Hậu quả của việc mặt dày quá độ chính là, Cảnh Từ nổi giận, không chút lưu tình mà đuổi Doanh Kiêu ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Doanh Kiêu cười bất đắc dĩ, sau đó lấy điện thoại mở wechat, vừa đánh chữ vừa trở về phòng ký túc xá của mình.
Nửa phút sau, điện thoại của Cảnh Từ kêu đinh một tiếng. Cậu cúi đầu xem, Doanh Kiêu nhắn cho cậu hai tin ——
[Kiêu]: Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
[Kiêu]: Chúc mừng thi đạt hạng nhất, thật sự rất lợi hại.
Cảnh Từ dời mắt khỏi màn hình, chưa trả lời, song trong đôi mắt lại toát ra ý cười.
Trong phòng 303, Doanh Kiêu nằm thẳng trên giường, giơ điện thoại nhìn chằm chằm avatar wechat của Cảnh Từ hồi lâu. Sau đó hắn cười cười, rút một quyển sách ôn tập ra từ dưới gối.
Dù Cảnh Từ không muốn chia sẻ cảm xúc của cậu, nhưng có thể dùng cách này bầu bạn với cậu, làm cậu vui, cũng đã rất tốt rồi.
Sáng sớm hôm sau, học sinh 11/7 nhận được một tin xấu.
Thầy Lưu đứng trên bục giảng, tuyên bố với sắc mặt nghiêm túc: "Sau kỳ nghỉ cuối tháng là kiểm tra hàng tháng, lần này vẫn là trường chúng ta tự ra đề."
Ông nhíu mày nhìn đám học sinh mang ánh mắt mơ màng đang ngáp liên tục phía dưới, cao giọng nói: "Mạnh mẽ lên nào! Toán Lý Hóa không có cách nào đột phá, nhưng Văn thì sao? Cái nào cần học thuộc thì học ngay cho thầy! Thầy nói cho các em biết! Lần này nếu ai lại để trống phần điền thơ..."
Thầy Lưu đập bàn giáo viên, gằn giọng nói: "Xem thầy xử lý các em thế nào!"
Dứt lời, ông dạo quanh lớp một vòng, gõ đầu mấy học sinh định úp mặt xuống bàn đi ngủ, sau đó mới không nhanh không chậm rời khỏi lớp.
Cảnh Từ không quan tâm đến việc có thi hay không, chẳng qua là sắp nghỉ cuối tháng, vừa nghĩ đến việc về nhà là trong lòng cậu không thoải mái lắm.
Cậu ngơ ngẩn nhìn mặt bàn, không kìm được ý nghĩ, nếu trong thời gian nghỉ mà được cho phép ở lại trường thì tốt biết bao.
"Mịa, lại thi." Xác định thầy Lưu đi thật rồi, ở đằng sau, Trịnh Khuyết mới cẩn thận lúi húi lấy điện thoại ra từ tay áo, lẩm bẩm lầu bầu: "Sao tao cứ cảm giác là mới thi hôm qua ấy nhỉ."
Hà Chúc lau giọt nước nơi khóe mắt, ỉu xìu nói: "Lão Trịnh, bình tĩnh chút, học sinh ấy à, không phải thi là việc thường ngày hay sao?"
Trịnh Khuyết bị y làm rùng mình, chê bai: "Ọe... Mày có thể nói chuyện tử tế không hả?"
Hà Chúc chẹp một tiếng, chỉ vào phía trước: "Học tập anh Kiêu chút đi. Mày xem anh Kiêu người ta bình tĩnh biết bao, bình tĩnh đến nỗi lôi ra một quyển "Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng" luôn."
Trịnh Khuyết: "..."
Trịnh Khuyết bày ra vẻ mặt nghẹn lời, gã đứng dậy liếc phía trước một cái, trông thấy Doanh Kiêu huých tay Cảnh Từ, hình như là đang hỏi cậu một bài tập.
Cảnh Từ liếc qua trang sách, nhanh chóng cầm bút lên, nhỏ giọng giảng cho hắn.
Trịnh Khuyết nhìn chốc lát, đột nhiên cảm giác không đúng lắm. Gã kéo Hà Chúc: "Ê, mày nói xem, anh đại đang nghe giảng hay là đang ngắm người ta thế?"
Bành Trình Trình nghe vậy bèn nhìn lên đằng trước, tổng kết một cách lời ít ý nhiều: "Cả hai."
Hà Chúc vốn đang không chú ý, thấy Trịnh Khuyết nói vậy thì lập tức hô lên một tiếng: "Anh đại không thể che giấu chút à?" Vẻ mặt Hà Chúc nhăn như đau răng: "Không được, chỉ bằng ánh mắt nhìn Cảnh Từ kia, miễn là người đều có thể nhìn ra tâm tư của anh đại mất?"
Bành Trình Trình nói trúng tim đen: "Cảnh Từ không nhìn ra."
Hà Chúc tức khắc cười hả hê: "Ra vậy, Cảnh Từ người ta bây giờ vốn dĩ không muốn để ý đến anh đại, đáng đời!"
Phía trước, Cảnh Từ vừa giảng xong một bài, đặt bút xuống hỏi Doanh Kiêu: "Cậu nghe hiểu không?"
"Đã hiểu." Doanh Kiêu cất sách bài tập đi, khẽ cười nói: "Cảm ơn bạn học nhỏ."
Cảnh Từ lắc đầu rồi cầm bút lên, tiếp tục làm bài Olympics.
Lần đầu tiên Doanh Kiêu không lại trêu chọc cậu. Hắn đọc kiến thức mấu chốt được đề cập trong bài tập ban nãy một lần, sau đó mới làm tiếp.
Lúc mới bắt đầu học hành, quả thật Doanh Kiêu không mấy kiên định. Nhưng sau một tháng cắn răng kiên trì, hắn phát hiện nó cũng không khó như tưởng tượng.
Quan trọng nhất chính là...
Doanh Kiêu liếc Cảnh Từ qua khóe mắt.
Hình như cậu gặp phải bài khó, ngòi bút do dự nhiều lần vẫn chưa hạ xuống. Suy nghĩ gần một phút, hàng mày đang nhíu mới chậm rãi thả lỏng, cậu lưu loát viết đáp án lên giấy.
Doanh Kiêu nhìn sang chỗ khác, nhắm mắt lại. Đến nay hắn vẫn không muốn nhớ về ngày công bố kết quả thi giữa kỳ ấy.
Một ngày trước hắn mới nhận ra mình thích Cảnh Từ, ngay sau đó hiện thực đánh hắn một cú nặng nề.
Trước đây Doanh Kiêu chưa bao giờ có ý kiến gì với thành tích của mình.
Hắn trời sinh đã ở vạch đích. Đồ đạc mẹ để lại cho hắn đủ để nửa đời sau hắn không cần làm gì cũng sẽ chẳng thiếu tiền tiêu.
Nhưng khi kết quả của mình và Cảnh Từ đặt cạnh nhau so sánh, Doanh Kiêu bỗng cảm thấy không nhấc đầu lên được.
Quá xấu hổ, thật quá xấu hổ.
Lúc trở mặt với bố, Doanh Kiêu không hối hận.
Lúc rời khỏi nhà họ Doanh, Doanh Kiêu không hối hận.
Thậm chí lúc thầy Lưu tận tình khuyên bảo, lôi kết quả cũ của hắn than thở trước mặt hắn, Doanh Kiêu cũng không hối hân.
Chỉ mỗi lúc nhìn thấy bài thi max điểm của Cảnh Từ, hắn mới hối hận.
Nếu sớm biết sẽ may mắn gặp được một người như vậy, trước kia hắn hẳn nên càng thêm cố gắng vì tương lai.
Nhưng thời gian trôi qua không thể lấy lại, thứ hắn có thể nắm chắc chỉ có hiện tại.
Doanh Kiêu thở một hơi dài, bình ổn mình rồi cúi đầu tập trung làm bài tiếp.
Mặc dù nhận được tin dữ sắp sửa kiểm tra, nhưng học sinh 11/7 chơi bời đã quen, cũng chỉ kêu rên một hồi rồi quên khuấy chuyện này.
Cơm nước buổi trưa xong xuôi, một đám người không có chuyện gì làm nên túm năm tụm ba cùng nhau vui cười đùa giỡn, đứng ngoài hành lang đã có thể nghe thấy tiếng động trong lớp.
Cảnh Từ không rảnh, phê chữa xong bài tập Khoa học tự nhiên tổng hợp hôm qua Doanh Kiêu làm, sau đó liệt kê ra những chi tiết quan trọng dễ mất điểm ngay kịp trước khi chuông reo.
Hoàn thành xong mọi việc, cậu đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn bình nước nóng.
Đèn xanh đúng lúc sáng lên, chứng tỏ nước đã đun xong. Đợi hai phút thấy không có nữ sinh nào qua lấy nước nóng, Cảnh Từ mới cầm cốc đi lên.
Cảnh Từ dùng cốc pha lê chịu nhiệt, nhưng không quai, riêng việc đựng nước nóng đã có thể làm bỏng tay. Vì thế trước tiên cậu rót ít nước lạnh vào, sau đó mới đổi thành nước nóng.
Mấy hôm nay trời vẫn luôn mưa, thời tiết âm u rét lạnh, trong lớp lại không có sưởi, Cảnh Từ muốn dùng cốc ủ ấm tay nên cố ý rót nhiều nước nóng hơn.
Lúc cầm vẫn hơi bỏng tay, song cũng không phải không chịu đựng được. Cảnh Từ cầm chiếc cốc cẩn thận từng chút một, vội bước về phía chỗ ngồi của mình.
Ngay khi cậu định rẽ, một nam sinh đang đùa nghịch ở lối đi bỗng lùi lại, tay phải giơ lên vung mạnh đập vào cằm Cảnh Từ.
Cả người Cảnh Từ lảo đảo một cái, nước văng tung tóe hơn phân nửa.
"Ôi." Nam sinh xoay người, xin lỗi: "Rất xin lỗi, không chú ý đằng sau có người."
Cảnh Từ lắc đầu: "Không sao đâu."
Cậu cúi đầu nhìn lưng nam sinh nọ: "Nước bắn lên người cậu, có bị nóng không?"
Người nam sinh vươn tay sờ, thản nhiên đáp: "Không có gì, chẳng có cảm giác gì cả."
Cảnh Từ cười với cậu ta, lướt ngang qua rồi ngồi vào chỗ của mình.
Cậu đặt cốc nước lên mặt bàn, cúi đầu xoa xoa cằm.
Nam sinh ban nãy không hề dùng ít lực, cằm Cảnh Từ giờ vẫn tê dại.
Cậu mím môi nhúc nhích gò má, đang muốn cảm nhận kỹ càng hơn chút thì chợt có một bàn tay từ bên cạnh vươn sang.
Một tay Doanh Kiêu giữ gáy nâng đầu cậu lên, một tay khác cầm cằm cậu, hắn cau mày nói: "Đừng ngọ nguậy, để tôi xem một chút."
"Không sao đâu." Cảnh Từ không để ý: "Lát nữa sẽ hết."
Doanh Kiêu cười khẩy, tay phải vuốt nhẹ lên cằm cậu: "Kiểu đụng chạm này có gây đau không?" Dừng chốc lát, hắn nhìn cậu: "Nói thật."
Cảnh Từ nhỏ giọng hít hà: "Có hơi đau."
Da Cảnh Từ trắng, lần này lại bị đánh với mười phần lực độ, dấu đỏ trên cằm trông mà hãi. Lông mày Doanh Kiêu càng nhíu chặt, động tác trên tay không ngừng. Hắn cười khẩy nói: "Đau là đau, hơi đau là cái gì hả?"
Doanh Kiêu từng nghe ai đó nói một câu, rằng xương cằm vô cùng yếu, rất dễ bị thương. Hắn kề sát tới nhìn kỹ, lo lắng nói: "Sao đỏ thế? Có vấn đề gì không, anh dẫn cậu đến bệnh viện khám nhé?"
"Không cần." Cảnh Từ bị hắn chọc cười, "Đã không còn đau lắm."
"Thật không?" Doanh Kiêu chăm chú nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, bạn học nhỏ này thực sự có quá nhiều tội trạng, cái gì cũng tự gánh, cái gì cũng giấu trong lòng không nói ra, khiến hắn không thể tin tưởng cậu được.
Doanh Kiêu mạnh miệng, nhưng trên thực tế lực tay khá nhẹ. Cảnh Từ bị hắn xoa hồi lâu, ngoại trừ trên cằm hơi nóng lên thì chẳng hề đau chút nào.
Doanh Kiêu ngắm vẻ mặt cậu, xác định cậu thật sự không nói dối, bấy giờ mới yên tâm.
Doanh Kiêu xoay người, thất thần chốc lát rồi móc điện thoại ra khỏi túi.
Cảnh Từ liếc thấy động tác của hắn, hơi do dự song vẫn nhỏ giọng hỏi: "Sắp thi đến nơi mà cậu còn nghịch điện thoại à?"
Doanh Kiêu cười khẽ: "Không, là do có việc, cho tôi hai phút nhé?"
"Hai phút?"
"Ừ." Doanh Kiêu vừa đánh chữ vừa cười hỏi: "Lần gần nhất cậu thấy tôi dùng điện thoại là lúc nào?"
Cảnh Từ ngẫm thấy cũng đúng, bèn đồng ý.
Cùng lúc đó, tin nhắn của Doanh Kiêu được gửi cho nhóm Hà Chúc ——
[Kiêu]: Ngày nghỉ cuối tháng tổ chức liên hoan lớp.
[Hà gia là ông lớn]: ??? Làm gì?
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Gần nhất không có ngày lễ gì mà nhỉ, lễ Giáng Sinh cách cả một tháng nữa.
[Bành Trình Trình]: Liên hoan gì?
[Kiêu]: Tối hôm thứ sáu ăn cơm trước rồi đi hát karaoke.
[Hà gia là ông lớn]: Khoan khoan, dù sao mày cũng phải cho bọn tao biết mày muốn mở buổi liên hoan lớp này vì cái gì chứ?
Ngón tay Doanh Kiêu khựng lại, hắn cười một tiếng, gõ chữ ——
[Kiêu]: Mày nhất định muốn nghe à? Quên thời điểm gào khóc inh ỏi đòi đi yêu đương rồi?
[Hà gia là ông lớn]: ...
[Trịnh Khuyết không chính xác]: ...
[Bành Trình Trình]: ...
[Hà gia là ông lớn]: Từ từ anh Kiêu, tao nói thật với mày, mày đừng quá mức... Cảnh Từ vẫn chưa trưởng thành đâu.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Được rồi! Rốt cuộc mày định làm gì Cảnh Từ hả? Tao cho mày biết! Bọn tao đều không đồng ý!
[Bành Trình Trình]: Anh Kiêu, kiềm chế một chút.
Doanh Kiêu cười giễu cợt, không giải thích thêm với bọn họ mà chỉ đưa tay gõ mấy tin.
[Kiêu]: Tao cần bọn mày đồng ý à?
[Kiêu]: Lát nữa truyền tin ra ngoài, nhớ thêm Cảnh Từ vào group chat nhé.
Sau khi nói xong, Doanh Kiêu không chờ trả lời đã ném thẳng di động vào ngăn bàn.
Cảnh Từ nhìn đồng hồ, vừa đúng hai phút trôi qua.
Doanh Kiêu quay đầu nhìn cậu, khẽ cười: "Không có quá thời gian nhỉ, anh đây có lúc nào không nghe cậu không?"
Khóe môi Cảnh Từ hơi nhếch lên, trong lòng vui vẻ.
Doanh Kiêu thấy nét cười trên mặt cậu, trái tim mềm nhũn kỳ lạ.
Vào ngày nghỉ tháng trước hắn gặp Cảnh Từ, cậu đang ôm cặp ngơ ngác đứng trước cửa tiệm sách, dáng vẻ không biết nên đi đâu.
Mặc dù Doanh Kiêu không hỏi nhiều, nhưng trong lòng lại biết cậu nhất định đã cãi cọ với người nhà họ Cảnh chẳng mấy vui vẻ.
Có thể chọc người tốt tính như Cảnh Từ giận đến mức không về nhà, bên kia chắc hẳn đã quá phận biết bao.
Nếu là người khác còn dễ nói, Doanh Kiêu nhớ tới sự việc xảy ra trong nhà vệ sinh, tính cách của Cảnh Từ mà bị ép đến mức độ bạo phát nhất định, độ nguy hiểm tăng mạnh bằng đạn hạt nhân.
Nhưng đối phương là người nhà của thân thể này, quan hệ huyết thống đã định trước cậu sẽ yếu thế.
Doanh Kiêu không thể nào đứng cạnh xem Cảnh Từ bị bắt nạt.
Trong lòng hắn biết rõ, nếu một mình mình mời Cảnh Từ ra ngoài chơi hoặc là ở lại nhà mình, dù cậu không muốn về nhà nhưng cũng chẳng thể nhận lời.
Vậy thì tổ chức buổi liên hoan lớp nhỏ, nhiều người có mặt như vậy, chắc cậu sẽ không cảm thấy khó chịu đâu.
Xong bữa tối, Cảnh Từ lấy điện thoại xem một lượt, phát hiện mình bị kéo vào group chat của lớp.
Trong nhóm có một tin tag toàn bộ thành viên lớp.
Cậu ấn mở ——
[Hà gia là ông lớn]: @toàn bộ thành viên tối thứ sáu liên hoan ở Duyệt Vị Hiên và đi hát karaoke, nếu đi gõ 1, không được gửi tin tức khác, nhằm tiện thống kê.
Phía dưới là một loạt số 1.
Cảnh Từ lập tức nhắn một số 1.
Thấy Hà Chúc trả lời ok, trên mặt cậu hiện lên ý cười, cuối cùng cũng có nơi để đi, có thể không cần về nhà rồi.
Bên cạnh, Doanh Kiêu liếc thấy cậu cười thì cũng chậm rãi nhếch môi.
Tác giả có điều muốn nói: Tiểu kịch trường, Doanh Kiêu: Đã từng cam chịu, không quan tâm đến tiền đồ, không tính toán cho tương lai, bây giờ chỉ muốn vì cậu ấy mà cố gắng một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...