Đến tám rưỡi tối, một ngày quay phim căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm An An khoác lên mình chiếc áo gió, đội chiếc kính râm và bước ra khỏi phim trường.
Một chiếc Cayenne màu đen lại gần, dừng lại trước mặt cô, trợ lý Tiểu Dư tiến lên mở cửa xe cho Thẩm An An ngồi vào bên trong.
Ngô Ca, người đại diện của cô, ngồi ở ghế lái, tay chống lên vô lăng, quay đầu hỏi cô: "Hôm nay, công việc quay phim của em diễn ra thuận lợi chứ?"
Thẩm An An nhẹ nhàng tháo chiếc kính râm, mỉm cười: "Nam chính NG tổng cộng 28 lần."
*NG là từ viết tắt của "no good" hoặc "not good", dùng để chỉ những lần quay không thành công, cần phải quay lại từ đầu.
Ngô Ca khẽ cười, ánh mắt đầy ý nghĩ: "Chẳng lẽ anh ấy bị mê hoặc bởi sức hút của ảnh hậu Thẩm An An chúng ta sao?"
Thẩm An An "hừ" một tiếng, nháy mắt với Ngô Ca và cười hỏi lại: "Em không có sức hút ư?"
"Em có chứ, và rất nhiều nữa." Ngô Ca thừa nhận một cách nghiêm túc.
Thẩm An An bắt đầu sự nghiệp diễn xuất từ khi 20 tuổi và cho đến khi 30, cô đã giành được giải thưởng Chiếc Cốc Vàng cho nữ diễn viên xuất sắc nhất.
Từ một diễn viên phụ không mấy nổi bật, cô đã phấn đấu không ngừng để trở thành một ảnh hậu tài năng thực sự, sức hút và kỹ năng diễn xuất của cô giờ đây đã được công nhận rộng rãi.
“Chiếc Cốc Vàng” là giải thưởng được trao cho các phim, đạo diễn, diễn viên xuất sắc nhất và các hạng mục khác trong Liên hoan Phim Quốc tế Thượng Hải.
"Cảm ơn anh đã khích lệ." Đôi môi của Thẩm An An cong lên, hiện lên nụ cười rạng rỡ.
"Đây có một kịch bản mới." Ngô Ca lấy ra một quyển kịch bản từ túi, ném nhẹ về phía Thẩm An An: "Em thử xem qua xem sao?"
Thẩm An An nhận lấy kịch bản, mở ra và lướt qua nhanh cốt truyện và nhân vật, cô không nhịn được cười: "Ngô Ca, anh này, tìm cho em một kịch bản như thế này à? Tên của nữ phụ còn giống hệt tên em, lại còn là một cô gái ngốc nghếch, vì lợi ích trước mắt mà bỏ rơi bạn trai.
Cuối cùng, khi biết rằng bạn trai cũ là con trai thất lạc của một tổng tài tỉ phú, cô ta lại hối hận mà không kịp, ha ha...!Nữ phụ này định làm em cười chết à?"
...
Có lẽ vì câu nói đùa cuối cùng đó, khi Thẩm An An thức dậy sau một giấc ngủ, cô phát hiện mọi thứ xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Cô ngồi dậy từ trên giường, mở to mắt nhìn căn phòng lạ lẫm trước mặt, đây không phải là phòng của cô, bố cục cũng hoàn toàn khác.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Thẩm An An, đã đến lúc đi đoàn làm phim rồi." Cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra từ bên ngoài, một người phụ nữ với vẻ mặt nghiêm nghị, gò má cao bước vào, đôi giày cao gót tạo ra tiếng độc cộc trên sàn nhà.
Tưởng Hồng Mai, hay còn được biết đến là chị Hồng, chính là người đại diện của "Thẩm An An" trong kịch bản.
Thẩm An An nhận ra người đứng trước mặt, đồng thời trong đầu cô cũng xuất hiện những ký ức không thuộc về mình.
"Chết tiệt," cô không nhịn được mà thầm chửi, "chuyện quái gì thế này, sao mình lại xuyên không?" Hơn nữa, không chỉ xuyên không, cô còn xuyên vào chính cuốn kịch bản mà Ngô Ca đã đưa cho cô tối hôm qua, và thật không may mắn, cô lại xuyên thành chính nữ phụ "Thẩm An An" mà cô đã cười nhạo.
"Nhanh lên, chỉ còn hai mươi phút nữa là chúng ta sẽ xuất phát.
Hôm nay là ngày đầu tiên em đến đoàn phim, nên đến sớm một chút là tốt nhất." Tưởng Hồng Mai tiến đến bên giường Thẩm An An, không ngần ngại kéo cô xuống khỏi giường.
"Chờ một chút, chờ một chút." Thẩm An An, vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được việc mình đã xuyên không, cảm thấy đầu óc mình lộn xộn, cô nắm chặt tay Tưởng Hồng Mai, vội vã hỏi: "Chị nói em phải đi đoàn phim, vậy em sẽ phải đóng vai gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...