Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường


Nhờ Doanh Kiêu ban tặng, quả bình an Cảnh Từ nhận được đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại mỗi quả hắn tặng.

Doanh Kiêu vô cùng hài lòng với kết quả này, lúc làm bài mệt mỏi, hắn sẽ ngẫu nhiên liếc vào bên trong ngăn bàn của Cảnh Từ, lại có động lực làm bài tập tiếp.

Sau bữa trưa, Cảnh Từ ngồi tại chỗ xem sách Olympic Toán học, Doanh Kiêu bóc kẹo dừa, vừa nhét vào trong miệng thì thầy Lưu chợt vào lớp.

Lớp học ồn ào nháy mắt yên tĩnh lại, mấy người Hà Chúc Trịnh Khuyết đang xem điện thoại đều bị dọa đến tè ra quần, nhét di động vào trong tay áo, trong lòng thì âm thầm cầu nguyện thầy Lưu không nhìn thấy.

Xem như bọn họ may mắn, thầy Lưu chẳng chú ý đến bọn họ, vừa vào cửa đã đi thẳng đến chỗ Doanh Kiêu, sắc mặt nghiêm túc gõ gõ mặt bàn hắn: "Đi theo thầy một chuyến."
Doanh Kiêu ném giấy gói kẹo vào trong thùng rác, đứng lên: "Tuân mệnh."
Thầy Lưu không dẫn hắn về văn phòng mà là đi thẳng đến góc rẽ cuối cùng của hành lang, nhìn xung quanh không thấy ai, ông móc một bức thư màu lam nhạt ra từ trong túi quần.

Doanh Kiêu thấy thế thì nhướng mày: "Thầy còn một đứa con gái?"
Thầy Lưu nhất thời chưa hiểu ý của hắn, cau mày hỏi: "Cái gì?"
Doanh Kiêu chỉ chỉ bức thư trong thay ông, cười một tiếng: "Chẳng phải thầy định đưa thư tình cho em thay cho con gái mình hay sao?"
Thầy Lưu: "..."
Thầy Lưu bị hắn chọc tức đến xanh mặt: "Có phải em tưởng rằng cả thế giới đều thầm mến em không?"
Doanh Kiêu dùng đầu lưỡi gảy gảy kẹo dừa trong miệng, lười biếng dựa vào bệ cửa sổ lồi ra: "Đúng vậy ạ."
Thầy Lưu không thể nhịn được nữa, thẳng tay đập đầu hắn một cái, lạnh giọng nói: "Thầy không có thời gian lắm lời với em! Có việc đứng đắn nói với em."
"Thầy nói đi ạ."
Thầy Lưu đưa bức thư kia cho hắn, đen mặt bảo: "Em xem cái này đi."
"Gì đây ạ?" Doanh Kiêu kinh ngạc, mở thư ra đọc lướt một lượt như gió.

Doanh Kiêu yên lặng, đây là một bức thư tình, còn là viết cho hắn.

"Em và Kiều An Ngạn kia xảy ra chuyện gì?" Thầy Lưu vỗ bệ cửa sổ, muốn lớn giọng lại sợ bị người khác nghe được, đành đè ép lửa giận thấp giọng hỏi: "Thư tình đều đưa đến chỗ thầy!"
Quả bình an Kiều An Ngạn đưa cho Doanh Kiêu bị Cảnh Từ thả vào phía trên cùng cái rương.

Doanh Kiêu và Trịnh Khuyết đến phòng giáo viên phát quả bình an, quả đầu tiên đương nhiên là đưa cho thầy Lưu.

Thế là, cuối cùng cả quả bình an và thư tình bên trong đều bị đưa vào tay thầy Lưu.

"Đâu có liên quan đến em ạ?" Doanh Kiêu cười nhạo: "Cũng chẳng phải em viết cho cậu ta."
Doanh Kiêu chẳng hề thương tiếc vò bức thư thành một cục, nhét vào túi quần: "Sao lại chạy đến chỗ thầy được ạ?"
"Ngay bên trong quả bình an em đưa cho thầy!" Thầy Lưu vô ý thức nói theo hắn, lấy lại tinh thần hỏi tiếp: "Hai em thật sự không có gì?"
Thầy Lưu dạy học nhiều năm như vậy, toàn là phòng nam sinh và nữ sinh yêu sớm, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải nam sinh viết thư tình cho nam sinh.

Ông suy nghĩ mãi đến trưa, buồn rầu uống hai bình trà hoa cúc lớn, ngay cả kết quả xấu nhất cũng đã nghĩ qua.

Trong lịch sử công cụ tìm kiếm trên điện thoại của ông đều là mấy vấn đề đại loại như "Phát hiện học sinh là đồng tính thì phải làm sao bây giờ?", "Đồng tính luyến ái có thể thay đổi không?", "Với học sinh đồng tính luyến ái thì nên nghiêm khắc răn dạy hay nhẹ nhàng trấn an?".

Khi thấy phần nội dung liên quan xuất hiện cái gì mà học sinh nào đó bởi vì tính hướng khác biệt nên bị thầy cô và bạn bè kỳ thị rồi nhảy lầu tự sát, cắt cổ tay tự sát, uống thuốc ngủ tự sát, thầy Lưu bị dọa sợ đến lạnh cả người, lập tức bỏ đi suy nghĩ báo cho chủ nhiệm lớp 11-11, quyết định nói chuyện với Doanh Kiêu trước.

"Có thể có chuyện gì được ạ?" Doanh Kiêu châm chọc: "Nếu không phải Cảnh Từ thì ngay cả cậu ta là ai em cũng không biết."
Bởi vì Kiều An Ngạn và Cảnh Từ từng đánh một trận, Doanh Kiêu còn cố ý bảo Trịnh Khuyết dẫn hắn đi xem mặt mũi Kiều An Ngạn.

Cũng chính là lần đó, Doanh Kiêu nhận ra sau khi thi giữa kỳ cái gã hắt nước vào người hắn rồi sau đó khăng khăng nói phải giặt quần áo cho hắn chính là Kiều An Ngạn.

Mà bây giờ...!
Doanh Kiêu cụp mắt cười lạnh, cho nên vụ hắt nước lần trước là do gã này cố ý làm?
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Thầy Lưu thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa huyệt thái dương: "Chuyện này...!Chuyện này em cứ coi như không biết đi, cũng đừng tuyên dương ra ngoài, được không?"
"Em có chừng mực ạ."
Doanh Kiêu lên tiếng, đang muốn hỏi không có chuyện gì thì chợt phát hiện một chỗ không đúng.

Hắn bỗng dưng ngước mắt nhìn về phía thầy Lưu: "Thầy bảo bức thư tình này nhét vào bên trong giấy bọc của quả bình an?"
"Đúng vậy." Thầy Lưu không còn gì để nói: "Cũng chẳng biết hàng ngày trong đầu mấy đứa nhỏ các em nghĩ cái gì..."
Doanh Kiêu bỗng bật cười.

Cả cái rương kia đều là quả bình an người khác đưa cho Cảnh Từ, sao lại lẫn vào một cái tặng cho hắn?
Là không cẩn thận bỏ vào? Dù sao hai người bọn họ cũng ngồi cùng bàn, để sai đồ cũng rất bình thường.

Nhưng vẫn còn một khả năng cực kỳ nhỏ nữa...!
Nghĩ đến khả năng kia, Doanh Kiêu chậm rãi cong môi.

Thầy Lưu thấy hắn lại cười vô cùng cợt nhả, trong lòng lập tức reo vang còi báo động.

Tính cách của học sinh mình ông có thể không hiểu sao?
Thầy Lưu sợ Doanh Kiêu bị gã khơi gợi lòng hiếu kỳ, tìm đường chết thử với nam sinh, không nhịn được lại hỏi một câu: "Em và Kiều An Ngạn thật sự không có gì? Sau này cũng sẽ không có?"
"Thầy nghĩ gì vậy ạ?" Doanh Kiêu bất đắc dĩ.

Không biết sao mà trời sinh hắn đã có cảm giác chán ghét khó hiểu với Kiều An Ngạn, nghe vậy thì không hề lưu tình đáp: "Trong đầu cậu ta nhiều hố như từng chịu bức xạ nguyên tử, em nghía một lần liền cảm thấy bị ô nhiễm, chứ đừng nói đến việc để em qua lại với cậu ta."

Thầy Lưu: "..."
Hiện tại thầy Lưu đã thực sự tin tưởng lời Doanh Kiêu nói.

Ông khoát khoát tay ra hiệu cho Doanh Kiêu về lớp, đồng thời nói: "Em giúp thầy gọi Cảnh Từ ra đây luôn."
Doanh Kiêu nhíu mày: "Liên quan gì đến cậu ấy ạ?"
"Không phải chuyện này, là chuyện liên quan đến thi đấu."
"Dạ." Doanh Kiêu gật đầu đáp ứng: "Vậy em về lớp trước đây."
Tảng đá lớn trong lòng thầy Lưu hoàn toàn rơi xuống, ông quyết định đợi chốc nữa uyển chuyển nói chuyện này với chủ nhiệm lớp 11-11.

Ông chỉ có thể làm được đến đây, về phần sau đó chủ nhiệm lớp 11-11 nên xử lý như thế nào thì đó không phải là chuyện ông có thể quyết định.

Thầy Lưu thả lỏng quá mức, đến nỗi mất đi sự cảnh giác.

Ông không hề nghĩ lại, nếu là một thẳng nam chân chính khi nghe nói có nam sinh viết thư tình cho mình thì sao có thể có phản ứng như Doanh Kiêu.

Chỉ chốc lát sau, Cảnh Từ lại đây.

"Thầy Lưu, thầy tìm em ạ."
"Ừ." Thầy Lưu nhìn Cảnh Từ, giọng điệu nhẹ nhàng hơn không ít so với lúc nói chuyện với Doanh Kiêu: "Thầy muốn nói cho em một chuyện."
Ông châm chước lời nói: "Sau khi em nghe thì đừng kích động, cũng đừng tức giận."
Trong lòng Cảnh Từ căng thẳng, vô ý thức nghĩ đến liệu có phải bên nhà họ Cảnh lại náo loạn cái gì, cậu chậm rãi gật đầu: "Thầy nói đi ạ."
"Bắt đầu từ năm sau, Bộ giáo dục sẽ hủy bỏ toàn bộ chính sách thêm điểm Olympic Toán học trong kỳ thi đại học." Trên mặt thầy Lưu có vẻ tức giận, cũng hơi tiếc hận: "Đoán chừng ngày mai tin tức sẽ thông báo rộng rãi, em cũng đừng không cam lòng.

Không may mắn, cố tình lại gặp phải đúng lúc này, các thầy cô cũng chẳng còn cách nào."
Buổi sáng, sau khi nghe được tin tức này từ trong miệng hiệu trưởng, thầy Lưu hồ đồ mất mấy phút đầu.

Việc hủy bỏ thêm điểm Olympic Toán học trong kỳ thi đại học đã ồn ào nhiều năm mà không có kết quả, chẳng ai ngờ sẽ chứng thực ngay thời điểm này.

Nếu đặt ở hồi trước thì việc này không hề có quan hệ đến thầy Lưu.

Nhưng bây giờ không giống vậy, lớp ông có Cảnh Từ, đứa nhỏ này vì thi đấu mà ngay cả khi tan học cũng cầm sách Olympic Toán học gặm, thình lình nghe được tin tức này chẳng phải sẽ sụp đổ?
Trong lòng thầy Lưu cũng tức, nhưng ở trước mặt Cảnh Từ ông không thể không cố gắng biểu hiện bình tĩnh, tránh tăng thêm cảm xúc tiêu cực của Cảnh Từ.

Nhưng mà, vượt quá dự kiến của thầy Lưu, Cảnh Từ chỉ sửng sốt một chút rồi sau đó đáp: "Dạ, em đã biết." Rồi không hề nói tiếp.

Không suy sụp, không thương tâm, thậm chí không hề khiếp sợ, một câu vô cùng đơn giản như vậy lại càng làm cho thầy Lưu lo lắng hơn.

Cảnh Từ vốn nhiều tâm sự, nhìn bề ngoài rất bình tĩnh nhưng trên thực tế trong lòng không biết đã dời sông lấp biển thế nào.

Cứ kìm nén như vậy rồi nhỡ đâu xảy ra sự cố thì phải làm thế nào giờ?
Thầy Lưu lo lắng nói: "Em không cần phải che giấu trước mặt thầy đâu, thầy biết tâm tình của em.

Có suy nghĩ gì thì cứ nói với thầy, thầy là người nghe trung thành nhất của em."
"Em cảm ơn thầy, em thật sự không sao đâu ạ." Cảnh Từ mỉm cười với thầy Lưu, trong lòng ấm áp.

Cậu học Olympic Toán học thuần túy là vì hứng thú, cộng thêm điểm chỉ là dệt hoa trên gấm, không có cũng không đến nỗi làm cậu đau lòng sụp đổ.

Thầy Lưu không xác định, hỏi lại một câu: "Em thật sự không để ý?"
Cảnh Từ gật đầu, kiên định đáp: "Không cộng thêm 20 điểm kia thì em vẫn có thể thi được thành tích tốt."
Thầy Lưu sững sờ, lập tức vỗ thật mạnh vào bả vai Cảnh Từ hai lần: "Khá lắm! Không hổ là học sinh của thầy."
Lúc Cảnh Từ quay trở lại phòng học, chuông hết giờ nghỉ trưa vẫn chưa reo.

Doanh Kiêu cũng đã tự động làm bài thi, trên mặt treo ý cười nhàn nhạt, xem ra tâm trạng rất tốt.

Thấy cậu quay về, Doanh Kiêu đặt bút xuống hỏi: "Lão Lưu tìm cậu làm gì vậy?"
"Nói với tôi chuyện kỳ thi đại học năm sau sẽ hủy bỏ cộng thêm điểm Olympic Toán học." Cảnh Từ ngồi xuống, bình tĩnh trả lời.

"Cái gì?" Tâm trạng tốt của Doanh Kiêu đột ngột biến mất gần hết, hắn nhìn Cảnh Từ, hiếm thấy có lúc nghèo từ: "Vậy cậu thế nào?"
"Không có việc gì, ban đầu tôi không phải là hướng về phía 20 điểm kia." Cảnh Từ mở sách Olympic Toán học ra, cười một tiếng: "Có thì càng tốt, không có cũng chẳng sao cả."
Doanh Kiêu quan sát kỹ sắc mặt Cảnh Từ, thấy cậu thật sự không quá để ý mới thở phào nhẹ nhõm.

Là hắn xem thường Cảnh Từ.

Mặc dù Cảnh Từ lúc nào cũng bị hắn đùa đỏ mặt, nhưng nội tâm cậu trước nay không hề mềm yếu, ngược lại còn rất mạnh mẽ, mặc kệ loại áp lực gì cũng đều có thể bình tĩnh tiếp tục chống đỡ.

Không cộng thêm điểm mà thôi, đáng gì?
Bạn học nhỏ nhà hắn thi đứng hạng nhất, cũng không cần cộng điểm.

Nhưng bị chuyện này quấy rầy, kế hoạch ban đầu muốn lừa Cảnh Từ nói ra vụ quả bình an kia của Doanh Kiêu không thể không chấm dứt.

Chỉ đành tiếc nuối gác lại chuyện này trong lòng, chờ sau này có cơ hội sẽ hỏi lại.


Ngày hôm sau, chính sách hủy bỏ cộng điểm Olympic Toán học trong kỳ thi đại học quả nhiên nhấc lên sóng to gió lớn trong trường học.

Không ít học sinh trong các lớp thi đấu không thể tiếp thu, vất vả học nhiều năm như vậy, Bộ giáo dục nói hủy bỏ liền hủy bỏ, ngay cả một chút báo hiệu cũng không có, ai có thể chịu được?
Học giỏi Olympic Toán học nói không chừng có thể miễn thi đại học, trực tiếp đi hệ tuyển sinh tự chủ của trường trung học.

Nhưng muốn làm được đến loại trình độ này thì chỉ lấy giải đặc biệt cấp tỉnh là không thể, ít nhất phải có năng lực vào đến trận chung kết, cầm giải ba quốc gia.

Nhưng mỗi năm, trong kỳ thi toán học liên tỉnh cấp quốc gia, số người giành được giải đặc biệt cấp tỉnh chỉ khoảng một ngàn người.

Trong một ngàn người này chỉ có chừng hai trăm người có thể đi vào trận chung kết.

Nói là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc cũng không quá đáng.

Huống chi tỉnh Đông Hải vốn là tỉnh yếu mảng thi đấu, hàng năm, người có thể tiến vào trận chung kết đếm được trên một bàn tay.

Nhất thời, trên diễn đàn, đủ loại bài thảo luận ùn ùn xuất hiện, tất cả mọi người đều không có tâm tình học tập.

Người trong lớp thi đấu sôi trào, có mấy học sinh lớp mười hai có giải đang chuẩn bị cộng điểm lại càng trực tiếp sụp đổ.

Cảm xúc kích động của các học sinh, các thầy cô giáo có phần không trấn an được.

Trường học không có cách nào, lần đầu tiên ngừng tiết thứ hai giờ tự học buổi tối, chỉ học một tiết đã cho đám học sinh tan học.

"Bạn học nhỏ." Doanh Kiêu thấy Cảnh Từ thu dọn đồ đạc vào trong cặp sách thì hỏi: "Định qua tối nay thế nào?"
Cảnh Từ suy nghĩ một chút rồi nói: "Ăn quả bình an, sau đó đi ngủ."
Doanh Kiêu bật cười: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Cảnh Từ nghi ngờ hỏi lại: "Bằng không thì thế nào?"
Doanh Kiêu đứng lên, đến bên tai cậu, thấp giọng nói: "Anh đây dẫn cậu đi ra ngoài chơi, có đi không?"
Muốn qua đêm giáng sinh cùng Cảnh Từ là thật, muốn cho cậu thư giãn cũng là thật.

Cảnh Từ lúc nào cũng căng thẳng, bình thường học tập, thi đấu toán học thì đã đành, sau khi học xong còn phải giảng đề giúp những bạn học khác, ngay cả kỳ nghỉ cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà hầu như vượt qua trong trạng thái tự học.

Đúng lúc này lại xảy ra chuyện hủy bỏ cộng điểm thi đấu trong kỳ thi đại học, Doanh Kiêu muốn cho cậu vui vẻ đôi chút.

"Ra ngoài?" Cảnh Từ sững sờ, lập tức lắc đầu: "Buổi tối trường học không cho phép học sinh nội trú ra ngoài."
"Không sao cả." Doanh Kiêu nhận lấy cặp sách trên tay cậu, thuận tay xoa nhẹ đầu cậu: "Hôm nay chỉ có một tiết tự học buổi tối, bây giờ vẫn chưa tới chín rưỡi, hai chúng ta đi ra ngoài chơi một vòng rồi ăn bữa khuya, vừa khéo có thể trở về trước mười một giờ."
Cảnh Từ không muốn làm chuyện trái với nội quy trường học.

Nhưng Doanh Kiêu còn nói thêm: "Hôm nay là đêm giáng sinh, trên đường có thể sẽ treo đèn màu, rất đẹp mắt."
Cảnh Từ chần chừ trong chốc lát: "Cậu...!cậu rất muốn đi chơi sao?"
Doanh Kiêu loay hoay cái bật lửa trong tay, bật cười: "Cũng không hẳn."
Cảnh Từ lại hỏi: "Vậy chúng ta ra ngoài thế nào?"
"Cậu quên là tôi quen chú bảo vệ rồi à?" Doanh Kiêu kéo cậu ra khỏi chỗ ngồi, cười một tiếng: "Chào hỏi chú ấy một tiếng là được."
Cảnh Từ vẫn hơi do dự, xác nhận lại lần nữa: "Chúng ta có thể trở về trước mười một giờ?"
"Yên tâm đi." Doanh Kiêu duỗi tay tắt đèn trong phòng học, đóng cửa lại: "Anh đây đã từng lừa cậu bao giờ chưa?"
Vạn năm khó gặp dịp được miễn tiết thứ hai lớp tự học buổi tối, dù bóng ma của chính sách hủy bỏ cộng điểm Olympic Toán học vẫn còn thì cũng khiến các học sinh vô cùng hưng phấn.

Lúc này, toàn bộ tầng ba đã trống không, học sinh sớm đã chạy hết, trong hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Cảnh Từ vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đong đầy ý cười của Doanh Kiêu.

Nhịp tim của cậu nhanh hơn, không khống chế được mà co quắp các đầu ngón tay.

Hôm nay là đêm giáng sinh, Doanh Kiêu muốn đi chơi...!
Trong cả hai thế giới, Doanh Kiêu là người đối xử tốt với cậu nhất.

Cậu chẳng có gì có thể báo đáp Doanh Kiêu, vậy thì thuận theo mong muốn của hắn đi.

Nếu như bị bắt thì cứ nói là cậu muốn đi là được.

May mắn kiểm tra tháng cậu đứng thứ nhất, cũng coi như là có một tấm bùa hộ thân.

"Đi thôi." Cảnh Từ cụp mắt: "Chúng ta không đi xa."
Doanh Kiêu nhìn hàng mi rậm rạp dài mảnh của cậu, trong lòng mềm mại kỳ cục: "Được, đều nghe cậu hết."
Lần đầu tiên làm loại chuyện khác người như này, Cảnh Từ thấy hơi không được tự nhiên.

Lúc đi đến phòng bảo vệ, cậu vô ý thức lại gần Doanh Kiêu một bước.


Trong phòng quả nhiên là chú bảo vệ lần trước, Doanh Kiêu nói đơn giản hai câu chú ấy liền thả đi.

"Đừng đi quá muộn, về sớm một chút." Không biết chú ấy lôi ra cành hoa hồng đang hé nở từ nơi nào, vừa cắm vào bình hoa vừa nói: "Mười giờ rưỡi chú thay ca."
Doanh Kiêu lập tức hiểu ý ngoài lời của chú ấy, hắn mỉm cười: "Biết ạ, cảm ơn chú."
Hai người thuận lợi đi ra trường học.

Bọn họ chỉ có một tiếng rưỡi, chỉ có thể dạo quanh trường học.

Doanh Kiêu nhìn thời gian, quay đầu nói với Cảnh Từ: "Đến khu trò chơi arcade chứ? Cậu thích chơi không?"
Bước chân Cảnh Từ hơi ngừng lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Thích."
Doanh Kiêu nhận ra sự khác thường của cậu, tưởng là cậu không thích nên nói: "Cậu còn giấu giếm với tôi? Nếu cậu không thích thì chúng ta lại tìm chỗ khác."
"Không phải." Cảnh Từ không muốn hắn hiểu lầm, đành phải nói thật: "Tôi chưa từng đi qua."
Hô hấp Doanh Kiêu cứng lại, sao ngay cả khu trò chơi mà Cảnh Từ cũng chưa từng đi qua...!
Hồi trước, điều kiện gia đình của cậu không tốt sao?
Doanh Kiêu chẳng dám nghĩ sâu tới chuyện trước đây của Cảnh Từ, lo lắng mình thất thố làm mất hứng, hắn chậm rãi thở ra, cười nói: "Vậy chúng ta đến khu trò chơi arcade đi."
"Được."
Gần Thực nghiệm tỉnh có một khu trung tâm thương mại, trên tầng năm là rạp chiếu phim và một khu trò chơi cỡ nhỏ.

Hôm nay là đêm giáng sinh, hầu hết cặp đôi đều chạy đến những chỗ tương đối lãng mạn để hẹn hò, khu trò chơi ngược lại không có nhiều người.

Doanh Kiêu đổi tiền xu trò chơi, vừa đi vừa giới thiệu các loại game cho Cảnh Từ: "Bên kia có đập chuột đất và bắt búp bê, bên cạnh là đua xe, đằng trước là game bắn súng, cậu muốn chơi cái nào?"
Nghĩ đến việc Cảnh Từ chưa từng chơi qua, Doanh Kiêu đề nghị: "Nếu không hai ta đập chuột đất một trận?"
Cảnh Từ lắc đầu: "Chơi bắn súng đi."
Doanh Kiêu huýt sáo: "Được đó bạn học nhỏ, tính cách còn rất ngang tàng.

Vậy hai chúng ta đi bắn súng."
Một loạt máy bắn súng đều trống không.

Doanh Kiêu chọn game hai người chơi, nhét vài đồng xu, đổi bốn khẩu súng, tay nắm tay dạy Cảnh Từ cách chơi.

Năng lực học tập của Cảnh Từ rất mạnh, lại thêm loại trò chơi này khá đơn giản nên rất nhanh cậu đã quen thuộc.

Đàn ông con trai ấy mà, thực chất trong người đều ưa thích mạo hiểm.

Trước đây Cảnh Từ vẫn luôn đè nén thiên tính của mình, nhưng bắn súng là thứ có thể kích thích nhiệt huyết nhất.

Cảnh Từ khiêng một khẩu súng, đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng nổ súng, hiển nhiên cậu đã bị cuốn vào trò chơi.

Trong trung tâm thương mại có mở điều hòa trung tâm, nhiệt độ vừa phải, động tác của Cảnh Từ khá lớn, trên trán cậu không biết đã mướt một lớp mồ hôi mỏng từ lúc nào, tóc đen trước trán bị thấm ướt.

Khuôn mặt hơi đỏ ửng vì hưng phấn khiến cậu nhiều thêm mấy phần cảm giác thiếu niên hơn so với bình thường.

Cậu cho một súng xử lý một xác sống, quay đầu, đôi mắt tỏa sáng nhìn Doanh Kiêu.

"Đẹp lắm." Doanh Kiêu theo sát phía sau, hơi điều chỉnh góc độ, đoàng một tiếng hạ gục một xác sống nữa: "Tiếp tục."
Mặc dù hai người chưa từng chơi chung nhưng lại cực kỳ ăn ý.

Mỗi người coi chừng một phương hướng, không ngừng nổ súng bắn xác sống xông tới.

Kết thúc một ván game, vậy mà ngoài ý muốn được điểm khá cao.

"Ồ, không tệ ha." Doanh Kiêu đập tay với Cảnh Từ, bắt lấy tay cậu cầm một lúc mới buông ra: "Quả nhiên là cp nhận định chính thức, chính là ăn ý như vậy.

Lại thêm ván nữa?"
Cảm giác hưng phấn trong người Cảnh Từ vẫn chưa rút đi, đầu ngón tay cậu hơi run rẩy, lựa chọn không để ý đến câu trước của Doanh Kiêu, khẽ gật đầu.

Kết thúc ván thứ hai, điểm số của hai người còn cao hơn ván đầu tiên một điểm.

Cảnh Từ tiếc nuối nhìn màn hình: "Chỉ còn chút xíu nữa là có thể đánh chết con xác sống kia rồi, nếu vậy thì điểm số sẽ còn cao hơn."
Doanh Kiêu nhìn dáng vẻ mê mẩn cày điểm lại không thể không tự kiềm chế của cậu thì nín cười, đưa ly nước chanh qua: "Uống chút đi."
Cảnh Từ lấy lại tinh thần mới chợt nhận ra mình quả thật có hơi khát nước, cậu ngượng ngùng nhìn Doanh Kiêu: "Cậu đi mua lúc nào vậy?"
"Vừa rồi lúc đi vệ sinh tôi có nói với nhân viên phục vụ ở bên kia, anh ta mang đến." Doanh Kiêu cúi đầu uống một ngụm, cố ý cau mày nói: "Cái gì đây, sao lại chua vậy nhỉ?"
Cảnh Từ kinh ngạc nói: "Tôi đâu có thấy chua, uống vẫn rất ngon mà."
"Không có khả năng." Doanh Kiêu nói chém đinh chặt sắt: "Bằng không thì ly của cậu có vị không giống của tôi."
"Hẳn là không chứ?" Cảnh Từ nghi hoặc: "Đều là đồ cùng một quán pha mà."
"Chắc chắn không giống." Doanh Kiêu duỗi tay lấy ly nước chanh của Cảnh Từ: "Không tin thì để tôi nếm thử của cậu xem."
Hắn cúi đầu uống một ngụm: "Quả nhiên, ly của cậu ngọt hơn của tôi."
"Thật hả?" Cảnh Từ không tin lắm.

Cậu chẳng nghĩ nhiều, nhận lấy ly của Doanh Kiêu rồi uống một ngụm, cẩn thận cảm nhận: "Có khác mấy đâu."
"Tôi cảm thấy chênh lệch rất nhiều." Doanh Kiêu cắn ống hút của Cảnh Từ, cười vô cùng lẳng lơ: "Hay là trong miệng của cậu có điểm gì đó đặc biệt, nếu không thì cũng cho tôi nếm thử?"
Cảnh Từ sững sờ, mặt lập tức đỏ rần.

Cậu chật vật quay đầu, nói lung tung: "Chơi, chơi game đi."
Doanh Kiêu chiếm được tiện nghi ngoài miệng thì cảm thấy mỹ mãn, không trêu chọc Cảnh Từ nữa.

Hắn giơ súng lên nói: "Đến đây, biểu diễn cho cậu xem kỹ thuật bắn súng của anh."
Hai người chơi thẳng đến hơn mười giờ, trung tâm thương mại sắp phải đóng cửa mới rời đi.

Doanh Kiêu mua một phần Oden lớn ở cửa hàng tiện lợi 24h ở bên cạnh, cầm trong tay, hỏi Cảnh Từ: "Muốn cái nào?"
"Đậu phụ."
Doanh Kiêu cầm miếng đậu phụ trong tay, lúc Cảnh Từ đưa tay ra đón thì tránh đi.


Cảnh Từ nghi ngờ nhìn hắn: "Sao vậy?"
Sắp đến năm mới, cây đa hai bên đường phố treo đầy đèn lồng nhỏ màu đỏ, ánh sáng lập lòe chiếu lên gương mặt tuấn tú của Doanh Kiêu, khiến hắn nhiều thêm một phần lười biếng và bất cần đời.

Hắn nhìn sang Cảnh Từ bên cạnh, lười biếng nói: "Gọi tiếng anh đi rồi cho cậu."
Cảnh Từ lườm hắn, không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước.

Doanh Kiêu sải đôi chân dài, đi sau cậu một bước, suy tư nói: "Gọi anh thì cậu không bằng lòng, vậy là muốn gọi cái khác? Cũng được, dù sao cũng là cậu vợ nhỏ, phải gọi..."
Cảnh Từ đột ngột quay đầu, cắn răng cắt ngang hắn: "Ai là cậu, cậu..."
Cậu nửa ngày, ba chữ tiếp theo thế nào cũng không nói ra được.

Doanh Kiêu nhìn gương mặt ửng hồng của cậu thì thấp giọng cười, áng chừng đậu phụ đã nguội bớt bèn đưa đến bên miệng cậu: "Ăn đi."
Cảnh Từ phản xạ có điều kiện há miệng, lúc này mới kịp phản ứng lại, tư thế vừa rồi của hai người như thể Doanh Kiêu đang đút cho cậu.

Cậu vội vàng tránh xa tay Doanh Kiêu, đón lấy que xiên tự cầm.

Buổi tối, xung quanh trường học không có ai, trên con đường lớn ngoài mấy chiếc xe ngẫu nhiên lái qua thì chỉ có hai người bọn họ đi đường.

Trước cửa các cửa hàng nhỏ ven đường phần lớn đều đặt một gốc cây thông Noel cao hoặc thấp, trên cây quấn từng vòng đèn màu, lóe lên đủ loại màu sắc trong đêm đen.

Doanh Kiêu và Cảnh Từ vừa ăn Oden vừa đi về trường.

Thỉnh thoảng truyền đến tiếng hai người trò chuyện theo gió.

"Muốn ăn bò viên hay cá viên?"
"Bò viên đi."
"Biết ngay là cậu thích bò viên hơn mà, không thích mùi cá tanh?"
"Cũng không hẳn."
Hết cây thông Noel này đến cây thông Noel khác bị bọn họ bỏ lại sau lưng, càng ngày càng nhỏ, đến tận khi không còn trông thấy nữa, giống như nắm tay nhau trải qua lễ Giáng Sinh hết năm này đến năm khác.

Doanh Kiêu và Cảnh Từ đi đến cổng trường đúng mười giờ rưỡi.

Đáng tiếc là chú bảo vệ kia đã đổi ca, hiện tại đứng canh trong phòng bảo vệ là một lính giải ngũ có danh xưng "sát thủ trốn học".

"Làm sao bây giờ?" Cảnh Từ bắt đầu căng thẳng: "Chú ấy có cho chúng ta đi vào không?"
Doanh Kiêu thấy khuôn mặt nhỏ vô cùng căng thẳng của cậu thì nín cười: "Dám trèo tường không?"
Cảnh Từ sững sờ: "Trèo tường?"
"Còn nhớ chỗ chúng ta nhận giao thức ăn không?" Doanh Kiêu dẫn cậu đi về hướng tây: "Từ chỗ đó có thể trèo vào trong trường."
Từ nhỏ đến lớn Cảnh Từ chưa từng làm chuyện khác người như vậy, cậu không hề tự tin nói: "Tôi...!thử xem."
Doanh Kiêu đứng trước bức tường vây rõ ràng thấp hơn một đoạn so với những nơi khác, cúi đầu hỏi Cảnh Từ: "Có sợ không?"
Sợ thì không sợ, chỉ là không qua được rào cản tâm lý trong lòng.

Cảnh Từ nhấp môi dưới, nhắm mắt lại: "Trèo đi."
Doanh Kiêu nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn của cậu thì mỉm cười: "Tôi trèo trước, cậu xem tôi trèo thế nào.

Nếu như cảm thấy không được thì đừng có cậy mạnh, biết chưa?"
Cảnh Từ gật gật đầu.

Mấy năm trước, Doanh Kiêu bị ông ngoại dẫn đi trải qua huấn luyện đặc thù, đừng nói là một bờ tường thấp, cho dù có cao gấp đôi cũng không cản được hắn.

Hắn nắm chặt chỗ nhô ra trên tường, dùng cả tay chân, rất nhanh đã linh hoạt lộn sang bên kia.

"Động tác vừa rồi của tôi cậu thấy rõ chưa?" Doanh Kiêu nói với Cảnh Từ cách một bức tường: "Có cần anh đây làm mẫu cho cậu thêm lần nữa không?"
"Không cần." Cảnh Từ không muốn hắn trèo hai lần, mở miệng từ chối.

Cậu nhớ lại động tác vừa nãy của Doanh Kiêu, gắng sức tìm được điểm tựa, mới lạ bò lên.

"Thông minh." Doanh Kiêu ngước mắt nhìn cậu, chẳng hề bủn xỉn khen ngợi: "Nhảy xuống đi."
Khóe mắt đuôi lông mày của hắn đều mờ mịt ý cười, gương mặt anh tuấn có phần sắc bén lúc này cũng trở nên đặc biệt dịu dàng, khiến Cảnh Từ nhìn mà hơi thất thần.

Từ trước đến giờ, chưa từng có ai quan tâm tới cậu như vậy, cũng chẳng có ai hao hết tâm tư dẫn cậu đi chơi ngày lễ tết...!
Doanh Kiêu thấy cậu mãi không xuống thì cho là cậu sợ hãi.

Hắn đi về trước hai bước, nói khẽ: "Yên tâm, anh cam đoan sẽ không làm cậu ngã, nhảy đi."
Cảnh Từ lấy lại tinh thần, gật gật đầu, một tay chống đầu tường, nhảy xuống.

Cậu chưa từng làm loại chuyện này, lúc rơi xuống đất có hơi loạng choạng, bước chân lảo đảo, vừa vặn va phải Doanh Kiêu.

Doanh Kiêu nhịn một đêm, đến lúc này thật sự không nhịn được nữa.

Hắn duỗi tay ôm cậu đầy cõi lòng, ghé vào tai cậu nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay vui vẻ không?"
"Vui."
"Vì sao lại vui?"
"Làm rất nhiều chuyện hồi trước chưa từng làm, trải qua đêm giáng sinh, bắn súng, trèo tường...!Rất mới mẻ, cũng rất kích thích."
Doanh Kiêu cười một tiếng, đưa tay sờ sờ đầu cậu.

Cậu bạn học nhỏ này thật sự vô cùng dễ thỏa mãn.

Cảnh Từ không đẩy hắn ra.

Cậu do dự vài giây, hỏi lại Doanh Kiêu: "Vậy hôm nay cậu vui vẻ không?"
"Vui chứ."
Doanh Kiêu cụp mắt, ở chỗ mà Cảnh Từ không biết, khẽ hôn lên mái tóc của cậu, cười khẽ nói: "Ở cùng một chỗ với cậu, có lúc nào mà tôi không vui chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui