Đến tận lúc ngồi lên yên sau xe Doanh Kiêu, hai tai Cảnh Từ vẫn đỏ.
Cậu cụp mắt, hơi thở có đôi chút dồn dập, Doanh Kiêu vậy mà nói nhớ cậu?
Là...! là đang trêu chọc cậu sao? Hẳn là vậy rồi.
Tính cách Doanh Kiêu chính là như vậy mà, chưa kể giữa bạn bè với nhau thì thỉnh thoảng nói đùa một hai câu cũng không phải vấn đề gì.
Cậu vỗ vỗ má, muốn xua đi hơi nóng trên mặt, không nghĩ đến chuyện này nữa, ép mình dời sự chú ý sang những chuyện khác.
Nhà họ Cảnh với nhà của Doanh Kiêu đều ở ngay gần trường, cách nhau không xa.
Chưa đầy 20 phút, hai người đã đến nơi.
Đây là lần thứ hai tới nhà Doanh Kiêu, so với sự lúng túng của lần đầu thì lúc này cậu càng cảm thấy xấu hổ và khẩn trương nhiều hơn.
"Cậu muốn uống gì không?" Doanh Kiêu mở tủ lạnh: "Nước lọc hay nước ngọt?"
"Nước lọc đi."
Doanh Kiêu thấy cậu không được tự nhiên cho lắm, xách hai chai nước qua ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cười nói: "Nói chuyện một lát rồi hẵng làm bài tập nhé?"
Cảnh Từ gật đầu, ngồi xuống nhận lấy chai nước từ tay Doanh Kiêu, mở nắp uống một ngụm.
"Muốn xem TV không?" Doanh Kiêu cầm điều khiển lên hỏi Cảnh Từ: "Cậu thích chương trình gì?"
Cảnh Từ không hứng thú với mấy chương trình truyền hình hay điện ảnh gì đó lắm, chưa kể...!Cậu khẽ mỉm cười ngước mắt lên nhìn Doanh Kiêu, lỡ như không cẩn thận nhìn thấy máu trên TV thì làm sao bây giờ?
Thấy ý cười trong mắt cậu, Doanh Kiêu lập tức hiểu được cậu đang nghĩ cái gì.
"Với tý bản lĩnh của cậu," Doanh Kiêu chộp lấy bả vai Cảnh Từ, ấn cậu vùi vào lồng ngực mình, nhéo nhéo mặt cậu trả thù: "Đang lén cười nhạo tôi có đúng không?"
"Không hề." Cảnh Từ nhịn cười, nghiêng đầu định tránh đi.
Doanh Kiêu cũng không đành lòng nhéo mạnh tay, hắn thuận thế buông cậu ra: "Nắm được nhược điểm của tôi nên vui vậy à?"
"Không phải," Cảnh Từ vuốt lại mái tóc bị hắn vò loạn, không muốn Doanh Kiêu hiểu lầm nên nhẹ giọng giải thích: "Không phải tôi cười nhạo cậu đâu, chỉ là..."
Cái cảnh tượng Doanh Kiêu dù ở giây phút bản thân yếu đuối nhất vẫn bảo vệ mình ở rạp chiếu phim ngày đó vẫn còn rõ mồn một trong đầu cậu.
Cảnh Từ mím môi, cố gắng kiềm lại khóe môi đang có xu hướng cong lên của mình.
"Chẳng qua là..."
Chẳng qua là không hiểu sao cảm thấy Doanh Kiêu sợ máu như vậy có hơi đáng yêu.
Nhưng mấy từ sến súa như vậy cậu không sao nói ra khỏi miệng được nên một lúc lâu sau cậu vẫn chưa nói ra vế còn lại.
"Ừ," Doanh Kiêu gật đầu, không muốn làm khó cậu nên cũng không truy hỏi nữa: "Tôi hiểu mà."
Cảnh Từ thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp cảm kích vì Doanh Kiêu có chút thấu hiểu lòng người đã nghe hắn nói tiếp: "Cậu biết bí mật của tôi rồi, có qua có lại, cậu cũng nên tiết lộ cho tôi một bí mật nào đó của cậu chứ hả?"
Cảnh Từ hơi sửng sốt: "Tôi không có bí mật gì cả."
Không có á?
Doanh Kiêu bật cười, bạn nhỏ này nói hơi liều đấy nhé, sự tồn tại của cậu ấy không phải là bí mật lớn nhất đó sao?
Thực ra thì Doanh Kiêu muốn hỏi về lai lịch của cậu một chút, hỏi tại sao cậu lại tới nơi này, hỏi xem...!liệu có một ngày nào đó cũng giống như khi cậu bước tới ấy, lặng lẽ tới rồi lại âm thầm rời đi hay chăng.
Nhưng lời đến bên miệng lại bị hắn nuốt ngược trở về.
Quan hệ giữa hắn và Cảnh Từ đi được đến như hiện tại không phải chuyện dễ dàng gì, nếu hôm nay hắn hỏi thật thì chỉ sợ Cảnh Từ sẽ đẩy hắn ra xa.
Doanh Kiêu cố gắng khiến cho con tim đang xao động bình tĩnh trở lại, nhướng mày: "Không có thật?"
Cảnh Từ cụp mắt: "Không có mà."
"Thế....." Doanh Kiêu hơi cong môi, xáp lại gần, thấp giọng hỏi: "Táo của Kiều An Ngạn là như nào thế?"
Nháy mắt, đầu óc Cảnh Từ dừng hoạt động, mặt đỏ bừng.
Nhìn biểu hiện này của cậu, Doanh Kiêu lập tức hiểu rõ.
Không phải để nhầm, không phải vô ý rơi vào mà Cảnh Từ cố ý bỏ quả táo đó vào trong thùng.
"Cậu..." Phút chốc tim Doanh Kiêu loạn nhịp, hắn điều chỉnh nhịp thở của mình một chút, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt hây hây của Cảnh Từ: "Sao phải làm như vậy?"
Làm chuyện xấu bị vạch trần, sự xấu hổ chưa từng có trào dâng trong lòng Cảnh Từ, cậu không dám nói gì, cậu cảm giác như lúc này đầu mình bốc khói được luôn.
Lần này Doanh Kiêu không buông tha cho cậu nữa: "Tại sao thế?"
"Bởi, bởi vì..." Thân thể Cảnh Từ cứng đờ, lắp ba lắp bắp: "Tôi...!tôi cực kì ghét cậu ta."
Chỉ vậy thôi à?
Doanh Kiêu không hài lòng với đáp án này tí nào, hắn đảo mắt nói: "Vậy cậu có biết cậu ta viết thư tình cho tôi trong giấy gói quả táo đó không?"
Hô hấp Cảnh Từ chợt khựng lại.
Thư tình? Trong đó có thư tình á?!!!
Nếu táo đã tặng cho giáo viên thì sao Doanh Kiêu biết được?
"Xin lỗi cậu," ngón tay Cảnh Từ run run, đầu óc loạn hết cả lên, cậu có ép mình phải tỉnh táo trở lại: "Giáo viên tìm cậu nói chuyện à? Đều do lỗi của tôi, chờ đến khi quay về trường tôi sẽ tìm thầy..."
"Thôi được rồi." Doanh Kiêu vốn chỉ muốn nói mấy lời như vậy thôi, không ngờ lại dọa được cậu.
Hắn nắm lấy đôi tay đang phát lạnh của cậu xoa xoa, trong lòng cảm thấy hơi hối hận: "Chuyện có nhiêu đó mà sợ đến mức này.
Đúng là lão Lưu tìm tôi nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu, ông ấy hiểu rõ mọi chuyện rồi thì thả tôi đi.
Buổi trưa hôm đó ông ấy tìm cả hai chúng ta đấy thôi, nhớ không?"
"Thật à?"
"Ừ," tâm tư Cảnh Từ khá nặng, Doanh Kiêu sợ cậu nghĩ nhiều, cố ý cười trêu: "Tôi đùa đó, thầy Lưu đã sớm biết cậu là vợ hiền của tôi rồi, sao còn nghĩ tôi có gì đó với người khác được.
Thà hủy mười tòa thành chứ không phá một mối hôn sự*, cậu hiểu không?"
(*宁拆十座庙不破一桩婚: Ý nói phá hoại hôn nhân của người khác là tội rất nặng, còn nặng hơn tội phá 10 ngôi chùa.
Đây chỉ là một sự ví von.
Nhưng hôn nhân có địa vị vô cùng cao cả ở thời cổ đại, trong "Lễ Ký" có viết: "Người nhập trạch, hợp hai họ, thượng phụng tông miếu, hạ nối tông đường, cố quân tử trọng chi." Lễ nhập trạch là lễ thành hôn.
Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai vợ chồng, mà trên còn mang trọng trách thờ phụng tông miếu, cúng tế tổ tiên, dưới là trách nhiệm nối dõi tông đường.
Thời trước, Nho giáo làm chủ, hôn nhân cũng trở thành nền tảng của hệ thống xã hội thời bấy giờ.
Vậy nên phá hoại hôn nhân gia đình của người khác cũng là đang phá hoại sự hài hòa của cả xã hội, theo lời khuyên của Đạo gia trong "Thái Thượng Cảm Ứng Thiên" thì hành vi phá hoại hôn nhân của người khác là một loại việc ác, không được làm.
(theo Sohu))
Người vợ hiền Cảnh Từ: "..."
Người vợ hiền chật vật đứng dậy khỏi ghế sô pha, quay lưng về phía Doanh Kiêu: "Làm, làm bài tập đi."
Doanh Kiêu bụng đầy ý xấu ngắm nghía bộ dáng bối rối của cậu một lát rồi mới gật đầu: "Được thôi."
Hai người cùng đến thư phòng.
Cảnh Từ vội vã ra cửa, sách cũng tùy tiện nhét lung tung vào cặp, lúc này cậu bình tĩnh lại nhìn thấy đống đề thi lộn xộn, không thể nhịn nổi thêm một giây phút nào nữa, đổ hết đồ trong cặp ra sửa sang lại từng quyển một.
Doanh Kiêu nhìn tập đề Olympic toán, hỏi cậu: "Vẫn chưa có kết quả thi Olympic hôm nọ à?"
"8 giờ sáng mai có thể tra thành tích trên mạng rồi." Cảnh Từ lấy quyển mình muốn làm ra, đặt ngay ngắn trên bàn, nói với Doanh Kiêu: "Nhưng muốn biết có đạt giải hay không thì phải chờ mấy ngày nữa."
Doanh Kiêu không hiểu: "Không công bố cùng lúc à?"
Cảnh Từ lắc đầu: "Có điểm trước, sau đó xem điểm chuẩn, cuối cùng mới công bố danh sách đạt giải."
Doanh Kiêu tặc lưỡi: "Sao phiền phức thế?"
"Sau đó thì..." Cảnh Từ hơi dừng một chút mới nói tiếp: "Nếu được chọn vào đội tuyển của tỉnh thì có thể tham gia vòng chung kết toàn quốc.
Số thí sinh có thể đi đến vòng này năm nào cũng hơn hai trăm người nên tỉnh mình...!thầy Triệu nói mỗi năm chỉ có một suất thôi."
Doanh Kiêu bật cười, cạnh tranh cũng khốc liệt quá nhưng mà---
"Nếu năm nay cũng chỉ có duy nhất một suất dự thi..." Doanh Kiêu thuần thục xoay bút, khẽ cười: "Vậy thì chắc chắn người đó là cậu."
Cảnh Từ lắc đầu: "Chờ có kết quả mới biết được."
Quả nhiên là Cảnh Từ trả lời theo phép lịch sự, dù hiện tại trong lớp, mình coi như là người thân thiết với cậu ấy nhất nhưng trước mặt mình cậu ấy vẫn giữ lại cho bản thân điều gì đó.
Doanh Kiêu thở dài lật đề hóa trong tay, cứ từ từ vậy, ít nhất thì bây giờ Cảnh Từ đã chịu về nhà với hắn.
Hôm qua Cảnh Từ đã làm hơn nửa số bài tập, hơn nữa tốc độ làm bài cũng rất nhanh, vậy nên chưa tới 6 giờ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.
Dù Doanh Kiêu không vừa làm vừa chơi nhưng vẫn không thể theo được tốc độ của cậu, hắn vẫn còn mấy đề chưa làm.
Hai người đã làm bài hơn ba tiếng, Doanh Kiêu ngó đồng hồ, nói với Cảnh Từ: "Ăn cơm trước xong rồi làm tiếp nhé?"
Cảnh Từ sắp xếp sách vở theo thứ tự, bỏ vào cặp, từ chối: "Tôi phải về."
Về nhà á? Doanh Kiêu cười nhạo, hôm nay hắn đào Cảnh Từ ra như vậy đương nhiên là không có ý muốn thả cậu về rồi.
"Mới 6 giờ mà, sao phải về sớm thế?" Vẻ mặt Doanh Kiêu chính trực nói, hoàn toàn không để lộ ra tý gian xảo nào trong lòng hết: "Tôi còn có bài muốn hỏi cậu mà, dù sao thì mai cũng nghỉ, về muộn tí cũng có sao đâu."
Chuyện Cảnh Từ quan tâm nhất chính là việc học hành của Doanh Kiêu nên vừa nghe hắn nói như vậy, cậu đã không do dự gật đầu đồng ý ngay lập tức: "Được, vậy tôi giảng bài cho cậu xong rồi về vậy."
Hai người mặc áo khoác xuống lầu, Doanh Kiêu dẫn Cảnh Từ tới quán Nhật hôm qua hai người cùng thảo luận.
Ông chủ tiệm ăn này là người Nhật Bản nên từ phần trang hoàng của tiệm tới đồ dùng đều đậm chất Nhật.
Doanh Kiêu nhận thực đơn, hỏi Cảnh Từ: "Cậu muốn ăn gì?"
Cảnh Từ lật hai trang, giá cả đều là giá trên trời, hơn nữa đều toàn là những món cậu chưa từng ăn.
Cậu sợ chọn lung tung thành chọn nhầm nên khép thực đơn lại: "Cậu chọn đi, tôi sao cũng được."
"Ấy đừng." Doanh Kiêu không biết phải làm sao: "Cậu cố ý làm khó tôi đấy à, cậu thích ăn gì? Cậu thích cơm nhím biển không?"
"Tôi chưa từng ăn đồ Nhật." Cảnh Từ cũng không cảm thấy có gì phải lúng túng: "Gọi cái gì cậu thấy ngon ấy."
Ngón tay Doanh Kiêu hơi khựng lại, điều này càng khẳng định hơn về suy đoán của hắn về gia cảnh của cậu.
Doanh Kiêu mặt không đổi sắc, gật đầu: "Được rồi, vậy thì tôi gọi nhé."
Hắn không gọi luôn mà hỏi Cảnh Từ trước: "Cậu từng ăn đồ sống chưa?"
"Chưa."
Chưa ăn đồ sống bao giờ thì không nên ăn quá nhiều ngay lập tức, Doanh Kiêu sợ bụng cậu không tiếp thụ nổi.
Hắn quyết đoán lật qua trang toàn sashimi kia, gọi một nồi sukiyaki.
Trời đang lạnh, ăn cái này cho ấm người cũng tốt.
Lại lần mấy trang nữa, hắn gọi thêm một đĩa thịt xiên, một phần lưỡi bò nướng, ba chỉ bò, thêm một phần thịt bò nhúng rượu sake, một chiếc bánh xèo Okonomiyaki, một phần canh thịt bò.
Hắn chỉ gọi một phần tôm sống, nếu ăn xong không có phản ứng gì thì có nghĩa là cậu có thể tiêu được kiểu đồ ăn sống này.
Tiệm này đảm bảo sự riêng tư của khách hàng rất tốt, các bàn được ngăn cách bởi vách ngăn màu đen tuyền, bên trên có đèn hoa anh đào, ánh đèn dìu dịu chiếu xuống, tăng thêm phần lãng mạn.
Doanh Kiêu hài lòng uống một ngụm trà, đêm Giáng Sinh không thể đưa cậu ra ngoài ăn một bữa tối thật ngon là điều hắn cảm thấy tiếc nuối nhiều nhất, vừa hay hôm nay bù lại vậy.
"Ngắm cảnh đêm từ nơi này cũng không tệ đâu," Doanh Kiêu chỉ cảnh ngoài cửa sổ: "Thấy được cầu Hải Đại đấy."
Cảnh Từ xuôi theo ánh mắt hắn nhìn qua, thấy được một dải chấm sáng lấp lánh chạy dài, trông chẳng khác nào ngân hà giữa bầu trời đêm, yên bình mà rực rỡ.
Cảnh Từ không kìm được sự xúc động trong lòng, quả nhiên giá cả đắt đỏ cũng sẽ đổi lại được điều xứng đáng.
Chưa nói tới đồ ăn có ngon hay không, chỉ riêng cái view này cũng đã đủ mê hoặc lòng người rồi.
Tiệm ăn này phục vụ đồ ăn khá nhanh, hai người vừa chuyện trò được có mấy câu thì sukiyaki đã được mang lên.
Phục vụ bật bếp giúp hai người, rồi đặt trước mặt mỗi người một chén trứng gà sống, để các cậu khuấy lên ăn chung với ba chỉ bò.
Doanh Kiêu là khách quen, tùy ý gật đầu với phục vụ một cái rồi bắt đầu cầm đũa lên khuấy đều quả trứng trong bát, nhưng Cảnh Từ lần đầu tiên tiếp xúc với đồ ăn sống như vậy có hơi không quen.
"Đây là trứng gà vô khuẩn," Doanh Kiêu gắp một miếng ba chỉ bò từ trong nồi ra, chấm vào bát trứng rồi cho vào miệng, nói với Cảnh Từ: "Không tanh đâu."
Cảnh Từ khó xử lắc đầu: "Tôi không cần đâu."
"Không sao," Doanh Kiêu biết chẳng qua là hình ảnh trứng gà sống nguyên bản trong lòng cậu có hơi không được sạch lắm nên mới không dám thử, hắn chấm thêm một miếng vào bát của mình, đưa tới bên miệng Cảnh Từ: "Nếm thử một miếng đi."
Cảnh Từ do dự một hồi vẫn lắc đầu: "Tôi không, tôi không ăn được cái này."
"Thực sự không tanh đâu," Doanh Kiêu bật cười: "Anh lừa cậu bao giờ chưa?"
Cảnh Từ vẫn lưỡng lự: "Vậy tôi tự ăn."
"Cứ ăn phần tôi đưa đi, nhanh lên nào, tôi giơ tay lâu như vậy rồi." Hắn thấy Cảnh Từ có hơi mất tự nhiên nên nói: "Gian trong này có mỗi tôi với cậu, ngại ngùng gì chứ, há miệng."
Cảnh Từ nhìn ánh mắt đầy ý cười của Doanh Kiêu, hé miệng.
Miếng thịt thơm ngậy, quả nhiên không vương mùi tanh của trứng.
Doanh Kiêu nhìn mặt mày cậu giãn ra: "Không lừa cậu chứ?"
Cảnh Từ ngượng ngùng gật đầu cười.
Mỗi khi ở chung với Doanh Kiêu cậu đều có một trải nghiệm mới mẻ.
Mỗi món Nhật đều không nhiều đồ ăn nhưng Doanh Kiêu lại gọi nhiều món, còn tính Cảnh Từ thì không bao giờ lãng phí thức ăn nên đến cuối cùng thành ra hai người đều no căng.
Trong thang máy, Doanh Kiêu cười với Cảnh Từ: "Lúc về cân xem cậu nặng bao nhiêu để tính thử xem bữa nay ăn được mấy ký thịt rồi."
Tâm tình Cảnh Từ cực kì tốt, nói chuyện cũng tùy ý hơn bình thường nhiều: "Nhà cậu có cả cân à?"
"Ừ, đợt trước rảnh rỗi đặt mua một cái cân đo bằng sóng, vừa đặt chân lên mặt cân là đo được cả cân nặng lẫn chiều cao luôn."
Cảnh Từ bị hắn gợi lên chút tò mò: "Vậy tôi cũng cân thử chút."
Hai người vừa về đến nhà là chạy thẳng đến chỗ cái cân.
Doanh Kiêu đứng ở trên mấy giây rồi nhìn con số hiển thị trên màn hình, cười: "Mập lên hai cân, không tồi, bữa này cực kì đáng giá đấy chứ."
Cảnh Từ chờ con số trên màn hình biến mất rồi cũng đứng lên trên, màn hình lập tức hiển thị những chỉ số cơ bản của cậu---
Chiều cao: 179cm
Cân nặng: 65kg
Cảnh Từ hơi kình ngạc, vui mừng nhìn con số trên màn hình: "Tôi chỉ thiếu có một phân nữa là được mét tám rồi."
Đời trước cậu cao mét 78, không ngờ xuyên đến đây lại tăng lên 1cm.
Doanh Kiêu nhìn chằm chằm mấy giây vào màn hình, đột nhiên bật cười.
Cảnh Từ không hiểu sao hắn lại cười: "Sao thế?"
Có câu nói "Ấm no sinh dâm dục," Doanh Kiêu ỷ mình đứng trên máy chạy bộ, nhìn ánh mắt trong suốt của Cảnh Từ.
Thực sự là không nhịn được mà, lười biếng huýt một tiếng sáo như lưu manh đầu đường với cậu: "Cậu ấy à...! Vận mệnh đã sắp đặt là thiếu 1 rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...