Thật là mất mặt quá, Hiểu Hiểu cảm thấy mặt mình nóng lên bừng bừng, lúc trước cô có gọi đối phương là chị gái nhỏ hay không? Có hay không nhỉ? Cô thậm chí còn không nhận ra!Cô nhìn kĩ lại, cảm thấy việc nhận không ra giới tính thật chủ yếu cũng không phải là do cô.
Rõ ràng là cậu ta cắt đầu nấm giống như cô, dáng vẻ vừa trắng trẻo lại gọn gàng lại sạch sẽ, nhìn qua cứ trông như một cô gái vừa sắc xảo lại vừa đáng yêu, nhìn quần áo đang mặc hoàn toàn không thể nhận ra được là trai hay là gái, lại còn không mở miệng nói chuyện…… À, đúng rồi, không phải là do cô không biết nhìn người đâu.
Hiểu Hiểu bị tin tức này chấn động đến mức một đoạn thời gian dài sau đó cũng không nói gì, có vài người sẽ cảm thấy chuyện này không có gì, nhưng phát sinh trên người cô, chuyện nhận nhầm giới tính của người khác này thật sự là rất xấu hổ mà, hơn nữa linh hồn cô còn là người lớn nữa, là người lớn đó!Bộ phim được chiếu là “Chị ba Lưu”, được quay vào năm 1961.
Ôn Phương Chính trước đó đã từng xem bộ phim này rồi, nên đi nơi khác nói chuyện với người ta.
Ôn Kim Nghiêu ngồi bên cạnh Hiểu Hiểu, bởi vì cậu nhóc cũng còn nhỏ tuổi, một chỗ trống nho nhỏ cũng đủ để cho cậu ngồi.
Hiểu Hiểu cảm ơn bộ phim bắt đầu chiếu vào lúc này, không cần phải nói gì cả, có thể giả vờ xem phim để suy nghĩ lại về sai lầm của mình.
Tại sao cô lại bảo thủ mà cho rằng đây là một cô bé?Chính là bởi vì người ta lớn lên đẹp, khó phân biệt được là nam hay nữ.
Cô vẫn luôn biết tật xấu này của mình, lúc mới bắt đầu mạt thế chịu thiệt thòi không nhỏ, cũng may chị em tốt của cô kéo cô một phen, bằng không khi đó cô sẽ không có biện pháp đứng lên, cũng sẽ không nhặt được cơ duyên đi tới thế giới hòa bình này.
Hiểu Hiểu cho rằng tật xấu nhan khống của mình đã sửa xong, không nghĩ tới sống cuộc sống hòa bình ba năm, đã làm cho lực quan sát của cô giảm xuống mức này, lần này là không có phát sinh cái gì, nhưng nếu người ta lớn lên một chút, cô lại không cẩn thận gọi ra, xác suất lớn sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu bé, rất có thể người ta sẽ chán ghét cô.
Đổi lại là chính cô, nếu có người cho rằng cô là một cậu bé, cô cũng sẽ cảm thấy mất hứng, hẳn là sẽ nghĩ đối phương có vấn đề gì vậy? Cô thế này không có cảm giác nữ tính à, làm cho mọi người nghĩ rằng cô là một cậu bé?!Bộ phim này trước đây Ôn Kim Nghiêu đã xem rồi, nhưng mà loại thời điểm này, nhất là theo bộ phim phát sóng, tình tiết dần dần tiến vào đoạn có cảnh đẹp, một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người hết sức chăm chú nhìn màn hình, cậu cũng xem lại một lần nữa, cảm giác được một vài chi tiết mà trước đó chưa từng phát hiện qua, hơn nữa, cậu có chút không được tự nhiên giật giật thân thể, sợ cậu ngã xuống, một bàn tay của Vệ Hỉ Nhạc mơ hồ che ở bên cạnh cậu.
Hành động này làm cho Ôn Kim Nghiêu nhớ đến mẹ, cậu đã không nhìn thấy mẹ của mình và ba của mình trong một thời gian dài, không biết bây giờ họ đang ở đâu?Họ có ổn không? Khi đó ba bị thương, chảy rất nhiều máu, không biết bây giờ có thật sự tốt hay không! Một bên khác bộ phim vẫn đang phát sóng, Lâm Tú Hồng lại không có biện pháp an tâm xem phim, nên mượn vào chút ánh sáng của bộ phim phát ra để tìm chị Tiểu Châu đã gặp qua một lần lúc trước.
Chị ấy có tới không?Rốt cuộc ở nơi nào vậy?Cô bé cũng muốn được xem phim! Phải nhanh chóng tìm ra người rồi hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao mới được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...