Thẩm Sơ Hành nhíu mày: "Bà ngoại của cậu đi thỉnh cho cậu, cậu mang cho tớ thì không ổn lắm đâu."
"Có gì không ổn? Ngoại tớ là người tốt bụng, tớ nói với bà tớ tặng lời chúc phúc cho bạn bè của mình, đây là làm thiện tích đức, chắc chắn bà sẽ không trách tớ!"
Vậy thì sau này không cần đeo sợi dây chuyền mặt ngọc xấu xí này nữa, tuyệt vời!
Thẩm Sơ Hành: "..."
"Nào nào nào, để tớ đeo cho cậu."
Thẩm Sơ Hành vội tránh: "Không được!"
"Gì mà không được?" 'Cậu' nhịn cười nhích lại gần: "Đừng nhúc nhích! Cậu giãy giụa gì chứ? Bạn học nhìn thấy còn tưởng tớ đang làm gì cậu đấy!"
Hai người né tới né lui, Thẩm Sơ Hành không lay chuyển được cậu, chỉ có thể ngồi im.
Vân Ngạn cảm giác được tay của mình vòng qua cổ hắn, thắt nút dây tơ hồng sau cổ hắn.
Hai người gần sát nhau, Vân Ngạn cảm giác được, tim của bản thân khi đó đập có hơi nhanh.
"Được rồi." đeo xong, 'Vân Ngạn' cười sờ miếng ngọc, chỉnh lại cho ngay ngắn, trịnh trọng nói: "Bây giờ tớ đã đem lời chúc phúc của bà ngoại gửi cho cậu, chúc cậu bình an khỏe mạnh, vạn sự như ý."
Cậu nghĩ, trên thực tế, hiện tại Thẩm Sơ Hành không khỏe mạnh xíu nào, cũng chẳng bình an nổi.
Trên mặt có chút ngượng ngùng, 'cậu' lại vỗ bả vai Thẩm Sơ Hành, nói: "Mọi chuyện sau này đều sẽ tốt."
Thẩm Sơ Hành không trả lời, chỉ hơi cười khẽ, sờ miếng ngọc bội.
...
Tỉnh khỏi giấc mộng, Vân Ngạn ngồi cười một mình trong đêm tối.
Lúc một hai nhất định phải đeo miếng ngọc cho Thẩm Sơ Hành, Vân Ngạn cảm thấy bản thân giống như kẻ dâm tặc đùa giỡn gái nhà lành.
Thẩm Sơ Hành năm đó còn rất ngây ngô, không biết cách che giấu cảm xúc, động một chút là đỏ mặt.
Là người luôn lạnh mặt giữ khoảng cách với mọi người, nhưng vẫn sẽ cười khi vui.
Khi đó ánh mắt của hắn vẫn còn sáng ngời, không giống hiện tại, hoàn toàn bị vực sâu gột rửa, chỉ có lúc đối mặt với cậu, trong sắc đen kia mới có gợn sóng lăn tăn.
Vân Ngạn không ngủ được, đứng dậy đi lên sân thượng của khách sạn, bầu trời bên ngoài vừa chuyển màu trắng, nhớ lại cảnh trong ký ức, đây là lần đầu tiên Vân Ngạn vui vẻ vì những ký ức đó.
Con thú hoang nhỏ trong lòng rục rịch, cậu muốn trêu chọc hắn, khi dễ hắn.
Vân Ngạn đứng trên sân thượng đến hừng đông, tầm hơn 7 giờ, Vân Ngạn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Sơ Hành.
"Em muốn ăn lẩu với anh."
Thẩm Sơ Hành trả lời rất nhanh: "Sao mới sáng sớm đã muốn ăn lẩu?"
"Đói bụng." Vân Ngạn nói: "Em muốn ăn lẩu Tứ Xuyên, không cần nồi uyên ương, em muốn ăn loại toàn cay, đỏ rực, thơm ngào ngạt ấy."
Thẩm Sơ Hành: "?"
"Khi ăn không được đeo mặt nạ phòng độc, cay khóc anh luôn."
Thẩm Sơ Hành: "......"
Vân Ngạn nhìn sáu dấu chấm hắn gửi đến, ngốc nghếch cười, cảm thấy bản thân chắc bệnh mất rồi.
Cậu gõ: "Hahaha em đùa thôi, anh không được ăn cay, sẽ nóng..."
Nhưng còn chưa gõ xong, Thẩm Sơ Hành đã trả lời lại: "Không được."
Hả?
"Tại sao chứ?" Khó có khi thấy Thẩm Sơ Hành từ chối, cậu xóa câu vừa nãy, trả lời lại.
"Nóng, hơn nữa..."
Vân Ngạn nghĩ, hai người bọn họ tâm linh tương thông thật: "Hơn nữa cái gì?"
"Sẽ ảnh hưởng đến việc làm / tình*."
*raw 做 /艾, 做 (làm) 艾 phát âm gần giống với 爱 (tình yêu), là cách nói láy của làm tình.
Vân Ngạn: ...!!!
Vân Ngạn đỏ mặt, trực tiếp nhấn tắt màn hình, cất điện thoại vào túi.
Chỉ một câu này, rõ ràng không phải cố tình trêu ghẹo, nhưng Vân Ngạn phát hiện thân thể của mình có hơi rục rịch.
...!Rốt cuộc là ai đang ghẹo ai!!!!
Bất tri bất giác, bọn họ đã xa nhau hơn nửa tháng, tuy không nói ra nhưng chắc chắn Thẩm Sơ Hành cũng nhớ cậu.
Một thời gian nữa...!cậu nên xin nghỉ phép đi về một chuyến.
Còn bây giờ, cậu nên dốc hết sức lực của mình vào sự nghiệp diễn xuất thôi!
Vân Ngạn cảm thấy tần suất khôi phục ký ức của mình ngày càng nhiều, may là có không ít ký ức vui vẻ, nó không ảnh hưởng đến giấc ngủ và tinh thần cậu, nên trạng thái, tiến độ quay phim cũng không bị ảnh hưởng.
Cậu cố gắng điều chỉnh thời gian, rất ít khi tham gia hoạt động giải trí, buổi tối không có suất diễn thì đi ngủ sớm, vậy thì cho dù lúc tỉnh lại nỗi lòng có phập phồng, cậu vẫn kịp điều chỉnh.
Chỉ là buổi tối ngày hôm nay khác với thường lệ.
Đêm đó cậu say rượu, lần đầu tiên mơ thấy miếng ngọc, cậu đã mơ thấy mưa dầm không dứt.
Còn lúc này, cơn mưa ấy lại xuất hiện trong ký ức của cậu.
Trời đất tối tăm, gió thổi hơi lạnh, cậu cầm ô đi ra cổng trường, nhìn thấy Thẩm Sơ Hành cũng cầm ô đứng ở ven đường.
Thẩm Sơ Hành đứng dưới mưa nghe điện thoại, dáng người thon gầy lạnh lùng, rất nhiều người đi đường nhìn hắn, còn hắn như thể không phát hiện ra.
Vân Ngạn trong trí nhớ đến gần Thẩm Sơ Hành, thấy hắn nghe điện thoại xong, đút điện thoại vào túi, 'cậu' vỗ vai hắn.
"Sao lại đứng ở đây? Người đón cậu đâu?" Cậu hỏi.
Tuy rằng cha của Thẩm Sơ Hành đã qua đời, mẹ cũng bận rộn hơn, nhưng chân hắn bất tiện, ít ra phải có tài xế trong nhà đến đón hắn.
Thẩm Sơ Hành quay đầu nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều, giải thích: "Trên đường đến đây tài xế xảy ra chút chuyện, có thể không đến được."
'Cậu' nhíu mày: "Vậy cậu về thế nào? Gọi xe?"
Thẩm Sơ Hành gật đầu, hỏi: "Còn cậu?"
"Tớ đi tìm mẹ, cách đây không xa, tớ đi bộ một lát là tới."
Nhưng khi đó cổng trường rất đông, có rất nhiều xe tới đón con về, xe taxi rất khó vào cũng khó ra..
"Vậy để tớ đi bộ với cậu." Thẩm Sơ Hành nói: "Tớ đi tìm chỗ dễ bắt xe hơn."
'Cậu' cười rộ lên: "Được, không thì cậu đến nhà tớ trước, hết mưa rồi đi tiếp?"
Mặt Thẩm Sơ Hành hơi mất tự nhiên, lắc đầu.
'Cậu' cũng không cố chấp, chỉ về một hướng, chậm rãi đi bộ cùng Thẩm Sơ Hành.
Chân giả lúc đó không thể so sánh với hiện tại, chân bị thương của Thẩm Sơ Hành còn chưa hồi phục, ngày mưa đường trơn, Thẩm Sơ Hành đi lại không tiện cho lắm, nhìn cũng không đẹp.
Nhưng 'cậu' không nói gì hết, bản thân đi chậm lại rất nhiều, thuận theo tốc độ của Thẩm Sơ Hành, chỉ tán gẫu về một số chuyện thú vị trong cuộc sống của mình, thỉnh thoảng hỏi Thẩm Sơ Hành cách giải quyết một vấn đề nào đó.
Ai cũng không ngờ được, tai họa sẽ ập đến bất ngờ thế.
Lúc hai người đi qua ngã tư, một chiếc xe bỗng từ phía sau lao tới, lúc 'cậu' phát hiện ra thì đã chậm, Vân Ngạn như có thể cảm nhận được sự căng thẳng tột độ trong nháy mắt kia, 'cậu' hô lớn, khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, 'cậu' chỉ kịp đẩy Thẩm Sơ Hành ra.
Một tiếng "ầm" lớn vang lên, cùng với tiếng phanh chói tai, Vân Ngạn cảm thấy bản thân bay lên.
Có lẽ do cơ chế bảo vệ của đại não phát huy, cậu không cảm nhận được đau đớn trong ký ức, chỉ là lúc va chạm thế giới của cậu rung lắc kịch liệt, cuối cùng cậu nặng nề ngã trên mặt đất, nội tạng đều bị chấn động, ý thức lập tức trở nên mơ hồ.
Cậu nhìn lên không trung, cảm thấy trời đất trống rỗng, chỉ còn lại màu xám vô tận cùng mưa to...
"Kiều Tư Dụ!!!"
Tiếng hô tê tâm liệt phế, cậu hốt hoảng cảm thấy hình như đang gọi cậu, cố gắng mở mí mắt nặng trĩu.
Cậu mơ hồ nhìn thấy có người nào đó lảo đảo đi tới, không màng tất cả nắm lấy tay cậu, đau khổ gọi tên cậu: "Kiều Tư Dụ! Cậu sao rồi...!Cậu không thể chết được...!Nhất định phải cố gắng! Cậu sẽ không chết đâu...!Tuyệt đối không..."
Là Thẩm Sơ Hành.
Dường như Thẩm Sơ Hành nhớ đến gì đó, luống cuống tay chân lấy điện thoại ra, vội vàng gọi xe cứu thương, rồi gọi cảnh sát, sau đó lại nắm chặt tay cậu, giọng nói run rẩy: "Cậu nhất định phải cố! Cậu không thể chết được...!Tuyệt đối không thể...!"
Cậu muốn an ủi Thẩm Sơ Hành, nhưng cậu nói không ra tiếng, yết hầu tràn ngập vị tanh ngọt.
Cậu muốn nắm tay của Thẩm Sơ Hành, nhưng ngay cả ngón tay cậu cũng không thể điều khiển được, chỉ có thể nhích nhẹ ngón tay, ngay sau đó, Thẩm Sơ Hành siết chặt tay cậu hơn.
Thẩm Sơ Hành lau vết máu trên mặt cậu, trên mặt tràn đầy hoảng sợ cùng hối hận, như nhớ đến cái gì đó, hắn đưa bàn tay đầy máu vào trong cổ áo, lấy miếng ngọc bội đại biểu cho lời chúc phúc ra, không quan tâm giựt nó ra khỏi cổ.
Dây thừng cọ ra vệt máu trên gáy hắn, Thẩm Sơ Hành như thể không cảm nhận được điều đó, nhét miếng ngọc kia vào lòng bàn tay của Kiều Tư Dụ, vươn tay trái ra cùng cậu nắm chặt lấy nó, hắn dùng lực rất lớn, miếng ngọc kia dường như muốn khảm vào lòng bàn tay hai người.
"Cậu sẽ không chết...!Cậu đã nói cái này rất linh, nó nhất định sẽ phù cho cậu, chắc chắn cậu sẽ ổn...!Có nghe không! Cậu không được nhắm mắt!!!"
Cậu rất muốn đáp lại lời của Thẩm Sơ Hành, nhưng cậu cảm thấy sức lực của mình từng chút rút khỏi cơ thể, cho đến khi trước mắt tối sầm, không thể nghe được gì cả, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, cậu thấy mình đã có ý thức trở lại
Mọi thứ xung quanh không trắng không đen, hình như có ánh sáng, nhưng không thấy nguồn sáng, cậu không biết bản thân đang ở đâu, không trên không dưới, không trái không phải, như đang lơ lửng giữa không trung, nhưng bất luận đi về hướng nào cũng là vô tận, chỉ có mình cậu đứng đây.
Thời gian như vô nghĩa, cậu không biết bản thân ngây người trong đây bao lâu rồi...!Bỗng, một giọng nói vang lên.
"Cậu đã chết."
Cậu ngẩn người, ngay sau đó trời đất quay cuồng, hình như cậu vẫn còn trong không gian ấy, nhưng cậu thấy được cảnh tượng của mình ở trần thế.
Cậu như đang lơ lửng trên không trung, xuyên qua màn mưa to nhìn xuống mặt đất, thân thể của mình đã bị đâm đến rách nát vặn vẹo, máu chảy khắp nơi, chỉ là có người không chịu rời đi, gắt gao nắm lấy tay của thi thể kia.
Người đó đang khóc.
Cậu cảm thấy một cơn đau nhức xuyên thấu linh hồn, vội vàng hỏi giọng nói trong đầu: "Có cách nào để cậu ấy...!Không đau lòng vậy nữa không?"
Giọng nói kia im bặt.
Một lát sau, giọng nói lại vang lên: "Cậu có thể ước nguyện cho cậu ta, nhưng phải dùng thứ gì đó để đổi, cậu đồng ý không?"
Cậu không trả lời ngay, ngẩn người, hỏi: "Mày là ai? Sao lại xuất hiện?"
Giọng nói kia khẽ cười, chắc nịt nói: "Tôi là thần."
"..." Cậu nói: "Tôi không tin."
Giọng nói kia hình như bị nghẹn.
"Thần không phải toàn trí toàn năng ư? Ngài sẽ không cần trao đổi bất cứ thứ gì cả, mày là ma quỷ?"
...!Cậu mới là ma quỷ!!!
Giọng nói bất lực, nghiêm túc giải thích: "Tôi đến từ hành tinh khác, đến đây làm thực nghiệm, nghiên cứu giới hạn hy sinh cho tình yêu của con người, giá trị tình yêu của cậu vừa rồi đột phá mức cao nhất, nên tôi mới xuất hiện."
Cậu nghe xong, im lặng rất lâu.
Sau khi chết cậu còn có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra ở trần thế, đây đã vượt qua nhận thức của cậu lúc còn sống, nhưng cậu không hề ngạc nhiên, như thể đây là một chuyện hiển nhiên.
Nếu con người có linh hồn, vậy có sinh vật có thể nói chuyện với linh hồn của con người cũng không phải chuyện khó hiểu gì.
Khi đó cậu cảm thấy như vậy.
Cậu không thăm dò thêm, chỉ hỏi: "Nguyện vọng gì cũng được?"
Giọng nói kia trầm ngâm chốc lát, chỉ nói: "Có thể nói vậy, chỉ cần liên quan đến cậu ta là được."
"Tôi muốn hai chân của cậu ấy trở lại như cũ."
"...Không hẳn là không thể." Giọng nói kia nói: "Chỉ là cậu phải nghĩ kỹ, việc này đối với cậu ta mà nói chưa chắc là chuyện tốt."
Lòng cậu có hơi khó chịu, nhưng phải thừa nhận giọng nói kia nói rất đúng, có lẽ trở về như cũ, Thẩm Sơ Hành sẽ bị người khác coi là quái vật, vậy thì càng tàn nhẫn hơn.
Cậu nhìn mọi thứ trên trần thế, cảm thấy đồng cảm như bản thân mình cũng giống vậy, sau đó thông suốt, trong mắt chỉ còn lại ánh mắt đỏ bừng tuyệt vọng của Thẩm Sơ Hành.
Cậu ngoảnh mặt đi: "Vậy thì đổi đi."
Cậu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra nguyện vọng khác: "Tôi hy vọng, cả đời này, có người yêu cậu ấy sâu đậm, làm bạn với cậu ấy, khiến cậu ấy cảm thấy ấm áp."
"..." Giọng nói kia hơi do dự.
"Có vấn đề gì à?"
Giọng nói kia có hơi khó xử: "Có thể đổi cái khác không?"
"Cái này không được cái kia cũng không được, mày không biết xấu hổ còn tự xưng mình là thần?" Cậu chán nản, trừ bỏ hai cái này, cậu cũng không còn nguyện vọng nào khác.
Giọng nói kia hình như có hơi ngại ngùng, suy nghĩ nửa ngày, nói: "Cũng không phải không thể..."
"Vậy chọn cái này."
Giọng nói kia im lặng một lát, hỏi cậu: "Để người khác yêu cậu ta...!Vậy còn cậu?" Cậu không ghen à?
"Tôi?" Cậu cười nói: "Dù sao tôi cũng chết rồi."
Trong thế giới rộng lớn, linh hồn nhiều như bụi bặm, ai cũng không biết được họ có gặp lại nhau trong quãng thời gian vô tận về sau hay không.
Giọng nói kia thở dài.
"Còn có." Cậu nói thêm: "Để cậu ấy quên tôi đi."
"Quên cậu?"
Cậu gật đầu.
Từ ánh mắt đau khổ của Thẩm Sơ Hành, cậu thấy được loại cảm xúc tương tự như chính mình.
Nó quá nặng nề, khắc sâu, sâu đến mức tạc vào linh hồn của hắn.
"Tại sao?" Giọng nói kia nói.
"Cậu ấy à...!Vừa ngốc vừa bướng." Cậu cảm nhận được nổi dịu dàng trong lòng mình, lại cười khẽ, tự luyến nói: "Tôi đi rồi, không biết cậu ấy sẽ nhớ tôi đến bao giờ nữa."
"Cho nên, để cậu ấy quên tôi đi." Cậu nói tiếp: "Tôi hy vọng, quãng đời còn lại cậu ấy có thể yêu một người, không cần mang theo bất kỳ gánh nặng nào khác, yêu là một chuyện rất hạnh phúc, tôi hy vọng...!Cậu ấy có thể hiểu được niềm hạnh phúc ấy."
Giọng nói kia im lặng hồi lâu.
Sau đó giọng nói ấy hỏi cậu: "Cậu muốn dùng cái gì để đổi?"
Cậu nói: "Bây giờ tôi còn thứ gì để đổi à?"
Giọng nói kia cười nói: "Đời này không có, nhưng cậu có kiếp sau."
Cậu cười nhạo: "Quả nhiên mày là ma quỷ."
Giọng nói kia không tỏ ý kiến: "Không muốn thì thôi, tôi đi đây."
"Từ từ." Cậu không muốn từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này: "Tôi có thể dùng cái gì để đổi?"
Giọng nói kia cho cậu vài lựa chọn.
Cuối cùng cậu chọn một cái.
"Cậu thử nghĩ xem, kiếp sau cậu sẽ không nhớ rõ cậu ta, hiện tại cậu dùng nó để trao đổi, có thể sẽ trở thành nguồn gốc oán hận của cậu, cậu có chắc không?"
"Chắc." Cậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cười nói: "Rất đáng giá."
"Giao dịch đã được nhập vào hệ thống." Giọng nói kia nói: "Dùng 'kiếp sau khỏe mạnh' đổi 'có người yêu cậu ấy sâu đậm, làm bạn với cậu ấy, khiến cậu ấy cảm thấy ấm áp', xác nhận không?"
"Xác nhận."
Giọng nói kia thở dài, cuối cùng nói: "Chúc cậu may mắn."
Cậu còn chưa trả lời, ý thức của cậu đã bị rút ra, trở lại thế giới vô tận...
Rạng sáng tỉnh lại, Vân Ngạn nhớ đến hình ảnh trong mơ, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của Thẩm Sơ Hành.
Thì ra...!cậu tên Kiều Tư Dụ.
Thì ra, cậu họ Kiều.
Cho nên...!"ân nhân" mà Thẩm Thanh Nhã đã nói cho Thẩm Sơ Hành, là cậu ư?
Cậu nhớ đến ngày cậu đi dạo phố với Thẩm Sơ Hành, hắn ký tên: Kiều Dụ.
...!Chết tiệt, lợi dụng lúc cậu không có ở đó, chiếm tiện nghi của cậu.
Thêm một chữ "Tư"* nữa là thành tên cậu, làm như cậu nhớ hắn nhiều lắm vậy.
*Chữ Tư (思) trong tương tư (相思).
Rõ ràng là hắn nghĩ về cậu cơ mà.
Vân Ngạn run rẩy ngồi trên giường, vừa khóc vừa cười, một số nghi ngờ đã được giải quyết, nhiều câu hỏi khác lại ùa tới.
Ví như, rõ ràng đã trao đổi, sao cậu còn trở về?
Cậu muốn đáp án, một khắc cũng không chờ nổi.
Vì thế rạng sáng 5 giờ, Mạc Lâm bị gọi thức sau liên hoàn đoạt mạng call, vẻ mặt thất thần mở cửa phòng Vân Ngạn.
"Năm đó anh ấy đổi cái gì?" Giọng nói Vân Ngạn run rẩy: "Không phải anh nói anh ấy cũng trao đổi à? Anh ấy đổi cái gì?!"
Mạc Lâm đứng ở cửa, tìm được tờ hồ sơ trong túi hồ sơ của mình, đưa cho cậu: "Cậu xem trước, chờ tôi tỉnh ngủ rồi nói tiếp, OK?"
Hắn bày thủ thế làm ơn rồi đóng sầm cửa lại.
Vân Ngạn trở vào phòng của mình, gấp gáp mở ra.
Thứ đập vào mắt đầu tiên là tiêu đề.
"Nghiên cứu về giới hạn hy sinh cho tình yêu của con người với những tính cách, mức độ khác nhau."
Đối tượng điều tra số 43.
Vân Ngạn: "..."
Xem tiếp, lướt qua một đống thuật ngữ rối rắm phức tạp, cuối cùng tìm được kết quả trao đổi năm đó.
Nội dung nguyện vọng: Để Kiều Tư Dụ trở về bên cạnh.
Thì ra, đây là nguyên nhân cậu trở về, vậy để cậu trở về, Thẩm Sơ Hành đã phải trả giá cái gì?
Vân Ngạn nín thở, xem tiếp, cuối cùng tìm được thứ cậu muốn xem nhất.
...
Một giọt nước mắt rơi xuống ngay sau đó, rơi lên tờ giấy, để lại vệt nước.
Vân Ngạn đưa tay lau sạch nước mắt, đầu ngón tay vuốt ve chữ viết, đọc đi đọc lại từng chữ một.
Trả giá: Tất cả tình yêu người khác dành cho đối tượng số 43, cả đời này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...