May mắn tóm được một sức lao động, chứ không thì mưa to như vậy cô làm sao về nhà khách đây?
Đi một đoạn đường, có hai hàng kiến trúc che chắn, gió nhỏ bớt, Tần Dao chết lặng giơ dù im lặng đi tới trước.
Vài lần cô muốn mở miệng nhưng nghĩ đến mức độ thiện cảm thật của thanh niên đối với mình là số 0 to tướng thì cô ủ rũ.
Mức độ thiện cảm đơn vị là có ý gì? Ý tứ là người ta không có chút xíu thiện cảm với mình.
Đã người ta không thích còn dán sát là rất tiện.
Dù không bàn tới tình cảm mập mờ giữa nam và nữ, người lạ không có thiện cảm với mình cũng là một việc hơi khó chịu.
Tần Dao suy nghĩ lung tung, hoài nghi phải chăng mình chọc người ta ghét? Bởi vì thân thể mập ư?
Nếu ghét cô mập thì tên này không có xíu thẩm mỹ gì cả.
Tần Dao mím môi, nếu mức độ thiện cảm là 10 thì cô còn bắt chuyện vài câu, bây giờ cô đối xử khách sáo, tới nơi nói tiếng cảm ơn rồi chia tay nhau từ đây, cô cũng có giá nhé.
Bye, cậu nhóc đáng ghét.
“Cô lo cho mình được rồi.” Cố Trình chú ý tới Tần Dao nghiêng dù qua mình, còn cô thì nửa người ở ngoài mưa nên ra tiếng nhắc nhở.
Tần Dao liếc mắt nhìn anh, không nói chuyện.
Cô oán thầm: Bớt tự kỷ đi, không phải che cho cậu, là lo hành lý của tôi bị ướt.
Vali xách tay và balo của Tần Dao chống thấm nước, nhưng bên trong chứa toàn đồ ăn vặt của nguyên chủ, lỡ bị dính nước là tiêu.
Cố Trình nhìn đằng trước, mưa to như vậy không đáng gì với anh, nhưng cây dù trên đầu mang đến sức sát thương lớn hơn cả mưa.
Tần Dao giơ dù mỏi tay, đầu của anh bị cán và mặt dù đụng vào cũng đau lắm.
Anh buộc phải khom lưng cúi đầu một lúc lâu rồi.
Tại sao sự tình phát triển thành như vậy? Có lẽ từ lúc ban đầu anh không nên ném cục phấn kia.
Cố Trình nghiêng đầu đi, ma xui quỷ khiến chú ý gương mặt của cô gái trẻ bên cạnh.
Gió thổi vần vũ, mưa rơi tầm tã, cô chuyên tâm cầm dù, da trắng mịn, gò má hồng hào, ướt đẫm sáng bóng giống như đào nước chín mọng, căng đầy hấp dẫn.
Vừa rồi cô nói nhiều nhưng bây giờ trầm mặc đến lạ.
Cô gái chân ngắn, cần chạy chậm mới theo kịp anh.
“Ấy ấy ấy!” Tần Dao không chịu nổi kêu ra tiếng, gió thổi mạnh làm lật mặt dù, cán dù lắc lư sắp vuột khỏi tay cô.
Hai tay Cố Trình bận cầm đồ, đành dùng bên mặt chặn cán dù rồi kẹp vào cổ.
Tần Dao nhón chân cầm lại dù, lúc này hai người đã đi tới dưới mái hiên, sắp tới nhà khách rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn Cố Trình.
Thanh niên đang ngửa đầu lên, trên gò má không biết là giọt mưa hay mồ hôi chảy dọc theo đường quai hàm để lại một vệt nước rõ ràng.
Tần Dao chợt nhận ra đường nét quai hàm của anh thật hoàn mỹ, nhìn trực diện thì gương mặt đường nét lưu sướng không chút tỳ vết, mũi rất đẹp, vừa cao vừa thẳng.
Nhìn từ bên mặt sẽ phát hiện mũi của anh hơi cong lên, rất đẹp.
Tần Dao nhéo cổ tay mình: “.
.
.”
Vốn nên cảm ơn rồi nói lời tạm biệt, nhưng bây giờ cô không nỡ, mặt đẹp như vậy đáng giá ngắm lâu thêm chút.
Từng đường nét trên mặt Cố Trình đều khớp với yêu thích của cô.
Quần áo của hai người đều ướt, đồ của Tần Dao màu sậm nên đỡ chút, Cố Trình mặc sơ mi trắng, ướt nước dính vào da, nhăn nhúm lộ ra màu da và đường nét cơ bắp.
Tần Dao nhận ra vóc dáng của thanh niên này không chỉ đô mà còn siêu cơ bắp.
Thảo nào đối phương xách hành lý của cô đi cả quãng đường mà không thở gấp.
“Cảm ơn cậu.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...