Ở toilet nhỏ trên tầng ba, Doanh Kiêu bóp ít xà phòng rửa tay ra lòng bàn tay, chà xát mấy lần rồi mở vòi nước rửa trôi bọt trắng.
Đây là nhà vệ sinh chuyên dụng của giáo viên, bình thường không cho phép học sinh dùng, có điều thỉnh thoảng đến rửa tay thì không thành vấn đề.
Nhóm Hà Chúc cũng đi cùng. Bọn họ vừa nãy giúp cắt bánh gato, bởi vì dao mà chủ quán đưa cho quá mềm, trên tay dính không ít kem bơ, lau chùi một hồi vẫn còn mùi thơm ngòn ngọt.
Trịnh Khuyết vung vẩy nước trên tay rồi nhìn ra ngoài cửa, thấy trong hành lang không có ai bèn lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá. Gã móc một điếu ngậm vào miệng, đưa bao thuốc về phía Doanh Kiêu: "Hút một điếu không?"
Doanh Kiêu lắc đầu: "Không được." Sau đó hắn quay người rút hai tờ giấy từ chiếc hộp trên tường để lau tay.
Trịnh Khuyết chia thuốc lá cho Hà Chúc và Bành Trình Trình, nhả ra một vòng khói, cảm thán: "Anh Kiêu của tao giờ càng lúc càng giống học sinh ngoan rồi."
Doanh Kiêu cười giễu một tiếng, không tiếp lời.
Hắn ném giấy lau đã dùng vào thùng rác. Nhớ lại buổi chiều ngồi trên sân tập ngẩng đầu nhìn Cảnh Từ trên bục sân khấu, đến nay trái tim hắn vẫn rung động không thôi.
Người tỏa sáng rực rỡ, được giáo viên và học sinh toàn trường khen ngợi hâm mộ, là người hắn thích.
Trong lòng Doanh Kiêu tràn đầy tự hào và kiêu ngạo, nhưng ngẫm nghĩ kỹ, còn có một loại cảm giác gấp gáp đang sôi trào.
Cảnh Từ tốt như vậy, ưu tú như vậy, đáng giá những thứ tốt nhất trên thế giới này, bao gồm cả người yêu.
Hắn nhất định phải cố gắng thêm một chút, rồi lại cố gắng thêm chút nữa, cố gắng đến khi đủ để sóng vai với Cảnh Từ, mới có tư cách đứng cạnh cậu.
Hắn có thể trở thành vinh quang của Cảnh Từ, chứ không cho phép mình liên lụy hay trở thành vết nhơ của cậu.
"Anh Kiêu, sắp đến sinh nhật mày rồi nhỉ? 'Trịnh Khuyết hút xong một điếu, ấn tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác.
Gã vừa dùng sức vẩy vẩy tay áo nhằm giảm bớt mùi trên người mình, tránh bị giáo viên ngửi thấy, vừa nói: "Năm nay định tổ chức thế nào? Sáng chủ nhật sẽ trốn mấy tiết để ra ngoài chơi đây?"
Trong khoảng thời gian này, Doanh Kiêu toàn tâm toàn ý học tập, không rảnh dẫn bọn họ ra ngoài lang thang. Trịnh Khuyết đã sớm nghẹn ứ, không khỏi nhân cơ hội tranh thủ vì mục đích cá nhân: "Buổi sáng chơi game, tối ra ngoài đi bar được không?"
Doanh Kiêu thản nhiên nhìn gã: "Chín năm nghĩa vụ dạy mày làm cách nào để trốn học hả?"
Trịnh Khuyết: "..."
Trịnh Khuyết căn bản không ôm hy vọng gì, ban nãy chỉ là thăm dò, thành công thì tốt, không thành công cũng không sao.
Gã nói tiếp: "Không trốn học cũng được, buổi chiều nghỉ, chúng ta chơi thả cửa sau."
"Không chơi." Doanh Kiêu từ chối hết sức thẳng thừng: "Không có thời gian."
"Khoan đã." Trịnh Khuyết không hiểu ra sao: "Được nghỉ mà, mày bận gì à?"
"Có chứ." Doanh Kiêu kéo cửa ra, thành thật nói: "Thời gian buổi chiều đủ để làm mấy đề thi."
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."
Trịnh Khuyết trợn tròn mắt nhìn hắn, không dám tin: "Anh Kiêu, mày... Có phải mày bị hạ cổ không hả?"
"Cổ gì?" Doanh Kiêu hỏi ngược một câu, không biết nghĩ tới điều gì mà bỗng dưng nở nụ cười xấu xa: "Độc tình?"
Lúc xếp hàng ở cửa hàng bánh ngọt hôm nay, có mấy cô gái trẻ đứng trước mặt hắn.
Trong đó có một người ôm một bó hoa hồng, khuôn mặt đỏ bừng, đang chia sẻ cảm xúc với bạn bè.
Doanh Kiêu chẳng may nghe thấy, lúc ấy mới biết cô gái cầm trong tay hoa hồng phấn đại biểu cho mối tình đầu.
Doanh Kiêu từng cho là cả đời mình cũng sẽ không làm những việc như tặng hoa biểu đạt tâm ý, nhưng tới bây giờ hắn mới hiểu ra, không phải là sẽ không làm, chỉ là lúc trước không gặp được người khiến hắn cam tâm tình nguyện làm mà thôi.
Có lẽ là thật sự bị hạ cổ, Doanh Kiêu bóc một viên kẹo dừa ngậm trong miệng, mắt đượm ý cười.
Hà Chúc bị sự sến rện của hắn làm nhức cả răng, nghẹn lời: "Anh Kiêu này, thương lượng chút. Mày muốn yêu thì cứ yêu đi, nhưng có thể không khoe khoang như vậy được không?"
Doanh Kiêu dùng lưỡi đẩy cục kẹo, biếng nhác đáp: "Đàn ông không khoe khoang toàn đám ngốc."
Đám ngốc - Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."
Trịnh Khuyết cả giận: "Mày chờ đấy! Tao cũng muốn yêu đương, tao cũng muốn khoe tình cảm!"
"Mày?" Doanh Kiêu móc túi, ném nửa bao thuốc cho gã: "Không phải là mày mới bị người ta từ chối à?"
Trinh Khuyết cố gắng cứu vãn chút mặt mũi: "Từ chối là thế nào? Kia là do người ta cẩn thận! Cẩn thận mày hiểu không? Mày cho rằng ai cũng không cần mặt mũi giống mày chắc? Hôm qua cô ấy còn like bài trong vòng bạn bè của tao, nhất định là có cảm giác với tao!"
Doanh Kiêu thương hại nhìn gã: "Ừm, cho nên bọn mày chọn được tên cho con chưa?"
Trịnh Khuyết sững sờ mấy giây mới nhận ra hắn đang giễu mình, tức giận đến nỗi muốn lập tức bổ nhào sang đánh Doanh Kiêu một trận, nhưng Hà Chúc ngăn lại.
"Được rồi, lão Trịnh, mày nói không lại, đánh không lại, thì có thể làm gì chứ." Hà Chúc vỗ vỗ lưng thuận khí cho gã. Vắt hết óc suy nghĩ một hồi, cuối cùng y mới nảy ra ý bênh Doanh Kiêu: "Anh Kiêu đang đùa với mày thôi. Mày xem, nó còn cho mày thuốc lá kìa."
Trịnh Khuyết cúi đầu nhìn thuốc lá trên tay mình, đúng thật.
Lửa giận trong lòng sắp tắt thì gã nghe thấy Doanh Kiêu nói: "Là tao cảm thấy nó thiếu đánh nên muốn nó đánh (thuốc lá) nhiều thêm chút."
Trịnh Khuyết: "..."
Trịnh Khuyết lập tức lồng lộn lên: "Doanh Kiêu, tao đcmm!"
Bành Trình Trình thực sự không nghe nổi nữa, giữ chặt Trịnh Khuyết lại rồi chủ động mở miệng: "Cái đứa Kiều An Ngạn kia, tao hỏi bạn tao rồi."
Doanh Kiêu tức khắc thu lại vẻ hờ hững trên mặt: "Thế nào?"
"Cậu ta..." Bành Trình Trình sắp xếp câu chữ rồi nói: "Bạn tao nói cậu ta có điểm lạ. Rõ ràng bình thường lên lớp biểu hiện rất tốt, bài trắc nghiệm nào cũng đạt điểm số rất cao. Nhưng đến lúc thi thì lại như xe bị tuột xích."
Doanh Kiêu hơi cau mày.
"Còn nữa." Bành Trình Trình tiếp tục: "Trước kia cậu ta có vận may cực tốt, tốt đến nỗi có thể trúng thưởng nhiều lần trong game."
Sợ Doanh Kiêu không tin, cậu ta thêm một câu: "Lúc ấy rất nhiều người trong lớp bọn họ nhờ cậu ta giúp rút thưởng thay, nghe nói trúng không ít thứ tốt. Có điều gần đây không may mắn lắm."
"Ồ mịa." Hà Chúc văng tục: "Thần kỳ như thế à?"
"Ừ." Vẻ mặt Bành Trình không mang cảm xúc gì: "Lớp bọn nó đều biết cả."
Thành tích lúc cao lúc thấp, vận may không hiểu ra sao, Cảnh Từ đau đầu...
Doanh Kiêu sắp xếp các ý mấu chốt trong đầu, nghĩ mãi không ra giữa những chi tiết này có gì liên kết với nhau.
Điện thoại trong túi quần rung lên một cái, Doanh Kiêu cầm lên xem, là tin từ Lý Trụ.
[Con chim đệ nhất vũ trụ]: Anh Kiêu, tao vừa mới nhớ ra một chuyện, muốn kể với mày.
[Kiêu]: Nói đi.
[Con chim đệ nhất vũ trụ]: Là Kiều An Ngạn. Trước đó tao và anh Từ ở trên sân thể dục, cậu ta bỗng chạy tới nói một câu: Thế vận hội Olympic ở Dương Thành.
[Con chim đệ nhất vũ trụ]: Nói xong đi luôn, tao và anh Từ đều không hiểu cậu ta có ý gì.
[Con chim đệ nhất vũ trụ]: Tao nghĩ chắc mày muốn biết nên báo cho mày một tiếng.
Thế vận hội Olympic ở Dương Thành?
Doanh Kiêu suy tư nhìn màn hình. Hắn nhớ ở Dương Thành có cuộc bán đấu giá, mấy năm trước có rất nhiều tin tức, hai năm nay mới không có động tĩnh gì.
Ngón tay Doanh Kiêu gõ chữ như bay, xác nhận với Lý Trụ ——
[Kiêu]: Cậu ta nói là bán đấu giá ở Dương Thành hay là thế vận hội ở Dương Thành?
[Con chim đệ nhất vũ trụ]: Thế vận hội Olympic ở Dương Thành, tao và anh Từ nghe rất rõ ràng.
[Kiêu]: Được rồi. Tao đã biết, cảm ơn.
Doanh Kiêu cất điện thoại, dần tìm ra chút đầu mối.
Bán đấu giá và thế vận hội có sự khác nhau rất lớn, khả năng nói sai cực nhỏ. Loại trừ khả năng nhỏ bé đó, tức là Kiều An Ngạn biết Dương Thành sắp mở thế vận hội Olympic?
Kết quả còn chưa ra, cả nước đều đang chờ đợi, sao cậu ta lại biết?
Doanh Kiêu đứng thất thần tại chỗ một lúc, sau đó quay sang Bành Trình Trình: "Nhờ bạn mày để ý cậu ta thêm giùm tao."
Bành Trình Trình gật đầu: "Được."
Nhóm người cùng nhau về phòng học.
Doanh Kiêu giả bộ lơ đãng liếc chỗ ngồi của Cảnh Từ, không thấy đóa hồng kia.
Doanh Kiêu bật cười, chắc là bị ném đi rồi, dù sao Cảnh Từ cũng không phải là người thích hoa.
Hắn không biết rằng, vào buổi tối, bó hoa mà hắn nghĩ đã bị vứt bỏ kia lại xuất hiện trong hộp sắt đựng bài thi của Cảnh Từ.
Từ đó về sau, đóa hoa hồng khô héo này trở thành vật duy nhất Cảnh Từ cất giữ ngoài bài thi.
Sau đại hội khen thưởng, tất cả mọi thứ đều về bình thường.
Học sinh ở Thực nghiệm tỉnh vội vàng chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối kỳ, ngay cả diễn đàn cũng yên ắng hơn. Cảnh Từ thì làm các bộ đề thi liên tục như gió cuốn, hy vọng có thể lấy được thành tích tốt trong trận chung kết sắp tới.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, Doanh Kiêu càng cố gắng hơn.
Lúc trước, hắn chỉ lên lớp chăm chú nghe giảng, giờ tự học thì lơ mơ.
Hiện nay, đến cả nghỉ giữa tiết mà hắn cũng không ra khỏi lớp, làm hết bộ đề thi này đến bộ đề thi khác.
Bởi vì thời gian của Cảnh Từ rất quý giá, Doanh Kiêu không tiếp tục để cậu chữa bài cho mình nữa.
Tự hắn làm bài, đối chiếu đáp án, ghi lại lỗi sai, sau đó liên tục nghiên cứu lỗi sai đó rồi tìm dạng đề tương tự để làm, liều mạng đến nỗi thầy Lưu cũng thấy kinh ngạc.
Cảnh Từ cũng quan tâm trạng thái của Doanh Kiêu. Suốt quãng thời gian này, cậu hầu như toàn ở lớp học nhỏ tại khu dạy học số hai, không thể nào lập tức giải đáp câu hỏi của Doanh Kiêu giống lúc trước.
Nhưng dù có bận rộn hơn nữa, cậu cũng không quên chú ý tiến độ học tập của Doanh Kiêu.
Thế là, mỗi buổi sáng đều có một tờ giấy viết kỹ càng tỉ mỉ các mục kiến thức và đề bài tương ứng được đặt trên mặt bàn của Doanh Kiêu. Mỗi điểm đều đối ứng với bài tập làm sai mới nhất mà hắn ghi chép lại.
Những khi học tập choáng đầu choáng não, cáu kỉnh gắt gỏng, Doanh Kiêu chỉ cần đọc những bản viết tay của Cảnh Từ tích góp qua từng ngày, là đã cảm thấy mình vẫn có thể làm thêm vài bộ đề nữa.
Lại là một buổi sáng sớm, sau khi ăn sáng, Cảnh Từ tới lớp 11/7 trả đề sai cho Doanh Kiêu, tiếp đó mới xuống tầng, tới khu dạy học số hai.
Hôm nay cậu là người tới cuối cùng. Thấy cậu đến rồi, Triệu Phong không đợi cậu ngồi xuống đã đi đến bục giảng, tuyên bố: "Thầy giúp các em tìm một trợ thủ."
Trợ thủ tên là Tiêu Nhạc Duyệt, là bạn của con trai Triệu Phong, năm nay học đại học năm tư, ngày xưa là tuyển thủ đội tuyển tỉnh. Ở giải thi toàn quốc được nhận vào đội tập huấn quốc gia, được cử đến Thanh Hoa. Mặc dù bị loại từ vòng tuyển chọn thứ nhất của đội tập huấn quốc gia, nhưng anh vẫn luôn khiến người khác ngưỡng mộ.
"Nửa tháng tiếp theo, thầy cho phép các em mang điện thoại đến lớp." Triệu Phong đứng trên bục giảng, nói với nhóm ba người Cảnh Từ: "Lát nữa các em thêm wechat của thầy, sau đó thầy sẽ thêm các em và Tiểu Tiêu vào một nhóm chat. Các em có câu hỏi gì thì có thể hỏi nó ngay trong nhóm."
Triệu Phong thấy bọn họ gật đầu bèn nói tiếp: "Về mặt này, Tiểu Tiêu có kinh nghiệm bản thân hơn thầy. Các em không nên cảm thấy ngại ngùng, muốn hỏi cứ hỏi, có thể học được từ kinh nghiệm của người ta là tốt hơn bất kỳ cái gì khác!"
Ba người Cảnh Từ sôi nổi đáp: "Dạ."
Con người Tiêu Nhạc Duyệt không tệ, hoặc có thể do nể mặt Triệu Phong nên trả lời vấn đề của bọn họ vô cùng kỹ lưỡng, hoàn toàn không giấu giếm. Cảnh Từ và Chu Siêu đều có ấn tượng rất tốt về anh.
Sau khi tiếp xúc mấy ngày, thời gian dần trôi qua, cũng không còn giới hạn hỏi về mỗi giải chung kết nữa. Có đôi lúc gặp đề bài khó, hai người đều không nghĩ ra thì cũng sẽ gửi vào trong nhóm chat, thảo luận cùng Tiêu Nhạc Duyệt.
Tiêu Nhạc Duyệt từng tham gia đợt ôn luyện Olympics, mà điểm này vừa đúng là khuyết thiếu của Cảnh Từ. Nhiều khi mạch giải đề của Tiêu Nhạc Duyệt có thể dẫn dắt cậu không ít.
Thế là thời gian Cảnh Từ dùng di động cũng tăng thêm một chút.
Trước đợt kiểm tra cuối kỳ mấy ngày, Triệu Phong không gọi bọn họ đến lớp học nhỏ nữa, mà chỉ thả bọn họ về để chuẩn bị thi cử.
Dù sao thì trận chung kết quan trọng, nhưng thi cuối kỳ còn quan trọng hơn.
Phát hiện Cảnh Từ dùng điện thoại trong giờ tự học, Doanh Kiêu cảm thấy rất kỳ lạ, bèn dò hỏi một câu.
"Thầy Triệu tìm được một đàn anh từng tham gia đội tuyển quốc gia." Cảnh Từ vừa viết phương hướng làm bài xuống, vừa giải thích cho hắn: "Bọn em thường xuyên trao đổi dề Olympics với anh ấy bằng wechat."
Doanh Kiêu vươn tay xoa đầu cậu, cười nói: "Còn tưởng rằng em cũng bắt đầu chểnh mảng học hành cơ."
Cảnh Từ mím môi cười với hắn: "Em sẽ không thế đâu."
Doanh Kiêu bị nụ cười của cậu cọ ngứa trái tim, đang định nói thêm thì nhóm Hà Chúc bỗng đi tới, ném mấy hộp quà bộp bộp lên bàn: "Anh Kiêu, chúc mừng sinh nhật!"
Hà Chúc chỉ vào một cái hộp trong số đó: "Cái này tao tặng cho mày! Một cái thắt lưng. Lão Trịnh mua cho mày cái bật lửa. Lão Bành thì cũ kỹ, đi cửa hàng chọn một chiếc đồng hồ đeo tay. Bọn tao đều chê xấu mà nó không tin. Đến lúc mày mở ra là biết. Ha ha ha."
Doanh Kiêu cảm ơn bọn họ: "Đã nhận, cảm ơn."
"Chút lòng thành thôi." Nhóm Hà Chúc cười toe toét rời đi.
"Hôm nay là sinh nhật anh à?" Cảnh Từ đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Doanh Kiêu.
Doanh Kiêu cất hộp quà vào ngăn bàn, gật gật đầu: "Ừm."
"Sinh nhật vui vẻ nha." Cảnh Từ thầm ảo não. Nếu biết sớm hơn thì tốt rồi, sinh nhật Doanh Kiêu mà cậu chẳng chuẩn bị quà gì cả...
Một quãng thời gian dài chưa đùa giỡn vợ nhỏ của hắn, Doanh Kiêu đã nhịn cả bụng ý xấu. Hắn giơ tay nhéo mặt Cảnh Từ, nói: "Bạn học nhỏ, em đừng trêu chọc anh."
Cảnh Từ nghiêng đầu né tránh tay hắn, không thừa nhận tội danh này, đỏ mặt nói: "Em... Em trêu chọc anh bao giờ? Anh đừng nói bừa."
"Đừng đùa chứ, sao lại nói bừa được, anh có chứng cứ hẳn hoi." Doanh Kiêu quang minh lẫm liệt: "Ban ngày ban mặt chúc anh sinh nhật vui vẻ không phải là em sao?"
Cảnh Từ ngây thơ gật đầu: "Phải..."
Nhưng chúc sinh nhật vui vẻ thôi mà, có chỗ nào không đúng ư?
"Thế mà còn không phải nữa." Doanh Kiêu giương môi, tiến đến sát bên tai cậu rồi hạ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ, sinh cũng vui mà nhật cũng sướng(1). Em nói xem có phải là em đang trêu chọc anh, ám chỉ anh không?"
(1) nhật: tiếng lóng ám chỉ ch*ch.
Tác giả có lời muốn nói: Anh Kiêu lưu manh nhà chúng ta đã trưởng thành...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...