Xuyên Thành Bạn Tốt Của Nữ Chính, Phải Làm Sao Bây Giờ?

Tầm mắt của Cố Cẩm dừng ở từ "Hai em" một lúc lâu, không quan tâm mà trả lời lại một câu: "Được".

_____

Sau 10 giờ, mặt trời đã lên giữa không trung, Cố Cẩm ưm một tiếng rồi mới từ từ mở mắt.

Cô lười biếng duỗi cái eo một cái, lộ ra vòng eo uyển chuyển trơn bóng như ngọc dưới váy ngủ.

Trong buồng vệ sinh vang lên một trận tiếng nước chảy, Cố Cẩm rút khăn ra lau khô mặt, cẩn thận đánh giá người ở trong gương.

Có lẽ là do đã thay đổi linh hồn, nên thần sắc nhạt nhẽo trên khuôn mặt của nguyên chủ, ở trên người cô thế mà lại hiện ra vẻ đẹp kiều diễm bức người.

Nói một cách công bằng, thì bộ dáng của Cố Cẩm cũng không tính là xấu, thậm chí có thể nói là tuyệt đẹp. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn không có một tí son phấn, một đôi mắt đào hoa đa tình, sóng mắt chuyển động nhìn quanh, càng tăng thêm cho cô vài phần mị sắc.

Hơn nữa bản thân nguyên chủ vốn có khí chất đoan trang ôn hòa, sự tương phản giữa nhu mị cùng cường đại đánh sâu vào thị giác, giống như đóa hoa sen mới nở trong làn sương sớm.

Tuyệt đối là thẳng nam sát khí*.

*Thẳng nam sát khí: Đẹp đến mức khiến cho bất kì chàng trai thẳng nào cũng đổ.


Đáng tiếc, bởi vì quá mức đoan trang cẩn thận, ôn hòa hướng nội, ngược lại làm mất đi vẻ đặc trưng riêng. Ở cùng một chỗ với Trình Hân nhiệt tình xinh đẹp như hoa hồng, chung quy mọi người liền không tự chủ được mà bỏ qua cô.

Người trong gương bỗng nhiên nhướng mày, cô không có hứng thú làm nền trong tình yêu của người khác. Nếu đã được định trước không phải là sân nhà của cô*, không bằng dứt khoát làm một nhân vật quần chúng đơn thuần.

*Sân nhà của cô: Kiểu như là không phải nữ chính.

Ngày hôm qua đã hẹn đi ăn cơm cùng "Bạn trai" Thiệu Sùng, đứng ở trước tủ quần áo, Cố Cẩm bắt đầu nghĩ một lát nữa ra ngoài nên mặc bộ đồ nào. Tuy rằng Cố Cẩm ghét nhất là loại đàn ông đã ăn trong chén mà còn nhìn trong nồi, nhưng tạm thời không thể không giả vờ với hắn.

Ánh mắt liếc qua từng hàng quần áo kiểu dáng lạc hậu, màu sắc già chát, cuối cùng Cố Cẩm chọn cho mình bộ váy màu đen tinh xảo mới mua ngày hôm qua.

Xin lỗi, chứ cô thật sự chịu không nổi một người xinh đẹp trẻ tuổi như mình mà phải mặc loại quần áo dành cho người già này. Nhưng lại không dám thay đổi quá mức thẩm mỹ của nguyên chủ, để tránh cho bị người khác nghi ngờ.

Trang điểm nhẹ một chút, Cố Cẩm từng chút che đi khóe mắt câu người của mình, tận lực giảm bớt sự khác biệt so với nguyên chủ.

Kiếp trước Cố Cẩm cao hơn 1m7, vì suy nghĩ đến lòng tự trọng của đại đa số đàn ông, nên cô chưa từng mang giày cao gót. Hiện giờ chỉ cao có 1m65, lại mang thêm đôi giày cao gót sáu centimet vừa vặn cao hơn 1m7 một chút, Cố Cẩm cảm thấy rất vừa lòng.

11 giờ rưỡi, Cố Cẩm cầm túi xách đi ra khỏi lầu chung cư, liền nhìn thấy có một chiếc Audi đen ít xuất hiện đang dừng ở dưới lầu, cùng với người đàn ông mang một thân màu trắng đang cúi đầu đứng ở bên cạnh xe.

"Ngại quá, để anh đợi lâu rồi." Cố Cẩm bước nhanh hơn, lập tức đi qua, nhìn hắn với vẻ áy náy. Vốn dĩ đã hẹn là 11 giờ hôm nay gặp ở dưới lầu, nhưng cô " không cẩn thận " ngủ quên nên đã xuống trễ.


"Không sao, anh cũng vừa mới đến." Thiệu Sùng nghe tiếng liền ngẩng đầu, xua tay với cô, giọng nói hết sức ôn hòa, "Hơn nữa con gái các em trang điểm cũng cần thời gian."

Cô gái thướt tha yểu điệu dừng lại trước mặt hắn, hơi thở tươi mát ập đến trước mặt, hai mắt Thiệu Sùng liền sáng ngời, đứng ngây ra đó. Hôm nay Cố Cẩm có chút khác ngày thường, nhưng muốn nói là khác chỗ nào, thì Thiệu Sùng lại nói không nên lời. Hắn do dự gọi một tiếng: "Cố Cẩm?"

"Hả?" Cố Cẩm nhìn mồ hôi trên trán hắn, nụ cười càng thêm nhu hòa, giọng nói dịu xuống, "Làm sao vậy?"

"Không, không có gì." Tai Thiệu Sùng không biết vì sao bỗng nóng lên, hắn có chút chột dạ mà tránh đi ánh mắt chứa tình ý vô tận của cô gái, liếc mắt nhìn phía sau Cố Cẩm một cái, nhíu mày nói: "Không phải nói sẽ mời hai em ăn cơm sao? Thế nào lại chỉ có một mình em xuống vậy, Trình Hân đâu?"

"Trình Hân -- hôm qua đã được Cảnh Hạo đón đi rồi," Cố Cẩm nhìn thẳng vào mắt Thiệu Sùng, vừa cười vừa nói: "Tối hôm qua vẫn không có về, chị ấy nói chúng ta cứ tới Ngọc Thanh Các trước đi, chờ lát nữa Cảnh Hạo sẽ đưa chị ấy tới."

Câu "Tối hôm qua vẫn không có về" thành công khiến cho mặt của Thiệu Sùng nháy mặt liền trắng bệch, hắn nở nụ cười một cách miễn cưỡng, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Cảnh Hạo cũng tới sao? Vậy tốt quá, chúng ta mau đi thôi!"

Thiệu Sùng mở cửa xe bên ghế lái ra, vô cùng thân sĩ mà duỗi tay che phía trên cửa xe*, Cố Cẩm thuận thế ngồi vào, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng gãi đúng chỗ ngứa.

*Để khỏi bị đụng đầu khi ngồi vào.

Hai chị em Cố Cẩm và Trình Hân đều học đại học Sư Phạm ở đế đô, chỉ là học khoa khác nhau. Cố Cẩm học khoa văn học, Trình Hân thì học khoa mỹ thuật tạo hình.

Vì để thuận tiện cho hai người đi học, Trình gia liền mua một phòng chung cư trong tiểu khu, đại đa số học sinh đều ở trong tiểu khu này, xưa nay cũng không có nhiều người ở lại đây. Ngọc Thanh Các cách tiểu khu cũng không xa, cho nên đoạn đường này không kẹt xe chút nào.


Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói bất cứ chuyện dư thừa nào.

Một mặt, tính tình Cố Cẩm gốc khá hướng nội, mặc dù thích Thiệu Sùng, nhưng thường để ở trong lòng mà không mở miệng; mặt khác, Thiệu Sùng vẫn còn đang chìm trong lời nói có lực sát thương lớn mà Cố Cẩm vừa nói ra, vẫn chưa có thoát khỏi.

Đây là lần đầu tiên mà Cố Cẩm sau khi xuyên qua nhìn thấy Thiệu Sùng, ánh mắt cô ngẫu nhiên nhìn sang người đàn ông đang chuyên chú lái xe, thầm nghĩ: Không hổ là tiểu thuyết Mary Sue* ngọt sủng, có thể ngồi vào ngai vàng của nam phụ, không chỉ có gia thế tốt, mà tướng mạo cũng không thể thiếu. Chỉ tính riêng khuôn mặt của Thiệu Sùng mà nói, thì còn đẹp hơn các nam minh tinh mà cô đã gặp ở kiếp trước.

*Mary Sue: Nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều chàng trai dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái, gần như được cho là tác giả viết về những kỳ vọng/ảo tưởng vốn dành cho bản thân mình vào nhân vật. 

Chẳng qua, đối với cô mà nói, hắn cũng chỉ có một khuôn mặt có thể ngắm. Cố Cẩm rất là tiếc hận.

Cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh từ trên người mình dời đi, thân thể nãy giờ căng cứng của Thiệu Sùng mới dần dần thả lỏng. Cố Cẩm thích hắn, hắn vẫn luôn biết, nhưng trong lòng hắn chỉ có Trình Hân.

Nhưng mà cuối cùng Trình Hân lại chọn Cảnh Hạo, tính cách Cảnh Hạo vốn bá đạo, tính cảnh giác lại cao, nhất quyết không cho hắn có cơ hội ở chung với Trình Hân.

Vì có thể cách Trình Hân gần một chút, Thiệu Sùng dưới sự tác hợp của cô liền đồng ý hẹn hò với Cố Cẩm. Rốt cuộc, Cố Cẩm không chỉ là bạn tốt của Trình Hân, mà còn là chị em họ có quan hệ huyết thống, cho dù Cảnh Hạo không tình nguyện cũng không thể ngăn cản hai người gặp nhau.

Cố Cẩm là một cô gái tốt, Thiệu Sùng cũng từng thử thích cô, nhưng hắn không làm được.

Hắn có thể cam đoan thân thể sẽ không phản bội Cố Cẩm, cho người vợ như Cố Cẩm sự tôn trọng lớn nhất, trừ bỏ tình yêu của hắn. Hắn tự an ủi mình mà nghĩ: Ở trong hào môn, có rất nhiều cặp vợ chồng liên hôn bằng mặt nhưng không bằng lòng, cho nên chỉ cần hắn không ngoại tình, không có con riêng, đã xem như là một người chồng tốt khó có được.

Tuy đã sớm quyết định, nhưng khi bị Cố Cẩm nhìn chăm chú, hắn không khỏi có chút chột dạ, cũng không dám đối diện với cô.


Những suy nghĩ nãy giờ trong lòng hắn một chút Cố Cẩm cũng không biết, nếu biết cô nhất định sẽ khịt mũi coi thường: Mặt của anh đâu rồi? Mặt dày tới thế nào mới có thể tự luyến như vậy?

Mười lăm phút sau, Thiệu Sùng dừng xe ở gara.

Giờ đã là giữa trưa, nên ở trước cửa Ngọc Thanh Các người đến người đi nối liền không dứt. Cố Cẩm chán muốn chết mà đứng chờ ở cửa, bên môi vẫn luôn nở một nụ cười ôn nhu.

Dưới sự nóng bức của mùa hè, nhìn từ xa, nụ cười của cô tựa như một làn gió mát, xoa nhẹ lên nội tâm nôn nóng của mọi người.

Bỗng nhiên, nụ cười của Cố Cẩm bỗng cứng đờ, trong đầu nghĩ thầm không tốt. Có người từ bên cạnh cô bước qua thì đụng phải cô một cái. Cố Cẩm không có chuẩn bị, thân thể liền ngã về phía sau.

Hôm nay cô mặc một bộ váy màu đen dài đến gần đầu gối, trên chân còn mang một đôi giày cao gót, nếu như ngã xuống nhất định sẽ lộ hàng! Không nói tới mất mặt, chỉ sợ sẽ bị trật chân.

Cố Cẩm sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại......

Đau đớn trong dự đoán vẫn chưa đến.

Mí mắt Cố Cẩm giật giật, hình như cô đang dựa vào một bức tường cứng rắn, trên tường còn tỏa ra hơi nóng. Eo thon được một đôi tay lạnh lẽo ôm lấy, một loại hương thơm rất dễ chịu quanh quẩn ở bên chóp mũi cô...... Khuôn mặt già của Cố Cẩm liền đỏ lên, chắc do cô còn chưa ăn sáng, thân thể chợt khiếp sợ nên liền có chút suy yếu, nhất thời không đứng dậy nổi.

Vài giây sau......

"Tiểu thư, cô có thể đứng dậy chứ?" Giọng nói bất đắc dĩ tràn đầy từ tính của người đàn ông vang lên bên tai cô.

Rõ ràng ngữ khí của hắn rất bình thường, thậm chí có thể nói là ôn hòa. Nhưng không biết vì sao, Cố Cẩm lại nghe ra được sự chán ghét cùng không kiên nhẫn trong lời nói của hắn. Một tia lạnh lẽo dâng lên từ lòng bàn chân, thân mình mềm như bông lập tức liền có sức lực, cô phản xạ có điều kiện mà đứng lên, quay đầu nói: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui