Lúc Cảnh Từ trở lại phòng ngủ là vừa đúng mười giờ bốn mươi, ký túc xá vẫn chưa tắt đèn.
Lý Trụ đang vắt chéo hai chân nằm chơi trên giường, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn thoáng: "Tự học mới về à?"
Cảnh Từ ậm ờ lên tiếng: "Ừ."
"Đám học sinh xuất sắc các cậu thật không phải người." Lý Trụ vừa kết thúc một ván trò chơi, đặt điện thoại xuống và kêu ca: "Thế mà cũng có thể ngồi yên trong phòng học." Cậu ta bỗng vỗ đầu một cái như chợt nhớ ra gì đó, nói: "Đúng rồi, trước đó Ngô Vĩ Thành tới tìm cậu, hình như có đề bài muốn hỏi."
"Hả?" Cánh tay đang cởi áo khoác của Cảnh Từ khựng lại, sau đó cậu kéo khóa: "Vậy tớ đi xem một chút."
"Gì?!" Lý Trụ muốn gọi giật cậu, bảo cậu biết rằng mình đã nhắn wechat cho Ngô Vĩ Thành, nói gã về đi. Nhưng Cảnh Từ đi quá nhanh, vốn không nghe thấy.
"Sao cảm giác hôm nay cậu ấy có vẻ phấn khởi nhỉ..." Lý Trụ gãi gãi đầu, buồn bực lầm bầm một câu.
Mười phút sau, Cảnh Từ trở về. Sau khi tranh thủ thời gian đến phòng tắm rửa mặt một phen, cậu ngồi xoa tóc ở mép giường.
Lý Trụ vịn tay lên thành giường, thò đầu sang hỏi cậu: "Hôm nay cậu muốn chờ đến mười hai giờ không?"
Cảnh Từ nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Làm gì?"
"Ăn bình an quả đó!" Lý Trụ chỉ vào quả táo trên bàn, cười hehe: "Phải chờ đến mười hai giờ ăn mới có hiệu quả."
"Thật sao?" Đây là lần đầu tiên Cảnh Từ nghe thấy việc này. Cậu bỏ khăn mặt xuống, lấy từ trong cặp ra quả bình an bọc màu đỏ kia, cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay.
Hình như thực sự không bọc giống mấy quả khác.
Đỏ rực rất đáng yêu, ôi, bên trên còn có ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh...
"Cậu đang cười trộm gì vậy?" Lý Trụ lại gần, nhìn mặt cậu rồi nhìn sang quả bình an trong tay cậu. Cậu ta búng lên lớp gói, khó hiểu: "Không phải chỉ là một quả táo bình thường thôi sao? Có gì để vui?"
Cảnh Từ vô thức sờ mặt mình: "Tớ cười à?"
Lý Trụ liếc cậu, xoay chiếc gương bên giường về phía cậu: "Tự nhìn đi."
Cậu ta nhìn kỹ sắc mặt Cảnh Từ: "Sao hôm nay tâm trạng cậu tốt thế?"
Việc hủy cộng điểm từ giải Olympics ầm ĩ như vậy, đương nhiên học sinh 11/7 không thể không biết. Sợ Cảnh Từ khó chịu trong lòng, bọn họ đều không hẹn mà cùng tránh đề cập tới việc này.
Lý Trụ là bạn học cũng là bạn cùng phòng của Cảnh Từ, thời gian tiếp xúc với Cảnh Từ nhiều hơn hẳn những người khác, vì vậy nên cũng cực kỳ chú ý.
Không ngờ chẳng những Cảnh Từ không hề để ý, mà còn vẫn rất vui vẻ một cách khó hiểu.
Cảnh Từ kinh ngạc nhìn đằng trước.
Trong gương, khóe môi cậu cong cong, ý cười ngập tràn đôi mắt, nhìn là biết cảm xúc tốt.
Cảnh Từ cụp mắt, cẩn thận mở vỏ bọc ra: "Sắp nghỉ năm mới rồi."
"Vì việc này?" Lý Trụ chẹp một tiếng: "Không phải ba ngày nữa sao. À mà nghỉ xong không lâu là kiểm tra cuối kỳ. A, không đúng, học sinh giỏi các cậu không sợ kiểm tra."
Cảnh Từ cười cười không nói gì. Cậu cầm quả táo đứng dậy: "Tớ muốn đi rửa táo, có cần nhân thể rửa giúp cậu không?"
"Không cần, cùng đi chứ." Lý Trụ tiện tay cầm một quả bình an, xé vỏ xoẹt xoẹt, vo tròn rồi ném vào thùng rác. Sau đó cậu ta cùng Cảnh Từ ra cửa: "Dù sao tớ cũng nhất định phải chờ đến mười hai giờ."
Chưa đợi Cảnh Từ đáp lời, cậu ta đã cười bảo: "Tớ biết chắc chắn cậu sẽ không chờ. Đúng mười một giờ phải đi ngủ, tớ biết rõ hơn bất kỳ ai."
Cảnh Từ bị cậu ta kết luận chắc chắn sẽ không đợi đến nửa đêm, ấy vậy mà tối hôm đó, cậu gắng gượng tỉnh dậy nhờ đồng hồ báo thức trong điện thoại. Mắt mờ hơi nước sờ soạng bên gối, chạm đến quả táo thì dùng răng cắn rộp một cái.
Trong bóng tối, Lý Trụ nghe thấy tiếng động thì giậy nảy mình, vội giơ điện thoại soi sang hướng này. Bắt gặp Cảnh Từ buồn ngủ híp cả mắt mà vẫn đang kiên trì gặm táo không ngừng, cậu ta lập tức cười haha: "Đến nông nỗi ấy cơ à?"
"Không phải cậu bảo ăn lúc mười hai giờ sẽ linh nghiệm sao." Cảnh Từ nuốt miếng táo trong miệng xuống, giọng nói đậm âm mũi, nghe mềm hơn bình thường rất nhiều: "Tớ thử một chút."
Lý Trụ gặm một quả táo, hiếu kỳ: "Cậu ước nguyện gì mà để bụng như thế? Thi Thanh Hoa hay là thi Bắc Đại?"
Cảnh Từ dừng động tác nhai nuốt, không nói gì.
Điện thoại trong tay vang "tinh". Cảnh Từ xoa nhẹ đôi mắt, chờ khi mắt dần thích ứng với ánh sáng màn hình, bấy giờ mới cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Doanh Kiêu ——
[Kiêu]: Giáng Sinh vui vẻ.
Cảnh Từ đổi quả táo sang cầm bên tay trái, tay phải gõ chữ, ngay cả đầu ngón tay cũng toát ra niềm hạnh phúc ——
Sau Giáng Sinh mấy ngày là năm mới.
Khối mười và mười một của Thực nghiệm tỉnh có ba ngày nghỉ, khối mười hai ít hơn hai ngày, có mỗi một ngày nghỉ.
Nghỉ cuối tháng, Doanh Kiêu có thể sử dụng thủ đoạn nhỏ để Cảnh Từ không về nhà, nhưng năm mới thì không có cách nào.
Doanh Kiêu không yên lòng. Thừa dịp nghỉ giải lao giữa các tiết, phòng học ồn ào, người khác không nghe thấy hai người bọn họ nói gì, hắn hỏi Cảnh Từ: "Khi nào cậu quay lại trường?"
Cảnh Từ vốn định theo học sinh khối mười hai, ở trường suốt ngày ba mươi và ba mốt, đến mùng một mới trở về.
Nhưng đêm qua ông Cảnh gọi cho cậu, đặc biệt nhấn mạnh rằng cậu vừa được nghỉ là phải về nhà, nói dịp năm mới có họ hàng thân thích tổ chức buổi tụ họp nhỏ, yêu cầu cậu nhất định phải có mặt.
Cảnh Từ tính toán thời gian trả lời: "Chiều mùng một."
Lông mày Doanh Kiêu cau có: "Hai ngày trước đó thì không ở trường?"
"Ừm, lần này tôi về nhà."
"Nếu..." Doanh Kiêu cân nhắc từ ngữ, cố gắng uyển chuyển nói: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi, biết chưa?"
Hắn nhìn Cảnh Từ, cười khẽ: "Tôi biết cậu không muốn phiền phức người khác, nhưng tôi là người khác sao? Hai ta ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, lão Lưu còn thừa nhận quan hệ của chúng ta. Thế mà cậu còn khách sáo với tôi, có điểm không hợp lý nhỉ?"
Cảnh Từ bị hắn chọc nóng cả mặt, muốn phản bác nhưng sợ nói không lại rồi bị xoay vòng vòng, cậu chỉ qua quýt gật đầu: "Ừm."
"Lúc nào cũng mang điện thoại theo người." Doanh Kiêu nói tiếp: "Nhận được tin nhắn của tôi thì phải trả lời ngay."
Cảnh Từ mím môi cười: "Được."
Sẩm tối ngày hai mươi chín, tan học, Cảnh Từ lần thứ hai lên xe bus về nhà, gõ cửa nhà họ Cảnh.
Lần này là Cảnh Miểu mở cửa. Trông thấy Cảnh Từ, cậu ta sầm mặt phàn nàn: "Tan học xong không về sớm được chút à. Cả nhà đều đang đợi anh về ăn cơm, anh cũng không biết ngại cơ đấy."
Cảnh Từ chỉ coi cậu ta là không khí, cúi đầu thay giày rồi vào phòng khách.
Ông Cảnh ho một tiếng, đặt tờ tạp chí tài chính và kinh tế trong tay xuống, muốn nở một nụ cười với Cảnh Từ nhưng thử bao nhiêu lần vẫn thấy khó, ông ta dứt khoát giữ nguyên vẻ mặt: "Ăn cơm thôi."
Triệu Kim Phượng vênh váo gương mặt khó coi, nặng nề đặt thức ăn lên bàn.
Ông Cảnh nhìn bà ta, môi giật giật, song cuối cùng cũng không nói gì.
Có vẻ là ông Cảnh đã cố ý dặn dò làm cơm tối, vô cùng phong phú, có cá có thịt có rau, xem như là bữa ăn ngon nhất từ trước tới nay của Cảnh Từ.
Nhưng đám người ngồi cùng bàn không đen mặt thì cũng vứt đũa gõ bát. Bầu không khí cực kỳ đông cứng, dẫu thức ăn có ngon đến mấy thì cũng không ra mùi vị.
Mãi mới lấp đầy dạ dày, Cảnh Từ đang định trở về phòng thì bị ông Cảnh gọi lại.
Ông Cảnh cầm một chén trà giúp tiêu hóa ngồi trên sofa, hỏi Cảnh Từ: "Mày thi cử thế nào?"
Cảnh Từ thản nhiên đáp: "Chưa công bố kết quả ạ."
"Chưa có nhưng không thể tự tính à? Mình thi thế nào, trong lòng cũng không rõ sao?" Ông Cảnh nhíu mày: "Đừng bày trò lừa gạt tao, là thi không tốt hay thế nào? Có chắc chắn thành công được cộng điểm khi thi đại học không?"
Cảnh Từ nhìn ông ta với vẻ trào phúng, trong lòng không hề sợ hãi: "Mấy hôm trước, Bộ Giáo dục đã gửi công văn thông tri, bắt đầu từ sang năm, giải Olympics sẽ không giúp cộng điểm nữa."
"Cái gì?" Ông Cảnh đột nhiên bật dậy, kích động như học sinh khối mười hai đạt giải Olympics vậy: "Nói không cộng là không cộng? Vậy điểm cộng thêm của mày làm sao bây giờ?"
Cảnh Từ không muốn tiếp tục trò chuyện với ông ta, chỉ nói một câu: "Con không cần cộng điểm." Sau đó cậu nhấc chân muốn rời khỏi.
Ông Cảnh nhẫn rồi nhẫn, cuối cùng vẫn không đè được ngọn lửa, tức giận nói: "Thi đạt hạng nhất là không biết điều đúng không? Còn không cần cộng điểm?! Không cộng điểm thì mày lấy gì cam đoan đạt hạng nhất?"
Ông ta nhìn Cảnh Từ, quát lớn: "Mày quay lại đây cho tao, chạy đi đâu?! Chờ lát nữa Miểu Miểu còn có đề bài muốn hỏi mày."
Việc khác, Cảnh Từ có thể nhịn, dù sao người trước mặt là cha ruột của thân thể này. Chỉ có duy nhất việc muốn cậu dạy kèm Miểu Miểu là cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Có câu hỏi thì để nó tổng hợp lại rồi đến trường hỏi giáo viên." Cảnh Từ quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn ông Cảnh: "Tìm gia sư cũng chẳng ích gì."
"Mày..." Ông Cảnh chỉ vào cậu, vừa định nói tiếp thì bị Cảnh Từ cắt ngang: "Quá khứ học thế nào thì bây giờ học thế đó. Muốn con dạy nó?"
Cảnh Từ lạnh lùng nhếch môi, liếc sang Triệu Kim Phượng đang cười hả hê: "Không sợ con dạy kèm nó đến nỗi không thi nổi cấp ba sao?"
Thấy Triệu Kim Phượng lập tức bắn ra tia nhìn cảnh giác, Cảnh Từ biết, về sau ông Cảnh sẽ không đề cập chuyện này với cậu nữa.
Quả nhiên, lúc cậu đóng cửa phòng, ông Cảnh xanh mặt định nói vài câu, mà bị Triệu Kim Phượng khuyên nhủ.
Cảnh Từ ngồi trên giường, thở phào một hơi thật dài.
Cậu bỗng thương xót nguyên chủ. Có dạng gia đình ruột thịt thế này, sự nổi loạn của cậu ta dường như cũng trở nên dễ hiểu.
Cảnh Từ quyết định, sau này bất luận là nghỉ dịp gì, có thể ở lại trường thì ráng mà ở lại trường. Dù cho ông Cảnh nói lời ngon ngọt, cậu cũng sẽ không có chuyện trở về chịu khổ nữa.
Vậy thì quần áo hàng ngày để ở nhà học Cảnh sẽ trở nên bất tiện, chi bằng mang toàn bộ tới ký túc xá, tránh việc lúc cần mặc thì phải trở về lấy.
Ký túc xá của nhóm cảnh Từ là phòng sáu người tiêu chuẩn, nhưng trước mắt chỉ có hai người là cậu và Lý Trụ, xem chừng về sau cũng không thêm ai, ngăn tủ gì cũng trống hơn nửa, cất vài bộ quần áo tuyệt đối không thành vấn đề.
Cảnh Từ nghĩ là làm, đặt cặp lên đầu giường, sau đó mở tủ quần áo bắt đầu sửa soạn đồ muốn mang đến trường.
Cậu tìm được một chiếc túi lớn ở ngăn tủ trên cùng, lấy mấy chiếc áo khoác gấp bỏ vào trước, tiếp là áo len. Vừa mới nhấc góc áo lên, một quyển sổ bìa cứng đột nhiên rơi khỏi áo len.
Cảnh Từ sửng sốt, xoay người nhặt nó lên.
Giấu ở nơi bí ẩn như vậy, đương nhiên là không muốn bị người khác nhìn thấy. Cảnh Từ đoán, đây hẳn là nhật ký của nguyên chủ.
Cậu vẫn không có ký ức của nguyên chủ, trong tiểu thuyết, phần mô tả về nguyên chủ cũng không nhiều. Cho nên cậu cũng không hiểu rõ rốt cuộc nguyên chủ là người thế nào.
Kể cũng kỳ quái, Cảnh Từ đã xuyên được một thời gian dài như vậy, mà tới tận bây giờ vẫn chưa từng thấy chữ viết của nguyên chủ.
Tính cách của nguyên chủ rất cố chấp, xưa nay ở trường không làm bài tập, ngay đến kiểm tra cũng nộp giấy trắng, mặc kệ thầy Lưu nói thế nào cũng kiên quyết không thay đổi.
Có lẽ sau khi đọc nhật ký, mình sẽ có thể hiểu thêm chút suy nghĩ của nguyên chủ.
Cảnh Từ vừa suy tư vừa lật mở quyển nhật ký trong tay.
Con ngươi trong mắt cậu bỗng co lại, nhịp tìm bắt đầu tăng tốc.
Trên trang giấy vàng nhạt không hề ghi chép bất cứ suy nghĩ gì của nguyên chủ như cậu đã tưởng tượng. Từ đầu tới cuối chỉ viết tên của Doanh Kiêu.
Tuy nhiên, điều khiến Cảnh Từ kinh ngạc không phải là sự chấp nhất của nguyên chủ với Doanh Kiêu, mà là một thói quen nhỏ khi viết chữ của cậu ——
Lúc viết chữ "Doanh" (赢), vì nguyên kéo liền nét nên chữ "trăng" (月) ở góc dưới bên trái xuất hiện một vòng tròn nhỏ.
Mặc dù chữ viết của nguyên chủ hoàn toàn khác cậu, nhưng chỉ riêng điểm này là giống y như đúc.
Cảnh Từ nắm chặt quyển nhật ký, cả người như bị bao trùm bởi sương mù.
Trên thế giới này, thật sự có thể có hai người giống nhau hoàn toàn từ tên đến vẻ bề ngoài hay thậm chí thói quen viết sao?
Rốt cuộc cậu và nguyên chủ có quan hệ thế nào?
Cậu tới đây, thế nguyên chủ đâu rồi? Biến mất hay là tới thế giới của cậu?
Không đúng?!
Sau lưng Cảnh Từ chợt lạnh toát, lúc trước quyển tiểu thuyết này xuất hiện trong di động cậu bằng cách nào? Cậu không nhớ ra nổi.
Cậu chỉ nhớ rõ có một ngày mở điện thoại, bên trong bỗng nhiên có thêm một bộ tiểu thuyết. Đúng lúc thi đại học xong, cậu hiếm khi được dịp thả lỏng bèn đọc thử.
Thế nhưng sao lúc ấy cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này, thậm chí còn chẳng hề nghi ngờ gì?
Hết thắc mắc này đến thắc mắc khác liên tiếp xuất hiện, Cảnh Từ hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Cậu tạm thời chưa làm rõ được những vấn đề này, nhưng không sao, cứ từ từ, một ngày nào đó chân tướng sẽ được phơi bày.
Không biết vì lý do gì, ngay bây giờ, cậu bỗng có dự cảm: Chỉ cần giải quyết vấn đề nhìn thấy Kiều An Ngạn là sẽ nhức đầu, thì những vấn đề khác cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
Cảnh Từ im lặng chốc lát, đặt quyển nhật ký vào góc sâu nhất trong tủ, không xem tiếp nữa. Vừa định chuẩn bị thu dọn quần áo thì điện thoại thình lình rung một cái, cậu cầm lên, là tin nhắn của Doanh Kiêu.
[Kiêu]: Cơm nước xong xuôi rồi?
Cảnh Từ mở khóa điện thoại, trả lời hắn ——
[Cảnh]: Ừm, đã ăn xong, cậu ăn chưa?
[Kiêu]: Đang ăn, cùng với bọn Hà Chúc.
[Kiêu]: Tiệm đồ Nhật này khá ổn, lần sau dẫn cậu tới [ảnh chụp][ảnh chụp].
Tiệm đồ Nhật không tệ, huống chi Doanh Kiêu còn nhiều việc, mãi mới có ngày nghỉ, đương nhiên muốn chọn nơi đắt đỏ cao sang.
Cảnh Từ phóng to hình ảnh, kinh ngạc gõ chữ ——
[Cảnh]: Trông không tồi nha.
Doanh Kiêu gắp một miếng sò đỏ Hokkigai bỏ vào miệng, thấy câu trả lời của Cảnh Từ, trên mặt bất giác lộ ra một nụ cười.
Doanh Kiêu đặt đũa xuống, vừa tán gẫu với Cảnh Từ, vừa bắt đầu suy nghĩ xem ngày mai nên làm cách nào lừa cậu ra, dẫn cậu tới ăn một bữa.
Nhóm Hà Chúc thấy bộ dáng say mê trò chuyện mãi chẳng dứt nổi của hắn, không khỏi trợn mắt nhìn trời. Khỏi cần nghĩ, trông cái vẻ cười tươi như hoa kia là đủ biết đối tượng nói chuyện nhất định là Cảnh Từ.
Bọn họ vốn không muốn quan tâm đến hắn, để hắn đỡ lên cơn, song ai cam tâm tình nguyện ăn cẩu lương chứ? Chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy ăn không tiêu, được không?!
Trịnh Khuyết là người không chịu được đầu tiên, gã đứng dậy gõ lên cái bát trước mặt Doanh Kiêu: "Anh Kiêu, mày có thể bình thường chút không hả?"
Doanh Kiêu nhướng mắt nhìn gã.
Trịnh Khuyết cứng họng: "Khoan đã, hai người ngày nào cũng dính với nhau, rốt cuộc còn có gì để nói? Gần đây tao cũng đang theo đuổi người khác, nhưng đâu giống mày?"
Doanh Kiêu lạnh lùng đáp: "À, cho nên mày bị từ chối."
Trịnh Khuyết: "..."
Doanh Kiêu liếc màn hình wechat, thấy không có tin nhắn mới liền ngước mắt nhìn gã: "Tao phát hiện bọn mày quản hơi nhiều. Trước đây khóc lóc hô hào sợ tao và Cảnh Từ vì yêu mà lăn giường coi như thôi, bây giờ tao vì yêu mà nhắn tin cũng không thể à?"
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."
Cơ thể Trịnh Khuyết lắc lư khó chống đỡ. Gã xoa mặt, triệt để đầu hàng: "Không ai cản trở tình yêu của ngài, mời ngài... Cứ tùy ý nhắn ạ."
Tác giả có lời muốn nói: Ai đã đọc quyển yêu đương kia của tôi có thể sẽ biết, tôi khá thích viết kiểu có nhân thì có quả.
Cho nên xuyên thư không phải ngẫu nhiên. Cảnh Từ vừa đến đã lập tức bị bóc sạch không phải ngẫu nhiên. Anh Kiêu nhanh chóng có ấn tượng tốt với cậu cũng không phải ngẫu nhiên ~
Bàn tay liều mạng đè lại nỗi lòng muốn spoil cốt truyện của tôi...
Anh Kiêu: Nói chuyện phiếm với Cảnh Từ = vì yêu mà nhắn tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...