Đèn rực rỡ mới lên, bóng đêm huy hoàng.
Xe ngừng ở dưới lầu chung cư, Cố Cẩm đẩy cửa tính xuống xe, nhưng cửa xe lại khóa.
“Anh Mục.” Cố Cẩm nhìn về phía người đàn ông đang chuyên tâm nhìn về phía trước ở bên tay trái, nhắc nhở: “Tôi tới rồi.”
“Ừ.” Tay Mục Minh Thừa vịn tay lái, ánh mắt mơ hồ, dường như đang suy nghĩ sâu xa chuyện gì đó quan trọng.
“Cửa xe của ngài……” Cố Cẩm quyết định nói chuyện dễ hiểu một chút.
Lúc này Mục Minh Thừa mới xoay đầu, bỗng nhiên vươn tay: “Lấy điện thoại ra.”
“Hả?” Cố Cẩm không hiểu nguyên do.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Anh thúc giục.
Cố Cẩm siết chặt túi xách nhỏ, đề phòng nhìn anh, “Anh Mục, trước mắt tuy chúng ta là người yêu, nhưng vẫn phải có quyền riêng tư cho mình chứ?”
Nếu ngay cả chút điểm mấu chốt này cũng không thể bảo đảm, vậy cô thà rằng lưng đeo gánh nặng tâm lý còn hơn.
“Em suy nghĩ nhiều rồi,” Mục Minh Thừa bỗng nhiên nhìn cô hiền lành, “Tôi muốn điều tra sự riêng tư của em còn cần phải xem điện thoại của em?”
…..
Tuy lời này có lý, nhưng Cố Cẩm vẫn còn chần chờ.
“Tôi nghĩ,” Mục Minh Thừa dùng một đầu ngón tay gõ gõ tay lái, một tay chống lên trên ghế ngồi của Cố Cẩm, hơi thở ấm áp phun lên mặt Cố Cẩm, giọng điệu nguy hiểm: “Em hẳn là sẽ không hy vọng tôi chủ động động thủ lấy đi.”
Cố Cẩm nghiêm trọng hoài nghi loại người có tính cách này vậy mà từng làm lính đặc công vương bài?
Chỉ sợ thế giới này toang rồi.
Cô chậm rì rì móc điện thoại ra, là loại hồng nhạt nữ tính.
Mục Minh Thừa nhận lấy điện thoại, lật qua lật lại ở trong tay, hài hước liếc mắt nhìn cô một cái, dường như muốn nói ‘ Em mà vẫn còn dùng đồ màu hồng nhạt ’!
Cố Cẩm trừng mắt lớn, chán nản một trận, cô thì không thể là công chúa nhỏ sao?
Trong xe vang lên một tiếng ô...ô..n...g, Mục Minh Thừa đưa điện thoại lại cho cô, lười biếng nói: “Cái mới nãy kia là số điện thoại của tôi, em lưu lại, nhớ phải thường xuyên liên hệ với tôi."
Cố Cẩm thờ ơ gật đầu đáp lại một tiếng.
Nhưng mà Mục Minh Thừa cũng không vừa lòng với thái độ của cô, lại uy hiếp: “Đừng quên, trong ba tháng, biểu hiện của em khiến tôi vừa lòng, thì sau ba tháng tôi mới có thể trả vòng tay cho em.”
“Vâng vâng vâng, ngài yên tâm.” Cố Cẩm lười phải nghe anh nhắc tới chuyện này, ra vẻ nịnh nọt mà vứt một cái mị nhãn, buồn bã nói: “Tôi nhất định cam đoan ngài hài lòng.”
“Hử?” Mục Minh Thừa khẽ cười một tiếng, lôi đôi tay nhỏ trắng nõn mềm mại của cô qua, nghiêm túc thưởng thức ở lòng bàn tay, dường như đang xem xét tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp của thế gian.
Anh cười đưa đôi tay kia đến bên môi, nhìn chằm chằm mặt Cố Cẩm, hạ xuống trên mu bàn tay một nụ hôn mỏng như cánh ve, “Tôi, rửa mắt mong chờ.”
Bởi vì thân thể đang trong kỳ chịu khổ, nên bàn tay Cố Cẩm hơi lạnh, lòng bàn tay ra một lớp mồ hôi mỏng, cô nhịn không được gây mất hứng mà mở miệng, “Ấy, tôi còn chưa có rửa tay……”
Khuôn mặt của Mục Minh Thừa dại ra trong nháy mắt, khóe miệng anh co rút một cái, lập tức quăng tay đi.
Đang ở lúc Cố Cẩm âm thầm đắc ý, trước mắt bỗng tối sầm, áo khoác âu phục vừa mới rồi dùng phủ lên đầu được đưa đến trước mặt cô.
Mục Minh Thừa đã khôi phục lại cảm xúc, anh thản nhiên mở miệng: “Cái áo này bị em làm dơ rồi, vậy giao cho em giặt đi.”
Cố Cẩm nắm chặt âu phục có chất liệu tinh xảo trong tay, cố nén xúc động bỏ nghề, mỉm cười xuống xe.
Chân trước cô vừa mới bước lên bậc thang, Mục Minh Thừa ở sau đã gọi cô một tiếng, “Bảo bối ~”
Chân Cố Cẩm trẹo một chút, không thể tin mà quay đầu lại, là ảo giác của cô sao!
Chỉ thấy Mục Minh Thừa vươn đầu ra từ cửa sổ xe, từ xa ném lại một nụ hôn gió, nói một cách thâm tình chân thành: “Bảo bối, quần áo tôi không vội mặc, chờ thân thể em tốt lại rồi giặt cũng được. Còn nữa, lát nữa nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Dứt lời, không đợi Cố Cẩm phản ứng lại, anh liền lái xe đi khiến ô tô đánh rắm phun ra khói xe.
Để lại Cố Cẩm trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi mình đã đi nhầm phim trường.
Lúc này, một ông anh bảo vệ có khuôn mặt trung hậu đi ra từ một góc của khu chung cư, khi đi ngang qua bên người cô thì cảm thán một câu: “Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay mà.”
Vừa đi vừa lắc đầu, “Một cô gái nhỏ xinh đẹp thế, sao lại thích bắt cá hai tay chứ? Một người hai người, đều lái siêu xe hết, lớn lên dạng chó hình người (1)…… Thế giới của kẻ có tiền, chậc chậc!”
(1) Dạng chó hình người: Thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó.
Cố Cẩm:…… Ông anh, đừng đi mà, có phải anh đã hiểu lầm gì rồi không?
Cô căm giận bò lên lầu, chẳng lẽ Mục Minh Thừa có bệnh sao?
Sói đuôi to mà giả thâm tình gì chứ, anh lại hành động buồn nôn như vậy vài lần nữa thì trái tim nhỏ của cô sẽ không chịu nổi mà hỏng mất.
Làm sao Mục Minh Thừa cũng không thể nghĩ ra, bản thân đột phá chướng ngại tâm lý, gọi ra danh xưng, sẽ bị người ta ghét bỏ như vậy.
Xe lái ra khỏi tiểu khu, dừng ở ven đường, anh nằm sấp lên tay lái, tuyệt vọng che mặt lại. Trên mặt không còn có tà mị cuồng quyến, tất cả khí thế đều mất hết.
Anh cảm thấy có thể mình đã điên rồi, mới có thể giống như một đứa trẻ nhỏ tuổi đầu chỉ mới mọc lông tóc, tự mình lái xe đưa một ‘ người yêu khế ước ’ về.
Mấu chốt là anh hình như không có chút ý không tình nguyện nào.
Gọi ra tiếng ‘ bảo bối ’ kia, anh là một đại lão gia, thật là có chút xấu hổ nhàn nhạt.
~
Mở cửa chung cư ra, Cố Cẩm gom âu phục trong ngực lại, nhìn trên giá áo mới có treo quần áo nữ sĩ liền nhăn ấn đường lại.
Ngày đó sau khi ăn cơm xong, Cảnh Hạo đón Trình Hân đi, cô ấy vẫn luôn không trở về.
Cũng bởi vậy, Cố Cẩm mới ở lại chung cư này tiếp. Cô suy nghĩ rất đơn giản, tạm thời tạm chấp nhận một chút, chờ kết thúc tháng cuối cùng của năm ba, trường học hầu như không có tiết. Đến lúc đó, cô lại đi bên ngoài thuê một căn phòng để ở.
Rời xa nam nữ chủ, hoàn mỹ!
Không nghĩ tới, Trình Hần vui đến quên cả trời đất lúc này sẽ bỗng nhiên trở về, trên thực tế bọn họ đã không liên hệ vài ngày rồi, Cố Cẩm khó có được mấy ngày sống thanh tịch.
Trình Hân còn mang đôi dép lê màu hồng kia, đi tới từ ban công, ánh mắt nhìn Cố Cẩm có chút phức tạp, “Tiểu Cẩm, người đàn ông mới vừa rồi kia…… Là ai thế?”
“Như chị đã thấy đó, bạn trai mới.” Ánh mắt Cố Cẩm không tránh không né, nói như không có chuyện gì.
“Tiểu Cẩm, thực xin lỗi, mấy ngày nay chị vì chuyện của Cảnh Hạo, có chút lơ là em.” Trình Hân có chút bất ngờ cô dứt khoát làm rõ, ngay sau đó, trong mắt hiện đầy vẻ áy náy.
Cô tiến lên kéo tay Cố Cẩm, lời nói thấm thía: “Nhưng mà, em cũng có Thiệu Sùng bên em mà.”
Trình Hân chỉ vào âu phục nam sĩ trong ngực cô, vô cùng đau đớn nói: “Làm sao em có thể…… Sao có thể chân trong chân ngoài chứ?”
Cố Cẩm kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn, sau một câu nói chính nghĩa như thế được nói ra từ trong miệng Trình Hân lại khiến cô cảm thấy buồn cười như vậy chứ?
Cô rũ mí mắt xuống, chợt cười rộ lên, “Chị không biết sao? Em đã chia tay với Thiệu Sùng rồi mà?”
“Chia tay?” Trình Hân kinh hô ra tiếng, hỏi tới: “Sau hai người lại chia tay? Là Thiệu Sùng làm chuyện có lỗi với em sao?”
Sau đó, liền nổi giận đùng đùng nói: “Anh được lắm Thiệu Sùng, dám ăn hiếp em gái tốt nhất của em. Tiểu Cẩm em chờ đó, chị đi tìm Thiệu Sùng dạy dỗ anh ấy một trận cho ra hồn!”
“Chuyện này không liên quan đến anh ấy,” Cố Cẩm giải thích: “Là em chủ động chia tay.”
Bàn tay đang muốn gọi điện thoại của Trình Hân liền dừng lại, cô không thể tin được mà nói: “Làm sao sẽ…… Em chủ động……”
Cô biết tính tình truyền thống của Cố Cẩm, cũng biết cô thích Thiệu Sùng nhiều thế nào.
Khi cô còn chưa xác nhận quan hệ với Cảnh Hạo, mỗi lần đám người bọn họ đi ra ngoài chơi đùa, Cố Cẩm đoan trang rụt rè, ánh mắt sẽ luôn lặng lẽ dừng ở trên người Thiệu Sùng, khuôn mặt đỏ bừng.
Trình Hân chưa bao giờ thấy Cố Cẩm lộ ra thần thái con gái nhỏ như vậy.
Cho nên, sau khi cô từ chối Thiệu Sùng, mới có thể tác hợp hai người bọn họ ở bên nhau.
Theo cái nhìn của cô, tính tình của hai người Cố Cẩm và Thiệu Sùng đều rất hiền hòa, thời gian lâu rồi khẳng định có thể sinh ra tình cảm, cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng hôm nay, Cố Cẩm nói với cô, cô ấy từ bỏ Thiệu Sùng, Trình Hân có chút không thể hiểu được.
“Bởi vì người anh ấy thích không phải là em!” Cố Cẩm buồn bã mở miệng, “Mẹ đã nói với em rồi, không thể tìm người đàn ông không thích em, như vậy cuộc sống sau này của em sẽ biến thành một bi kịch.”
Trình Hân hơi há mồm, lại phát hiện mình không có lời nào để nói. Cô làm sao nói ra khỏi miệng được, người Thiệu Sùng thích thật ra là cô.
“Vậy, em cũng không thể tùy tiện tìm một người đàn ông rồi ở bên nhau chứ.” Sau một lúc lâu, cô lẩm bẩm nói.
Cố Cẩm nhướng mày, ý vị thâm trường nói: “Chị, không quen anh ấy sao?”
Mới vừa nãy cách có chút xa, Trình Hân quả thật không thấy rõ bộ dáng của người đàn ông. Nghe vậy, cô nhíu mày tò mò hỏi: “Chị nên biết anh ta sao? Anh ta là ai?”
“Không là ai hết.” Cố Cẩm cười, nói: “Thân thể của em không thoải mái, đi tắm trước, chị cũng đi ngủ sớm một chút, ngày mai có tiết đấy.”
“Ừ.” Trình Hân tránh đường ra.
Chờ lúc Cố Cẩm muốn đóng cửa phòng lại, cô suy nghĩ vẫn nói một câu: “Tiểu Cẩm, chị cảm thấy hay là em nên suy xét kỹ Thiệu Sùng một chút, mấy ngày nay anh ấy vẫn luôn hỏi chị tin tức của em.”
Cô đè xuống không thoải mái nhàn nhạt trong lòng, nói: “Anh ấy rất quan tâm em.”
“Được, em biết rồi,” Cố Cẩm đáp lại, sau đó đóng cửa lại.
Tắm nước nóng, mỏi mệt toàn thân liền tiêu tan hết. Khi cô ôm túi chườm nóng nằm trên giường, vẫn có chút không hiểu ra sao.
Sau não có thể ngắn lại mà đồng ý yêu cầu hoang đường của Mục Minh Thừa chứ?
Không biết bây giờ đổi ý còn kịp không nhỉ?
Đáp án khẳng định là không còn kịp rồi.
Điện thoại reng một tiếng, Mục Minh Thừa gửi tới tin nhắn thứ nhất:
“Bảo bối, đi ngủ sớm một chút. Hôm nay trước hết không gọi điện thoại.”
Danh xưng bảo bối này, khiến Cố Cẩm sợ tới mức làm rớt điện thoại xuống giường. Cô theo phản xạ có điều kiện mà nhún vai, da gà nổi rớt hết đầy đất.
Trong nháy mắt tự hỏi một chút, cô nhặt điện thoại lên, đổi tên trên thông tin thành: Mục nhị bá. (2)
(2) Nhị bá: là những người nhiều tiền sao? Chỗ này không chắc lắm, có ai biết nghĩ của từ này không?
........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...