Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn


Khoảng cách từ chỗ bọn họ đến thôn bên cạnh rất gần, quan hệ vẫn rất tốt, ông ngoại chỉ sinh hai người con là cậu bọn họ Vệ Bình An và mẹ bọn họ Vệ Hỉ Nhạc, góp đủ Bình An Hỉ Nhạc.

Lúc bọn họ đến bên kia, chỉ có ông ngoại ở nhà một mình, bà ngoại đã xuống ruộng.

Cậu của bọn họ hiện tại đang làm cán bộ ở ban tuyên truyền xã, khả năng viết của cậu rất tốt, bất kể viết khẩu hiệu gì, đều là do cậu ra tay.

Mợ cũng không ở nhà, bà làm ở hội phụ nữ, cho nên công việc cũng khá bận rộn.


Hiểu Hiểu có một chị họ và hai người anh họ, chị họ lớn nhất, vào nhà máy làm công nhân, anh họ lớn làm phụ bếp ở khách sạn của nhà nước, anh họ nhỏ hiện tại còn đang học trung học, cũng không ở nhà.

Ông ngoại bọn họ có thể bồi dưỡng hai đứa con của mình thành tài, một người làm cán bộ, một người làm giáo viên, tất nhiên là có chút bản lĩnh.

Ông lão và bạn già lúc trước đều là hạ nhân của một gia đình giàu có, ông lão đi theo một người phu xe không có con cái học chút tay nghề, có thể nuôi trâu ngựa, đánh xe, còn biết một ít tay nghề khám bệnh cho súc vật, trở lại thôn, súc vật là chuyện lớn, rất quan trọng, hiện tại ông lão phụ trách nuôi mấy con trâu của đại đội sản xuất, súc vật ở phụ cận làng trên xóm dưới có tật xấu gì, cũng sẽ tới nhờ ông lão.

Trước khi cấm tư nhân nuôi bò, gia đình họ nuôi rất tốt, mỗi lần sinh ra bê con, đều có người chủ động đến tận nhà xin ông lão nhượng lại.


Bà ngoại bọn họ lúc trước phụ trách phòng bếp, làm điểm tâm rất ngon, trước kia cũng có đem điểm tâm mình làm đi đổi tiền, nhưng mà hiện tại không cho phép, lúc trước căng tin xã còn ở đây, lúc mọi người cùng nhau ăn chung một nồi cơm lớn, bà còn nấu cơm ở căng tin, đó là một công việc béo bở.

“Ông ngoại, ông ngoại, ông có ở nhà không?”Người còn chưa vào cửa, tiếng của Hiểu Hiểu đã truyền vào.

Vệ Tam Toàn nghe thấy giọng nói kia, đi ra mở cửa cho bọn họ, đây là tiếng của cháu gái ông lão, lại nhìn người ôm cô, so sánh tuổi tác một chút, rất nhanh liền nhận ra, người này lớn lên giống con rể ông lão như vậy, cũng không phải thằng hai, thằng ba, mà chính là thằng tư: “Con là Hoa Hoán? Đã lâu không gặp, con lớn rồi, trước đây chiều cao của con vẫn còn ở đây, bây giờ đã đến đây rồi, đúng là đứa trẻ ngoan.

”Ông lão cười tủm tỉm, khuôn mặt rất hòa ái, là một ông lão hiền từ thuộc dạng người được người yêu quý và kính trọng, ông lão rót cho hai đứa cháu hai ly nước sôi để nguội, vào phòng bếp lấy ra một đĩa bánh đậu xanh đặt ở trước mặt bọn họ: “Vừa vặn hôm qua làm chút bánh đậu xanh, còn mấy miếng, hai đứa ăn đi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui