Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện


Võ viện là một kiếm tu trẻ tuổi có gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Pháp Khí viện lại là một tu sĩ trung niên có thân hình cao lớn, Đan Dược viện là một tu sĩ trung niên có dáng người nho nhã ôn hòa, Trận Pháp viện là một nữ tu xinh đẹp như hoa.
Bốn người vừa xuất hiện, linh quang bộc phát, khí tức khác nhau, khiến đám tu sĩ trẻ tuổi phía dưới nhìn đến hoa mắt, không khỏi khe khẽ thì thầm với nhau.
Bởi vì từ góc độ khí thế, hiển nhiên bốn người này mạnh hơn Cung Phất Vũ vừa mới xuất hiện rất nhiều.
Lúc này mọi người cũng đã có chút hiểu biết, kẻ ra tay cướp người trước ắt hẳn không đáng tin cậy.

Tần Di thế mà biết nhìn xa trông rộng đó.
Bốn vị trưởng lão vừa xuất hiện, đều hướng ánh mắt về phía Tần Di, vẫn là nữ tu của Trận Pháp viện lên tiếng đầu tiên, vừa cười vừa nói: “Hỏa linh căn Thiên phẩm, Thanh Ngọc Kiếm Tông mấy năm gần đây hiếm khi thấy một nhân tài có tư chất xuất chúng như vậy.”
Vị đan tu nho nhã của Đan Dược viện gật gật đầu, nói: “Ừm, còn là người đứng đầu cuộc thi, nền tảng tu vi cũng rất tốt.”
Hai vị tu sĩ còn lại còn chưa kịp mở miệng, Cung Phất Vũ ở một bên hừ lạnh một tiếng: “Hừ, bớt giả đò đi mấy ông bà già, muốn cướp người cũng không dám lên tiếng.”
Nói xong, Cung Phất Vũ còn sợ thiên hạ không loạn trừng mắt nhìn Tần Di một cái, nói: “Nhóc con, ngươi nhìn thấy rồi đó, bốn vị trưởng lão đều kiêng kỵ lẫn nhau, sẽ không chủ động ra tay cướp người, ngược lại là ngươi đó, muốn bái ai làm sư phụ? Bút sa gà chết, ngươi không được hối hận đâu đó.”
Tần Di: …
Có điều ngay sau đó, Tần Di không chút chần chừ, tiến lên một bước, nói: “Tần Di muốn học kiếm, hiển nhiên muốn vào Võ viện.”
Tần Di vừa nói ra lời này, sắc mặt của bốn vị trưởng lão bao gồm cả Cung Phất Vũ đều trở nên cổ quái.
Cung Phất Vũ còn cười nói: “Nhóc con, ngươi nghĩ cho kỹ nha, vị Lê trưởng lão này của Võ viện có tiếng là Vạn năm Kim Đan đó, nếu ngươi bái hắn làm sư phụ, nói không chừng ngày nào đó tu vi của ngươi còn cao hơn hắn.”
Ngay khi Cung Phất Vũ nói ra điều này, hiện trường liền náo động.
Biểu cảm của mọi người đều trở nên kỳ lạ, chỉ riêng Tần Di và Lê Trường Phong, người đang bị chế giễu, trông rất bình tĩnh, như thể những gì Cung Phất Vũ nói không liên quan gì đến họ.
Mà Tần Di lúc đầu còn có chút không xác định, nhưng khi nghe đến tên Lê Trường Phong, liền quyết đoán tiến lên một bước, quỳ xuống hướng về Lê Trường Phong nói: “Thỉnh tiền bối thu nhận vãn bối, vãn bối rất thích học kiếm.”
Lê Trường Phong lẳng lặng nhìn Tần Di, hiếm thấy mà không đồng ý ngay, ngược lại còn hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ chưa? Cung Phất Vũ nói không sai, ta đúng là Vạn năm Kim Đan.”
Mọi người lập tức bàn tán xôn xao.

Theo lý mà nói, với thiên phú của Tần Di, các trưởng lão hẳn là phải tranh nhau thu nhận mới đúng, Lê Trường Phong như vậy, có phải là vì trình độ thật sự không đủ, sợ đệ tử sau này sẽ vượt mặt hắn, bị thiên hạ chê cười không?
Nghe thấy Lê Trường Phong nói vậy, Tần Di càng thêm kiên định, lúc này ngẩng đầu nhìn Lê Trường Phong, nghiêm túc nói: “Tiền bối có thể lấy cảnh giới Kim Đan để làm trưởng lão ở Kiếm Tông, nhất định có điểm phi phàm.

Chỉ cần Tần Di còn Luyện Khí, bất luận thế nào cũng không thể xem thường tiền bối.

Xin tiền bối hãy thu nhận Tần Di.”
Lê Trường Phong nhìn ánh mắt sáng ngời nghiêm túc của Tần Di, lần đầu tiên, trong mắt hắn lóe lên hào quang khác thường, cuối cùng thản nhiên nói: “Được, vậy ta thu nhận ngươi, tuy nhiên sau khi nhập môn của ta, ngươi không được hối hận.

Nếu có một ngày ngươi muốn đổi ý, những trưởng lão của viện khác cũng sẽ không thu nhận ngươi, ngươi hiểu không?”
Tần Di cúi đầu thật sâu: “Tần Di tuyệt đối sẽ không hối hận!”
Lê Trường Phong cuối cùng cũng khẽ mỉm cười, vươn tay đỡ Tần Di dậy: “Được rồi, từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử thân truyền thứ hai của Lê Trường Phong ta.”
Tần Di đứng dậy, không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy kỳ quái —— đệ tử thân truyền thứ hai?
Nhưng trong hoàn cảnh này, hắn không nên hỏi nhiều.
Chỉ im lặng đứng dậy.
Các tu sĩ phía dưới cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Tần Di đã chọn người tệ nhất, thì bọn họ cũng có thể chọn được người tốt hơn rồi.
Chỉ có Lâm Cẩn Du nhìn thấy Lê Trường Phong cười đỡ Tần Di đứng dậy, lại nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt u ám.
Sao lại như thế?
Sao có thể như vậy?
Làm sao Tần Di biết được điểm vượt trội hơn người của Lê Trường Phong?
Chẳng lẽ Tần Di cũng xuyên sách sao?

Nhưng bây giờ Tần Di đã chọn Lê Trường Phong rồi, dựa theo tính cách của Lê Trường Phong, tuyệt đối sẽ không thu hai đồ đệ.
Nếu hắn lại chọn Lê Trường Phong, nói không chừng sẽ bị Tần Di phát giác, nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Cẩn Du cảm thấy mình chỉ có thể chọn đi con đường khác.
• •
Sau đó, bốn người còn lại lần lượt được kiểm tra.
Rất nhanh đã cho ra kết quả.
Mộ Phi, Kim linh căn Thiên phẩm, Thẩm Thanh Ngạn, Thổ linh căn Địa phẩm, Kỳ Trường Tinh, Thủy linh căn Địa phẩm.
Lâm Cẩn Du, Mộc linh căn Địa phẩm.
Kết quả kiểm tra lần này khiến các trưởng lão và Trần Đỉnh Nguyên kinh ngạc — những năm trước bọn họ không hề đặt hy vọng vào những đệ tử được tuyển chọn từ bên ngoài, nhưng bây giờ xem ra nhóm này có chút ngoài dự đoán của mọi người.
Mà việc Tần Di được Lê Trường Phong thu về làm đệ tử nằm ngoài dự đoán của ba người còn lại, vì vậy Mộ Phi, người duy nhất còn lại có linh căn Thiên phẩm, đã trở thành miếng bánh ngon được ba vị trưởng lão giành nhau.
Cuối cùng, Mộ Phi chọn đi theo trưởng lão của Trận Pháp viện, Thẩm Thanh Ngạn đến Pháp Khí viện, mà Kỳ Trường Tinh không còn lựa chọn nào khác đành đến Đan Dược viện.
Trong quá trình này, Cung Phất Vũ luôn đứng ở bên cạnh, lười nhác phe phẩy quạt, không hề lên tiếng, hoàn toàn khác với bộ dạng niềm nở muốn đoạt Tần Di lúc ban đầu.
Cuối cùng, đến lượt Lâm Cẩn Du đưa ra lựa chọn.
Theo lý mà nói, lần này không có quy định số người, một trưởng lão có thể thu nhận hai người, huống chi phía sau còn có những tu sĩ chưa kiểm tra xong.
Mọi người đều cảm thấy Lâm Cẩn Du có lẽ sẽ chọn Đan Dược viện, dù sao cũng là Mộc linh căn mà, thích hợp vào Đan Dược viện nhất.
Hơn nữa, Kỳ Trường Tinh, người có Thủy linh căn, đến Đan Dược viện chắc chắn sẽ không hợp phong thủy, các trưởng lão của Đan Dược viện nhất định sẽ ưu ái Lâm Cẩn Du hơn.
Ngay cả bản thân trưởng lão Đan Dược viện cũng nghĩ vậy,
Nhưng khiến người ta ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa chính là Lâm Cẩn Du lại đi đến trước mặt Cung Phất Vũ đang bày ra vẻ mặt biếng nhác, nghiêm túc bái lạy nói: “Vãn bối Lâm Cẩn Du, từ nhỏ đã thích vẽ phù chú, hy vọng Cung tiền bối có thể thu nhận vãn bối làm đệ tử.”
Mọi người: ? ? ?
Bộ dáng lười biếng ban đầu của Cung Phất Vũ lúc này cũng hơi thay đổi, y cầm quạt che lại mặt, lộ ra một đôi mắt tràn đầy hứng thú nói: “Ái chà, kỳ lạ nha, vậy mà có người chủ động chọn ta sao?”

Lâm Cẩn Du vẻ mặt cung kính, nghiêm túc nói: “Hy vọng tiền bối tác thành cho vãn bối.”
Cung Phất Vũ nhìn gương mặt băng sương gần như không tỳ vết của Lâm Cẩn Du, khẽ nhếch khóe môi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cung Phất Vũ lười biếng phe phẩy quạt, cười nói: “Cũng là một nhân vật xinh đẹp đó, nhưng đáng tiếc nha, không hợp mắt ta.”
Sắc mặt Lâm Cẩn Du đột nhiên thay đổi, sao có thể như vậy?
Trong nguyên tác, Cung Phất Vũ nhìn thấy hắn ta không phải là thích chết đi được sao?
Lâm Cẩn Du cảm thấy nhất định có chỗ nào đó không ổn, nghiến răng còn muốn tranh thủ một chút, Cung Phất Vũ đã buồn bã nói: “Đệ tử nghiêm túc như vậy, vừa nhìn liền biết không thích hợp với ta, lão Diệp, hay là ông nhận đi.”
Trưởng lão Đan Dược viện bị gọi là lão Diệp sắc mặt trông có vẻ bối rối, nhưng ông ta kiêng kỵ thân phận của Cung Phất Vũ, chỉ đành ho khan một tiếng, nhìn Lâm Cẩn Du nói: “Cung trưởng lão không muốn thu nhận ngươi, ngươi có muốn bái ta làm sư phụ không?”
Lâm Cẩn Du mấp máy môi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Nhưng cuối cùng, hắn ta nhìn thoáng qua vẻ mặt u ám của trưởng lão Đan Dược viện và vẻ mặt lạnh nhạt của Cung Phất Vũ, chỉ đành nhắm mắt lại, miễn cưỡng khom người trước trưởng lão Đan Dược viện, nói: “Đệ tử Lâm Cẩn Du, bái kiến sư phụ.”
Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Đường đang đứng trong đám đông, mím môi nở một nụ cười nhạt.
Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao Lâm Cẩn Du lại trở nên kỳ lạ như vậy.
Quả nhiên, hắn ta cũng là một người xuyên sách.
• •
Cứ như vậy, chỉ tiêu cho năm đệ tử nội môn đã được quyết định.
Dựa theo thông lệ trước đây, những vị trưởng lão này hiện tại cũng nên rút quân rồi.
Nhưng hôm nay bọn họ thấy năm người đứng đầu đều xuất sắc như vậy, không hẹn mà cùng nhau lưu lại, cho rằng trong đợt này khả năng còn có đệ tử xuất sắc.
Cung Phất Vũ cũng ở lại.
Nhưng không ai chú ý đến y, bởi vì bình thường y có mặt cũng chỉ vì thích xem náo nhiệt thôi.
Kiểm tra thiên phú linh căn vẫn tiếp tục.
Tuy nhiên kết quả kiểm tra sau đó đều khiến các vị trưởng lão thất vọng.
Ngoại trừ kiểm tra được Lục Đình Tiêu là Kim linh căn Địa phẩm, những người khác đều không tốt lắm.
Mà Lục Đình Tiêu cũng được trưởng lão Pháp Khí viện mang đi.
Mặc dù được nhặt lại, nhưng anh ta cũng không cam lòng giống như Lâm Cẩn Du, dù sao phía trên còn có Mộ Phi Kim linh căn Thiên phẩm, trưởng lão Pháp Khí viện phỏng chừng cũng sẽ không chú trọng bồi dưỡng anh ta.

Nhưng bây giờ, chỉ có vào được nội môn rồi nói tiếp.
Nhìn thấy cuối cùng chỉ còn lại một vài tu sĩ, Cung Phất Vũ thích xem náo nhiệt cũng phải ngáp dài, những trưởng lão khác chuẩn bị rời đi, không muốn quan sát nữa.
Nhưng đột nhiên, Cung Phất Vũ đảo mắt xuống sân, sau đó hai mắt y sáng lên, chống tay lên cằm, tỏ ra có chút hứng thú.
Có vẻ như người khiến y cảm thấy thú vị đã đến rồi.
Thẩm Thanh Đường xuất hiện.
Cậu mặc bạch y, dáng người nhẹ nhàng uyển chuyển, cứ vậy mà đi tới trước đài kiểm tra, vươn những ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng ấn lên.
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng xanh lục phóng ra không thua gì lúc Tần Di kiểm tra, phóng thẳng lên trời!
Lục quang rực rỡ như vậy đã khiến tất cả tu sĩ có mặt tại hiện trường phải sôi trào, mọi người trở nên cực kỳ phấn khích, lập tức nhìn về phía Thẩm Thanh Đường.
Lại là một người có linh căn Thiên phẩm!
Tuy rằng chỉ là Mộc linh căn, nhưng cũng rất lợi hại!
Chỉ có Lâm Cẩn Du đứng sau lưng trưởng lão Đan Dược viện lúc này nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Trưởng lão Đan Dược viện nhìn thấy một màn này, không khỏi kinh hãi, sau đó cau mày, đang nghĩ sau khi thu được hai đệ tử rồi, làm sao có thể tranh giành Mộc linh căn Thiên phẩm thì đã có người ra tay nhanh hơn ông ta!
Một ánh sáng vàng vèo một cái xông ra ngoài.
Y phục sang trọng, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Thẩm Thanh Đường.
Đôi mắt đào hoa của Cung Phất Vũ cười đến muốn nở hoa, lúc này y say đắm nhìn Thẩm Thanh Đường nói: “Người đẹp, cưng có muốn bái ta làm sư phụ không nè ~”
Nháy mắt, vẻ mặt của những trưởng lão khác bao gồm cả Trần Đỉnh Nguyên, đều trở nên vô cùng xấu hổ.
Cung Phất Vũ quá … quá mất mặt rồi.
Nhưng sau đó, một cảnh tượng khiến mọi người không thể tưởng tượng được xuất hiện.

Thẩm Thanh Đường khẽ cười nhìn Cung Phất Vũ, dường như không cần suy nghĩ đã nhẹ nhàng đáp: “Được ạ.”
------oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui