Thực ra không cần lệnh triệu tập, anh cũng muốn kịp thời trở về đơn vị.
Vệ Hỉ Nhạc sau khi biết được tin này, lập tức liền đi tới Cung Tiêu Xã một chuyến, đem hết tất cả tem phiếu còn giữ lại trong nhà, mua đồ và chuẩn bị thức ăn cho anh.Một ít dùng để ăn trên đường đi, một ít thì cất vào balô, anh có thể mang về đơn vị rồi ăn dần.Biết anh phải đi, Hiểu Hiểu cũng không mấy vui vẻ.
Từ khi anh tư về nhà, lúc nào cũng dẫn theo cô chạy nhảy ở khắp nơi, tặng cho cô rất nhiều món quà, dây buộc tóc và bộ váy màu đỏ đã giúp cô trở thành minh tinh trong đám trẻ con cùng làng.Anh còn thường xuyên đi tới Cung Tiêu Xã để mua đồ ăn vặt cho Hiểu Hiểu, dạo gần đây trong miệng cô hiếm khi nghỉ ngơi, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, cô nghĩ rằng có lẽ mình lại tăng cân mất rồi.Quân nhân là một nghề nghiệp nguy hiểm.
Trong sách viết rằng, anh sẽ bình an, cuối cùng còn được phong chức vị đại tướng.
Nhưng anh cả lại phải hy sinh, thực ra thì, chuyện này cũng không liên quan gì tới anh, bởi vì hai anh em bọn họ căn bản là không ở cùng một quân khu.Cho nên Hiểu Hiểu chỉ có thể nói: “Anh tư, bây giờ em đã biết đọc chữ rồi, nên sẽ rất nhanh biết viết chữ.
Đến lúc đó em sẽ viết thư cho anh, anh cũng đừng quên hồi âm lại nhé.”“Được, nhất định anh sẽ trả lời thư của em.
Hiểu Hiểu, đừng quên anh tư nha.”Anh nói xong, lại chú ý tới em trai đang đứng bên cạnh, lập tức bổ sung thêm một câu: “Hoa Khôn cũng vậy, nhớ phải viết thư cho anh nha.
Gửi tin tức của các em và ba mẹ tới, anh nhận được sẽ lập tức hồi âm lại cho hai đứa.
Nếu gặp được thứ gì ngon, anh cũng sẽ gửi về cho.”“Được, em sẽ không cho người khác ăn đâu.” Nói đến chuyện này, Lâm Hoa Khôn liền chu mỏ lên, động tác này tuy hơi giống với con gái, nhưng bởi vì cậu nhóc còn nhỏ tuổi, nên khi nhìn vào chỉ thấy thật đáng yêu, chứ không nghĩ đến vấn đề khác.Lâm Hoa Khôn đã rất tức giận, anh trai cậu mang đồ hộp về, vậy mà mẹ lại thu hết, thật vất vả mới xin được mẹ đưa cho một ít, cho nên cậu rất quý trọng, để dành vào trong chén, định rằng buổi tối sẽ ăn tiếp.Kết quả bà nội tới nhà nhìn thấy được, lập tức liền cầm đồ ăn đi, bảo là đã lâu rồi bà không được ăn, nên cầm đi mất, làm cậu không được ăn miếng nào.Đó là món ngon anh trai cậu mang về mà, hiếu thảo với ông nội bà nội thì không nói, nhưng trên thực tế số đồ ăn đó sẽ không vào miệng bọn họ.Đừng tưởng rằng cậu nhóc không biết, những đồ vật tới tay ông bà nội, hầu hết đều dành cho ba anh em nhà bên đó, ông bà nội càng ngày càng bất công.Lâm Hoa Hoán bật cười xoa đầu em trai: “Được, không cho người khác ăn mất, nhưng em cũng đừng giữ hết trong lòng.”Hai cậu em họ nhà chú ba bị dạy dỗ quá nghiêm khắc, thật ra nhân phẩm không hề xấu, chỉ là thành thật quá mức, tóm lại cũng không phải chuyện gì quá xấu xa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...