Lễ tốt nghiệp lần này quả thực long trọng phi phàm như trong dự đoán của mọi người, không ít lãnh đạo trường học và nhân vật nổi tiếng của xã hội đều tham dự buổi lễ.
Ngay cả bọn học sinh tham gia buổi lễ cũng không giống với lúc trước, không ai trong đó lén chơi điện thoại cả, ánh mắt của từng người một đều đưa lên đài chủ tịch.
Nói đúng ra, là người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm trên đài chủ tịch kia, giống như trong truyện tranh không cần hiệu ứng cũng sẽ tỏa sáng.
Trong những ánh mắt đó thì nhiều nhất là nữ sinh.
Trên đài chủ tịch, lãnh đạo trường học hiếm có không dùng lời mở màn dài dòng, đơn giản trong sạch nói vài câu liền để cho người chủ trì tiếp tục.
Cố Cẩm đan chéo hai tay trước bụng nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo, duyên dáng yêu kiều đứng đấy.
Thật ra là đang lặng lẽ vểnh tai lên, nghe các nữ sinh đè lại hưng phấn, kích động mà thảo luận người đàn ông ở trên đài.
“Thật đẹp trai thật hoàn mĩ!”
"Anh ấy còn đeo kính, mỹ nam phong độ nhẹ nhàng khí chất thuộc loại cấm dục nha!”
“Dáng người thật tốt quá đi, các cậu đoán xem anh ấy có mấy khối cơ bụng?”
“Chậc, còn cần phải đoán? Chắc chắn là mặc quần áo vào thì nhìn gầy, cởi quần áo ra thì đầy đặn!”
Bất ngờ bỗng nhiên nhớ lại lần đó đụng phải lồng ngực cứng rắn như sắt thép, Cố Cẩm âm thầm gật đầu trong lòng.
Ngay sau đó, vừa không chú ý thì chợt nghe thấy chủ đề của các cô đã đi về hướng có chút không thể nói rõ.
Đám nữ sinh nảy sinh xuân tâm này, Cố Cẩm bật cười.
Cô lại dịch tầm mắt về phía trên đài một lần nữa.
Cũng khó trách, ở giữa một đám hói đầu và bụng bia, người đàn ông với dáng người xuất sắc, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, giống như cây Bạch Dương trong sa mạc, quả thực càng dễ dàng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Càng khỏi phải nói, tướng mạo của người đàn ông này lại xuất chúng, xuất thân hùng hậu, có thể nói là cực phẩm trong đám đàn ông.
Đáng tiếc, không phải cô có thể khống chế được.
“Ài, cậu nói có đúng không?”
Cố Cẩm đang xuất thần, bỗng có người lén chọt cánh tay cô.
“Hả? Cái gì?” Cố Cẩm quay đầu lại mê mang hỏi.
Người chọt cô là một tiểu thư nghi lễ khác, hai mắt cô ấy tỏa sáng, trên mặt dâng lên mây khói màu hồng sớm mai, nhìn chằm chằm lên trên đài rồi nói: “Mục Minh Thừa ấy!”
“Mục Minh Thừa?” Cố Cẩm vô thức đọc theo một lần, chợt vừa nghe thấy cái tên này, cô bỗng có loại cảm giác quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu đó rồi.
“Chính là người đàn ông ngồi ở chính giữa kia.” Cô gái giải thích một câu, không thể tin được mà nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, “Không phải là tới cả anh ấy mà cậu cũng không biết chứ, là tổng tài Mục thị trong truyền thuyết đó.”
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì mới phát hiện cô có chút lạ mắt. Hai mắt cô gái đánh giá Cố Cẩm từ trên xuống dưới, mặt đầy nghi ngờ: “Cậu là người mới vào đội nghi lễ sao? Sao trước kia chưa từng gặp qua?”
Kỳ lạ thay, đội nghi lễ từ lúc nào thì tuyển nhận nữ sinh dưới một mét sáu tám chứ. Chẳng qua, khuôn mặt vậy mà rất xinh đẹp, so với đội trưởng của các cô thì phải xuất sắc hơn ba phần.
“Đúng vậy,” Cô gái nói khiến đầu óc Cố Cẩm loạn thành một vòng tròn, cô không muốn lãng phí thời gian để nhiều lời, liền cười trả lời, “Em vừa mới vào chưa được mấy ngày, không biết em cũng rất bình thường.”
Nhưng mà, cô cười rất cứng nhắc.
Cô gái thật sự không nghĩ quá nhiều, vỗ cánh tay cô rồ dặn dò một câu: “Đừng khẩn trương, chờ lát nữa em cứ làm theo chị là được rồi, sau này tham gia vài lần hoạt động nữa thì sẽ quen thôi.".
Cố Cẩm gật đầu, ánh mắt phức tạp mà nhìn người đàn ông xuất chúng ở trên đài.
Mục Minh Thừa, Mục Minh Thừa.
Cô nhớ ra rồi!
Người đàn ông Mục Minh Thừa này, số lần lên sân khấu ở trong sách cũng không nhiều lắm, chỉ có vài lần xuất hiện ít ỏi, nhiều nhất là trong hồi ức của nữ chính Trình Hân, tác dụng vẻn vẹn chỉ có khơi ra máu ghen của nam chính, sau đó ôm nữ chính trừng phạt các loại bạch bạch bạch.
Mặc cho ai đặt người đàn ông cao quý giống như quý công tử nho nhã yếu đuối ở trước mắt này vào loại cảnh tượng dơ bẩn, đều sẽ cảm thấy là một sự không tôn trọng đối với anh.
Nhưng mà, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Khi Trình Hân mười sáu tuổi, đang trong thời kỳ phản nghịch, so với bây giờ thì cô còn kiêu căng đơn thuần hơn. Cô đã quen làm trung tâm trong mắt của mọi người, hễ có ai rủ cô đi chơi đùa ở quán bar, vừa rủ thì chắc chắn sẽ đi.
Có một lần là sinh nhật bạn học trong lớp, bạn học kia vừa lúc là nam sinh mà cô yêu thầm.
Cô đã hẹn với các bạn học trong lớp đi tham gia patty được tổ chức ở quán bar vào buổi tối.
Ngày đó, cô đã cãi nhau với trong nhà, thoát khỏi tài xế theo đuôi, khi tự mình một người đi đến quán bar, buổi tụ hội đã giải tán.
Trong quán bar rồng rắn hỗn tạp (1), mọi người thấy cô đơn độc một mình, bộ dáng lại xinh đẹp hiếm thấy, liền không có ý tốt đến gần.
(1) Rồng rắn hỗn tạp: Chỉ nơi người xấu người tốt lẫn lộn.
Nói là đến gần, nhưng giữa động tác lại rất có ý vị cưỡng ép. Trình Hân chỉ là một thiếu nữ vị thành niên, quanh năm được người nhà bảo vệ rất tốt, sao có thể ứng phó được cục diện bực này.
Beta: Minh Nguyệt
Chương 9
........
Lễ tốt nghiệp lần này quả thực long trọng phi phàm như trong dự đoán của mọi người, không ít lãnh đạo trường học và nhân vật nổi tiếng của xã hội đều tham dự buổi lễ.
Ngay cả bọn học sinh tham gia buổi lễ cũng không giống với lúc trước, không ai trong đó lén chơi điện thoại cả, ánh mắt của từng người một đều đưa lên đài chủ tịch.
Nói đúng ra, là người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm trên đài chủ tịch kia, giống như trong truyện tranh không cần hiệu ứng cũng sẽ tỏa sáng.
Trong những ánh mắt đó thì nhiều nhất là nữ sinh.
Trên đài chủ tịch, lãnh đạo trường học hiếm có không dùng lời mở màn dài dòng, đơn giản trong sạch nói vài câu liền để cho người chủ trì tiếp tục.
Cố Cẩm đan chéo hai tay trước bụng nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo, duyên dáng yêu kiều đứng đấy.
Thật ra là đang lặng lẽ vểnh tai lên, nghe các nữ sinh đè lại hưng phấn, kích động mà thảo luận người đàn ông ở trên đài.
“Thật đẹp trai thật hoàn mĩ!”
"Anh ấy còn đeo kính, mỹ nam phong độ nhẹ nhàng khí chất thuộc loại cấm dục nha!”
“Dáng người thật tốt quá đi, các cậu đoán xem anh ấy có mấy khối cơ bụng?”
“Chậc, còn cần phải đoán? Chắc chắn là mặc quần áo vào thì nhìn gầy, cởi quần áo ra thì đầy đặn!”
Bất ngờ bỗng nhiên nhớ lại lần đó đụng phải lồng ngực cứng rắn như sắt thép, Cố Cẩm âm thầm gật đầu trong lòng.
Ngay sau đó, vừa không chú ý thì chợt nghe thấy chủ đề của các cô đã đi về hướng có chút không thể nói rõ.
Đám nữ sinh nảy sinh xuân tâm này, Cố Cẩm bật cười.
Cô lại dịch tầm mắt về phía trên đài một lần nữa.
Cũng khó trách, ở giữa một đám hói đầu và bụng bia, người đàn ông với dáng người xuất sắc, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, giống như cây Bạch Dương trong sa mạc, quả thực càng dễ dàng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Càng khỏi phải nói, tướng mạo của người đàn ông này lại xuất chúng, xuất thân hùng hậu, có thể nói là cực phẩm trong đám đàn ông.
Đáng tiếc, không phải cô có thể khống chế được.
“Ài, cậu nói có đúng không?”
Cố Cẩm đang xuất thần, bỗng có người lén chọt cánh tay cô.
“Hả? Cái gì?” Cố Cẩm quay đầu lại mê mang hỏi.
Người chọt cô là một tiểu thư nghi lễ khác, hai mắt cô ấy tỏa sáng, trên mặt dâng lên mây khói màu hồng sớm mai, nhìn chằm chằm lên trên đài rồi nói: “Mục Minh Thừa ấy!”
“Mục Minh Thừa?” Cố Cẩm vô thức đọc theo một lần, chợt vừa nghe thấy cái tên này, cô bỗng có loại cảm giác quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu đó rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...