Thẩm Sơ Hành bởi vì tàn tật, nên rất ít khi giao du với bên ngoài, vì vậy rất ít người được gặp gương mặt thật sự của anh.
Thế nhưng dù sao hôn lễ cũng là sự kiện trọng đại chỉ có một lần trong đời, cả ông ngoại lẫn mẹ anh đều vì nó mà vô cùng cẩn thận sắp xếp, anh không thể không ra ngoài gặp người.
Khách mời đều là bạn bè của Thẩm gia và Vân gia —— Vân gia tuy rằng gặp phải nguy cơ chưa từng có trước đó, nhưng dù sao thì nhân mạch vẫn còn đó, bởi vậy ở đây cũng toàn là nhân vật có máu mặt ở B thị.
Nhưng ngay lúc quan trọng như thế này, một trong hai nhân vật chính lại biến mất.
Buổi sáng Vân Ngạn nói mình có chút buồn ngủ, muốn ngủ bù, thế nhưng vào trong phòng nghỉ rất lâu mà vẫn không thấy quay lại.
Đến lúc đi vào tìm cậu, thì không thấy người đâu.
Người nhà họ Thẩm chỉ có thể ở một bên giả vờ như không có chuyện gì mà trấn an khách mời, một bên sai người đi tìm kiếm.
Hai vị phụ mẫu Vân gia càng gấp, giống như là kiến bò trên chảo nóng, ở trong lòng lăng trì thằng con vô dụng này hàng vạn lần.
Thẩm Sơ Hành hiện tại đang ngồi bên cửa sổ của một căn phòng nào đó ở tầng một.
Anh ngồi thẳng lưng, như một bức tượng điêu khắc, không hề động đậy mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Tay anh đặt trên tay vịn của xe lăn, dưới ánh mặt trời hiện lên một màu trắng bệch trong suốt, không có chút hồng hào, khiến người ta không nhịn được mà đoán, liệu máu của hắn có phải cũng lạnh lẽo giống như vẻ mặt của anh không.
Xuyên qua cửa sổ, ngắm nhìn từng vẻ mặt khác nhau của mọi người đứng ngoài sân, sắc mặt anh âm trầm, nhưng trong mắt lại hiện ra sự chế nhạo.
Trợ lý của anh giống như tượng mà đứng yên bên cạnh anh, nhưng ánh mắt của anh ta lúc nào cũng liếc qua chiếc điện thoại di động, để lộ ra nội tâm đang cực kỳ sốt ruột của mình.
Bỗng nhiên, điện thoại di động “đinh” một tiếng.
Trợ lý vội vàng nhìn vào màn hình đang sáng lên, thở phào nhẹ nhõm, nói với Thẩm Sơ Hành: “Vân thiếu đang trở về, đã tới cửa.”
Thẩm Sơ Hành rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt, gật đầu một cái, di chuyển xe lăn ra khỏi phòng.
Trợ lý vội vàng đi theo sát sau lưng hắn, tiếp tục báo cáo tin tức do bên kia truyền tới ——
“Thẩm thiếu, lão Vu nói lễ phục của Vân thiếu có chút bẩn…”
“Thế để cậu ta đi thay đồ đi.”
“Vâng.”
Cách giờ quy định đã quá nửa tiếng, nhưng hôn lễ vẫn chưa có dấu hiệu bắt đầu, mấy vị khách mời đến tham dự đã bắt đầu cảm giác được có điều gì đó không đúng, thì thầm to nhỏ trò chuyện phỏng đoán, ngoài mặt thì vẫn cười nói vui vẻ cực kỳ kiên nhẫn.
Có một ít khách mời quả thật là cực kỳ kiên nhẫn —— nếu như nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện, vậy coi như là có trò hay để nhìn.
Nhưng một số khác lại không ngừng đi hỏi Thẩm mẫu xem tình hình như thế nào.
Thẩm mẫu cười giải thích, nhưng vẻ mặt lại khó nén lo lắng.
Đang lúc tất cả đang say sưa suy diễn, thì lại chợt thấy Thẩm Sơ Hành một mình ngồi xe lăn đi tới, thanh âm thảo luận liền không hẹn mà nhỏ đi vài bậc, chỉ sợ để tên sát tinh này nghe thấy.
Trưởng tôn của Vương gia —— không, phải nói là trưởng tôn của Thẩm gia, tính tình anh ta không tốt, đây là chuyện mọi người đều biết.
Xảy ra tình huống như thế này trong lễ cưới, ai mà biết cái tên này có thể nổi điên lên hay không.
Thẩm mẫu thấy con trai đi ra, lập tức cười nói chào mấy vị khách đang nói chuyện với bà, đi tới bên người con trai mà nhỏ giọng hỏi: “Thế nào? Đã tìm thấy người chưa?”
Thẩm Sơ Hành gật đầu: “Đã để cậu ta vào thay quần áo ——”
Lời còn chưa nói hết, hắn bỗng nhìn thấy một thân ảnh màu trắng từ một nơi không xa đang chạy như bay tới chỗ hắn, hưng phấn giống hệt một chú chó lớn nhìn thấy chủ nhân của mình vậy.
Lời còn chưa nói xong của anh, cứ thế mà nuốt ngược trở lại.
Anh trơ mắt nhìn thiếu niên chạy tới trước mặt mình, ở trước hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm kia mà quỳ một chân xuống, đem một bó hoa siêu to nhét vào lòng mình: “Tặng anh này!”
Mấy vị khách mời vốn còn đang trò chuyện với nhau, thấy một màn như thế, liền rối rít xoay người nhìn bọn họ, hiện trường rất nhanh liền yên tĩnh không một tiếng động.
Mà Thẩm Sơ Hành trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, máy móc mà nhận lấy bó hoa khổng lồ kia.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy thiếu niên cười khanh khách mà nhìn anh, nụ cười kia so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, nhưng lại không làm anh cảm thấy đau nhói, bởi vì trong ánh mắt cậu lại mang theo nhu tình nồng đậm, giống như trong đôi mắt đó là cả một bầu trời sao vậy.
Thiếu niên chỉ cùng Thẩm Sơ Hành nhìn nhau một lát, sau đó liền đỏ mặt cúi đầu, gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi… Làm cho lễ phục bị bẩn rồi.”
Lúc này, ánh mắt của Thẩm Sơ Hành mới dời xuống lễ phục cậu đang mặc —— trang phục trắng tinh, chỉ cần chút bụi bẩn thôi là đã vô cùng nổi bật, đằng này chỗ thì dính bùn, chỗ thì dính cỏ xanh, ống tay áo còn đang bị thấm nước mà ướt nhẹp, ngay cả trên mặt cậu cũng hơi dính bùn.
Thế nhưng tất cả những thứ này, đặt lên trên người thiếu niên trước mắt, lại khiến cho người ta liên tưởng tới tinh thần phấn chấn bồng bột nơi sơn dã, khiến người ta khó lòng sinh bất mãn.
“Em… em…” Thiếu niên ấp úng mở miệng: “Trước kia toàn là anh đưa đồ tới cho em, em còn chưa có từng tặng món nào cho anh…”
Cậu rốt cuộc cũng lấy được dũng khí, ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn về phía Thẩm Sơ Hành, có chút thấp thỏm nói: “Em vẫn luôn muốn tặng anh thứ gì đó, nhưng mà em chả có gì cả.
Ông ngoại lúc trước bảo anh thường không ra ngoài, nên em chỉ muốn…muốn đem không khí tươi mát của nơi sơn dã tặng cho anh… Sáng sớm hôm nay em nghĩ thế, cho nên liền lén lút chạy ra khỏi cửa.
Chỉ là, không ngờ tới, kết quả lại bị lạc trong núi… Anh đừng trách em, có được không?”
Giọng nói của thiếu niên thẳng thắn lại đáng yêu, tâm tư tràn đầy sự trẻ trung và nhiệt huyết, lại mang chút nũng nịu, khiến người ta cảm thấy, thiếu niên đẹp như thế, coi như là phạm phải chút sai lầm, cũng đều có thể tha thứ được.
Vân Ngạn từ tốn nói mấy lời thoại đã được chuẩn bị kỹ càng, có thể không ai hay biết, nhưng thực sự nội tâm của cậu đang sóng cuộn biển gầm ——
Cha mẹ ơi, có ai nói cho cậu biết vì sao Thẩm Sơ Hành lại đẹp trai như thế này không?!!!
Cậu tỉnh táo mà đánh giá người trước mắt này: Cái trán trơn bóng bằng phẳng, lông mi cong dài, sống mũi cao thẳng, làm cho ngũ quan của anh cực kỳ góc cạnh, thậm chí ngay cả độ cong của cái cằm cũng đẹp làm sao.
Đường viền khuôn mặt của anh ta vô cùng kiên cường, vẻ mặt và khí tràng lại lãnh đạm tới mức khiến người ta không dám lại gần, thế nhưng trong mắt lại lộ ra sự u buồn, khiến người ta cảm thấy mềm mại tới đau lòng.
Từ lông mi hơi rủ xuống đến chiếc cằm hơi nhấc lên nhìn vô cùng kiêu ngạo, dù là ở góc độ nào, đều cũng là cảnh đẹp ý vui.
Cho dù là Vân Ngạn từng ở trong giới giải trí nhìn qua hàng trăm hàng ngàn đủ loại mỹ nhân, nhưng vẫn cảm thấy, gương mặt trước mắt này là thuộc hàng cao cấp.
Vân Ngạn ở trong cái chảo nhuộm mang tên giới giải trí đã nhiều năm, nhưng chưa từng yêu lần nào, người người đều nói Vân Ngạn cậu mắt còn cao hơn đầu, nhưng thực tế đâu biết, cậu đã từng len lén tưởng tượng ra hình dáng người tình trong mộng của bản thân.
Nếu như gương mặt mơ hồ đó mà được cụ thể hóa, thì chính là giống hệt vẻ mặt của người trước mắt này.
Người trước mắt này, không có chỗ nào là không hợp nhãn của cậu.
Lại một lần nữa hồi tưởng đến nguyên tác, Vân Ngạn cảm thấy cái vị tác giả cẩu bức kia nhất định là đầu óc bị thủng rồi.
Dung mạo của Du Lãng được miêu tả là như thiên tiên trên trời, nhưng ngày hôm nay cậu lại thấy, cái dung mạo kia cũng chỉ có thế mà thôi.
MàThẩm Sơ Hành tuyệt sắc như vậy! Lại không hề được miêu tả! Dù chỉ một câu!!
Mỗi lần Thẩm Sơ Hành ra sân, cái vị tác giả lần nào cũng sử dụng các loại rắm cầu vồng đó cứ như bị mất tín hiệu vậy, tới bây giờ lúc nào cũng sử dụng toàn là “Khuôn mặt bình tĩnh của anh ta”, “thần sắc của anh ta lạnh như băng”, “chân mày hắn nhíu chặt”, “mặt anh ta đầy khổ sở”… Nhưng một câu như ‘anh ta rất đẹp’ cũng không thèm viết!
Nguyên tác làm mình lầm rồi, nguyên tác làm mình lầm rồi.
Làm cậu phí công mà lo lắng lúc gặp mặt vị diêm vương tên Thẩm Sơ Hành này sẽ bị dọa sợ mà im thin thít, nên phải xây dựng tâm lý lâu như vậy!.
Nếu sớm biết là Thẩm Sơ Hành lớn lên như thế này, cậu nhất định sẽ giục ngựa mà ngay lập tức trở về!
Chỉ với cái khuôn mặt, cậu đã có thể thổi ra rắm cầu vồng một vạn chữ rồi ——
“… Em biết, bó hoa này không thể so sánh được với những món quà quý báu mà trước đây anh tặng cho em, thậm chí còn không bằng những đóa hoa được trang trí hôm nay.
Nó là lọai hoa có thể tùy ý mà nhìn thấy ở ven đường, thế nhưng những bông hoa nở rộ này đại biểu cho tình yêu chân thành nhưng mãnh liệt của em đối với anh.”
Ánh mắt Vân Ngạn dịu dàng, nhìn xuống gương mặt của Thẩm Sơ Hành, từ ngữ khen ngợi cứ như nước suối mà chảy ra ——
“Ở trong mắt em, trên thế gian này không có một loài hoa cỏ nào có thể xứng với anh—— Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em liền trầm luân trong đó.
Trong lòng em, anh chính là hiện thân của Adonis trên thế gian này, còn cả sự anh tuấn của anh, tất cả sao trời như đang hội tụ trong đôi mắt anh, mỗi lần nhìn vào em đều muốn đắm chìm vào đó…”
“Mỗi khi nhìn về phía anh, em đều có cảm giác như mình đã chờ đợi suốt trăm năm, cũng chỉ có thể yên lặng cầu mong anh có thể quay đầu nhìn em một lần… Anh không rằng, anh có sự hấp dẫn rất lớn đối với em!”
Thẩm Sơ Hành mặt không đổi sắc mà nhìn cậu.
Anh luôn để lý trí lên đầu.
Lý trí nói cho anh biết, mình hẳn nên nổi một thân da gà da vịt để bày tỏ sự phỉ nhổ đối với mấy cái lời tỏ tình thô tục này, nhưng mà tình huống mà anh tưởng tượng lại không xảy ra.
Anh chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập loạn nhịp.
Anh không không được mà nhíu mày, thậm chí còn muốn đưa tay lên xoa ngực, cảm thấy như mình đang bị bệnh, nhịp tim có chút bất thường.
Nhưng mà, tay anh vừa mới nâng lên, liền bị Vân Ngạn nắm lấy.
Thẩm Sơ Hành: “…”
Thiếu niên lấy từ trong túi ra hai chiếc nhẫn bện bằng cỏ, một cái thì đặt trong lòng bàn tay hắn, một cái thì cậu cầm trong tay, trong mắt đầy ngượng ngùng: “Cho nên, em quyết định đưa cho anh thứ bình thường nhất, những món đồ mà ở bất kì đâu cũng có thể tìm thấy.
Bởi vì em biết, phú quý không phải vĩnh hằng, nhưng sự chân thành, cho dù tương lai có nghèo khổ hay giàu sang, cho dù chúng cái gì cũng không còn, không một xu dính túi, em cũng nguyện ý mỗi buổi sáng sẽ mang cho anh một bó hoa tươi nở rộ.
Dù cho không có nhẫn kim cương, thì với hai chiếc nhẫn cỏ này, cũng có thể đem tâm của chúng ta nối liền với nhau!”
“Cho nên…” Thiếu niên ngập ngừng một chút, vẻ mặt trở nên khẩn trương, sau đó dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía anh: “Nếu anh đồng ý, hãy để em đeo chiếc nhẫn đại biểu tấm lòng của em cho anh.”
“…” Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người.
Thẩm Sơ Hành yên lặng hồi lâu, cuối cùng khó khăn mà gật đầu.
Một nụ cười may mắn bỗng chốc xuất hiện trên mặt thiếu niên.
Cậu nắm chặt tay anh, rồi chậm rãi đeo chiếc nhẫn cỏ đó vào ngón tay đeo nhẫn của anh.
… Có hơi lớn.
… Bất quá điều này không quan trọng.
Khụ.
Thiếu niên hài lòng cười, lại đem tay của mình vươn ra, đưa đến trước mặt Thẩm Sơ Hành.
Nhìn những ngón tay trắng nõn đầy đặn kia, Thẩm Sơ Hành cảm thấy nhịp tim của anh lại loạn nhịp hơn trước rồi.
Anh cầm lấy chiếc nhẫn ở trong tay mình, mặt không đổi sắc mà nắm lấy ngón áp út của thiếu niên, đeo nhẫn vào.
Còn chưa kịp thu tay lại, đã bị thiếu niên trở tay nắm chặt —— mười ngón đan xen.
Thẩm Sơ Hành: “…”
Cả hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả khách mời đều yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, có người đung đưa ly rượu trong tay, nhưng lại không nhận ra.
Bọn họ nhìn vào đôi chồng chồng mới cưới kia, cảm thấy lửa của dòng điện ôn nhu kia giống như sắp được thực thể hóa vậy ——
Các thiếu nữ thậm chí còn ôm ngực, đáy lòng mà điên cuồng hét chói tai ——
Đây là cái tình yêu thần tiên quyến lữ gì thế này!!!
…
…
…
Mặt đối mặt với Vân Ngạn khoảng ba giây sau, Thẩm Sơ Hành rốt cuộc cũng hoàn hồn, sắc mặt trầm xuống.
Mà giờ phút này, ánh mắt của Vân Ngạn cũng có chút biến hóa vi diệu.
Vân Ngạn: Cảm động không? Nếu cảm động thì có thể tha cho tôi một mạng được không? Hả?
Thẩm Sơ Hành: … A!
Cho nên… cuối cùng thì anh đã cưới loại yêu tinh gì về thế?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...