khái, vừa đụng nhẹ một cái là nghiêng trái nghiêng phải.
Cảnh Từ cực kỳ phiền lòng, dứt khoát tháo ra lắp lại chắc chắn một lần, đặt ở góc bàn phía trên.
Rồi sau đó xếp sách giáo khoa lên dựa theo trật tự cao thấp lớn nhỏ.
Lý Trụ ngồi cùng bàn cậu thu hết một loạt động tác kia vào mắt, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng kìm không được đưa tay qua sờ trán Cảnh Từ.
Cảnh Từ nhíu mày, khó hiểu nhìn cậu.
Lý Trụ lẩm bẩm: "Không sốt..."
Cậu ta khó tin nhìn Cảnh Từ: "Có phải cậu điên rồi không?"
"Gì cơ?"
"Thì..." Lý Trụ hoang mang khua tay múa chân "Thì cậu nói chăm chỉ học tập gì đó, cái này không giống phong cách của cậu chút nào."
Cảnh Từ nhìn mặt bàn sạch sẽ bóng loáng, tâm tình cực tốt nhìn Lý Trụ, hỏi ngược lại: "Phong cách gì của tôi? Nhiệm vụ chủ yếu của học sinh chẳng lẽ không phải học sao?"
Lý Trụ bị một lời này của cậu làm cho ớn lạnh, run rẩy, hốt hoảng quay đầu không dám nói nữa, thật lâu sau cậu ta cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Lúc thu dọn sách giáo khoa, Cảnh Từ có đặc biệt để ý một chút, phát hiện nguyên chủ tuy rằng học hành chẳng đâu vào đâu nhưng sách bài tập luyện đề gì đó đều mua không thiếu quyển nào.
Mấy loại cơ bản như 《 5 năm kỳ thi tuyển sinh đại học 3 năm mô phỏng 》với 《 Lời giải toàn diện sách giáo khoa trung học phổ thông》*thì không nói, ngoài ra còn có rất rất nhiều loại sách phụ đạo cậu chưa từng nghe qua, chắc là giáo viên tỉnh thực nghiệm bắt mua.
*chủ yếu bao quát tất cả các nội dung và toàn bộ quá trình dạy và học của môn văn hóa cấp 2.
Nội dung phong phú, lượng câu hỏi vừa đủ, bao quát được mục tiêu.
Nguyên chủ thực sự thông minh, ngay cả một chữ cũng không viết, vừa vặn có lợi cho Cảnh Từ.
Cảnh Từ lúc này đã có kế hoạch học tập rõ ràng, trước tiên nghe giảng mấy ngày, quan sát tiến độ dạy học của giáo viên.
Sau đó, đơn giản sắp xếp lại các chương kiến thức, chỗ nào chưa biết thì bổ sung là được.
Sắp xếp thỏa đáng xong, Cảnh Từ mở quyển số học 《 năm ba 》xem mấy đường đồ thị parabol để bình tĩnh lại một chút thì di động của nguyên chủ từ trong ngăn bàn rơi ra.
Cảnh Từ nhớ rõ trong tiểu thuyết có nhắc đến gia đình nguyên chủ, cha mẹ cậu ta sau khi ly hôn thì cũng lần lượt từng người tái hôn.
Cậu có một em trai cùng cha khác mẹ và một em gái cùng mẹ khác cha.
Nguyên chủ theo cha nhưng bình thường cũng không học ngoại trú mà đăng ký ở nội trú.
Nhưng nếu cậu đã xuyên vào tiểu thuyết thì ai mà biết được có thay đổi gì không, vẫn kiểm tra lại thì hơn.
Cảnh Từ dùng vân tay mở khóa điện thoại, mở phần mềm chat ra, nhìn danh sách các đoạn chat ở bên trái, lướt xuống xem một chút.
Nguyên chủ cũng không có bạn thân gì, chỉ có một người là nói chuyện khá nhiều, chính là bạn cùng bàn Lý Trụ.
Cảnh Từ lướt xuống một lát, phát hiện Lý Trụ vậy mà là bạn cùng phòng của nguyên chủ.
Ghi nhớ lịch sử trò chuyện và tin tức quan trọng, Cảnh Từ tiếp tục xem, lược qua mấy đoạn đối thoại sáo rỗng, cậu tìm được đoạn chat của nguyên chủ với cha mẹ.
Giống với trong tiểu thuyết, quan hệ của nguyên chủ với cha mẹ không được thân thiết lắm.
Cảnh Từ nhìn một lát, nói là lịch sử trò chuyện không bằng nói là lịch sử chuyển khoản thì hơn.
Trò chuyện hàng ngày căn bản là không có, Cảnh Từ tùy ý lướt xem một lúc, thời gian ghi lại là một năm trước.
Buông di động, Cảnh Từ thở dài nhẹ nhõm.
Với cậu mà nói thì đây là tin tức tốt, nếu quan hệ giữa nguyên chủ và cha mẹ cực kì thân thiết thì dù có cẩn thận đến đâu cậu cũng sẽ bị lộ.
Dựa theo tình huống hiện tại, cũng không sợ cậu thay đổi lớn bao nhiêu, cho dù cha mẹ nguyên chủ có nhận ra thì chuyện cũng qua lâu rồi.
Mà nam sinh tuổi dậy thì bỗng nhiên chịu ảnh hưởng muốn hăng hái tiến về phía trước, không sa đọa là chuyện hết sức bình thường, không quá bất ngờ, cũng không có gì quái dị.
"Này, Cảnh Từ." Lý Trụ không biết từ khi nào xích lại gần đây, cậu nhóc chế nhạo nhìn di động trong tay Cảnh Từ, "Không phải nói là chăm chỉ học tập sao, vậy mà bắt đầu nghịch điện thoại? Được rồi, hai chúng ta còn phân ai với ai làm gì, nói thật cho tao biết đi, có phải đây là kế hoạch theo đuổi Doanh Kiêu mới của mày đúng không?"
Phía sau, lỗ tai Doanh Kiêu lặng lẽ dựng thẳng lên.
Cảnh Từ cất di động, mở quyển 《 Lời giải toàn diện sách giáo khoa trung học phổ thông 》ra, bình tĩnh phủ nhận: "Không phải."
Lý Trụ: "Mày nói đi, tao đảm bảo không nói cho người khác."
Cảnh Từ bất đắc dĩ: "Thực sự không phải."
"Tao không tin." Lý Trụ lấy sách trong tay cậu ra, từng bước ép sát: "Trừ khi mày đổi mục tiêu, thích người khác."
Trong đầu Lý Trụ bỗng lóe sáng, cậu trợn mắt, giống như là phát hiện ra đại lục mới, túm lấy Cảnh Từ không buông: "Đúng không, mày di tình biệt luyến đúng không?
"Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là như vậy!"
"Ai? Người kia là ai? Tao có biết không?"
"Có phải là người đó học tập cực kì tốt không? Chẳng lẽ là lớp trên?"
"Tên là gì? Nói đi! Mau nói!"
Lý Trụ tin tưởng phán đoán của mình mười phần, cho dù Cảnh Từ có phủ nhận như thế nào cũng không chịu tin mà vẫn cho rằng cậu vì người kia mà thay đổi.
Cảnh Từ bị cậu bạn dây dưa đến không chịu nổi, mà cậu lại đang gấp gáp muốn giải đề.
Ánh mắt nhìn đến bìa quyển sách trên mặt bàn, thuận miệng nói: "Tiết Kim Tinh."
Sau lưng cậu, ánh mắt Doanh Kiêu khựng lại một lát, rồi khẽ rũ mắt.
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Ta, Doanh Kiêu, dù có độc thân cả đời, cả đời lái phi cơ, cũng không bao giờ yêu đương với Cảnh Từ!
Sau đó -----
Mẹ nó chứ! Tiết Kim Tinh là ai?!
Lại ở một bên khác cẩn thận thăm dò....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...